Xuyên Việt Chi Tu Chân Nữ Hoàng

Chương 37

Tấm bia đá chậm rãi trượt ngang, xuất hiện một cửa động có thể cho một người chui vừa, Hoàng Tố Yên gọi linh kiếm ra che ở trước người, cẩn thận đi xuống…

Uyển Tùy chỉ có thể ngơ ngác nhìn tiểu thư dần dần biến mất ở trước mắt, không dám theo sau, bởi vì tiểu thư vẫn chưa phân phó gì. Nàng đột nhiên phát hiện kỳ thực các nàng tuyệt không hiểu được tiểu thư, liền nói về việc hôm nay tiểu thư thi triển “Pháp thuật” đi! Trước đây các nàng chỉ là biết tiểu thư võ công rất lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại đến như vậy. Còn có thứ có năng lực có thể làm cho vật phẩm đột nhiên biến mất, lại bỗng nhiên xuất hiện… Sự hiểu biết của các nàng đối tiểu thư quá ít a! Không, chẳng bằng nói tiểu thư chưa từng cho các nàng cơ hội tìm hiểu nàng ấy… Trong con ngươi dần dần để lộ sự thất vọng, Uyển Tùy yên lặng nhìn cửa động kia, dường như thấy một người làm cho nàng thề sống chết theo hầu.

Hoàng Tố Yên hiện tại chỉ một lòng đi vào huyệt động thần bí kia, sao còn có tâm tư bận tâm cảm thụ của Uyển Tùy, nói nàng lạnh lùng cũng được, bây giờ nàng chỉ muốn tìm đường trở về!

Huyệt động sâu thẳm, Hoàng Tố Yên cũng không biết nàng rốt cuộc vào bao lâu, xung quanh tựa hồ một chút biến hóa cũng không có, rất giống như vẫn đang ở tại chỗ, nhưng nàng có thể cảm ứng được nên dùng tốc độ rất nhanh đi về phía trước. Ngay khi Hoàng Tố Yên cho rằng nàng lại lâm vào mê trận, phía trước bỗng xuất hiện một đốm sáng.

Tiến đến chỗ sáng, Hoàng Tố Yên cảm thấy một cỗ linh lực cường liệt tụ lại, phía trước thông đạo dài vằng vặc, chỉ riêng cỗ linh khí ngưng tụ nơi đây là thứ tuyệt hảo tu luyện a! Nhìn chung quanh bốn phía một chút, chỉ có một giá sách cùng một bàn đọc sách nhỏ, giá sách cùng bàn đọc sách dường như dùng đàn mộc thượng đẳng chế thành, ngăn nắp xinh đẹp. Hoàng Tố Yên đến gần bàn đọc sách kia, a, lại là ngọc giản, nàng thật đúng là có vận khí a! Bất quá so sánh với huyệt động của người tu ma, ở đây hình như hơi có chút “Keo kiệt”, bởi đây chỉ có một ngọc giản.

Cầm lấy ngọc giản, chậm rãi đưa linh lực vào, chỉ thấy ngọc giản kia cư nhiên phát ra bảy luồng sáng, sau một trận chói mắt, tất cả chỉ còn một khoảng lặng. “Hết rồi?” Nàng rất không cam lòng, Hoàng Tố Yên vừa định tỉ mỉ nhìn một chút, đột nhiên ngọc giản kia lại bắt đầu xoay tròn, ‘Giãy’ khỏi tay Hoàng Tố Yên, trên dưới không trung chấn động…

Cảnh giác lui về phía sau mấy bước, Hoàng Tố Yên nhìn chằm chằm cái ngọc giản kia, nhưng trong lòng càng cảm thấy kỳ quái, ngọc giản này không phải chỉ có thể chứa đựng thông tin sao? Chẳng lẽ còn có thể chứa cả lục trận pháp? Hoặc là… Phong ấn thứ gì đó?

Linh lực bốn phía tựa hồ đang bị dẫn dắt, dần dần tụ lại nơi ngọc giản, nhất thời bảy luồng sáng càng thêm xán lạn. Khoảng chừng một khắc thời gian qua đi, ngọc giản tựa hồ đã hấp thu hết linh lực, dần dần ngừng xoay tròn, tia sáng kia cũng dần dần mờ đi.

