Xuyên Việt Chi Tu Chân Nữ Hoàng

Chương 33

Lâm Vân khách điếm, một trận nói chuyện qua đi, Hoàng Tố Yên xoa xoa thái dương, vừa đi ra khỏi phòng.

“… Tiểu thư, tiểu thư, ngươi ở đây làm gì?” Hạ Vân đột nhiên xuất hiện trước mắt Hoàng Tố Yên.

“Không nhìn ra sao? An ủi a!” Hoàng Tố Yên tức giận liếc mắt với Hạ Vân. Từ khi nàng trở về cũng chỉ một ngày thôi!

Ngày này ngoại trừ nghỉ ngơi, nàng chỉ an ủi các phi tử của nàng, vì nàng mà chờ đợi trong lo lắng. Nàng thật không muốn để bọn họ lo lắng, chính mình còn không rời khỏi thế tục thường tình, mặc dù tu chân làm cho tâm tính càng thêm đạm mạc, nhưng đối với sự quan tâm người của nàng, nàng không có cách nào coi thường được.

“Ha ha ha, không ngờ tiểu thư sẽ có một ngày ăn nói khép nép như vậy!” Hạ Vân rất không nể mặt cười ha hả.

Hoàng Tố Yên đang muốn nói chuyện, một giọng nam ôn nhu cướp lời của nàng: “Hạ Vân, việc này thực sự buồn cười như vậy sao?”

“Đương nhiên rồi! A…” Tiếng nói này là…“Lăng… Lăng sư phó!” (không biết mọi người còn nhớ rõ không lão công thứ nhất của sư phó Hoàng Tố Yên, tiên tử + ác ma sư công Lăng Vũ?) (lời tác giả), Hạ Vân trợn to mắt nhìn người lên tiếng, điều này sao có thể? Lăng sư phó vì sao ở đây? Không phải hắn và Vân sư phó ở Thương Sơn trải qua thế giới hai người, a, không, ba người sao? Sao có thể tới nơi này?

“Nhìn thấy ta rất ngạc nhiên?” Lăng Vũ mỉm cười đi đến trước mặt Hạ Vân, cánh tay chỉ vào trán Hạ Vân.

“A, có một chút.” Hạ Vân liếc mắt nhìn Lăng Vũ, Lăng sư phó cũng không dễ chọc a! Công phu dùng dược kia… Nghĩ lại toàn thân đều tê dại!

“Yên nhi có thể bận tâm đến tâm tư của những người đàn ông kia, ta cảm thấy rất vui mừng! Vốn tới thăm ngươi, nếu ngươi vẫn lạnh lùng thì hợp thời ta giáo huấn ngươi một chút a!” Cười ôn nhu, người ngoài tuyệt đối sẽ không biết một người ôn nhu như thế, thật ra bị Hoàng Tố Yên và các nàng xưng là ác ma.

Hoàng Tố Yên nhìn sư công ác ma một thân bạch y sạch sẽ ngăn nắp, bỗng nhiên cười lên, “Sư công và sư phó có phải giận dỗi hay không?”

Ngữ khí khẳng định, trên mặt Lăng Vũ nổi lên một tầng đỏ ửng, trừng mắt nhìn Hoàng Tố Yên, đứa nhỏ này làm sao lại nhạy cảm như vậy!

“Ha ha, sư công đến một chút thôi sao?” Hoàng Tố Yên nhìn thấy sắc mặt ác ma sư công, cũng biết biết nên một vừa hai phải thôi.

“Ừ.” Nhàn nhàn không muốn nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, Lăng Vũ trong lòng còn đang tức giận chuyện của Vân Uyển Thanh (tên sư phó Hoàng Tố Yên!).

“Sư công muốn nghỉ ngơi không? Hay là để cho Hạ Vân đi dạo kinh thành cùng người?” Hoàng Tố Yên liếc mắt một cái, Hạ Vân phẫn hận nhìn nàng, nàng dùng khẩu hình nói một câu “Ai kêu ngươi vui sướng khi người gặp họa!”

