Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

Chương 105

Tống Dụ tỉnh lại.

Cậu ở trong thế giới Rubik bị giày vò như vậy, tinh thần phi thường suy yếu, trong thế giới hiện thực lại rơi xuống nước cảm mạo, sắc mặt tái nhợt, nhìn là thấy trạng thái không tốt.

Người nhà cậu muốn cậu nằm viện mười mấy ngày, ngay cả đón năm mới cũng ở trong này.

Bây giờ nhìn lại, cái quẻ bói đại hung kia của Mã Tiểu Đinh tính ra cũng không sai, miệng quạ đen.

Tống Uyển Oánh sắp bị cậu hù chết, mỗi khi nhớ tới ngày cậu xảy ra chuyện, chính là vừa giận vừa gấp: “Chị đã nói rồi, phụ nữ nhà họ Tạ đều là người điên, bảo em đừng có quản bọn họ, bảo em đừng dính líu vào, kết quả em lại không nghe. Nằm bệnh viện thoải mái lắm à.”

Tống Dụ cười với cô một chút, cũng không có ý định giải thích. Việc này quá huyền ảo, dù giải thích cũng khó có thể rõ ràng.

Cậu dám nhúng tay vào chuyện này vì cậu không sợ, sự tình biến thành thế này không hề có một chút quan hệ với Tần Thu Vân.

Tần Thu Vân lôi cậu xuống nước cũng vô dụng, cậu không phải là người không biết bơi, cuối cùng hất tay ả phụ nữ điên kia ra, chính mình bơi vào bờ, rồi mới bị hệ thống cùng Chủ thần khiến cho linh hồn tách khỏi cơ thể mà thôi.

Tống Uyển Oánh bóc miếng quýt, thổn thức nói: “Tần Thu Vân đã chết, Tạ Linh Xu làm nhiều việc ác, hôn ước không còn hiệu lực, cô ta cũng điên cả rồi. Cái này gọi là gì nhỉ, ác giả gặp ác báo sao?”

Tống Dụ đối với kết cục của những người này cũng không quá để ý, cậu vừa định hỏi chuyện liên quan đến Tạ Tuy, liền thấy cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tạ Tuy trong tay xách theo một vài thứ đi vào.

Lời nói của cậu đã đến khóe miệng thì ngừng lại.

Tống Uyển Oánh cũng nhìn thấy, sự phẫn nộ của cô đối với một đám người Tạ gia cũng kéo đến trên đầu Tạ Tuy. Cô nén giận, sắc mặt rất không tốt.

Tạ Tuy dừng bước, bảo: “Em đến đưa chút đồ ăn cho Tống Dụ.”

Tống Uyển Oánh lạnh mặt, không hề bị lay động.

Tống Dụ hiện tại tâm nhãn có chút hướng ra ngoài, thúc giục chị gái mình: “Thần tượng của chị hôm nay không phải vừa quảng bá một bộ phim mới sao, chị còn không lo chạy về xem đi? Em gần như hoàn toàn khỏi hẳn rồi, chị cũng không cần tiếp tục ở lại với em.” Van cầu chị đừng làm trễ nải thế giới hai người của em trai cùng em dâu của chị.

Tống Uyển Oánh: “???”

Tống Uyển Oánh: “……”

Gia môn bất hạnh nuôi ra cái con bạch nhãn lang* này!

*kẻ vô ơn bạc nghĩa

Cô hung hăng trừng Tống Dụ một cái, nghiến răng nghiến lợi rời đi.

Rốt cuộc, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tống Dụ một bụng đầy lời muốn nói với hắn, lập tức ngồi thẳng dậy.

Tạ Tuy ấn tay cậu xuống, nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Đều biến thành như vậy rồi em còn muốn tự dằn vặt bản thân?”

Bây giờ thật sự trở về hình tượng ốm yếu.

Tống Dụ cười nói: “Không có chuyện gì, em không sợ.”

Tròng mắt đen nhánh của Tạ Tuy thẳng tắp nhìn theo cậu, nói: “Tôi sợ.”

Tống Dụ sững sờ, ngượng ngùng ho khan một tiếng: “Ừm.”

Tần gia bởi vì chuyện của Tần Thu Vân mà loạn thành một bầy.

