Xuyên Việt Chi Tu Chân Nữ Hoàng

Chương 47

Ngự hoa viên…

“Hoàng muội, ta nghe nói, ngươi…không phản đối chiến tranh sao?” Hoàng Lan Chanh không thể tin được, chỉ vì một chút “Việc nhỏ” liền đổi lấy chiến tranh, dường như nhớ ra cái gì đó, toàn thân nàng chấn động, trong đầu hồi ức thoáng cái hiện ra…

Thấy Hoàng Lan Chanh tựa hồ rơi vào trong ảo tưởng, Hoàng Tố Yên gõ mạnh lên mặt bàn một cái, làm Hoàng Lan Chanh giật mình thoát khỏi ký ức.

“Hoàng muội, ta…” Có chút luống cuống nhìn vẻ mặt yên lặng của nữ hoàng trước mặt, Hoàng Lan Chanh trong lòng vô cùng ảo não chính mình thất thố.

“Không có việc gì, ta biết.” Vô tình chậm rãi phẩm trà, trong lòng lại nghĩ những chuyện khác…

“Ngươi biết? Hoàng muội, ngươi biết cái gì?” Có chút kích động chạy vội tới trước mặt Hoàng Tố Yên, trong mắt có một tia không thể tin được và một tia phức tạp…

“Hoàng tỷ, ta đã kế vị, chí ít cũng nên hiểu biết một chút nội tình những người chung quanh ta đi!” Cười nhạt nhìn cô gái trước mắt, kỳ thực chuyện của hoàng tỷ cũng là trong một lần vô tình mới biết được.

“Như vậy…”

Kéo tay Hoàng Lan Chanh qua, Hoàng Tố Yên nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, “Mẫu hoàng đã tiếp nhận chuyện này, ta đương nhiên sẽ không phản đối.”

Đây là hứa hẹn, cũng là biểu lộ lập trường của mình. Nàng là một nữ hoàng, chỉ cần không uy hiếp được nàng, nàng tự nhiên sẽ không truy cứu những chuyện đã qua.

Tâm tình vẫn treo cao rốt cuộc buông xuống, Hoàng Lan Chanh chỉ cảm thấy cả người dễ chịu, “Hoàng muội, đối với chuyện này, ngươi rốt cuộc là nghĩ như thế nào?”

“Nghĩ như thế nào? Ta không nghĩ như thế nào a!” Nhàn nhàn tự mình rót một ly trà, tinh tế phẩm, Hoàng Tố Yên tựa như không chút nào cảm giác được sự lo lắng của Hoàng Lan Chanh.

“Chiến tranh…” Cái từ này thực sự không thể tiêu tan trong lòng nàng, Hoàng Lan Chanh bất đắc dĩ nhìn nữ hoàng thờ ơ, không nói thêm gì nữa.

“Hoàng tỷ, quan hệ nơi này cũng không đơn giản như các ngươi nghĩ. Ta vẫn là câu nói kia, chiến, thì thế nào? Hoàng Nguyệt chúng ta chẳng lẽ còn sợ các nàng sao?” Tuy rằng một loại tư thái vô cùng nhàn nhã nói ra lời này, nhưng khi Hoàng Tố Yên nói lại mang theo khí thế cường đại.

Trầm mặc một trận, Hoàng Lan Chanh mới nghiêm mặt nói: “Ta tin ngươi…“

Khóe miệng hơi cong lên Hoàng Tố Yên nâng tay, lấy trà thay rượu.

Nhấp một ngụm, Hoàng Lan Chanh nhìn chằm chằm tròng mắt thủy chung lãnh đạm kia nói: “Kia… Ảnh phi làm sao bây giờ?”

Tay bưng chén ngọc chấn động, thoáng dừng lại một chút, lại tiếp tục động tác như trước, “Không có biện pháp, ta sẽ tận lực bù đắp cho hắn.” Vẫn là ngữ khí nhàn nhạt, chỉ là trong đôi mắt thật nhanh hiện lên một tia yêu thương.

“Ân, trong lòng ngươi hiểu là được rồi, ta… Hoàng tỷ không muốn nhìn thấy ngươi sau này phải hối hận!” Dường như nhớ ra cái gì đó, Hoàng Lan Chanh cảm xúc có chút trầm, “Hoàng muội, những gì nên nói ta cũng đã nói, cáo từ.”

“Ừ.”

Nhìn thân ảnh Hoàng Lan Chanh dần dần khuất bóng, Hoàng Tố Yên mới thở dài mà nhẹ nhàng nói: “Mị, ngươi nói, ta có phải sẽ làm hắn tổn thương hay không?”

