Xuyên Việt Chi Tu Chân Nữ Hoàng

Chương 55

Edit: Aquarius.

Beta: Sally.

Tháng mười khí trời vẫn khá mát mẻ, là một ngày rất thích hợp xuất hành. Hoàng Tố Yên sáng sớm đã bảo người thu thập xong hành lý, lần này hành tung mặc dù không cần giữ bí ẩn, thế nhưng cải trang xuất hành vẫn là lựa chọn tốt nhất.

“Bệ hạ, ngươi mang theo chúng ta được không?” Nam Cung Hạo Nhiên sáng sớm liền chạy tới Phượng Tường cung, như dự liệu nhìn thấy một đám mỹ nhân cung trang vây quanh trong cung điện.

Hoàng Tố Yên đối với chuyến đi Lăng Hi quốc lần này cũng không nói rõ với bọn họ cụ thể chuyện cần làm, nên che giấu đại đa số mọi người. Một nữ hoàng của một quốc gia lại bị nước khác mời đi tiêu diệt dơi hút máu, loại chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Mặc dù chiến sự Băng Ảnh bên kia đã không cần lo lắng, gần đây không ngừng truyền về tin vui cũng chứng minh lời nàng nói lúc trước, thế nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, chuyện này vẫn càng ít người biết càng tốt, chuyện Lăng Hi quốc ngược lại nàng không cần quá lo lắng, Đường Yên đã luôn cam đoan phụ trách an toàn của nàng, cũng chỉ có…

Nhìn mỗi người chung quanh trong điện, có mấy phi tử nàng chỉ gặp mặt có một hai lần, trong đầu đã không còn bao nhiêu ấn tượng, mặc dù trong lòng đối với bọn họ rất xin lỗi, thế nhưng nàng đã sửa lại rất nhiều quy củ, là nữ hoàng, có một số việc không thể làm quá mức, chỉ phải ủy khuất bọn họ, chí ít về mặt vật chất vẫn cho bọn hắn hưởng thụ tốt nhất.

Biết trong lòng bọn họ nhất định đều muốn đi theo, nhưng chuyện lần này lại không giống lần trước đi Ngạo Thiên, đều ở trong lòng bàn tay nàng, đối với việc đột nhiên xuất hiện dơi hút máu có rất nhiều chỗ nàng chưa hiểu rõ, vì thế cũng bất tiện khi mang theo một đám hậu cung phi tử “Sức trói gà không chặt” đi mạo hiểm.

“Nhiên nhi, lần này trẫm không thể mang các ngươi đi!” Trả lời Nam Cung Hạo Nhiên, đồng thời cũng là nói với những người khác ánh mắt đang mang theo sự chờ mong. “Tình huống lần này cùng lần trước bất đồng.”

“Kia…” Thân thủ kéo Lăng Y Hiên vừa định phát ngôn lại, Ngạo Ngôn đối với hắn lắc lắc đầu.

“Bệ hạ xin yên tâm! Thần thiếp sẽ không làm vướng chân bệ hạ.” Lâm Tư Thần ôn nhu nhìn Hoàng Tố Yên, thanh âm thấp nói, nhưng trong mắt chợt lóe lên thất vọng vẫn để Hoàng Tố Yên thấy được.

“Thần thiếp biết.” Băng Mặc vẫn vẻ mặt lãnh đạm, nhưng nhìn về phía Hoàng Tố Yên ánh mắt lại không thể giấu được sự quyến luyến.

“Thần thiếp cũng ủng hộ bệ hạ.” Những người khác sôi nổi đồng thanh, nhưng trong mắt thất vọng so với mấy người trước càng đậm, chắc những người này cũng chỉ bị nữ hoàng do bất đắc dĩ tuyển chọn? Vốn cũng không có quyền phát ngôn gì a! Hôm nay cũng chỉ do nghe nói nữ hoàng “lại” muốn đi sang nước khác, mới đến xem, trong lòng làm sao không hi vọng nữ hoàng có thể chú ý tới bọn họ chứ? Chỉ cần một chút cũng tốt a!

Nhàn nhạt gật gật đầu, tâm tư Hoàng Tố Yên còn đang nghĩ đến báo cáo Tác Hồn trình lên ngày hôm qua. “Các ngươi lui xuống trước đi!”

“…Vâng. Chúng thần thiếp xin cáo lui!” Còn có thể nói cái gì nữa đây? Nhìn nữ hoàng bộ dáng trầm tư, Nam Cung Hạo Nhiên cũng biết hiện tại tâm tư nữ hoàng căn bản không ở trên người bọn họ, chỉ phải lui xuống trước.