Sau khi Triệu Tử Vũ thoát khỏi 008, tất cả trí nhớ có liên quan đến kiếp trước cũng không còn nữa.

Y một lần nữa biến trở về đứa con trai cả cao ngạo, thậm chí có chút cay nghiệt của Triệu gia. Trải qua một lần này, Tống Dụ căn bản cũng không có suy nghĩ gì về bọn họ.

‘Sự khống chế ôn nhu’ đều là giả, kiếp trước kỳ thực bọn họ không một ai chiếm được chỗ tốt gì từ Tạ Tuy. Không có những câu chuyện đó, hận thù cũng là điều không cần thiết.

Thời điểm Tống đổng đến đón Tống Dụ xuất viện, vừa vặn bắt gặp cậu đang chơi điện thoại di động, được Tạ Tuy đút cháo cho ăn.

Tống đổng vốn là đang tâm tình tươi sáng như nắng sớm, trong nháy mắt hạ xuống đáy vực.

Tống Dụ nhìn thấy cha mình, suýt chút nữa cắn đứt cái muỗng.

Tạ Tuy sững sờ, ngược lại rất bình tĩnh, lập tức đặt đồ trong tay lên chiếc bàn bên cạnh, lễ phép hô: “Bác Tống.”

Nhưng mà hắn giả bộ ngoan ngoãn như thế nào cũng vô dụng, đối với Tống đổng mà nói, thân phận Tạ Tuy hiện tại đã không phải là đứa con trai của người bạn làm ăn của mình, mà là một con sói muốn bắt cóc con trai ông.

Những lời ca ngợi đối với đứa nhỏ này lúc đầu đều mất ráo, chỉ còn dư lại sự thù hận đến nghiến răng.

Bởi vì sự đề phòng này, Tống đổng một hơi bác bỏ yêu cầu muốn trở về thành phố C học của Tống Dụ.

Tống đổng nói: “Con đừng có mơ sẽ gặp mặt thằng nhóc nhà họ Tạ kia, chứ đừng nói chi là học chung một trường! Thảo nào bố thấy con đến thành phố C làm sao mà an phận được như vậy, thì ra con đã chuẩn bị cho bố một điều ngạc nhiên lớn đến thế.”

Tống Dụ toan tính lấy lý lẽ thuyết phục ông: “Không phải, bố, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”

“Câm miệng!”

Vô dụng. Tống đổng tính tình táo bạo không hề nghe lọt bất luận kiến nghị gì.

Con vẹt lông xanh ở bên cạnh cười trên sự đau khổ của người khác: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo.”

Nói tầm bậy tầm bạ.

Nghĩ cũng không cần nghĩ, là do Tống Uyển Oánh vừa dạy, không biết là đọc được từ đâu.

Tống Dụ hạ khóe miệng xuống, cuối cùng tới cầu mẹ của cậu, lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ làm nũng, chọc cho mẹ cậu bật cười.

Tống Uyển Oánh đang gọi điện thoại với bạn trai mình, cũng bị ngạc nhiên tới nổi hết da gà lên, vừa trợn trắng mắt vừa nói chuyện: “Không cúp máy, vừa mới bị giật mình, em trai của em vậy mà đang làm nũng – sao lại không đáng kinh ngạc? Chờ đến khi anh hiểu được em trai của em là người như thế nào anh sẽ không nói như vậy nữa.”

Mẹ Tống nghe mà nửa buồn cười nửa giận: “Có người chị nào nói em trai như con không.”

Tống Uyển Oánh chỉ muốn ha ha, cô không có một thằng em trai bạch nhãn lang, bàn tay vươn ra ngoài như vậy.

Anh trai cậu sau khi trở lại, còn không rõ ràng thực hư như thế nào, bị cậu một mực lấy lòng, cũng gia nhập đội ngũ đối kháng với Tống đổng độc tài.

Tống đổng: “……” Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh!

Sau đó, Tống đổng vẫn đồng ý để cậu đi thành phố C.

Dù sao hai vợ chồng vốn là bận bịu, thường thường không ở nhà, thấy Tống Dụ thích thành phố C như vậy, cũng có bà ngoại cậu ở đó, liền chiều theo cậu.

Tạ Tuy cũng trở về thành phố C.