Mà theo thời gian Hoàng Tố Yên có chút trầm tĩnh xuống, ngọc giản lại có biến hóa, một làn khói xanh như có như không từ trong đó tản ra, nhưng nó cũng không tản ra khắp nơi, mà là chậm rãi ngưng tụ trên không thành một thân ảnh…

Kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, Hoàng Tố Yên tay chỉ thân ảnh kia nói không ra lời.

“Cám ơn vị tiểu đạo hữu này giúp bản chân nhân thoát ra.” Thân ảnh thực dần dần hiện ra một bộ dáng tiên phong đạo cốt.

Hoàng Tố Yên nhìn ‘Người’ trước mắt mặc trường bào thanh sắc đạm màu, nga không, gọi là hồn mới đúng đi? Trầm mặc nửa ngày, đợi khi chính mình dần dần tỉnh táo lại, nàng mới mở miệng: “Ngươi là ai?”

“Hoàng cô chân nhân.” ‘Người’ kia vuốt chòm râu đạm mạc vừa cười vừa nói. (Aqua:Phốc…cái danh hiệu buồn cười thiệt, xin lỗi chân nhân, cháu không cố ý a*cười run rẩy*)

“Được rồi! Hoàng tiền bối đúng không? Cớ gì ngươi lại bị giam tại trong cái…ngọc giản kia?”

“Bản chân nhân là tự mình vào đấy.” Vẫn là một bộ dáng nhàn nhã đạm mạc.

Hoàng Tố Yên nhíu nhíu mày, nàng rất chán ghét cùng loại người này nói chuyện, luôn luôn hỏi một câu đáp một câu, rõ ràng bà ta rất muốn thoáng cái giải thích rõ sự tình mà cứ muốn mỗi câu nói lại chậm rãi gật gù đắc ý.

“Ngươi có thể nói nhanh chút không?”

Thân ảnh kia tựa hồ cũng nhìn thấu Hoàng Tố Yên không kiên nhẫn, trầm ngâm một chút, nói: “Kỳ thực việc nhân quả tiểu đạo hữu không cần biết, chỉ cần biết rằng những ngày tiểu đạo hữu có mặt trên cái thế giới này đến cùng cũng là vận mệnh a!”

“Vận mệnh?” Trong nháy mắt lòng dấy lên một cỗ hỏa khí, Hoàng Tố Yên nghe thấy chuyện xuyên việt của mình lại bị người khác ‘Thiết kế’, nàng rất phẫn nộ, “Vận mệnh? Chẳng lẽ là chuyên môn tới tìm ta. Hừ! Đừng nói với ta những lời như ngươi muốn ta cứu vớt thế giới, ta không tin cũng sẽ không làm!”

“Không phải, aiz…” Hoàng cô chân nhân bỗng nhiên lắc đầu thở dài, “Kỳ thực ta cũng không biết linh thạch sẽ tìm ai, có thể chỉ là vừa vặn đến chỗ ngươi, phát hiện khí tràng của ngươi thích hợp liền tiến vào thân thể của ngươi, kỳ thực thân thể kiếp trước của ngươi sớm đã tan thành tro bụi.“(Aqua: Vâng, là một vũng máu…)

“Tan thành tro bụi…” Thì thào tự nói, Hoàng Tố Yên chưa từng nghĩ đến kết quả này, nhớ tới khi xuyên việt thân thể trước đó cực kì đau đớn, đó chính là cảm giác tan thành mây khói sao?

“Ai…kỳ thực trong lòng ngươi cũng rõ ràng rồi! Ngươi vốn ở nơi đó không còn sống được bao lâu. Nếu không phải linh thạch tiến vào thân thể của ngươi, mang ngươi đến nơi đây, ngươi cũng sẽ biến mất thôi.” Hơi lộ ra một chút thương hại nhìn Hoàng Tố Yên.

