Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 44

Khi Phượng Thần Anh trở lại Diên Phi viện, Đường Phi đang ngồi ở trong đình của hoa viên chờ hắn, trên bàn đá đặt một bầu rượu, xem ra đã đợi hắn thật lâu.

“Đã trở lại.” Đường Phi buông chén rượu trong tay thản nhiên nhìn về phía Phượng Thần Anh. Phượng Thần Anh hơi hơi giương lên khóe miệng hướng hắn đi đến, loan hạ thắt lưng liền từ tay hắn uống một ngụm rượu, sau đó mặt nhăn nhíu mày, nói: “Lạnh? Như thế nào không gọi người tới hâm nóng? Người -- ngô!” Phượng Thần Anh chữ “đến” còn chưa ra miệng, đã bị Đường Phi dùng cái chén ngăn chận.

“Hơn nửa đêm ai còn rảnh hầu hạ ngươi?” Đường Phi trắng mắt liếc Phượng Thần Anh một cái, sau đó thu hồi tay, tức giận nói: “Thích uống hay không uống?”

“Uống!” Phượng Thần Anh bắt lấy tay Đường Phi, sau đó ở trên miệng chén liếm liếm, gắt gao theo dõi ánh mắt hắn, giọng nói khàn khàn: “Chỉ cần là ngươi uy, ta đều thích uống.”

Đường Phi khóe miệng co rút, rút khỏi tay của Phượng Thần Anh nói: “Ăn cơm chưa?”

Phượng Thần Anh lơ đễnh cười cười, ở bên người Đường Phi ngồi xuống nói: “Ăn một chút, bất quá bụng còn đói.” Đêm nay trong cung cử hành khánh công yến, cũng là những ngườiở yến hội hôn lễ Tần Nhan đêm đó, cả đêm trừ bỏ ầm ỹ bàn luận chính sự, thì là nhạc thanh ca múanhiễu người, hắn căn bản không có khẩu vị ăn gì cả. Cố nén khó chịu trong lòng,cùngđám đại quan nở nụ cười dối trá,đến hơn nửa đêm mới vội vàng trở về, một hồi đến liền nhìn thấy Đường Phi đang đợi hắn, phiền toáitrong lòng giống như trong nháy mắt đều tiêu thất. Cái loại cảm giác bỗng nhiên an tâm đến, cả Phượng Thần Anh đều cảm thấy mạc danh kỳ diệu.

Đường Phi nhìn hắn một cái, sau đó đứng dậy đi phòng bếp của Diên Phi viện.

Hơn mười phút sau, Đường phi cầm một cái khay trở về, mặt trên làm hai cái trứng luộc lòng đàocùng một bát -- mì sợi.

Phượng Thần Anh nhìn nhìn mấy thứ trên khay, sau đó vẻ mặt kinh hỉ cùng cảm động nhìn Đường Phi nói: “Đây là làm cho ta?”

Đường Phi vẻ mặt mất tự nhiên, nói: “Ách...... Khụ khụ, ta cũng chỉ biết làm trứng gà mà thôi, ngươi đừng trông cậy nhiều vào ta.” Nói xong, một tầng ửng đỏ khả nghi thoáng qua trên mặt, một bộ dáng ngượng ngùng cùng không được tự nhiên hiếm thấy, Phượng Thần Anh xem trong lòng chấn động, giống như có cái gì mới nổ tung, vừa ngọt vừa ấm, còn có một tia nhợt nhạt thỏa mãn.

“Không, như vậy cũng rất tốt.” Phượng Thần Anh nhẹ giọng nói, cầm lấy chiếc đũa, tinh tế chậm nuốt, tựa hồ loại thực phẩm bình thường đến không thể bình thường hơn này, là món ngon vật lạ đệ nhất thiên hạ. Mà trên thực tế, ở thật lâu thật lâu về sau, Phượng Thần Anh vẫn như cũ quyến luyến phần mỹ vịbình thường này, vĩnh viễn cũng quên không được, chỉ là khi đó, Đường Phi đã không bao giờ còn vì hắn rửa tay vào bếp.

Mà giờ phút này, người nào đó ăn mì nước nóng hầm hập cùngtrứng gà luộc ngọt ngào, khóe môi nhếch lên sự thỏa mãnthản nhiên. Tên còn lại ngồi ở ghế đá bên cạnh, một bên uống rượu một bên nhìn ngườiđối diện, khóe miệng đồng dạng vẽ ra một độ cong. Ở trong hoa viên tràn ngậpsương mù, hai người ấm áp tĩnh dật mà lưu luyến.