Tạ Tự Niên có sắp xếp của mình, Tạ Tuy còn ở độ tuổi vị thành niên, ở lại thành phố A sẽ dính vào cuộc phân tranh của một đống anh chị em của hắn, đối với hắn cũng không có lợi. Hơn nữa, cách xa cũng không phải là cái gì cũng không biết, có thể từ xa chậm rãi dạy hắn tiếp nhận chuyện của Tạ gia. Đứa con trai này có tâm cơ, đến mức có khi ngay cả ông ta cũng kinh ngạc.

Hai tháng, tuyết đọng tan rã, vừa qua năm mới, trên đường cũng náo nhiệt hơn.

Tống Dụ trở về thành phố C vừa vặn là trước hôm báo danh một ngày, lớp 10A1 tổ chức tụ họp một bữa.

Mã Tiểu Đinh suốt một tháng khổ luyện thành tài môn nấu ăn, được mọi người dẫn đến biệt thự vui chơi, xung phong nhận việc làm đầu bếp chính.

Đương nhiên sau khi y xào xong một dĩa trứng xào ớt xanh, mọi người liền hối hận.

Không nhìn nổi y lãng phí nguyên liệu nấu ăn, Giang Sơ Niên xách cổ áo của y từ phòng bếp ra ngoài.

Mã Tiểu Đinh căm giận, bất mãn: “Làm gì vậy, làm gì vậy, xem thường người ta hả?”

Giang Sơ Niên: “Đúng đúng đúng, xem thường ông đó, van xin ông đừng có thể hiện tài năng nấu nướng của mình, tôi còn muốn sống thêm sáu mươi năm.”

Tống Dụ phụ trách mua sắm, thời điểm cậu đi siêu thị cùng Tạ Tuy mua đồ lại nhận được một loạt ánh mắt kỳ quái của đám con gái.

Các cô bé trốn ở một bên, mặt đỏ tới mang tai, xì xào bàn tán.

Cậu cầm một túi kẹo bạc hà, tập mãi thành thói quen: “Nếu như mấy bạn đó biết chúng ta đã yêu nhau, có thể kích động tới kêu thành tiếng hay không?”

Tạ Tuy cười khẽ: “Dự định công khai à? Tôi đã đợi ngày này rất lâu.”

Tống Dụ lập tức nói: “Đừng đừng đừng, cấp ba mà yêu đương vẫn nên khiêm tốn một chút, âm thầm thôi.”

Tạ Tuy: “Vì cái gì?”

Tống Dụ: “Học tập làm trọng chứ, anh thân là học sinh đứng nhất khối, phải làm tấm gương cho mọi người.”

Tạ Tuy chậm rãi: “Ồ, tôi còn tưởng là em hưởng thụ loại cảm giác yêu đương vụng trộm này chứ.”

Tống Dụ: “……” Hưởng thụ cái cây búa.

Một bàn món ăn bày biện đủ, cái dĩa trứng xào ớt xanh của Mã Tiểu Đinh đặt ngay tại chính giữa, nhận được sự ghét bỏ của tất cả mọi người, đen thui, căn bản không nhìn ra nguyên liệu. Cũng chỉ mỗi mình y không hề tự biết thân biết phận, đứng lên, cầm chiếc đũa gắp cho mỗi người một gắp, dương dương đắc ý nói: “Đừng khách khí, đừng khách khí, anh em tốt.”

Hề Bác Văn là người ‘anh em tốt’ duy nhất ủng hộ y, mặt nhăn thành một nắm, cầm đũa lên ăn một miếng.

Sau đó trầm mặc trong chốc lát, rồi chạy vô WC ói ra.

Trong tiếng cười nhạo, Mã Tiểu Đinh ngượng ngùng vuốt mũi ngồi xuống, chết cũng không chịu thừa nhận sai lầm của mình, nói: “Yếu ớt.”

Buổi tụ hội đương nhiên cũng sẽ chơi một vài trò.

Lần trước ở karaoke chơi trò sự thật hay thử thách, để lại hai câu hỏi khó đi vào lịch sử, một đám người đều canh cánh trong lòng.

Lần này cũng giống lần trước, chơi vài ván.

