Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

Chương 78


CHƯƠNG 78: HẾT SỨC CĂNG THẲNG


Dịch giả: Luna Wong


Giữa lúc Điều Xuyên vắt óc tìm mưu kế nghĩ làm sao mời người đến đây, lại không nghĩ rằng đối phương tự chủ động đưa tới cửa.


Trong lòng hắn kinh hỉ khó nhịn, biểu hiện ra vẫn là bộ dáng lão luyện thành thục, chính nhân quân tử.


Điều Xuyên háo sắc không giả, nhưng cũng không phải là một đứa ngốc, tuy rằng, đường về của huynh muội Sở gia có thể tin, nhưng nhân tâm cách cái bụng, hắn vẫn có đề phòng.


Dương Thanh Già vốn là mạo mỹ, tận lực trưng diện xong càng lộ ra tiên nghiên không gì sánh được.


“Quán chủ dẫn ta tới ngắm hoa, tại sao lại không nói chuyện?” Nàng mở miệng hỏi.


Điều Xuyên thu hồi ánh mắt càn rỡ trên người nàng, chỉ chỉ một gốc cây nở hoa nhỏ bạch đạm phấn nhạt trước mắt: “Sở tiểu thư có biết hoa này hay không?”


Cây anh đào mà thôi, có cái gì chưa thấy qua.


Dương Thanh Già lại lắc đầu: “Ta từ chưa thấy qua hoa xinh đẹp như vậy, tên nó là gì?”


“Nó gọi là anh đào, là biểu tượng của người Nhật Bản chúng ta.”


“Biểu tượng?”


“Anh đào trời sinh thuần khiết cao thượng, ở ngày đông giá rét qua đi sáng lạn nỡ rộ, hoa kỳ của nó ngắn, lúc điêu tàn thong dong lưu loát, có tốt đẹp chính là phẩm cách.”


Nên nói, anh đào lạn mạn kỷ đa thời? Liễu lục đào hồng lưỡng bất tri.


Dương Thanh Già gật đầu: “Nghe quán chủ nói như vậy, hoa này thật đúng là bất phàm.”



Điều Xuyên cười cười, có ý tứ hàm xúc khác nói: “Hoa này cao nhã thanh lệ, cảnh đẹp ý vui như vậy, không phải giống Sở tiểu thư ngươi sao.”


Nàng nghe vậy sửng sốt, lập tức che tay áo e thẹn nói: “Quán chủ đây là đang khen ta sao?”


“Tiểu thư phong tư như vậy, ta cũng chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.” Điều Xuyên nói: “Ta cùng với Sở tiểu thư nhất kiến như cố, tiểu thư ngươi không nên gọi ta là ‘Quán chủ’, để tránh quá xa lạ.”


Dương Thanh Già không giải thích được: “Ta đây phải gọi quán chủ là cái gì?”


Hắn giơ tay lên sờ sờ chòm râu trên môi: Nhật Bản chúng ta giống Đại Minh, giữa bằng hữu chỉ xưng hô tên mà thôi, ngươi cứ gọi ta là ‘Hành Giang’ đi, ta gọi ngươi là ‘Vân Huyên’ có được hay không?”


“Chúng ta mới vừa quen biết a.” Nàng trừng mắt hạnh, rõ ràng có chút liều lĩnh, nhưng đối phương lại thấy mười phần ngây thơ rực rỡ.


“Đại Minh các ngươi không phải có một thành ngữ, là ‘Nhất kiến như cố’ sao, ta ngươi tuy rằng nhận thức không bao lâu, nhưng từ lần đầu tiên ta thấy tiểu thư, đã thập phần quý, lẽ nào tiểu thư đến chút mặt mũi như thế cũng không cho ta sao?”


“Quán chủ nói nói đi đâu, ta chỉ là. . .” Dương Thanh Già ân một chút, tựa hồ lời đến khóe miệng có chút chần chờ.


“Tiểu thư có chuyện không ngại nói thẳng.”


