Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

Chương 81


CHƯƠNG 81: HÀNH ĐỘNG 2


Dịch giả: Luna Wong


Hai người mặc hắc y tay cầm oa đao bịt mặt xông vào trong viện, hai võ sĩ trông coi tự nhiên chiến thành một đoàn.


Bốn người đao quang kiếm ảnh, ngươi tới ta đi, đánh đến náo nhiệt cực kỳ.


Nhưng hai hắc y nhân xông vào vậy làm như cũng không tinh kiếm thuật bổ ngang chém dọc của Nhật Bản, cũng không lâu lắm liền dần dần rơi xuống hạ phong, còn tiếp tục đánh như vậy nữa, nhất định thúc thủ chịu trói.


Hai người kia cho nhau một nhan sắc, liền chờ đúng thời cơ, dương tay ném ra một nắm bột màu trắng, đối phương tưởng vôi, nhanh chóng giơ tay lên bảo vệ diện mạo, chờ bột mịn dương trần tán đi, lại phát hiện thân ảnh của khách không mời mà đến đã ở mấy trượng có hơn.


Tung tích còn ở, hai võ sĩ kia há có thể từ bỏ ý đồ, căn bản không nghi ngờ gì liền chạy đuổi theo, dự định bắt người quay về lĩnh công.


Cho nên nói đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu, hai võ sĩ thủ vệ kia vừa ly khai, lại một hắc y nhân thân hình quỷ mị, lặng yên không một tiếng động ẩn vào viện tử, thấy bốn bề vắng lặng, liền cẩn thận đẩy cửa vào thư phòng.


Thư phòng này không tính lớn, mấy thanh đao Nhật đặt trên kệ đao ở một bên, đối diện kệ đao đó là bàn sách, trên bàn còn bày một quyển sách đang mở.


Hắc y nhân che mặt đứng ở trong phòng nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt ngừng ở trên giá sách sát mặt tường cánh đông.


Vài bước tiến lên, hắn bắt đầu cấp tốc lật.



Thời gian hữu hạn, hắn cũng không dám làm động tác quá lớn, chỉ có thể thoáng rút ra mỗi cuối thô sơ giản lược lật qua rồi theo nguyên dạng trả về.


Qua một vòng, trên đầu hắn đã thấy mồ hôi, nhưng trên giá sách đều là chút tứ thư ngũ kinh binh pháp tạp ký các loại, căn bản không có thứ hắn muốn tìm.


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Dương Thanh Già và Tào Lôi Tào Đình kéo không được quá lâu, hắn phải phải nắm chặt.


Đoàn Duy nâng tay áo tùy tiện lau mồ hôi giữa trán, lại bắt đầu tìm chung quanh.


Hắn lật một quyển lại một quyển, thẳng đến thấy lư hương thanh đông trên giá sách trong góc phòng thập phần không tương xứng.


Y theo lẽ thường suy đoán, đồ quan trọng thường thường sẽ không đặt ở ngoài, con ngươi của Đoàn Duy vòng vo chuyển, liền đưa tay đi lấy lư hương kia.


Ai biết lư hương không chút sứt mẻ, dĩ nhiên là cố định trên giá sách.


Hắn cẩn thận nhìn lư hương một chút, khác lư hương thông thường rất lớn, nhất là quai của lư không có hình đầu thú không biết tên được mài rất sáng, có thể thấy được thường được người thưởng thức hay vuốt ve.


Hắc y nhân giơ tay lên cầm cái đầu kia như xoay trái phải một vòng thử, tựa hồ là hoạt động.


Hắn không chần chờ nữa, cố sức cầm bộ phận nhô ra chuyển động, một trận tiếng máy dệt nhỏ nhẹ qua đi, trong phòng không có thay đổi gì, chỉ bất quá bức tranh tuấn mã treo bên giá sách đột nhiên lắc lư hai cái rất nhỏ.


Bookwaves.com.vn


Nếu như là người bình thường, chưa chắc sẽ chú ý tới động tĩnh của bức họa, nhưng hắc y nhân này hiển nhiên nhãn lực phi thường.


Cái khăn đen che mặt, lộ ra một đôi sâu xa trong đôi mắt nảy lên một tia mừng rỡ, đi tới vén bức tranh lên, phát hiện tường nguyên bản bằng phẳng lại mở ra một lỗ hổng một thước vuông, bên trong lỗ hổng kia không có thứ khác, chỉ đặt một quyển vở nhiều nếp nhăn.


“Tê —— đau, Hành Giang ngươi nhẹ chút.” Dương Thanh Già còn chưa chờ thuốc bột dính vào liền kêu đau, khiến cho tay bôi thuốc của Điều Xuyên Hành Giang cũng theo đó run lên.


Nàng vừa hô đau vừa làm nũng, thuốc bột mới vừa lên một chút lại ô ô khóc một trận, Điều Xuyên Hành Giang chỉ phải nhanh chóng mềm thanh an ủi, khiến cho băng bó bôi thuốc thật đơn giản, đủ kéo hai khắc chung.


Bên này Dương Thanh Già sử xuất thế võ toàn thân, Tào Lôi và Triệu Thành bên kia cũng không thả lỏng.


Hai võ sĩ truy người mặc dù không phải cao thủ võ lâm gì, nhưng dầu gì cũng thật sự có tài, nếu hai người Triệu Thành bọn họ nhường liền sẽ bị thua, không đuổi lại có khả năng chế trụ người, chỉ có thể vừa đánh vừa lui, chạy một chút dừng một chút, đau khổ chống đỡ dường như câu cá xoay vòng tròn với đối thủ.