Cúi đầu, trên mặt đất xuất hiện vài giọt nước. Đúng vậy! Nàng biết mình sống không lâu, ung thư, nàng chưa bao giờ biết mình cũng sẽ mắc loại bệnh này, không dám nói cho quản gia, lại không dám nói cho em trai… Cho nên nàng mới gấp gáp muốn đem vị trí tổng tài giao cho em trai mình, cho nên nàng mới âm thầm làm nhiều việc như vậy, chỉ vì muốn cùng thằng bé đi tảo thanh (ngắm cảnh, picnic), chưa từng nghĩ tới việc đi trị liệu, ở sâu trong đáy lòng nàng có lẽ đang muốn chết đi cho rồi! Cũng không cần đau khổ nhường này!

Hiện tại nghe thấy những lời này, nàng sao lại không cam lòng cho đặng đây?

Nhìn thần sắc buồn bã cùng bộ dáng đáng thương của Hoàng Tố Yên, Hoàng Cô chân nhân lẳng lặng đợi một hồi mới mở miệng: “Linh thạch kia là do ta ngưng kết thành, vì thế ta có thể thông qua nó biết được chuyện của ngươi, mong tiểu đạo hữu bỏ qua cho.”

“Bỏ qua? Ta không để ý, ngươi còn lời gì muốn nói không?” Quật cường ngẩng đầu, trên mặt Hoàng Tố Yên đã tìm không được giọt lệ bi thương nào.

“Ha ha, tiểu đạo hữu…”

“Gọi ta Tố Yên đi! Xưng hô tiểu đạo hữu này quá không được tự nhiên.” Vẫn đang cau chặt mày, Hoàng Tố Yên không khách khí cắt ngang lời của hắn.

“Được rồi! Tố Yên, kỳ thực ta làm cho linh thạch đi tìm chủ nhân cũng không có ý tứ gì khác. Ngươi nói cái việc cứu vớt thế giới càng không hề có. Thế giới vạn vật cũng có chu kỳ phát triển theo quy luật, ngươi là một linh hồn ngoại lai, ngươi cũng không thể thay đổi cục diện thế giới này, tất cả đều được định sẵn. Ngay cả ta cũng vậy, sau khi tu thành chính quả, trong lúc vô tình xông vào đây, không dám làm ảnh hưởng đến thế giới này mới ăn lông ở lỗ nơi đây, chỉ là…aiz! Chuyện quá khứ không đề cập tới cũng được! Trong huyệt động này có một ít tàng thư, là do trước đây trong lúc rãnh rỗi ta đã thu thập được, có thể có ích với ngươi đó, ngươi cứ lấy đi.”

“Vậy còn ngươi?”

“Ta? Từ trước đến nay không dừng lại, đi khắp nơi!” Nói xong, thế nhưng đột nhiên biến mất.

“Ngươi…” Nghi vấn chưa hỏi ra miệng đã phải nuốt ngược vào, Hoàng Tố Yên xoay người đi tới phía trước giá sách. A, thật đúng là sách gì cũng có! Sách thuốc, bí tịch võ công, sách sử… Đối với nàng có thể không tác dụng gì, nhưng đối với Hạ Vân, Uyển Tùy lại rất hữu dụng, còn có Nhiên nhi thích kiếm phổ… Bỗng nhiên run lên một chút, nàng lúc nào khi đụng chuyện đã lại nghĩ đến bọn hắn?

Cụt hứng ngồi xuống, đây mới thật sự là kỳ ngộ của nàng sao? Khi vạch trần vết sẹo ‘kỳ ngộ’ trong lòng, kỳ thực trong lòng nàng vẫn luôn rất rõ ràng, nàng biết tất cả sự tình kỳ thực đã vô pháp vãn hồi rồi, thế nhưng nàng luôn luôn lừa mình dối người muốn quên đi những việc đó mà thôi. Lừa mình dối người? Ha ha, nàng sớm đã hòa nhập vào thế giới này, lại không muốn thừa nhận, chẳng qua trong lòng bắt buộc mình đi tin rằng mình vẫn thuộc về thế giới kia. Tu chân, có lẽ là một loại ký thác đi! Bọn họ thật ra không biết tiểu thư (thê chủ) của họ lúc nào cũng bày mưu tính kế thật ra là một người nhát gan không dám đối mặt với chính bản thân mình đi! Ha ha ha ha, a… Ô ô ô… (Aqua: câu này rối não thật ah.)