“Ca ca hôm qua trước khi dẫn ta tới quý quán cũng đã luôn mãi căn dặn, nói quán chủ người là đại nhân vật, lần này cùng Sở gia chúng ta có chuyện đứng đắn cần làm, hắn bảo ta không nên thêm phiền phức, nhưng ta thật sự rất thích nơi đây, ta. . . Ta lén chạy ra ngoài chơi đã không đúng rồi, nào dám làm càn trước mặt quán chủ, ca ca ta sẽ trách phạt ta.” Nàng cúi thấp đầu, ủy ủy khuất khuất nói.


“Đây có quan hệ gì, ta nói một tiếng với ngươi ca ca, ngươi thích Tỉnh Lại quán này của ta, sau này liền ở chỗ này thế nào?” Điều Xuyên giơ tay lên giống như tùy ý chạm đầu vai thon gầy của Dương Thanh Già, thấy đối phương không có ý phản đối gì, càng làm thuận thế dùng ngón cái vu.ốt ve.


Dương Thanh Già như hoàn toàn không có nhận thấy được động tác của đối phương, dường như ngả ngớn dâm loạn, lắc đầu, ánh mắt dịu dàng, do dự nói: “Không tốt, ta không muốn xa ca ca ta. . .”


Bookwaves.com.vn

Điều Xuyên dừng một chút, chỉ nói: “Ta nói với ca ca ngươi là được, chỉ cần tiểu thư ngươi nguyện ý tiến Tỉnh Lại quán này của ta.”


Dương Thanh Già cười cười: “Đương nhiên nguyện ý, ở đây đẹp mắt như vậy.”


Trong lòng lại oán thầm nói, một cáo già như ngươi cư nhiên không bị dụ.



“Vân Huyên sao ngươi còn gọi là ta ‘Quán chủ’ ?” Điều Xuyên nhíu nhíu mày, dáng vẻ không cao hứng.


Nàng biết nghe lời phải sửa miệng: “Hành Giang.”


——————————-


Giằng co hơn nửa ngày, Dương Thanh Già mới trở lại hành quán.


Vừa mở cửa phòng mình ra liền thấy Đoàn Duy mang gương mặt lạnh lùng ngồi ở giữa phòng, đầu lông mày của hắn chau lại, nhếch môi mỏng, hiển nhiên là đang tức giận.


Dương Thanh Già biết nguyên nhân tức giận của đối phương, lúc này cũng không muốn chọc xui xẻo trên đầu hắn, vì vậy xoay người liền muốn ra cửa.


“Dương đại nhân!” Đoàn Duy trầm giọng nói.


Mỗi lần Đoàn Duy gọi Dương đại nhân, đại biểu kế tiếp hắn không phải phát hỏa đó là đặt câu hỏi.


Quả nhiên, hỏi hắn: “Ngươi đi tìm Điều Xuyên?”


Dương Thanh Già quay người lại: “Đúng.”


Đoàn Duy thấy vẻ mặt vô vị của nàng, lạnh nhạt nói: “Cho tới bây giờ ngươi đều xem lời của ta như gió thoảng bên tai có phải hay không?”


Nàng phát giác ra đối phương đè nén cơn tức, vô ý lửa cháy đổ thêm dầu, vì vậy trở về bên giường ngồi xuống, giải thích: “Ta cũng không phải cố ý đối nghịch với ngươi, chỉ là thời gian cấp bách, chưa kịp thương lượng với ngươi, xin lỗi.”


“Ngươi rất cố chấp.” Trong lòng Đoàn Duy mới tức giận lúc nãy tất cả đều biến thành lo lắng.


“Nếu nói là cố chấp, hai chúng ta đều thế.” Nàng tháo vòng tay leng keng trên tay xuống để ở một bên.



Đoàn Duy thở dài, đứng dậy đi tới trên dưới quan sát nàng vài lần: “Không có sao chứ?”