Hai võ sĩ kia cũng không sỏa, bọn họ phát giác ra thân thủ của đối phương hiển nhiên không kém, đấu đến bây giờ thủy chung không dùng hết toàn lực, sự tình thật kỳ quái. Chờ bọn hắn ý thức được điểm ấy, mình đã ở biệt viện của Tỉnh Lại quán dây dưa gần hai khắc chung với hai khách không mời mà đến.


“Không nên ham chiến!” Một võ sĩ trong đó đột nhiên quát dẹp đường.


Đồng bạn hiểu ý, chiêu số của hai người càng ngoan lệ, Triệu Thành và Tào Lôi bắt đầu có chút chịu không nổi.


Nhiệm vụ Đoàn Duy giao cho bọn họ là phải chống được hai khắc chung, lúc này thời gian đã qua, bọn họ chiến nửa nén hương, cánh tay trái của Tào Lôi đã thấy máu, rơi vào đường cùng Triệu Thành làm bộ cuống quít thất thủ, bị oa đao sắc bén của đối phương cắt trúng vạt áo, cố kỹ trọng thi mới vừa rồi dương ra một nắm bột phấn đỡ để Tào Lôi tốc tốc bại tẩu.


Trong thư phòng, hắc y nhân xuất ra quyển tập kia mở ra, tuy không có bìa và tên sách, mở ra trang thứ hai lại sáng loáng viết hai chữ “Sổ sách”.



Trong lòng hắn vui vẻ, nhanh chóng mở ra, tròn hơn phân nửa sách, bên trong rậm rạp viết các loại khoản tiêu hàng thu chi rõ ràng.


Nhưng hắn không kịp nhìn kỹ, cửa viện liền truyền đến tiếng người.


Dương Thanh Già đã băng bó kỹ tay, nếu như còn kéo Điều Xuyên Hành Giang rất dễ làm cho đối phương nghi ngờ, nàng chỉ có thể theo Điều Xuyên Hành Giang trở về.


Tiến trước viện, nàng cố ý lớn tiếng nói: “Hành Giang, đáng tiếc chung canh ta nấu cho ngươi đều đổ hết rồi.”


Điều Xuyên Hành Giang vội vàng nói: “Không có việc gì, chờ tay ngươi khỏi hẳn lại nấu là được.”


Trong phòng Đoàn Duy biết Dương Thanh Già đang nhắc nhở mình mau chóng rút lui, hắn vội vàng trả sổ sách về vị trí cũ, khép lại cơ quan từ hậu song nhảy ra.


Điều Xuyên Hành Giang tiến viện, phát hiện hai thủ vệ ở cửa thư phòng trước đó vốn không thấy bóng dáng, liền cả tiếng kêu: “Người đâu! Mọi người đã chạy đi đâu!”


Hai võ sĩ kia vừa chạy về, liền nghe Điều Xuyên Hành Giang gọi bọn hắn, nhanh chóng chạy tới đáp: “Chủ công!”


“Hai người các ngươi không ở nơi này trông coi, thiện tiện rời cương vị công tác đi đâu làm cái gì?”


“Chủ công thứ tội, vừa rồi có hai danh hắc y nhân xông vào, thuộc hạ đuổi theo bắt giặc.”


“Kẻ trộm đâu?”


“Thuộc hạ vô năng, để cho bọn họ trốn rồi.”



Bookwaves.com.vn

Điều Xuyên Hành Giang nhíu nhíu mày, đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, như một trận gió đi vào thư phòng.


Hắn cảnh giác nhìn quanh, trong phòng im lặng, tất cả nhìn như không hề có dị thường.

Dương Thanh Già nghe không hiểu tiếng Nhật, đứng ở ngoài cửa cũng nhìn không thấy trường hợp trong phòng, thấy Điều Xuyên Hành Giang chạy vào thư phòng xong tâm đều bị treo lên.


Nàng rất lo lắng Đoàn Duy không kịp thoát thân.


Cũng may Điều Xuyên Hành Giang tựa hồ vẫn chưa phát hiện cái gì dị thường, hắn đi ra, hỏi hai võ sĩ kia: “Ai xông vào, các ngươi thấy rõ không?”


Một võ sĩ trong đó hồi đáp: “Bọn họ đều che mặt, thấy không rõ mặt, bất quá thuộc hạ từ trên người của một trong bọn họ kéo được một khối vải vóc, trên vải vóc tựa hồ có thêu đồ.”


Điều Xuyên Hành Giang tiếp nhận, cúi đầu nhìn một chút, sắc mặt hết sức khó coi.


Nàng nhìn thấy khối vải vó kia, cho rằng Triệu Thành bọn họ là thực sự thất thủ bị người bắt được nhược điểm, tim còn chưa có buông nhất thời nhảy lên cổ họng, không khỏi mở miệng thử dò xét nói: “Hành Giang, ngươi làm sao vậy?”


Điều Xuyên Hành Giang nghe vậy nói với Dương Thanh Già: “Đây là gia huy của Thượng Dã thị, thất phu Thượng Dã Hoằng này cứ đối nghịch với ta! Lần này thực sự khinh người quá đáng!”


Nàng sửng sốt, tỉ mỉ suy nghĩ một chút mới hiểu được, chiêu họa thủy đông dẫn giá họa này, hơn phân nửa xuất từ tay Đoàn Duy, chắc là hắn đi tìm Vương Trực, bộ ra Điều Xuyên thị cùng Thượng Dã thị này có hiềm khích gì, an bài Triệu Thành bọn họ cố ý lưu lại khối vải vóc này giải hiềm nghi của mình.


Không thôi Điều Xuyên cáo già như thế, qua đi suy nghĩ một chút sẽ phát giác ra quá mức trùng hợp trong đó mà hoài nghi lên trên người mình.


Nice, Dương Thanh Già chịu đựng tay đau, yên lặng khen trong lòng.


Bình Luận (0)
Comment