“Bị phát hiện rồi? Tại sao lại bị phát hiện?” Trong một gian phòng hoa lệ, thiếu niên diễm lệ đã từng ở ngoài cửa nghe trộm cau mày hỏi thú nhân giống đực đang quỳ dưới đất.
“Xin lỗi, chủ nhân, là thuộc hạ làm việc thất bại, thuộc hạ nguyện ý tiếp nhận nghiêm phạt.” Thú nhân quỳ gối bên dưới có nề nếp nói.
“Với năng lực của ngươi bây giờ bị phát hiện cũng không phải không thể, tốt xấu gì Claude cũng có cùng huyết thống với người kia!” Lúc này, thú nhân giống đực khác vóc người cao to mặc y phục đẹp đẽ quý giá ngồi trên ghế như cười như không nói.
Thú nhân đang quỳ kia cúi thấp đầu, không nói nữa.
Niên thiếu kia tiếp tục hỏi, “Claude chỉ đánh nhau với ngươi ở ngoài sân mà không đuổi theo sao?”
“Đúng vậy.” Thú nhân kia đáp, “Hắn bảo thuộc hạ rời khỏi trấn Topaz, không bao giờ được xuất hiện.” Nhớ lại Claude dưới ánh trăng đêm đông dùng móng vuốt sắc bén đặt lên bụng mình, nói ra câu nói kia với ánh mắt lạnh lẽo, thú nhân vẫn không nhịn được khẽ run run.
“Amber của ta, papa đã sớm nói với ngươi rồi, đã quyết định, thì phải làm, hôm nay ngươi đánh rắn động cỏ, ở vào trạng thái bị động, sau này làm gì cũng khó mà thuận lợi.” Thú nhân ngồi trên ghế cao kia dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn thiếu niên.
Nghe được papa mình nói, hai tay của Amber nắm chặt lại một chút, sắc mặt không đổi nhìn thú nhân quỳ gối bên dưới, “Rum, ngươi lui xuống trước đi, ta muốn bình tĩnh suy nghĩ một chút.”
“Dạ, chủ nhân.” Thú nhân kia lui ra.
Đợi cho thú nhân kia rời khỏi, trên mặt Amber hiện lên nét ảo não, “Papa, ta lại làm sai sao?”
Thú nhân giống đực kia đứng lên đi tới trước mặt Amber, nắm hai vai của hắn, cười cười, “Con ngoan của ta, ngươi còn trẻ, gặp trở ngại là không thể tránh, đây là giai đoạn trưởng thành. Ngươi phải có tự tin, bởi vì ngươi là con của Felix ta, ngươi có huyết thống ưu tú, cuối cùng ngươi sẽ trở thành người cao quý nhất, không ai có thể lay động địa vị của ngươi. Cho nên, chúng ta không thể cho phép bất luận cái gì ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng xuất hiện, tuyệt đối không cho phép.”
Nghe được papa mình nói, ánh mắt có chút hoang mang của Amber lại lần nữa trở nên kiên định, hắn ngẩng đầu hỏi, “Như vậy, papa, bây giờ nên làm thế nào?”
Đối với sự tin cậy hoàn toàn cùng với hành vi khiêm tốn học hỏi, Felix rất thỏa mãn, trên mặt hiện lên một nụ cười, nhưng ánh mắt ngoan lệ không gì sánh được, “Đợi, chúng ta hiện tại cần phải đợi, đợi thời cơ tốt nhất để hoàn toàn diệt trừ đối thủ, không nên để hắn có cơ hội phản kích.”
Amber nhìn vẻ mặt kiên quyết của papa mình, chậm rãi gật đầu.
.
So với dòng chảy ngầm ở thành Lodan đang bắt đầu lưu động, trấn Topaz có vẻ yên lặng và hiền hòa hơn rất nhiều.
Al là người thích giúp đỡ, ngày đó nghe Trình Trì nói về chuyện đào hầm băng, hắn liền thúc giục Rupert đi tìm vài giống đực thân thể cường tráng trong trấn đi giúp Trình Trì làm việc.
Rupert luôn luôn nghe theo tất cả yêu cầu của Al, cho nên ba ngày sau, một đám người đứng bên bãi đất bên cạnh nhà của Trình Trì bắt đầu đào hầm băng.
Trình Trì đối với tốc độ khởi công như thế này rất là thỏa mãn, hắn đã tìm trưởng trấn dùng tiền mua lại bãi đất bên cạnh nhà.
Mùa đông đối với thú nhân mà nói có vẻ dai dẳng mà buồn chán, cho nên động tĩnh ở đây hấp dẫn rất nhiều người, bọn trẻ hiếu động cũng vây ở một bên mà xem.
Jerome đã trở thành bạn tốt của Ian, hỏi Trình Trì bên cạnh, “Trình Trì tiên sinh, làm xong hầm băng này rồi, tới mùa hè, chúng ta thực sự có thể ăn được kem cây sao?”