“Ân.” Vẫn không ý thức được mình lại đả thương đến tâm các vị mỹ nhân, Hoàng Tố Yên chỉ là đang suy nghĩ hành trình kế tiếp, cùng với cái kia…

“Ta nói tiểu thư, người thật đúng là không hiểu phong tình mà!” Một thanh âm mềm mại đáng yêu đột nhiên vang lên, từ trong không khí truyền đến một hương thơm.

“Tử Nguyệt!” Khóe môi cong lên một cái cười hài lòng, Hoàng Tố Yên quay đầu nhìn về phía trên nhuyễn tháp.

Chỉ thấy nhuyễn tháp vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện một “mỹ nhân ngủ”. Mỹ nhân một thân hồng sắc như tiên, mềm mại bao bọc toàn thân, cánh tay như bạch ngọc non mềm tay hơi chống, mày liễu đẹp hiển nhiên là trải qua tân trang tỉ mỉ, đôi mắt đen như đầm sâu dường như có thể hấp dẫn người khác rơi vào, chiếc mũi xinh xắn, hé ra cái miệng nhỏ nhắn không tô tự hồng. Tiêu Tử Nguyệt thấy Hoàng Tố Yên bộ dánh kinh hỉ, không khỏi che miệng cười khẽ, “Ha hả, người xem người một chút, ngươi đang là nữ hoàng a! Đây không phải là ngươi gọi ta tới sao?”

Hoàng Tố Yên có chút cảm khái thở dài, nụ cười này có thể nói là điên đảo chúng sinh a! Tiêu Tử Nguyệt người này cũng chỉ có thể dùng khuynh quốc khuynh thành để hình dung. “Ta chỉ là không ngờ Tử Nguyệt cùng Ảnh Hi sẽ đến sớm như vậy mà thôi.”

Ngẩng đầu nhìn hướng nơi nào đó trên xà nhà, khóe môi tươi cười khuếch tán.

“Hừ!” Hoàng Tố Yên nhìn về phía nơi đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh, một thân ảnh toàn thân bao phủ trong trường bào màu đen phiêu nhiên rơi xuống, cặp mắt tinh lượng kia, nhìn cũng không nhìn Hoàng Tố Yên một cái, hãy còn đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy điểm tâm tinh xảo trên bàn liền bắt đầu ăn.

“Tiểu Hi Hi ——” Tiêu Tử Nguyệt dùng thanh âm vốn vạn phần kiều mịn kia của nàng gọi Ảnh Hi, bất mãn chu môi đỏ mọng. “Ngươi tại sao có thể lãnh đạm với tiểu Yên Yên như vậy chứ?”

“Ha ha ha, không sao!” Có điểm buồn cười nhìn Tiêu Tử Nguyệt ánh mắt ủy khuất, Ảnh Hi dùng loại thái độ này với nàng cũng không phải một ngày hai ngày, hẳn là từ khi nàng vừa bắt đầu tiếp nhận Tác Hồn đi? Nàng cũng đã quen rồi, hơn nữa có một số việc thật đúng là giải thích không rõ ràng lắm, này còn không phải là Tiêu Tử Nguyệt sai… Liếc mắt nhìn Tiêu Tử Nguyệt tự tại nhìn móng tay mình, Hoàng Tố Yên rất bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Tử Nguyệt, lần này gọi các ngươi qua đây là bởi vì chuyện gì, chắc hẳn Mị đã rõ với các ngươi rồi chứ?”

“Điều này hình như không có quan hệ gì với các chúng ta!” Ảnh Hi không biết từ lúc nào ăn hết điểm tâm trên bàn, chậm rãi đi tới trước mặt Hoàng Tố Yên, lãnh đạm nhìn nàng.

“Tiểu Hi Hi…” Tiêu Tử Nguyệt đột nhiên ngồi dậy, tản mát ra khí tức cảnh cáo.

“Không được nói với tiểu thư như vậy.”

“Hừ!” Quay đầu hướng một bên, mặc dù vẫn quyết định không muốn liên quan gì tới bọn họ, nhưng Ảnh Hi lại không nói gì nữa.

“Được rồi, Tử Nguyệt, ta không để tâm. Ảnh Hi đây là mặt ngoài. Biểu hiện ra cùng chúng ta không có quan hệ gì, thế nhưng lại phải đi sâu vào chuyện này, nếu như để những con dơi hút máu đó tiếp tục phát triển, rất có thể càng về sau sẽ diễn biến thành cục diện chúng ta vô pháp khống chế, cho đến lúc đó chúng ta có muốn tiêu diệt cũng hữu tâm vô lực.”

“Ân.” Tiêu Tử Nguyệt gật gật đầu, liếc mắt nhìn Ảnh Hi tựa hồ còn đang giận lẫy, xoa xoa thái dương, nàng đây là tạo nghiệt gì a?

