Xuyên Việt Chi Tu Chân Nữ Hoàng

Chương 42

Tâm tình bởi vì ám sát mà trở nên rất không tốt, Hoàng Tố Yên đi ra Nguyên Đức Cung, cũng không trở về tẩm cung, mà là đi vào Ngự hoa viên. Giải sầu, đây cũng là một phương pháp đơn giản khi trong lòng còn tức giận! Ngẩng đầu nhìn bầu trời, đêm đã khuya, gió nhẹ thổi qua, giống như có thể thổi đi bóng mờ trong lòng…

“Bệ hạ…” Một tiếng nói rất nhỏ phá vỡ vắng vẻ.

Hoàng Tố Yên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng đứng cách đó không xa, do dự nhìn về phía bên này.

“Ngươi không thích hợp có vẻ mặt này!” Ngữ khí lãnh đạm dường như đang nói chuyện với chính mình.

“Bệ hạ, ta…” Băng Mặc tiến lên một bước, dĩ vãng vô luận phát sinh chuyện gì đều không có biểu tình, hiện tại khuôn mặt băng lãnh lại có một tia phức tạp.

Nhíu nhíu mày, Hoàng Tố Yên xoay người muốn đi…

“Bệ hạ —— nghe thần thiếp nói một câu,” có chút vội vàng nói ra, “Thần thiếp cùng Ngôn đại nhân không có gì! Thỉnh bệ hạ chứng giám!”

“Nếu thật sự không có gì, trẫm tự nhiên sẽ không oan uổng cho ngươi!” Nói xong liền đi.

“Bệ hạ ——” Gục đầu xuống, Băng Mặc trước mắt hiện ra dáng vẻ của Ngôn Hinh. Mình không phải sớm đã thấy rõ “Bản chất” của nàng sao? Lúc trước ở quốc nội vì sao không ngăn cản lời đồn, một là bởi vì cấm cũng không được, hai là không cần thiết, dù sao hắn cũng phải lập gia đình, mặt khác chọn một, cũng không nhất định phải tốt hơn nàng. Hiện tại… Hắn rốt cuộc đã có hậu quả xấu, nếu như cũng bởi vì như vậy, bệ hạ bất mãn đối với Băng Ảnh quốc, vậy hắn chính là tội nhân! Lo lắng nhìn hướng nữ hoàng rời đi, Băng Mặc thật lâu không nói…

Ngự thư phòng…

“Ra đi!” Vừa mới bước vào cửa Ngự thư phòng, nàng liền biết có người ở bên trong, vừa mới đề khí muốn đánh nhau, cảm thấy là khí tức quen thuộc mới thu hồi bàn tay. Hoàng Tố Yên lắc đầu cười chính mình có chút trông gà hóa cuốc, không phải là vừa bị ám sát một hồi thôi sao!

“Tiểu thư, ta nói người bây giờ là đem ngự thư phòng này trở thành phòng ngủ luôn hả?” Hạ Vân lảo đảo đi đến trước mặt Hoàng Tố Yên.

Không thèm để ý tới câu hỏi của nàng, Hoàng Tố Yên nhíu mày nhìn nàng, “Có tình huống mới sao?”

Cảm thấy không thú vị nhún vai, “Nhưng chỉ bằng mấy câu đó thì vẫn không trấn áp được dã tâm của Ma Giáo đâu a! Rốt cuộc bắt đầu đánh.” Ngữ khí có chút vui sướng khi người gặp họa, Hạ Vân nghiêng người dựa người Hoàng Tố Yên, rất là vô lại cợt nhả.

“Phải không?” Nhàn nhạt hỏi lại một lần, trên mặt Hoàng Tố Yên biểu tình vẫn lãnh đạm như trước.

Hạ Vân vì không nhìn thấy sắc mặt biến sắc của Hoàng Tố Yên, cảm thấy có chút tiếc hận, “Người đối với việc này một chút cũng không có cảm giác gì sao?” Chưa từ bỏ ý định truy vấn.

“Ta có thể có cảm giác gì?” Chuyện bên này nàng vội chết đi được! Thời gian đâu mà nàng lại đi quản chuyện của Ma cung? Huống chi bây giờ việc kia cần thiết hơn…

“Tiếp tục đi quan sát!” Đi tới giá sách phía trước, từ bên trong tùy tiện rút ra một quyển sách, xoay người tìm nhuyễn tháp ngồi xuống. Hoàng Tố Yên dáng vẻ “Tiễn khách”.

Hạ Vân bĩu môi, không tình nguyện gật gật đầu, theo cửa sổ bay ra ngoài.