Vùi đầu vào khuỷu tay, Hoàng Tố Yên cứ như vậy khóc rống lên, dường như muốn đem tất cả ủy khuất, không cam lòng, đau xót tích tụ trước kia…khóc ra hết! Hãy để nàng yếu đuối một lần đi!

Một lúc lâu, tựa hồ nước mắt trong cơ thể đều phát tiết xong, Hoàng Tố Yên mới đứng lên, đột nhiên mất thăng bằng thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, lập tức vận khí xuống đùi. Tự giễu cười cười, chắc nàng là một người tu chân duy nhất ngoại lệ vì ngồi lâu quá mà tê chân đứng không nổi?

Vận khí đảo hết một vòng toàn thân, quả nhiên cảm thấy tinh thần sảng khoái, quá khứ tích tụ trong lòng có thể từ việc này mà phát tiết ra hết, nàng cũng cảm giác rất thoải mái. Ngửa đầu huýt sáo dài một tiếng, Hoàng Tố Yên dễ dàng cười. Nhìn về phía giá sách, một cái phất tay, thư tịch trên giá sách đều tiến vào trong giới chỉ. Cúi đầu vuốt ve nhẫn trên tay, vốn vẫn không có tâm tư gì, nhưng hiện trong lòng đột nhiên muốn cho chiếc nhẫn này một cái cái tên, dù sao nó cũng sẽ theo nàng một thời gian thật lâu a! Ân, bảo nguyên giới đi! Làm cho tất cả trở về chỗ cũ, bây giờ mình có thể xem như là “Tân sinh”!

Bình tĩnh tâm tình một chút, Hoàng Tố Yên lại lần nữa nhìn chung quanh huyệt động một chút, bái một cái thật sâu, xoay người không chút lưu luyến nào đi ra ngoài.

Uyển Tùy ở bên ngoài chờ đến sốt ruột a! Nhẩm đếm thời gian, tiểu thư vào đó đã ba canh giờ, mắt thấy hôm nay sắc trời đã tối. Nhìn về hướng cửa động, có nên đi vào nhìn chút không? Thế nhưng…nhìn lướt các loại mãnh thú nằm xung quanh, nếu như mình tiến vào, mấy thứ này cũng theo vào thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó có thể sẽ ảnh hưởng đến tiểu thư. Ai…giơ tay rải lên tấm bia đá một vòng phấn độc, dược vừa rải tính thời gian không sai biệt lắm mất đi dược tính.

“Uyển Tùy…” Hoàng Tố Yên vừa ra tới đã nhìn thấy Uyển Tùy ở đằng kia tát vẩy thứ gì đó, khó hiểu kêu nàng một tiếng.

Thân thể Uyển Tùy hơi run một chút, lập tức xoay người nhìn về phía phát ra tiếng gọi, “Tiểu thư…”

“Ta không sao.” Hoàng Tố Yên biết Uyển Tùy chỉ muốn nghe được câu trả lời mà thôi.

“Vâng.” Gật gật đầu, cuối cùng cũng yên tâm. Uyển Tùy nhìn đám mãnh thú xung quanh mặc dù e ngại với uy lực phấn độc không dám tiến lên, nhưng vẫn là bao quanh họ nhíu mày, “Chúng nó…”

Hoàng Tố Yên nhàn nhạt nhìn lướt qua những con mắt phiếm lục quang tham lam xung quanh, “Không có việc gì.” Nàng không thu lại linh kiếm, một lần nữa đặt trước người phòng ngự, “Chúng ta đi thôi!“

Mặc dù còn nghi vấn, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm tuyệt đối với tiểu thư, Uyển Tùy cũng không nói gì thêm, theo sát bên người Hoàng Tố Yên.

Cứ như vậy, giống như sân vắng hai người cứ vậy tản bộ ra khỏi Hắc sơn, lại xuyên qua rừng cây, dọc theo đường đi chỉ cần có mãnh thú dám cả gan chặn đường đều bị linh kiếm chém chết, Uyển Tùy nhìn thấy mà kinh ngạc không ngớt.

Quay đầu lại lại lần nữa liếc nhìn Hắc sơn, Hoàng Tố Yên trầm mặc nhảy lên ngựa, cùng Uyển Tùy hướng phía kinh thành Hoàng Nguyệt quốc trở về.
Bình Luận (0)
Comment