Đêm hôm đó, Đường Phi một mình uống rượu liền say, mà Phượng Thần Anh không có uống bao nhiêu cũng say, là say trong lòng. Cho nên, khi Đường Phi bật ra câu kia “Phượng Thần Anh, mặc kệ kết quả như thế nào, ta hy vọng ngươi có thể buông tha Hà Tịch”, Phượng Thần Anh thất thần trả lời “Hảo”.

Ngày mười chín tháng Giêng, Miên Cẩm thành bị huyết tẩy rốt cục khôi phục ồn ào náo độngngày xưa. Đêm đó máu chảy thành sông,thi chất thành núi, mà trong ngắn ngủn mấy ngày, trên đường cái cả tuyết đọng cũng không nhìn thấy. Thậm chí ngay cả sông đào bảo vệ thành, cũng so với trước sạch sẽ hơn nhiều. Người được phân công cố ý quét dọn thực sạch sẽ, có điều khắp nơi không khí lạnh như băng, thiếu đi loại hơi thởphố phường.

Trên đường vẫn giống ngày xưa buôn bán phồn hoa, trên đường người qua lại nối gót sóng vai. Chỉ là, bọn họ không dám cao giọng đàm luận, tùy ý cười đùa, những tiếng rao hàngbên đường cũng không ra sức gào lên như trước, quán ăn tiệm rượu đã không còn tiếng người ồn ào, giống nhau đều nhỏ giọng nói chuyện, ánh mắt trao đổi. Trên đường còn có một đại đội binh mãtuần thành, bọn họ đến mỗi một chỗ, ngườinơi đó tổng hội ăn ý an tĩnh lại, lui ở một bên cúi đầu, một bộ dáng thật cẩn thận mặc cho bọn hắn đi qua, đợi cho những người đó đi xa mới thở dài một ngụm, cầm đồ đạc của mình vội vàng bận rộn chạy về nhà. Sợ rằng không cẩn thận sẽ bị người ta nói là loạn đảng của Thừa vương, sau đó cả nhà chết oan chết uổng.

Miên Cẩm thành trên không tựa hồ còn huyết vụphiêu đãng đêm đó chưa tan hết, vẫn bao phủ ở trong một mảnh âm u, lão thiên gia cũng không có ý tứ, cũng không chịu nghĩ đã là cuối đông rồi,mà ban cho một trận mưa đầu xuân.

Đường Phi đi ở trên đường cái quen thuộc của Miên Cẩm, nhìn đám ngườicó chút trầm lặng, hơi hơi lắc đầu. Ngày mười lăm đêm đó,rốt cuộc có bao nhiêu thảm thiết hắn không biết, nhưng mà trong không khí đến bây giờ còn chưa tán sạch mùi hôi thối, chứng minh đêm đó là một địa ngục trần gian. Hắn hướng thái tử phủ đi đến, nghe nói Hà Tịch tỉnh, hắn vô luận như thế nào cũng phải đi xem.

Ưu nhi nhắm mắt theo đuôi Đường Phi, đồng thời còn có Mặc Trúc vẫn luôn xem Đường Phi không vừa mắt. Hắn phụng lệnh Phượng Thần Anh bảo hộ Đường Phi, không dám cãi lời Các chủ, đành phải một đường không tình nguyện đi theo.

“Giá! Giá!” Một chiếc xe ngựa theo góc đường toát ra, phóng nhanh đến.

Ưu nhi cùng Mặc Trúc nhanh tay lẹ mắt, mỗi người một bên giữ chặt hai cánh tay Đường Phi,đem người đưa đến địa phương an toàn.

Mặc Trúc trong lòng một trận bốc lửa, vừa muốn chửi ầm lên, đợi thấy rõ ràng xe ngựa kia, liền đem những lời thô tục kia cường ngạnh nuốt trở về, sau đó theo bản năng nhìn về phía Đường Phi. Đó là xe ngựa Phượng Tê Các! Hơn nữa xuyên thấu qua bức màn bị gió thổi, hắn rõ ràng nhìn thấy Các chủ nhà mình đang cùng Hiền vương, giống như -- ôm nhau!

Đường Phi biểu tình có chút trố mắt, ngơ ngác nhìn mũi chân, tựa hồ không có nhìn đến một mànvừa rồi.

Ưu nhi hoảng hốt, có chút khẩn trương giữ chặt Đường Phi nói: “Công tử!”

“Làm sao vậy?” Đường Phi bị Ưu nhi dọa, lấy lại tinh thần hỏi.