“Được! Vậy thì đi dạo! Hạ Vân, chúng ta đi.” Lăng Vũ vừa nghe đi dạo phố, lại hưng phấn lên, kéo Hạ Vân đi, Hạ Vân mặt mày ủ rũ đi theo.

Hoàng Tố Yên cười lắc lắc đầu, nam nhân thế giới này và nữ nhân kiếp trước đều rất thích đi dạo phố! Vốn định trở về phòng nghiên cứu một chút ngọc giản (nhẫn trữ vật) vừa mới lấy được, bỗng nhiên thấy Uyển Tùy từ viện trước đi tới, thì dừng bước lại, chờ nàng.

“Tiểu thư, thái tử tới.” Hơi khom người, Uyển Tùy ngẩng đầu nhìn Hoàng Tố Yên.

Hoàng Tố Yên gật gật đầu, khi nàng trở về nghe nói mấy ngày nàng không có ở đây, vị thái tử này mỗi ngày đều đến “Báo danh”, chắc là rất sốt ruột!

“Cho hắn vào đi!” Phất phất tay, Hoàng Tố Yên tìm một cái ghế ngồi xuống, chờ vị thái tử điện hạ Ngạo Thiên quốc đại giá.

“Thê chủ…” Lúc này Ngạo Ngôn từ trong phòng đi ra, có chút do dự mở miệng.

“Ừ?” Hoàng Tố Yên vẫy vẫy tay, để hắn đi đến trước mặt.

Chậm rãi đi đến trước mặt Hoàng Tố Yên, Ngạo Ngôn nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, “Ta biết thê chủ vẫn luôn biết rõ tình cảnh của hoàng tỷ ta, cũng biết ta… Nhiệm vụ của ta. Ta khẩn cầu thê chủ giúp hoàng tỷ, được không?” Kỳ thực mấy ngày nay trong lòng Ngạo Ngôn cũng không dễ chịu, hắn cảm giác mình làm chưa xong việc hoàng tỷ nhắc nhở, bệ hạ nàng quá tỉnh táo, hắn đoán không ra suy nghĩ trong lòng nàng, cũng không biết chính xác nàng rốt cuộc có chịu giúp hoàng tỷ hay không, vì thế trong lòng của hắn vẫn rất lo lắng, vừa nghe thấy bệ hạ nói muốn gặp hoàng tỷ, hắn không nhịn được mà hỏi bệ hạ, đến lúc đó đối mặt với hoàng tỷ thì trong lòng đã chuẩn bị tốt.

Hoàng Tố Yên thấy ý cầu xin trong con ngươi của Ngạo Ngôn, đứng lên ôn nhu kéo hắn vào ngực, nhẹ vỗ tóc dài của hắn, “Tin ta được không?”

Tiếng nói mê hoặc, lo lắng trong lòng Ngạo Ngôn cũng biến mất, lẳng lặng tựa trong lòng Hoàng Tố Yên, ngửi mùi hương tươi mát trên người nàng, khóe miệng hơi cười, “Vâng.”

Ngạo Thải Vân vừa đi vào hậu viện, liền thấy được một hình ảnh xinh đẹp, cánh hoa hồng nhạt không biết tên trên không trung xoay tròn, rơi xuống, như hai người trong tranh ôm nhau…

Tảng đá lớn trong lòng liền biến mất, Ngạo Thải Vân mỉm cười nói: “Hoàng đệ có thể tìm được hạnh phúc, ta đây làm tỷ tỷ cũng cảm thấy rất vui mừng a!”

Ngạo Ngôn vừa nghe, nhất thời trên mặt một mảnh ửng đỏ, hắn như thế nào lại quên hoàng tỷ sắp đi vào? Tự nhiên, cứ như vậy nằm trong lòng bệ hạ.