Giang Sơ Niên lấy bộ bài ra, tràn đầy phấn khởi nói: “Quy tắc cũ cũng không cần tôi giải thích nữa hen. Joker đỏ là vương bài, Joker đen là quỷ bài, ba lượt nhất định phải có một lần bắt buộc thử thách.” Nói xong, nhìn Tống Dụ chớp mắt.

Tống Dụ: “……” Biết ngay bọn họ sẽ không bỏ qua cho cậu.

Vòng thứ nhất quỷ bài là Mã Tiểu Đinh, vương bài là Hề Bác Văn.

Hề Bác Văn vừa mới ăn một họng đồ ăn đen thui, toàn thân còn đang đắm chìm trong nỗi thống khổ, hỏi một câu thật lòng: “Ông một tháng này có phải chỉ học mở bình ga hay không?”

Mã Tiểu Đinh tức giận, mặt mày lúc đỏ lúc trắng, khàn cả giọng: “Dĩ nhiên không phải rồi!”

Quan tòa Giang Sơ Niên phán xét: “Hả? Sự thật mà còn không nói thật, phạt một chén rượu.”

“Ha ha ha ha ha.”

Mấy vòng sau, quỷ bài cuối cùng tới trong tay Tống Dụ.

“Sự thật.”

Tống Dụ nói không chút nghĩ ngợi.

Một đám người: “Ồ wow!”

Câu hỏi của thế kỷ rốt cuộc được công bố rồi.

Bắt được vương bài là một cậu nam sinh, đùa giỡn hỏi thẳng: “Dụ ca, còn nhớ lần trước chúng ta chơi, cậu nói mỗi ngày đều nằm mơ không. Bây giờ có thể nói rõ hơn rồi, người cậu mơ là ai vậy?”

Tống Dụ tạm ngừng, theo bản năng nghiêng đầu nhìn Tạ Tuy bên cạnh.

Tạ Tuy lẳng lặng nhìn cậu, mỉm cười.

Trong nháy mắt, một dòng nước ấm lan tràn khắp tay chân, trong bầu không khí ấm áp, vui sướng này, Tống Dụ nhìn qua cậu nam sinh kia, bình tĩnh nói: “Người tôi mơ tới, là bạn cùng bàn của tôi.”

Tất cả mọi người: “???!!!”

Bạn cùng bàn của tôi.

Bạn cùng bàn của cậu hả.

Cậu có biết bạn cùng bàn của cậu là ai hay không vậy!!!

Mã Tiểu Đinh khiếp sợ đến mức chiếc đũa đều rớt xuống.

Giang Sơ Niên kích động che miệng, không để cho mình bật cười.

Tống Dụ nói xong còn rất bình tĩnh, uy phong của giáo bá vẫn còn ở đó, mọi người chỉ có thể run run rẩy rẩy kìm nén nội tâm ham hóng chuyện, lại chơi thêm ván nữa.

Không biết là bọn họ vận may là tốt hay xấu, lần này, quỷ bài rơi vào trong tay Tạ Tuy, mà vương bài lại thuộc về Tống Dụ.

Câu hỏi thế kỷ khó thứ hai trước mắt thấy có vẻ sắp được giải quyết!

Nhưng mà —vương bài nằm trong tay ai không nằm, mà lại phải trong tay Tống Dụ vậy a a a!

Tống Dụ liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Mã Tiểu Đinh ít nhiều gì cũng đã đoán được vài thứ, lựa chọn im lặng.

Đám nam sinh một khi hóng chuyện cũng không thua kém gì bọn nữ sinh.

Hề Bác Văn thổn thức nói: “Dụ ca, thành toàn cho ước vọng của bọn tôi đi, chuyện này đều đã ghi nhớ trong lòng cả một năm rồi.”

Một người nam sinh bảo: “Đúng vậy Dụ ca, hôm nay tôi mới bị cắm sừng, cho tôi một cơ hội đi.”

Giang Sơ Niên cười không ngừng được, bắt chước da mặt dày theo: “Dụ ca, vợ của tôi mới sinh em bé, tôi chỉ đợi nghe xong đáp án này liền trở về đỡ đẻ nè.”

Tống Dụ thật sự là phục bọn họ luôn rồi.