Dương Thanh Già thấy hắn không lãnh ngạnh giống mới vừa rồi, vì vậy khẽ cười nói: “Có thể có chuyện gì, Điều Xuyên lại không ngốc, còn có thể ăn ta sao?”


“Ngươi còn dám nói!” Hắn trách nói: “Biết rõ người kia không yên lòng.”


“Lúc phi thường làm việc phi thường, huống chi chuyến qua đó của ta cũng không chạy không.”


Đoàn Duy: “Xảy ra chuyện gì?”


Dương Thanh Già: “Ta lừa Điều Xuyên, hắn lại biết thời biết thế bảo ta dọn vào Tỉnh Lại quán, chỉ bất quá khi ta nói ra ý muốn thương lượng lại với ngươi, lão hồ ly này lại không sủa bậy.”


“Ngươi đáp ứng rồi?” Đoàn Duy vội hỏi.


Nàng tùy tay cầm khăn cẩm một bên lên qua loa lau lau phấn trên mặt: “Cơ hội khó được, há có thể không đáp ứng.”


“Ngươi. . .” Đoàn Duy sâu thán một tiếng, dáng dấp nghèo từ chẳng biết nên làm thế nào cho phải.


Dương Thanh Già: “Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, nhưng bây giờ đã như vậy rồi, còn truy cứu nữa cũng vô dụng, không bằng thương nghị xem tiếp theo làm sao ứng phó.”


“Ngươi bảo ta làm sao yên tâm để một mình ngươi ở Tỉnh Lại quán. . . Ngươi ở trên xe ngựa còn lời thề son sắt nói sẽ đặt an toàn của mình ở vị trí đầu não, nhưng quay đầu lại tự chủ trương, ngươi cho là mỗi lần bản thân đều linh như vậy sao?”


“Ngươi có lựa chọn tốt hơn sao?” Nàng hỏi.


“. . .” Trong lúc nhất thời Đoàn Duy không lời chống đở.


Bookwaves.com.vn

“Ngươi đã cũng không có, như vậy có cái gì để cố kỵ?” Dương Thanh Già ngẩng đầu nhìn hắn, cười cười, nhắc nhở hắn một sự thật: “Ngươi nghĩ rằng chúng ta hiện tại có lựa chọn nào khác sao? Chúng ta chỉ có sáu người, không có triều đình hậu thuẫn, không có thân phận danh chính ngôn thuận, giữ tại trong thành của một đại danh Chiến quốc, muốn lấy được chứng cứ phạm tội của bọn họ, muốn bắt thành chủ trở về. Lúc đầu Tào Lôi chất vấn ta trên thuyền không có sai, việc này không khác gì kiến bò cây, cho dù chúng ta cược mạng cũng không nhất định có thể thành, còn có cái gì để nghĩ tới nghĩ lui?”


Đoàn Duy nhìn nàng lúc này xanh trắng, nói không ra lời.


“Ngươi biết không Khắc Duẫn, ta có trách nhiệm, ” Dương Thanh Già giơ tay lên nhéo nhéo đầu lông mày, hiện lộ thái độ vân đại phong kinh: “Ban đầu là ta cực lực cầu thánh thượng đáp ứng lần hành động này, cũng là ta đưa năm người các ngươi nghìn dặm xa xôi đến nơi đây.”


“Có thể thật là ta nghĩ sự tình quá mức giản đơn, lúc đó ta quá mức tự phụ, ta đã quên bản thân cũng không thông minh hơn ai, thậm chí có thời gian sẽ ngu xuẩn. . .”



Đoàn Duy không ủng hộ: “Ngươi rõ ràng hiểu được rất nhiều chuyện rất nhiều người chưa từng biết.”


Nàng lắc đầu, ngữ khí thập phần thành khẩn: “Bất quá là diễn một lần lại một lần, luyện tập một lần lại một lần thôi. Từ cổ chí kim, anh hùng tuấn kiệt như cá diếc qua sông, ta so ra kém bọn họ, cũng sẽ không so với bọn họ, nhưng ta không muốn làm một người vô dụng. . . Bất quá, ta có thể đã quên, muốn làm một người hữu dụng, cũng không phải là dễ như trong tưởng tượng vậy.”