Cúi đầu nhìn vẻ mặt đỏ bừng, ngượng ngùng không ngớt của Ngạo Ngôn, Hoàng Tố Yên cười vỗ vỗ lưng hắn, “Ta và hoàng tỷ ngươi còn có việc, ngươi vào nhà trước đi!”

Cúi đầu nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, Ngạo Ngôn nhanh chóng vào phòng.

Ở đây, hai nữ nhân trên mặt đều là ý cười.

“Thái nữ điện hạ, ngồi xuống nói đi!” Hoàng Tố Yên tay chỉ ghế bên cạnh, ngồi xuống.

“Nữ hoàng bệ hạ có thể đến đây bản cung rất vinh hạnh!” Ngạo Thải Vân ưu nhã ngồi xuống, mỉm cười.

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh nàng, trong lòng Hoàng Tố Yên phải đánh giá lại nàng, xem ra Tác Hồn cũng không thể tiến vào nội bộ của phủ thái nữ, cũng chỉ có một ít thông tin để tổng kết tính cách vị thái nữ này!

“Không biết thái nữ điện hạ mời trẫm đến là có chuyện gì?”

Chờ nàng mở miệng, Hoàng Tố Yên trong lòng đã có một phen tính toán. Vốn cho rằng vị thái nữ này chỉ muốn “Bình loạn”, hướng nàng mượn quân đội mà thôi, không ngờ trước khi đi nàng tự nhiên nhận được thiếp mời, mời nàng đến kinh thành Ngạo Thiên quốc “Làm khách”! Điều này làm nàng rất kinh ngạc, đồng thời cũng rất tò mò, chẳng lẽ nàng tới là có thể giúp nàng ta lên ngôi vị?

“Kỳ thực…” Ngạo Thải Vân đột nhiên ngẩng đầu mắt nhìn chằm chằm Hoàng Tố Yên, “Kỳ thực không lâu, đại hoàng tỷ của bản cung nói chỉ cần ta có thể mời nữ hoàng bệ hạ của Hoàng Nguyệt quốc đến hoàng cung, nàng liền thừa nhận ngôi vị thái nữ của ta, đồng thời cũng giải độc cho mẫu hoàng … Dâm độc.”

Nhìn Ngạo Thải Vân bất đắc dĩ, dâm độc??? Hoàng Tố Yên rất kinh sợ, tự nhiên thật sự có loại chất độc này! Thảo nào Tác Hồn báo cáo nói nữ hoàng Ngạo Thiên quốc bị một nam tử diện mạo không phải xinh đẹp tuyệt mỹ mê hoặc, lúc đó nàng cũng cảm thấy kì lạ, thì ra là như vậy! Đại hoàng nữ kia lại hạ loại độc này với mẫu hoàng của mình… Con ngươi chợt lóe sát khí, Hoàng Tố Yên quyết định giúp Ngạo Thải Vân, có lẽ có một ít là vì Ngạo Ngôn, nhưng nhiều hơn là vừa nghe liền biết đại hoàng nữ này dã tâm hung ác, nếu để cho nàng kế thừa hoàng vị Ngạo Thiên quốc, còn không biết mang đến cho nàng bao nhiêu phiền phức!

“Được. Điện hạ muốn trẫm phối hợp với ngươi như thế nào?”

Vui mừng nhìn Hoàng Tố Yên, Ngạo Thải Vân vừa cười vừa nói: “Vậy trước tiên cám ơn bệ hạ!” Nhưng lập tức nhăn mày lại, “Đại hoàng tỷ, người nọ tính tình cực kỳ âm hiểm, nàng lần này đưa ra yêu cầu như thế, sợ rằng sẽ có thiết kế cạm bẫy, nếu để cho nữ hoàng bệ hạ gặp chuyện không may, đừng nói thần dân Hoàng Nguyệt quốc không bỏ qua cho ta, chỉ sợ hoàng đệ cũng tìm ta báo thù.”