“Ách, ách...... Không có gì, chính là muốn hỏi một chút công tử có mệt mỏi không, không bằng chúng ta tìm một chỗ nghỉ một chút đi!” Ưu nhi bận rộn nói.

“Chúng ta mới đi ra đã bao lâu?” Đường Phi nghi hoặc nhìn Ưu nhi liếc mắt một cái: “Ta không phiền lụy, vẫn là nhanh chân lên, nơi này cách thái tử phủ còn có đoạn khoảng cách.” Nói xong liền xoay người tiếp tục hướng thái tử phủ đến.

Mặc Trúc cắn cắn môi, vừa muốn nói cái gì liền bị Ưu nhi hung hăng chặn một phen, trừng mắt thấp giọng nói: “Câm miệng!” Sau đó đuổi theo cước bộĐường Phi. Mặc Trúc sờ sờ cái mũi, làm gì, hắn bất quá chỉmuốn đề nghị sửa một cách đi thôi, xem phương hướng của lão gia hẳn là vào cung, ngay ở bên cạnh thái tử phủ, lỡ như hai bên gặp nhau, đến lúc đó muốn tránh cũng tránh không được! Bĩu môi, Mặc Trúc cũng đi theo.

Kỳ thật một mànvừa rồi, Đường Phi đều thu hết vào mắt. Chỉ là hắn không biết nên nói cái gì, cũng không biết tại sao trong nháy mắt có cảm giácphẫn nộ, cho nên chỉ có thể dùng lãnh đạm mọi ngày che dấu cảm xúc của mình.

Nhẹ nhàng vẫy vẫy đầu, Đường Phi đem cơn tức mạc danh kỳ diệu trong lòng đè ép xuống, hiện tại hẳn là lo lắng cho Hà Tịch mới đúng.

Thái tử phủ.

“Khởi bẩm điện hạ, có khách nhân tới thăm!” Quản gia vội vã chạy đến đại sảnh, Tần Nghị đang cùng Thuần Vu Quyết đánh cờ.

Còn có người đến thái tử phủ bái phỏng? Tần Nghị đầu cũng chưa nâng một chút, suy tư về bước cờ tiếp theo nên đinhư thế nào, không thèm để ý hỏi: “Ai?”

“Ách, hắn nói hắn gọi là Đường Phi, chính là vị công tử bịt mắt đêm đó.” Quản gia như là sợ Tần Nghị không nhớ rõ, cẩn thận nhắc nhở.

Tần Nghị chấp một nước cờ, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc hiển lộ, ngưng thần nhìn bàn cờ liếc mắt một cái, mới cầm quân cờ trong tay hạ xuống. Thuần Vu Quyết giương mắt nhìn nhìn Tần Nghị, quân cờ kẹp giữa hai tay bị hắn linh hoạt chuyển chuyển, sau đó đem nó bỏ lại vào trong chén, nói: “Hôm nay không có tâm tình, không chơi nữa.” Nói xong chỉ thị tiểu tư hầu ở một bên đem bàn cờ nguyên vẹn cất cho tốt, hôm khác tiếp tục ván cờ hôm nay. Ở thái tử phủ, bọn hạ nhân đã có thói quen xem mệnh lệnh Thuần Vu Quyết tương đồng với mệnh lệnhTần Nghị, tiểu tưnhìnTần Nghị chẳng những không có phản đối, ngược lại vẻ mặt không biết làm thế nào nhìn Thuần Vu Quyết, liền thức thời thu hồi bàn cờ.

“Thỉnh hắn vào đi.” Tần Nghị bất đắc dĩ đối quản gia phất tay nói.

“Nhưng điện hạ, nô tài có một câu không biết nên nói hay không.” Quản gia không nghe lệnh đi thỉnh, mà là khom người đáp.

“Ngươi chừng nào thì nói chuyện cũng ấp a ấp úng?” Tần Nghịgiương lên khóe miệng: “Nói.”

“Đường Phi này, là người của Phượng Tê Các.” Lão quản gia tuy rằng qua tuổi sáu mươi, nói chuyện lại trung khí mười phần: “Hắn nhiều lần đến bái phỏng thái tử phủ nhưng lại là ở thời khắc rối ren, lão nô chỉ sợ hắn có ý đồ khác.”

“Hắn? Hắn có thể ý đồ cái gì?” Tần Nghị buồn cười nói: “Nhiều nhất chính là đồ một người mà thôi, lão quản gia không cần quá lo lắng, cho hắn vào đi.”

“Điện hạ!”