Trình Trì cười sờ sờ đầu Jerome, “Đương nhiên, sẽ có rất nhiều mùi vị nga.”
“Woa nga, điều này thực sự quá tuyệt vời.” Nghe được câu trả lời thuyết phục, Jerome hưng phấn mà mở to hai mắt, “Vị xoài và vị bách hương mà ta thích cũng có sao?”
“Ừ.” Trình Trì vẫn cười tủm tỉm.
Mà đôi mắt Jerome đã bắt đầu sáng lên sự huyễn tưởng về khẩu vị kem cây mà mình thích.
Nghe được Trình Trì trả lời, bọn trẻ cũng bắt đầu tranh nhau hỏi.
“Sẽ có vị ô mai sao?”
“Vậy còn vị dứa?”
“Còn vị dưa hấu?”
“Vị nho mà ta thích thì sao?”
Nhìn các tiểu thú nhân líu ríu cùng ánh mắt sáng ngời, Trình Trì tâm tình vô cùng tốt, vung tay lên, “Đương nhiên rồi, nhưng mà số lượng mỗi ngày đều có hạn đó!”
“Ta đây mỗi ngày ăn điểm tâm xong sẽ xếp hàng!” Jerome vỗ ngực, lòng tin tràn đầy.
“Ta đây sẽ không ăn điểm tâm.”
“Ta sẽ dậy sớm rời giường rửa mặt!”
“Ta, ta, ta sẽ thức dậy sớm hơn các ngươi!”
Bọn nhỏ vì so xem ai thức dậy sớm mà tranh cãi, chọc cho Al đứng bên cạnh đó cười ha ha, hắn bóp cổ Trình Trì, “A Trì, ta cũng phải xếp hàng sao?”
Trình Trì rất nghiêm túc gật đầu, “Đương nhiên, cho tới bây giờ ta đều đối đãi bình đẳng với tất cả mọi người, luôn luôn nguyên tắc!”
Chỉ có Ian một mình trốn phía sau Trình Trì cười trộm, ha ha, đây là daddy của ta, khi nào ta muốn ăn thì ăn, muốn nhiều ăn nhiều muốn ít ăn ít, muốn ăn vị nào thì ăn vị đó, nghĩ vậy Ian cảm thấy trong ngực sung sướng dạt dào.
Năng suất của các thú nhân rất nhanh, mất một ngày đã làm xong hầm băng, Trình Trì phụ trách nấu cơm cho mọi người, vốn đang muốn lấy tiền để trả công, nhưng mọi người lại cự tuyệt, cho nên Trình Trì đành phải tặng cho từng người giúp mình một bao kẹo để cảm ơn, các thú nhân chỉ cười tủm tỉm mà tiếp nhận.
.
Rượu đủ cơm no, các thú nhân mặt mày vui vẻ lục tục rời khỏi nhà Trình Trì, rời khỏi cuối cùng chính là Al và Rupert.
Trình Trì tiễn bọn họ ra cửa, hai người vừa bước ra Rupert liền dừng bước, quay đầu nói với Trình Trì, “A Trì, ta có thể nói với ngươi vài câu không?”
“Hử?” Trình Trì sửng sốt một chút, không biết Rupert muốn nói gì, nhưng vẫn gật đầu, “Đương nhiên.”
Mà Al gãi đầu cười ha hả, nói để quên đồ trong nhà Trình Trì, không đợi Trình Trì phản ứng đã chạy ào vào trong, trước khi vào còn không quên nháy mắt với Rupert.
Đối với sự mờ ám của Al và Rupert, Trình Trì hơi nghi hoặc.
Rupert thấy Trình Trì mờ mịt, suy nghĩ cách dùng từ một chút, chậm rãi hỏi, “Dạo gần đây, ngươi và Claude cãi nhau sao?”
“Claude? Không có.” Không ngờ Rupert lại nói về Claude, Trình Trì phủ nhận.
Vẻ mặt của Trình Trì biến hóa, trong lòng Rupert thở dài một hơi, “Ta biết, ngươi vẫn tức giận Claude lén gạt ngươi nhiều việc.”
“Vậy ngươi nghĩ ta không nên tức giận sao?” Trình Trì đạm mạc hỏi ngược lại.
“Đương nhiên, ngươi có quyền tức giận.” Rupert nói, “Chỉ là, Claude đều vì muốn tốt cho ngươi.”
“Thật ra, ta ghét nhất chính là bị người ta cầm cờ hiệu ‘Vì tốt cho ngươi’ mà tự chủ trương.” Trình Trì dùng giọng điệu đều đều, “Ta là một người trưởng thành, ta có quyền biết chuyện thuộc về mình, sau đó ta mới quyết định có cần hắn làm vậy hay không, như vậy là ta sai sao?”
“Đúng vậy, ngươi không sai.” Rupert nghĩ cuộc nói chuyện này sẽ không đơn giản như mình tưởng.
“Thì sao?” Trình Trì nhìn Rupert.