Cậu cúi đầu nhìn lá vương bài kia, không biết vì cái gì, khi sờ vào phần mép còn có chút sắc bén đứt tay.

Đối diện với ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người, cậu hỏi một câu mà nội tâm đã biết sẵn câu trả lời, nhẹ giọng: “Lần trước người cậu bảo cậu thích là ai?”

Mọi người hít một ngụm khí lạnh.

Vậy mà thực sự hỏi!

Bầu không khí lập tức yên tĩnh.

Vốn họ cho rằng sẽ là một quá trình chờ đợi dài đằng đẵng.

Không nghĩ tới hotboy của bọn họ không hề nghĩ ngợi, cặp mắt đào hoa xinh đẹp không chớp một cái mà nhìn chăm chú người trước mắt, khóe môi cong lên, cười nói: “Thích, bạn cùng bàn của tôi.”

Người tôi mơ tới, là bạn cùng bàn của tôi.

Thích, bạn cùng bàn của tôi.

Hai bí ẩn chưa có lời đáp hôm nay đồng thời được bật mí, sau đó nổ một tin tức kinh thiên động địa cho bọn họ.

Tất cả mọi người đều như đang nằm mơ, trợn to mắt, há hốc mồm, đều không biết nói cái gì.

Hề Bác Văn khá thân thiết với bọn họ, từ học kì trước đã nhìn ra bầu không khí giữa bọn họ không bình thường, sững sờ mà đỡ mắt kính, phá vỡ sự vắng lặng: “Dụ ca, Tạ thần, các cậu… các cậu thành đôi rồi?”

Tạ Tuy mỉm cười không nói.

Tống Dụ cũng không phủ nhận.

Im lặng, lại một lần im lặng đầy chết chóc, sau đó là tiếng cười không thể nào nhịn nổi nữa của Giang Sơ Niên, quấy động bầu không khí ngột ngạt này. “Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Giang Sơ Niên kích động tới mức đập bàn: “Tôi bảo rồi! Tôi bảo rồi —”

Lương Doanh Doanh nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Tống Dụ, cả người cứng đờ, nhanh tay lẹ mắt bưng kín miệng của nhỏ bạn thích tự tìm đường chết của mình, ồn ào mắng: “Bà bảo rồi bà bảo rồi, bà bảo cái gì chứ bà nói đi, cho phép bà nói chuyện rồi hả!”

Mọi người như vừa tỉnh khỏi giấc chiêm bao, kinh ngạc, kích động, sụp đổ, hỗn loạn trộn một chỗ. Náo nhiệt, năm mồm bảy miệng chen vào.

“Không phải chứ! Các cậu thế mà thật sự là một cặp rồi!”

“Mẹ nó, tôi muốn nói cho nữ sinh toàn trường, hai người nam thần của bọn họ ở cùng một chỗ, tôi có thể cho mấy nhỏ mượn bờ vai để mấy nhỏ gào khóc.”

“Ô ô ô Tuy Dụ Nhi An là thật.”

Mã Tiểu Đinh tuy rằng đã đoán được chín phần mười, nhưng từ trong miệng chính chủ xác định lại là một chuyện khác.

Y ưỡn ngực, bắt đầu cùng một đám người dương dương đắc ý, khoác lác: “Nhìn mấy ông bà sợ hãi đến vậy kìa, đây không phải là chuyện đã sáng tỏ từ lâu rồi sao. Tôi đã sớm đoán được, Dụ ca cùng Tạ thần gay thành như vậy, làm sao có thể là thẳng?”

Nói đến chỗ kích động, y hưng phấn vỗ bàn: “Chi tiết quyết định sự thành bại, tôi đây mắt sáng vừa mở đã sớm phát hiện điểm bất thường.”

Giang Sơ Niên kéo tay Lương Doanh Doanh ra: “Mã hậu pháo*, ông cứ khoác lác tiếp đi.”

*mã hậu pháo: hành động chậm trễ, mất bò mới lo làm chuồng

Tống Dụ còn chưa tính toán với y cái vụ quẻ bói xấu kia đâu. Cậu đẩy cái dĩa lên trước mặt y: “666, lợi hại như vậy, khen thưởng cậu một dĩa trứng xào ớt xanh.”