Nhìn thấu bất đắc dĩ trong mắt Tiêu Tử Nguyệt, Hoàng Tố Yên có chút không lương tâm cười lên, mặc dù chuyện kia có thể làm Ảnh Hi cho tới bây giờ vẫn nhằm vào nàng, nhưng khó chịu nhất vẫn là Tiêu Tử Nguyệt đi! Ha ha!

“Như vậy hôm nay chúng ta đi ngay sao?” Tiêu Tử Nguyệt bình phục tâm tình một chút, khóe miệng một lần nữa treo lên nụ cười quyến rũ, đôi mắt đẹp yên lặng nhìn Hoàng Tố Yên hiển nhiên đang vui sướng khi người gặp họa, ngươi còn cười? Ảnh Hi biến thành như vậy cũng không biết là ai làm hại?

Hình như không quá liên quan chuyện của ta nga! Hoàng Tố Yên nghịch ngợm nháy nháy mắt.

“Nga, đúng rồi, còn có một việc, lần này ra ngoài cũng thuận tiện muốn chấm dứt chuyện bên Ma cung.” Chính kinh nói, Hoàng Tố Yên nhớ tới báo cáo ngày hôm qua của Tác Hồn, Lãnh Nhan đã thành công làm tan rã đại bộ phận “Lực lượng vũ trang” của Ma Cung, về phần tan rã thế nào, trên báo cáo cũng không trình bày tỉ mỉ, nàng không hỏi thêm, ngẫm lại cũng biết, không dùng đến “Vũ lực” là không thể nào, trong lòng tất cả mọi người biết rõ ràng thì tốt rồi.

“Ân. Ma cung bên kia có Lãnh Nhan, chúng ta sẽ không phái ngươi đi, vừa lúc chúng ta cũng muốn bố trí một chút, về phần…” Tiêu Tử Nguyệt rất khó được chính kinh ngồi trên nhuyễn tháp, mà không phải ghé vào trên giường làm bộ dáng ‘Trùng không xương’.

“Tốt, tách ra hành…” Lời còn chưa nói hết, đã nhìn thấy Ảnh Hi bỗng nhiên xoay người một cái đã ôm Tiêu Tử Nguyệt từ trên nhuyễn tháp lao đi, nhảy ra ngoài cửa sổ, biến mất ở trước mặt Hoàng Tố Yên, “… động!” Đem một chữ cuối cùng nói xong, Hoàng Tố Yên chỉ có thể cười khổ nhìn đại điện trống trơn, Ảnh Hi thực sự là…

Ngoài hoàng cung…

“Tể tướng, trong đoạn thời gian này trẫm không ở đây vất vả cho các ngươi rồi! Còn có, hoàng tỷ, tể tướng có chuyện gì có thể cùng hoàng tỷ thương lượng một chút.” Hoàng Tố Yên một thân quần áo thoải mái, đứng ở trước một chiếc xe ngựa vẻ ngoài rất bình thường, cười nói với tể tướng cùng Hoàng Lan Chanh đến tiễn đưa.

“Dạ, vi thần cẩn tuân thánh chỉ. Kính xin nữ hoàng bệ hạ hãy bảo trọng thân thể!” Tể tướng thi lễ một cái, cung kính nói, mặc dù tin vào bản lĩnh nữ hoàng, nhưng vẫn tránh không được lo lắng.

“Tể tướng nói rất đúng, hoàng muội, ngươi dù sao cũng là nữ hoàng một quốc gia, an toàn của ngươi thế nhưng quan hệ rất lớn đến vận mệnh quốc gia Hoàng Nguyệt quốc chúng ta!” Hoàng Lan Chanh cũng không thể không lo lắng cau mày.

Cười khẽ một tiếng, “Hoàng tỷ, nào có nghiêm trọng như ngươi nói a!”

“Mặc kệ thế nào, vẫn mong muội lấy an toàn của mình làm trọng!” Cúi người chào, thần tình trên mặt Hoàng Lan Chanh rất nghiêm túc.

“Biết.” Tiến lên một bước, nâng Hoàng Lan Chanh dậy, Hoàng Tố Yên minh bạch bọn họ vì lo lắng cho nàng mới “Dong dài” như thế, thế nên cũng không nói gì thêm, chỉ tươi cười bên miệng lại ấm áp một chút.

Một khắc đồng hồ sau, Hoàng Tố Yên mới chính thức bước lên lữ trình đi Lăng Hi.