“Sẽ.” Một thanh âm mềm mại đáng yêu từ trong không khí truyền đến, chỉ cần tỉ mỉ chút là có thể nghe ra trong thanh âm mang theo sự run rẩy. Thế nhưng Hoàng Tố Yên lúc này lại không rảnh để chú ý đến.

Trầm mặc, Hoàng Tố Yên mình cũng không hiểu rõ ràng lắm cảm giác trong lòng là như thế nào, chỉ là yêu thương…

Nguyên ảnh cung…

Vì sao nàng lại nhìn thấy trong lòng hắn có một loại cảm giác thua thiệt? Đi qua nâng Băng Mặc đang muốn hành lễ dậy, Hoàng Tố Yên hơi nhíu mày, “Đứng lên đi!”

“Tạ bệ hạ.” Từ khi Hoàng Tố Yên vào cửa đến giờ Băng Mặc vẫn luôn cúi đầu, nhỏ giọng tạ ân.

“Ngươi biết chuyện sáng nay trên triều đi!” Ngữ khí khẳng định, Hoàng Tố Yên buông cánh tay hắn ra, tự nhiên đi vào trong điện tự rót một chén trà cho mình.

“Đúng vậy.” Rốt cuộc ngẩng lên, Băng Mặc yên lặng nhìn nữ hoàng diện vô biểu tình, trong con ngươi hiện lên một tia đau xót.

“Muốn nói gì sao?” Khóe miệng cong một độ cong lạnh lùng, Hoàng Tố Yên cũng đặt chén trà xuống, yên lặng nhìn Băng Mặc đi tới trước mặt nàng.

Băng Mặc đi lên phía trước, cẩn thận từng li từng tí kéo tay Hoàng Tố Yên qua, thấy nàng không có phản đối, mới lớn mật dụi sát gương mặt tươi cười vào, nhẹ nhàng cọ xát, “Thần là phi tử Hoàng Nguyệt quốc, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, đều sẽ đứng ở bên cạnh bệ hạ.”

Lời tuyên thệ làm cho Hoàng Tố Yên sửng sốt, vốn nàng còn muốn giải thích cho hắn một chút, chưa từng nghĩ tới sẽ nghe được những lời tâm ý như thế này. Tâm bị xúc động, thân thủ ôm Băng Mặc vào trong lòng, thương tiếc hôn lên đôi mắt đẹp của hắn, tựa hồ có thể cảm giác được một chút ẩm ướt.

“Bệ hạ, ngô…”

“A ——” đột nhiên bị Hoàng Tố Yên ôm lấy, Băng Mặc kinh hô một tiếng, lập tức liền ý thức được chuyện sắp phát sinh kế tiếp, mặt cười không khỏi rặng mây đỏ che phủ…

“Lần này chuẩn bị xong chưa?” Mềm nhẹ đặt Băng Mặc lên giường, Hoàng Tố Yên trêu chọc liếc mắt nhìn nơi nào đó một cái.

“Ân…” Nhỏ giọng trả lời một tiếng, nếu không phải nhĩ lực Hoàng Tố Yên không giống người bình thường, hẳn là nghe không được.

“Ha ha…” Cười khẽ một tiếng, tay lăng không đem mạn giường thả xuống, che giấu đi cảnh xuân sắc trên giường… (Aqua: cái mạn che trong truyền thuyết là đây TvT.)

Sau cuộc mây mưa một hồi, Băng Mặc mệt mỏi ghé vào trên người Hoàng Tố Yên, lười biếng hé nửa con mắt, ánh mắt một khắc không rời nàng, dường như muốn đem nàng khắc ở trong lòng…

“Lần này cùng Băng Ảnh chiến tranh là phải tiến hành.” Đột nhiên toát ra một câu nói đánh vỡ không khí ấm áp vừa rồi, Hoàng Tố Yên yên lặng nhìn vẻ mặt nhu tình của Băng Mặc, thực sự không muốn lại nhắc tới chuyện này. Mặc dù hắn đã biểu lộ thái độ, nhưng vẫn là hi vọng cho hắn có một sự chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Băng Mặc nghe xong, động đậy thân thể, nhìn thẳng mắt Hoàng Tố Yên: “Ta nói rồi, ta sẽ không hối hận. Hơn nữa…dù cho…dù cho Băng Ảnh bị diệt quốc, đó cũng là chuyện của hoàng thất Băng Ảnh, ta tin bệ hạ tuyệt đối làm tốt hơn so với hoàng thất.”

Khiếp sợ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, không ngờ hắn lại nhìn thấu triệt như vậy, giật mình, người như vậy nàng sao có thể không quý trọng cho được!

“A, bệ hạ, người…ngô…”

Gió mát thổi qua, đêm xuân còn dài…
Bình Luận (0)
Comment