Mã Tiểu Đinh: “……”

Một đám người: “Ha ha ha ha ha ha ha.”

Ngày thứ nhất khai giảng, diễn đàn lại bùng nổ.

[Tuy Dụ Nhi An là thật!!!]

Lâu chủ: Tôi kích động tới nói năng lộn xộn a a a! Thông báo chính thức ô ô ô thông báo chính thức ô ô ô! Cám ơn các chị em lớp 10A1! Cám ơn trời cao! Cám ơn trò chơi sự thật hay thử thách! A a a mẹ ơi con đã tìm ra sự thật.

1L: ?

2L: ???

3L: ???? Năm mới đừng chỉ mải uống rượu nha, ban ngày còn nằm mơ.

4L: Bạn ấy không có nói láo!! A a a a! Tại hiện trường! Tôi ở tại hiện trường! Tôi có thể làm chứng là sự thật a a a!

5L: ĐM ĐM ĐM



‘A a a a a’ cùng ‘Ô ô ô ô’ chiếm gần hết lượng bình luận, đè xuống những ngôn luận anti kia.

433L: Đệt đệt đệt, mị giật mình tới mức bệnh sắp chết phải bật dậy, thiệt hay giả thế.

434L: Chuyên gia tình yêu xã hội ở đây nè, là thật, đừng đoán nữa.

435L: Tiến sĩ môn tình cảm đây, tôi nói là sự thật.

436L: Khoa chính quy đại học Harvard đây, Tuy Dụ Nhi An chắc cú.

437L: Học sinh mẫu giáo Hoa Cầu Vồng đây, bọn họ thật sự là một đôi.

438L: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha

Bọn họ là một đôi!

Tiết tự học buổi tối ngày khai giảng đầu tiên, lớp 10A1 chính là sóng ngầm mãnh liệt.

Rất nhiều tầm mắt chuyển qua chuyển lại giữa Tống Dụ cùng Tạ Tuy, tới mức sắp chọt ra một cái lỗ. Nhưng bị vướng phải uy phong của hai người bọn họ học kỳ trước, cũng không ai dám tiến tới trực tiếp hỏi.

Tiết tự học buổi tối vốn học sinh đã thiếu kiên nhẫn, sau khi đột nhiên bị cúp điện, bọn họ lập tức trở nên điên cuồng.

Hề Bác Văn cạn lời thổ tào: “Nhất Trung thành phố C, nhất hố thành phố C, đoán xem công nhân của chúng ta hôm nay là đào móc cái gì!”

Mã Tiểu Đinh lại thích ứng phi thường nhanh: “Tới tới tới, chúng ta cùng nhau kể chuyện ma!”

Chuyện ma? Điều này làm cho Tống Dụ nhớ đến cái ngày bị cúp điện ở quán net kia, hiện tại nghĩ lại, nụ hôn đó Tạ Tuy khẳng định là cố ý!

Khai giảng xong đã thay đổi chỗ ngồi, Tạ Tuy cùng Tống Dụ ngồi ngay khu chính giữa, bên cạnh là một đống người.

Mã Tiểu Đinh thâm trầm nói: “Các ông các bà biết không, kỳ thực trong căn phòng này của trường Nhất Trung thành phố C đã từng có người chết, chết bất đắc kỳ tử rất nhiều. Có một câu chuyện kỳ quái, tuổi còn trẻ nhưng áp lực quá lớn, nửa đêm chạy đến phòng học tự sát.”

Tống Dụ nói: “Cô ta có phải là một nữ sinh vẻ ngoài đặc biệt âm u, lúc chết đôi mắt còn mở to, co lại thành chấm nhỏ?”

Trâu bò, một câu chuyện ma chỉ cần sửa địa điểm liền có thể dùng lại lần nữa, ngay cả câu từ cũng không cần đổi.

Mã Tiểu Đinh: “……” QwQ.

Cơ mà bị Tống Dụ nhắc như vậy, y cũng bị khơi gợi lại ký ức ở quán net. Giống như có thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu, y đột nhiên phản ứng: “Đúng rồi! Dụ ca! Ngày đó ở quán net, lúc em ngồi xuống xem anh, mặt anh đỏ bừng, lỗ tai cũng đỏ. Hồi đó bị cúp điện, anh đang ở sát bên Tạ thần! Đệt! Vậy là hai người từ thời điểm đó đã có gian tình rồi? Ngày đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?”