“Vì sao ngươi chưa bao giờ nói với ta những thứ này?” Đoàn Duy biết nàng tâm tư nặng, lại không nghĩ rằng trong lòng nàng cất giấu nhiều áp lực như vậy.


“Nói ra cũng bất quá là tăng thêm phiền não, mỗi người các ngươi đều đã lo lắng, cũng không dễ dàng hơn ta bao nhiêu.”


“Thế sự không thể hệt như ý người, không thẹn với lòng là được rồi.” Đoàn Duy ngồi ở nàng bên cạnh, khom người hai tay đặt ở trên đầu gối, rốt cục không giống bách hộ đại nhân cả ngày đứng như tùng, ngồi như chuông kia.


“Ta hiểu, người có đôi khi sẽ rất mâu thuẫn, sẽ ngoài mạnh trong yếu, ăn ngay nói thật, ” Dương Thanh Già tự giễu nói: “Ta là kiềm lư kỹ cùng, cho nên mới chỉ có thể mạo hiểm đánh một trận.”


“Dương đại nhân chớ quên, lần này ngươi cũng không phải là một mình, năm người chúng ta, chỉ cần ngươi mở miệng, phấn thân toái cốt cũng sẽ giúp ngươi.”


Dương Thanh Già nghiêng đầu nhìn hắn một cái, đối phương cũng đang nhìn mình, ánh mắt của hắn thập phần mềm mại, mang theo cổ bao dung trấn an, lại thập phần cứng cỏi, như ngân sơn vách sắt như đem bản thân đặt vào một phương tranh đất.


“Ngươi mang theo cái này.” Bàn tay của Đoàn Duy vừa lộn, liền chẳng biết từ nơi nào xuất ra một vật gì đó không dài bằng bàn tay.


Dương Thanh Già tiếp nhận, nhìn kỹ, đúng là một cung nỏ bằng máy phi thường phi thường hoàn mỹ dùng để bỏ túi.


Hắn giải thích: “Giấu nó trong ống tay áo của ngươi, lúc gặp nguy hiểm, lắc nhẹ một cái để nó chảy xuống bàn tay, nhân lúc đối phương không chú ý, dùng ngón giữa nhấn cái nút nổi lên này, là có thể phóng ra mũi tên nhọn.”


“Thật tinh xảo.” Nàng nhìn cái cung nỏ xảo đoạt thiên công bỏ túi này, không khỏi cảm thán nói.


“Đây là Tào Đình mang tới, vốn có nghĩ đến ngươi chưa dùng tới, bất quá bây giờ. . .” Đoàn Duy lại dặn dò: “Tuy rằng nỏ này nhẹ, nhưng bởi quá mức nhẹ lại nhỏ, chỉ có thể phóng ra loại mũi tên sắt cực nhỏ, muốn một kích trí mạng, nhất định phải phải nhắm vào yết hầu hay ấn đường của đối phương.”


Dương Thanh Già loay hoay vài cái, thử nhắm vào một ly rượu đặt trên bàn cách đó không xa, ngón giữa mạnh bóp cò, chỉ nghe một tiếng gió qua đi, chén kia liền “Ba” một tiếng nát.


“Thật chính xác.” Đoàn Duy khen một tiếng, đi tới lượm mủi tên trở về đưa cho nàng: “Có thể tái sử dụng.”


Dương Thanh Già gật đầu, nhận lấy đồ, cười nói: “Cám ơn ngươi, Khắc Duẫn.”


Đoàn Duy cúi người thu hồi mãnh vỡ của ly rượu trên đất, nói: “Nghỉ ngơi một đêm cho tốt đi, chuyện ngày mai, để ngày mai giải quyết, ” hắn nói bổ sung: “Sáu người chúng ta một lòng.”


Bình Luận (0)
Comment