“Được rồi, để hắn tiến vào.” Tần Nghị không kiên nhẫn khoát tay, ý bảo hắn không cần nói nữa.

Lão quản gia thở dài, nói: “Lão nô tuân mệnh.”

Tần Nghị không có tiếp kiến Đường Phi, mà là trực tiếp phái người mang hắn đến chỗ của Hà Tịch đang trụ.

“Vì cái gì để Đường Phi đi gặp hắn?” Khi thân ảnh Đường Phi biến mất ở trong tiểu viện của Hà Tịch, Thuần Vu Quyết từ chỗ tối bước ra, nhìn Tần Nghịở một bên hỏi.

“Bởi vì Hà Tịch muốn gặp hắn, hơn nữa không có Đường Phi, hắn đã sớm......” Tần Nghị dừng một chút: “Coi như báo đáp Hà Tịch đi.” Nói xong dắt tayThuần Vu Quyết rời đi.

“Hai người các ngươi ở chỗ này chờ đi.” Đường Phi phân phó xong liền vào phòng, Ưu nhi cùng Mặc Trúc hai mặt nhìn nhau, đều thấy được do dựtrong mắt đối phương.

“Theo vào hay không?” Mặc Trúc khó xử hỏi Ưu nhi.

“Công tử nếu không muốn cho chúng ta đi theo, thì ở ngay tại nơi này đợi đi, đây là thái tử phủ, sẽ không nên gặp chuyện không may.” Ưu nhi có chút ảm đạm nhìn cánh cửa đóng chặt liếc mắt một cái, xoay người tìm địa phương cách cửa gần nhất ngồi xuống. Mặc Trúc căm giận nhìn Ưu nhi, chà chà chân sau vẫn là không cam lòng ngồi đến bên cạnh Ưu nhi.

Đường Phi chân tay nhẹ nhàng đến giữa phòng ngủ, Hà Tịch dựa ở đầu giường đang ngủ, trong tay đang cầm một nửa cuốn sách, chăn bông thật dày phủ ở phần eo hắn trở xuống, bởi vì mặc áo ngủ nhiều lớp nên che đi miệng vết thươngtrên người hắn, có điều khuôn mặt thanh dật tái nhợt như tờ giấy không chút huyết sắc, chứng minh hắn cách đây không lâu từng chịu qua vết thươngtrí mạng.

Chậm rãi thong thả đến bên giườngHà Tịch, Đường Phi có chút đau lòng vén lên mái tóc mềm mại che phủ trán Hà Tịch, trong mắt tràn đầy áy náy cùng đau lòng. Hắn từng tùy ý thương tổn Trần Thần, thẳng đến khi đi vào thế giới mạc danh kỳ diệu này mới hối hận không thôi. Cho nên hắn muốn bảo hộ Hà Tịch, ít nhất có thể cho hắn không phải chịu một ít thương tổn, đáng tiếc hắn vẫn là......

“Ai......” Khúc khởi ngón tay nhẹ nhàng xoa hai má tái ngợt, Đường Phi thở dài.

Thu hồi tay, Đường Phi thẳng đứng dậy. Hắn không tính đánh thức Hà Tịch, chỉ cần nhìn thấy hắn không có việc gì là tốt rồi. Ngay tại khi hắn xoay người, một bàn tay lạnh lẽo bắt được tay hắn.

“Đừng đi......” Thanh âm suy yếu, mang theo hèn mọn cầu xin.

Đường Phi trong lòng căng thẳng, xoay người nhìn Hà Tịch hai mắt ửng đỏ, vẻ mặt tha thiết nhìn hắn.

“Đường Phi, chớ đi......” Hà Tịch thanh âm có chút run run, gắt gao bắt lấy tay Đường Phi,như sợ hắn bỗng nhiên rời đi.

“Ta sẽ không đi.” Đường Phi phản thủ nắm chặt Hà Tịch, mười ngón giao nhau, tiến lên ngồi xổm trước mặtHà Tịch, vươn tay kia xoa hai má hắn nhẹ giọng nói: “Hà Tịch, ta sẽ không đi.”

“Ô......” Đường Phi lời nói vừa ra, Hà Tịch nước mắt rơi như mưa, cháy bỏng đầu ngón tayĐường Phi, cũng cháy bỏng tâmhắn.“Ta nghĩ đến, sẽ không còn được gặp lại ngươi......”

“Sẽ không.” Đường Phi ngữ khí kiên định, lau đi nước mắt trên mặt hắn trầm giọng nói: “Ngươi đã quên chúng ta còn ước định sao? Chúng ta đã thề sẽ trở gia hương của ngươi nhìn xem, ta biết ngươi sẽ không như vậy mà rời đi ta.”