Hề Bác Văn: “Hả? Chính là cái lần ông nói Tạ thần làm Dụ ca khóc đó sao?”

Tống Dụ muốn bứt luôn cái đầu của Mã Tiểu Đinh ra.

Hề Bác Văn: “Tạ thần, mau giải thích một chút, tôi sắp não bổ cả một đống không nên có rồi đây này.”

Tạ Tuy cười nhẹ một tiếng, âm thanh lười biếng: “Ngày đó à, Tống Dụ hỏi tôi, có thể…”

‘Hôn tôi hay không’ bốn chữ bị một viên kẹo bạc hà chặn lại.

Tống Dụ nhét viên kẹo vào trong miệng hắn, ngăn chặn lại lời hắn định nói ra khỏi miệng, không muốn nhắc lại chuyện ngày hôm đó: “Cậu không phải sợ bóng tối sao, ăn vào cho nâng cao tinh thần.”

Tạ Tuy ngoan ngoãn ngậm kẹo, đầu lưỡi lướt qua đầu ngón tay Tống Dụ.

Toàn thân Tống Dụ như thể bị điện giật.

Mã Tiểu Đinh cuống lên: “Dụ ca! Đừng thẹn thùng nha!”

Vào lúc này có điện lại, vừa vặn thầy Trình cũng đi vào, toàn bộ phòng học âm thanh của Mã Tiểu Đinh là lớn nhất.

Khiến cho thầy Trình tức giận đến khuôn mặt co giật: “Mã Tiểu Đinh em làm gì vậy! Ngày đầu tiên liền tạo phản à! Giọng to như thế, cả cái lầu này cũng chỉ nghe mỗi giọng của em! Em có muốn lên đây biểu diễn một ca khúc hay không?”

Thằng nhóc tràn đầy tinh thần trong nháy mắt không còn chút tinh thần nào.

Tống Dụ vỗ tay: “Lên đi, đừng thẹn thùng.”

Mã Tiểu Đinh: “Hức hức hức, (。╯︵╰。).”

Thời điểm y bị túm lên bục giảng còn làm như thể đang phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải thưởng: “Cám ơn mọi người đã để mắt đến tôi, thân làm một người đàn ông cứng rắn, tôi hôm nay sẽ mang đến cho mọi người một bài…”

Lâm Song Thu như chặt đinh chém sắt nói: “Hồi ức phấn hồng.”

Người đàn ông cứng rắn: “……”

Nhạc nền đã vang lên.

Mọi người cười đến ngã trái ngã phải.

Mã Tiểu Đinh mặt mày ủ rũ, giọng hát thô ráp, hát gì mà từng ngày hè lặng lẽ trôi qua.

Tạ Tuy ban đầu chính là như chơi đùa mà cùng Tống Dụ đến ngôi trường này học.Hắn phải chuyển phòng ra khỏi khuôn viên trường để tiện cho việc xử lý chuyện ở thành phố A. Lúc hắn dọn nhà, Tống Dụ qua chỗ bà nội Trần giúp hắn xách đồ.

Ban đêm, ngay cả phố Liên Vân cũng rất ít người, chỉ có ánh trăng cùng ánh đèn thanh lãnh.

Tống Dụ nhớ tới một việc, hỏi: “Anh còn nhớ đám tóc đỏ hồi mới bắt đầu kia không?”

Tạ Tuy: “Ừm?”

Tống Dụ nói: “Em ngày hôm trước hay hôm qua vừa gặp hắn, tóc đã nhuộm về màu đen, bây giờ cùng một đám anh em của mình đeo kính râm làm thầy bói ở dưới hầm cầu vượt. Chuyện làm ăn của hắn còn không ngon bằng tiệm dán cửa kính xe kế bên.”

Tạ Tuy: “Em thế mà còn nhớ hắn ta?”

Tống Dụ nói đến đây liền có chút đắc ý: “Anh đùa à, lúc đầu em là đại ca phố Liên Vân, hắn là người thứ nhất em đánh bại. Cột mốc quan trọng.”

Tạ Tuy: “Lợi hại.”