Lẳng lặng ngồi trong xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần. Hoàng Tố Yên hiện tại đã đến cảnh giới không nhất định phải nhập định mới có thể tu luyện. Chiếc xe ngựa này mặc dù nhìn bề ngoài có vẻ như không tốt cho lắm, thế nhưng bên trong lại chứa đựng càn khôn. Hoàng Tố Yên lúc trước vẫn trù bị kế hoạch du lịch, vì thế nghiên cứu chế tạo ra chiếc xe ngựa này. Trong xe ngựa này được Hoàng Tố Yên bày vài trận pháp rất thực dụng, nhìn từ bên ngoài thì xe ngựa rất nhỏ, bên trong lại có thể trang bị rất nhiều thứ: loại bàn nhỏ đọc sách, mấy nhuyễn tháp được cố định dựa vào vách xe, còn có rất nhiều ngăn kéo giấu bốn phía, trung gian trang bị rất nhiều đồ dùng hằng ngày, đệm giường, gối mềm, đầy đủ mọi thứ.

“Ta nói tiểu thư, người không thể không luyện một chút sao?” Hạ Vân buồn chán ôm một cái gối mềm ủy khuất nhìn Hoàng Tố Yên, “Người lợi hại như vậy, còn nghĩ đến việc tu luyện? Người để những người võ công bình thường như chúng ta sống thế nào đây?”

Hoàng Tố Yên nhàn nhạt mở mắt, “Vân nhi, lần này đi Lăng Hi là do chính ngươi ‘Ngạnh’ muốn đi theo, nhàm chán cũng là ngươi tự tìm. Hơn nữa tu luyện là việc không thể không làm, chuyện lần này ta cũng không thể khẳng định có thể thuận lợi hoàn thành hay không, vì thế vẫn nên tăng thực lực tự thân lên cho thỏa đáng.”

“Aiz! Là ta muốn đi theo. Ta tự tìm.”

“Hừ! Người phải tự mình hiểu lấy đi, đừng để tiểu thư nhắc nhở ngươi!” Uyển Tùy liếc mắt nhìn Hạ Vân ủ rũ một cái, không lưu tình chút nào mà đả kích nàng ta.

“Uyển Tùy, ngươi chỉ biết vui sướng khi người gặp họa! Ngươi không nhìn quen, thì chúng ta đấu một trận a!” Tựa hồ đột nhiên có tinh thần, Hạ Vân thoáng cái nhảy dựng lên. Nếu không phải phía trên chiếc xe ngựa này đã được Hoàng Tố Yên gia cố, thêm chiều rộng, không chừng nàng ta có thể đụng đầu vào đâu hay không!

“Ta lười ầm ĩ với ngươi, ngươi đánh không lại ta.” Uyển Tùy quay đầu hướng một bên, không muốn để ý tới cái tên không có việc gì làm thì tìm người quậy phá này.

“Được rồi, các ngươi đừng làm rộn.” Thanh âm lãnh đạm thoáng cái làm cho ý chí chiến đấu của Hạ Vân vừa mới dâng lên liền bị chế trụ. Hạ Vân nhìn Hoàng Tố Yên vẫn như cũ nhắm mắt lại, chỉ đành thở dài ngồi xuống, nhìn chằm chằm gối mềm trong tay phát ngốc.

Dọc theo đường đi mặc dù có Hạ Vân kẻ dở hơi này, nhưng bởi vì Hoàng Tố Yên cùng Uyển Tùy đều không có tâm tư gì để ý tới nàng ta, nàng ta cũng chỉ có thể lặng yên ngồi ở một bên. Mấy ngày lộ trình, nói chỉnh thể thì, vẫn tương đối làm Hoàng Tố Yên hài lòng, tất cả đã có thuộc hạ Tác Hồn môn sớm an bài thỏa đáng, các nàng chỉ nhắm đến Ngạo Thiên quốc.

Hôm nay, giữa lúc Hạ Vân chịu không nổi quạnh quẽ, sắp đến thời gian bạo phát, thanh âm môn nhân Tác Hồn môn phụ trách từ bên ngoài truyền đến: “Bẩm báo môn chủ, đã đến Ma cung!”

“Tốt.” Mở mắt ra, Hoàng Tố Yên xuống xe trước. Nhìn rừng cây trước mắt, trong lòng cũng có chút cảm khái. Lần này vốn còn muốn mang Ma Dật tới, dù sao nơi này cũng là nơi hắn đã sinh sống nhiều năm, sau này có thể sẽ không còn cơ hội để tới, nhưng Ma Dật lại khác thường lắc đầu nói không cần, hỏi hắn nguyên nhân, cũng chỉ nói thấy cảnh thương tình, nàng cũng không miễn cưỡng hắn, chỉ là nhạy bén đã nhận ra đáy mắt hắn có một tia bi thương sâu đậm.

“Chúng ta đi thôi!” Dẫn đầu đi phía trước, Hoàng Tố Yên thật ra muốn nhìn này rốt cuộc loạn đến trình độ nào?
Bình Luận (0)
Comment