Hoàng Tố Yên vẫn nhìn nàng, thấy trong mắt nàng ánh sáng chợt lóe lên, hừ! Nàng cũng không tin Ngạo Thải Vân không có biện pháp giải quyết!

“Ý điện hạ là?” Hoàng Tố Yên vẻ mặt nhàn nhạt nói, giống như không lo lắng nguy hiểm sắp sửa xảy ra.

Trong lòng đối với phản ứng của Hoàng Tố Yên có hơi chút thất vọng, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện gì, Ngạo Thải Vân tinh tế nói ra kế hoạch của chính mình…

Hoàng Tố Yên gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

“Như vậy, ngày mai xin đợi bệ hạ đại giá.” Ngạo Thải Vân thấy mục đích đã đạt được, cũng nên nhanh chóng trở về, dù sao lần này cải trang đi ra ngoài nàng cũng không muốn bọn họ biết.

“Ừ. Không tiễn.”

“Cáo từ.”

Nhìn Ngạo Thải Vân đi ra, Hoàng Tố Yên một lần nữa ngồi xuống, cúi đầu suy nghĩ về cái gì đó.

Khoảng qua một khắc đồng hồ (1 khắc = 15p), nàng thở dài, đầu hướng về cây đại thụ bên cạnh, “Nhiên nhi, còn muốn ở trên cây bao lâu?”

Vừa dứt lời, một thân ảnh màu lam từ trên cây nhảy xuống, rơi xuống trước mặt Hoàng Tố Yên.

Nam Cung Hạo Nhiên bất mãn chu môi đỏ mọng, liếc xéo Hoàng Tố Yên, “Yên, ngươi làm cái gì cũng không cho chúng ta biết, chúng ta là phu quân của ngươi a!”

Cảm nhận được ánh mắt u oán của Nam Cung Hạo Nhiên, Hoàng Tố Yên chấn động, đúng vậy! Bọn họ là phu quân của nàng, nàng và họ cùng nhau chung sống qua ngày, mà nàng chuyện gì cũng gạt bọn họ…

“Hơn nữa…” Nhớ tới kế hoạch kia của thái tử Ngạo Thiên quốc, Nam Cung Hạo Nhiên có chút sốt ruột kéo tay Hoàng Tố Yên, “Hơn nữa kế hoạch kia quá mạo hiểm, Yên, ngươi có thể không đi được không? Hoặc là để cho người khác thay thế ngươi đi?”

“Nhiên nhi, trong lòng ngươi biết rõ, chỉ có thể là ta đi.” Hoàng Tố Yên nhẹ vỗ về mặt Nam Cung Hạo Nhiên, nhàn nhạt nói.

“Yên tâm đi! Ta không có việc gì.” Kỳ thực nàng còn rất chờ mong, mấy ngày nay rất bình thản, làm nàng cảm thấy rất buồn chán a! Đương nhiên Hoàng Tố Yên cũng chỉ nói ở trong lòng, nàng cũng không muốn bị Nam Cung Hạo Nhiên nói. Phát hiện tâm tình của mình thật sự thay đổi rất nhiều, Hoàng Tố Yên cũng chưa từng nghĩ mình muốn khống chế cái gì, tu chân chú ý tùy tâm sở dục, nếu như nàng quá áp chế chính mình, ngược lại thì sẽ nguy hiểm.

“Được rồi! Ngươi đáp ứng ta nhất định không để cho mình bị thương!” Trong lòng Nam Cung Hạo Nhiên cũng biết chuyện nàng đã quyết định thì rất ít thay đổi, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng.

“Ừ.” Đem người trước mắt vẻ mặt lo lắng kéo vào trong lòng, Hoàng Tố Yên không nói thêm gì nữa. Hai người lẳng lặng muốn nói chuyện, thì nhất thời nghe thấy cách đó không xa có tiếng người âm ĩ.
Bình Luận (0)
Comment