Trên đường đột nhiên vang lên tiếng chó sủa.

“Tiểu Hoàng! Mày muốn chạy đi đâu vậy — Này!”

Âm thanh lo lắng, khổ não của cô gái truyền đến từ ngã ba đường. Đang định bước vào hành lang, ai ngờ được con chó cô dắt đột nhiên không nghe lời, cực kì vui sướng mà chạy về một hướng.

“Gâu gâu gâu!”

Tống Dụ đang muốn cùng Tạ Tuy nói về những năm tháng oai hùng của mình.

Cậu trừng mắt, liền nhìn thấy một con chó thẳng tắp chạy tới hướng mình, so với con chó phóng tới chỗ cậu lần trước trên sân thể dục còn lớn hơn gấp đôi.

Đệt.

Adrenalin kịch liệt phân bố, phản ứng theo bản năng của cậu chính là chạy, kéo theo Tạ Tuy chạy.

Chó nhìn thấy người chạy bình thường đều là càng chạy càng đuổi, lè lưỡi, gâu gâu gâu sủa càng hưng phấn hơn.

Chủ nhân của nó tức đến nổ phổi: “Này —!”

Phố Liên Vân bên này cậu ghé thăm có mấy lần, đương nhiên không rành đường.

Tống Dụ gặp được con hẻm liền vọt vào, cũng không biết là muốn cắt đuôi con chó, hay là vòng qua vòng lại cho bản thân váng đầu.

Dây dắt chó dù sao cũng ở trong tay người chủ, cô gái bị chọc giận, vẫn lôi con chó ngược trở lại. “Gào gừ.” Tiểu Hoàng phát ra một tiếng kêu rên. Cô chủ nói: “Mày không có cơm ăn nữa!”

Gió bên tai nhanh chóng thổi qua, đèn đường hơi lóa mắt.

“Được rồi.” Tạ Tuy cùng với cậu chạy đủ, cười cười bắt lấy tay Tống Dụ, nói: “Không còn chó.”

Tống Dụ lúc này mới dừng lại.

Cậu xoay người lại, con ngươi co rụt, phát hiện bọn họ đang ở một địa điểm quen thuộc.

Chính là con ngõ cụt lúc trước.

Bên cạnh là hai bức tường ngăn cao, ánh sao ánh trăng chiếu xuống.

Chạy bộ làm cho hơi thở còn có chút bất ổn, khuôn mặt trắng nõn của Tống Dụ ửng đỏ lên, sau một thoáng sửng sốt, cậu giương môi nở nụ cười.

Nụ cười này khiến Tạ Tuy vừa nhìn thấy thì ánh mắt tối sầm lại. Hắn bỗng nhiên cúi người.

Mùi vị kẹo bạc hà mát mẻ phân tán trên không trung.

Tống Dụ nhìn thấy hắn càng ngày càng tới gần, theo bản năng nhắm chặt mắt lại.

Nhưng mà đợi vài giây vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Tống Dụ mở mắt, liền thấy bạn trai của cậu ở thời điểm sắp sửa hôn lên thì rời đi, cười: “Đang chờ gì thế hả giáo bá.”

Tống Dụ: “……”

Giáo bá. Hắn vừa gọi danh hiệu này, Tống Dụ liền nghĩ tới quyển truyện kia.

—Thẳng đến một ngày, học sinh trường Nhất Trung thành phố C phát hiện, hotboy của bọn họ ấn giáo bá lên tường hôn.

Đệt đệt đệt.

Cái này làm sao mà được!

Tống Dụ cắn răng, lập tức lôi kéo quần áo của Tạ Tuy, xoay người làm chủ, đè hắn lên trên tường.

Đôi mắt Tạ Tuy cong cong, thuận thế ôm eo Tống Dụ.

Trên tường phủ đầy dây leo xanh biếc.

Gió đêm chuyển lạnh.

Tống Dụ ngẩng đầu, chủ động dâng lên nụ hôn, nhẹ nói: “Chờ anh.”

Như con gió lúc trước rơi vào trong lồng ngực.

Vị bạc hà tràn ngập chóp mũi.

Tháng bảy chưa đến, cũng đã là mùi vị mùa hè.

— Chính văn hoàn —
Bình Luận (0)
Comment