“Không,” Hà Tịch một bên rơi lệ một bên lắc đầu: “Ta chỉ sợ phải nuốt lời ......”

“Tin tưởng ta!” Đường Phi kiên định nói: “Phượng Thần Anh đã đáp ứng ta, mặc kệ kết quả như thế nào, hắn đều chừa cho ngươi một con đường sống. Sẽ không lại có chuyện như vậy xảy ra, Hà Tịch, sẽ không có.”

Hà Tịch chấn động, hai mắt đẫm lệ nhìn Đường Phi, giống như không tin nỉ non nói: “Ngươi, đi cầu Phượng Thần Anh? Bởi vì ta ngươi lại đi cầu Phượng Thần Anh đúng hay không ?”

“Ta cảm thấy đáng giá.” Đường Phi cúi đầu, thân thủ giúp Hà Tịch đắp lại cái chăn đã sắp rớt xuống.

Đáng giá...... Đường Phi nói vì hắn, đáng giá...... Hà Tịch cắn môi dưới, áp chế cảm xúckích động, hắn sợ chính mình sẽ nhịn không được thất thanh khóc rống, càng sợ bản thân nhịn không được sẽ liều lĩnh mang theo Đường Phi rời khỏi chốn thị phi này, vĩnh viễn cũng không trở về!

“Làm sao vậy ?” Đường Phi ngẩng đầu nhìn Hà Tịch một bộ dáng ẩn nhẫn,lo lắng hỏi, thấy Hà Tịch đã cắn môi dưới thành trắng bệch,ý nghĩ nóng lên liền nâng tay giúp đỡ, nhẹ nhàng vuốt ve nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Đã bị thương một thân còn muốn tái lộng miệng vết thương,làm cho ta lo lắng?” Từ trước, mỗi lần Trần Thầnbị hắn làm cho chịu ủy khuất, cũng thích cắn môi dướinhư vậy, bộ dáng ẩn nhẫn lại quật cường tổng làm cho hắn trong lòng không tự giác mềm mại không ít, sau đó cúi xuống ở trên vết răng nhẹ nhàng hôn lên, tỏ vẻ bản thân đã nói nhầm rồi giải thích. Khi đó Trần Thầnsẽ cười sáng lạn giống như thái dương bình minh ấm áp, giống như thương tổn tích tụ trong lòng lập tức biến mất không dấu vết, tổng có thể làm cho Đường Phi tâm không tự giác đập nhanh vài nhịp.

May mắn, tuy rằng trước mắt khuôn mặt này cùngTrần Thần có bảyphần giống nhau, nhưng Đường Phi vẫn không trầm mê mà đem Hà Tịch trở thành Trần Thần hôn xuống. Biết hành động của mình có bao nhiêu thất lễ cũng ái muội, Đường Phi nhanh chóng thu hồi tay để ra sau lưng, thân mình đứng thẳng mất tự nhiên ho nhẹ nói: “Khụ, về sau đừng tiếp tục cắn môi, có cái gì không vui liền nói cho ta biết đi.”

Hà Tịch lẳng lặng xoa địa phương bị Đường Phi đụng chạm qua, cảm giác đầu ngón tay ấm áp làm cho đôi môi tái nhợt của hắn có chút nóng lên, trong lòng rung động càng thêm mãnh liệt. Hắn thích Đường Phi, không, hẳn là yêu. Hắn yêu Đường Phi, từ thật lâu trước kia, khi hắn muốn bứt ra lại phát hiện bản thân đã không thể tự kềm chế.

“Đường Phi......”

Đường Phi đang nghĩ tới nên dùng cớ gì để giải thích hành vivừa rồi, bỗng nhiên nghe được Hà Tịch gọi hắn, mang theo thật sâu quyến luyến. Vừa ngẩng đầu, Hà Tịch đã quỳ gối trên giường,thân thể dựng thẳng, gắt gao ôm cổhắn, sau đó có cảm giác một đôi môi mát rượicứ như vậy dán ở trên môi của mình.

Đường Phi đầu như nổ tung, tư duy trống rỗng, một chút cũng không nghĩ được, chỉ là bản năng muốn đẩy ra hắn. Đáng tiếc tay vừa đụng tới Hà Tịch, bỗng dưng nhớ tới -- Hà Tịch trọng thương trong người, không thể mạnh tay đẩy hắn!

----------------------
Bình Luận (0)
Comment