Ngẩng đầu nhìn phía hướng Hạ Vân bay đi, Hoàng Tố Yên nhíu nhíu mày, thật không muốn việc này đều tại thời điểm này một hồi phát sinh, mặc kệ bên kia xảy ra vấn đề, nàng cũng sẽ cảm thấy không thoải mái…

Vô ý thức vỗ về nguyên giới, trong lòng của nàng luôn có cảm giác kỳ quái, hình như có chuyện gì đang ở thoát ly khỏi tay mình…

Tuyên Nhiên cung…

“Khởi bẩm Nhiên Phi, nữ hoàng hiện tại còn đang trong ngự thư phòng, trong phòng cũng không có cho bất luận kẻ nào hầu hạ.” Nhẹ giọng báo cáo hành tung của nữ hoàng bệ hạ, Viên nhi len lén liếc mắt nhìn phản ứng của Nam Cung Hạo Nhiên.

Thấp giọng nỉ non một câu, Nam Cung Hạo Nhiên ngẩng đầu cười nhạt nói với Viên nhi: “Viên nhi, ngươi đi xuống trước đi!”

“Dạ.”

Đi tới phía trước cửa sổ, con ngươi nhìn về hướng ngự thư phòng, nhớ lại sự việc mà gần đây đã nghe thấy, nhất thời tâm tư chuyển biến…

Hoàng cung không phải là nơi có thể giữ bí mật tốt, chuyện hôm nay xảy ra trên yến hội rất nhanh mọi người đều biết.

Huyền Ngôn cung…

“Cái gì? Bệ hạ bị đâm?” Đôi mắt đẹp trừng lớn khiếp sợ, Ngạo Ngôn nghe thấy tin tức này, trong nháy mắt tâm có cảm giác đau, mang theo một chút rung rẩy, nhanh chóng nắm lấy bả vai của người báo tin: “Bệ hạ… Hiện tại thế nào?”

“Ngôn Phi, ngài đừng nóng vội, bệ hạ không có chuyện gì, những thích khách đó đều bị giải quyết.” Trong lời nói mang theo chút sùng bái.

“Vậy là tốt rồi…” Vỗ nhẹ lên ngực, Ngạo Ngôn nặng nề mà thở phào một cái. Tinh thần vừa bình tĩnh lại thì phát hiện khăn tay tự nhiên bị mồ hôi làm ướt, không khỏi ngẩn ngơ, trong lòng nhớ nữ hoàng còn hơn tưởng tượng của hắn…

Tuyên Lăng cung…

“Rầm” một tiếng, tiểu thị báo tin không biết phải làm sao nhìn Lăng Y Hiên khiếp sợ.

Không để ý chén dĩa nát đầy trên mặt đất, Lăng Y Hiên lo lắng kéo tiểu thị đang quỳ trên mặt đất đi ra ngoài, “Mau, đưa bản cung đi tìm nữ hoàng!”

“Lăng phi, chậm một chút!” Một tiểu thị khác bước lên phía trước ngăn cản Lăng Y Hiên.

“Tránh ra!” Đem người trước mắt đẩy ra, Lăng Y Hiên hiện tại chỉ nghĩ đi tìm bệ hạ xem người có bị thương hay không.

“A ——” Tiểu thị kia mất thăng bằng, liền ngã xuống đất, nhưng vẫn nhịn đau kéo vạt áo Lăng Y Hiên, “Lăng phi, nữ hoàng bệ hạ không có bị thương, hơn nữa bệ hạ đang ở ngự thư phòng, ngài biết đó, nơi đó không có sự cho phép của bệ hạ thì ai cũng không được vào!”

“Bệ hạ không có bị thương?” Vội vàng dừng lại, Lăng Y Hiên cũng nghĩ đến quy định của nữ hoàng, chính mình nếu quả thật tùy tiện xông vào ngự thư phòng như vậy, sợ rằng sẽ phải chịu trừng phạt, với tính cách của nữ hoàng, như vậy hắn sau này còn có ngày nổi danh sao?

“Đúng vậy.” Vội gật đầu không ngừng, tiểu thị kia quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy, hắn hầu hạ vị chủ tử này cũng một thời gian, điêu ngoa tùy hứng, nếu như hắn chưa nói đứng lên, mà tiểu thị tự ý đứng lên, sẽ phải chịu sự trừng phạt của hắn.

“Tốt lắm, bản cung hôm nay không đi, chỉ cần biết rằng bệ hạ không bị thương thì tốt rồi.” Xoay người đi vào trong phòng, cũng không liếc mắt một cái.

Tiểu thị kia cũng chỉ có tự nhận mình xui xẻo, quỳ ở đằng kia chờ Lăng phi lúc nào nghĩ tới, để cho hắn đứng lên.

Mà ngược lại với sự huyên náo của Tuyên Lăng cung, Nghênh Thần cung thì yên tĩnh hơn, Lâm Tư Thần vẫn được tiểu thị bên người đỡ nghe người báo tin, cả người sắc mặt tái nhợt, con ngươi tràn đầy nước mắt, như trước vẫn quật cường không cho nó chảy xuống. Nghe nữ hoàng nhẹ nhàng giết chết những tên thích khách, đồng thời không có một chút bị thương, mới bỏ được tảng đá nặng trong lòng, thiếp thân tiểu thị lập tức đỡ hắn dựa vào nhuyễn tháp, từng người khuyên nhủ một chút. Một lúc lâu, sắc mặt Lâm Tư Thần mới khôi phục như bình thường.

Ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhớ tới lời người vừa báo tin nói về Ngôn đại nhân Băng Ảnh quốc, con ngươi xẹt qua một chút lo lắng.

Ngọc trúc điện…

“Hai vị thị quân, sự việc chính là như vậy.” Người báo tin nói xong cung kính cúi đầu lui qua đứng thẳng một bên.

“Trúc nhi, ngươi nói sao có thể phát sinh việc này?” Ngọc nhi đau lòng đi tới đi lui ở trong phòng, như trước vẫn không tin tự nhiên có người lại dám ám sát nữ hoàng. Bệ hạ mới đăng cơ, nếu như quân chủ ngu ngốc vô năng thì ám sát là chuyện thường, nhưng khi nữ hoàng vừa đăng cơ thì quốc thái dân an, còn mạo nguy hiểm đi Ngạo Thiên quốc vì quốc gia giành lợi ích, ngay cả hắn không hiểu chính sự cũng biết vậy nữ hoàng như vậy đã là rất đáng quý, sao có thể có người muốn ám sát? Đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, Ngọc nhi lo lắng chạy đến bên người Trúc nhi nãy giờ vẫn không nói gì, kéo tay hắn hỏi: “Ngươi nói có phải nước khác phái thích khách tới không?” Còn chưa chờ Trúc nhi trả lời, lại nói tiếp: “Nhưng là quốc gia nào? Ngạo Thiên? Sẽ không! Nữ hoàng mới cùng thái tử thành lập quan hệ. Đó là Băng Ảnh? Cũng không đúng a…”

Ngơ ngác nhìn Ngọc nhi một bên xoay quanh, một bên nói lảm nhảm, con ngươi của Trúc nhi để lộ nhiều đau lòng, vừa mới nghe nói nữ hoàng bị đâm, tim hắn thật muốn nhảy ra ngoài, mặc dù biết bản lĩnh của nàng, nhưng vẫn lo lắng, đi đến phía trước cửa sổ, nhìn phía xa xa, hướng kia chính là ngự thư phòng…

Nguyên ảnh cung —— tẩm cung của Băng Mặc…

“Ảnh phi, trời đã tối, mời nghỉ ngơi!” Như nhi đi đến phía sau người đứng trước cửa sổ, nhẹ nhàng nói.

Quay đầu nhìn thấy thiếp thân tiểu thị trong mắt lo lắng, vẻ mặt Băng Mặc vẫn lãnh đạm, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, “Ta cần suy nghĩ một chút, ngươi trước đi ngủ đi!”

“Để nô tỳ hầu hạ điện hạ!” Như nhi vẻ mặt kiên trì nhìn Băng Mặc.

Thở dài, “Như nhi, sau này không nên gọi ta là điện hạ! Ở đây không có điện hạ, chỉ có Ảnh phi.”

“Dạ.” Cung kính đứng ở một bên, để chính mình không quấy rầy đến Băng Mặc.

Quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, trước mắt vẫn xuất ánh mắt lành lạnh của nữ hoàng, trong lòng đau xót, bệ hạ là không tin hắn! Hắn chưa từng nghĩ đến sự “Trốn tránh” của mình năm đó, việc hôm nay diễn ra, nếu như… Nếu như lúc trước hắn kiên trì chống lại những lời đồn đó, hiện tại… Không, không có nếu như, ha ha, sau này hắn sẽ như thế nào, cùng… Cùng ở chung với nàng?

Như nhi lẳng lặng nhìn bóng lưng Băng Mặc, bóng dáng kia luôn luôn kiên cường, nhưng hôm nay lại có vẻ yếu đuối như vậy, là bởi vì nữ hoàng sao? Trước đây khi còn đang ở Băng Ảnh, trong hoàng cung đều truyền ra chuyện thân mật của điện hạ và Ngôn đại nhân, duy chỉ có hắn không tin!

Hắn từ nhỏ đã đi theo bên người điện hạ, biết tính cách điện hạ, Ngôn đại nhân là người cao ngạo dối trá như vậy, điện hạ sẽ không thích… Lần này khẳng định cũng không phải vì Ngôn đại nhân, vậy cũng chỉ có có thể là nữ hoàng! Nhìn điện hạ như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy khổ sở, điện hạ vẫn luôn rất kiên cường, cho dù ngày đó mất đi mẫu phi, hắn cũng không khóc, hoàng tử khác, hoàng nữ bị khi dễ cũng không có uể oải gì, biểu tình tự ti, hắn thậm chí cảm thấy điện hạ so với nữ tử có chút kiên cường, nhưng hôm nay điện hạ vì một nữ hoàng mà lộ ra bi thương vẫn giấu kín trong lòng hắn, làm tim hắn rất đau, thế nhưng hắn ngoại trừ ở cùng với điện hạ cũng không có cách nào…
Bình Luận (0)
Comment