“A Trì, mong rằng ngươi có thể cho ta một ít thời gian để ta nói hết, được không?” Rupert thành khẩn hỏi.
Trình Trì gật đầu đáp ứng.
Rupert tỏ ý cám ơn Trình Trì, “Claude là một người trầm mặc, hắn không biết cách nói chuyện, không biết cách giao tiếp tốt với người khác, để người ta hiểu hắn, nhưng hãy tin tưởng, hắn không có ác ý. Về chuyện xảy ra mấy hôm trước, Claude đã nói với ta, kẻ giám thị ngươi là thị vệ ở thành Lodan, còn vì sao lại đến, ta nghĩ ngươi nhiều ít cũng rõ ràng một chút.”
Nhìn ánh mắt ra hiệu tiếp tục của Trình Trì, Rupert nói tiếp, “Thật ra, Claude không chắc chắn mục đích cuối cùng của chúng là gì, ta đã cùng hắn phân tích chuyện này, nhưng trực giác cho thấy không ổn. Claude không nói cho ngươi vì sợ ngươi lo lắng, ngươi biết đó, ngươi là một giống cái, đối mặt với sự uy hiếp của giống đực thì hoàn toàn không có năng lực chống lại. Claude lo rằng nói cho ngươi thì ngươi sẽ lo lắng khủng hoảng, không bằng gạt ngươi để xem đối phương có động tác gì, dù sao từ khi Claude phát hiện không ổn, hắn đã một mực canh chừng cho ngươi, hắn có thể bảo vệ ngươi an toàn.”
“Ta vẫn nghĩ hắn nên nói cho ta biết chuyện này, chí ít không nên để ta mỗi ngày suy đoán lung tung. Theo ý ta, không biết chuyện thì đáng sợ hơn nhiều so với đã biết, đã biết một ít nhưng lại mờ mịt khiến ta nghĩ lung tung, ngươi biết đó, chúng ta luôn không thể khống chế suy nghĩ của mình.” Trình Trì giải thích về thái độ của mình.
“Đương nhiên.” Rupert gật đầu, “Cho nên ta biết Claude làm vậy là sai, hắn cũng biết ngươi không thích, tuy rằng hắn không nói cho ta biết tâm tình của hắn bất an, mà lại không tìm được cách giải quyết, nên ta mới tìm ngươi, ta nói với ngươi với tư cách là bạn bè, mong ngươi đừng chú ý.”
Trình Trì lắc đầu, “Ta biết hắn là vô ý, nhưng không đồng tình cách xử lý của hắn, quan trọng nhất giữa người với người là cái gì, là giao lưu, bất luận vì cái gì thì giấu trong bụng không phải là cách giải quyết. Ta mong đây là lần cuối cùng, còn nữa, sau này có chuyện gì ta mong hắn tự mình nói với ta, dù sao, ngươi là ngươi, hắn là hắn, ngươi không thể vĩnh viễn làm cái miệng của hắn, mà hắn cũng không thể vĩnh viễn trầm mặc, như vậy là không xong.”
“Ta biết.” Rupert gật đầu.
Nói chuyện xong, hai người lại về phòng, Rupert kéo Al đi, Trình Trì nhìn qua cửa sổ thấy Rupert và Al nói với Claude gì đó, mà Al cũng đấm vai Claude một cái, Claude thỉnh thoảng mở miệng nói gì đó, Trình Trì nhìn lướt qua rồi xoay đầu, đi tới trước ghế dựa, bế Ian vì chơi đùa với đám bạn cả ngày đã dụi dụi mắt, mang nó tới phòng tắm chuẩn bị tắm.
Chờ Trình Trì bế Ian vì tắm nước nóng mà đỏ bừng đi ra, Al và Rupert đã sớm rời đi, Claude cũng không thấy bóng dáng.
Trình Trì ôm Ian lên lầu dỗ nó ngủ, sau đó đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ, xuống lầu loay hoay quanh phòng khách một lúc mới đi tới sân sau, nói vọng lên trên đỉnh, “Xuống đây, phòng khách có thể nằm, không cần làm pho tượng trên nóc nhà giữa mùa đông đâu.” Nói xong, Trình Trì về phòng.
Một lát sau, một con hắc báo cường tráng từ nóc nhà nhảy xuống, ánh mắt phức tạp nhìn cánh cửa khép hờ, cúi đầu nghĩ nghĩ rồi cũng theo vào phòng.
Vừa vào nhà, một luồng khí ấm áp đập vào mặt, hắc báo tinh mắt chú ý tới có một tầng đệm giường đặt trên thảm lông tơ, kích cỡ tầm tầm bản thân mình, ánh mắt sắc bén của hắc báo nhu hòa lại.
“Hay là, hôm nay ngươi có muốn nói gì với ta không?” Vốn tưởng rằng ngoại trừ chính mình thì không có ai, chợt trong phòng khách truyền đến một tiếng nói.
Hắc báo ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện trong lúc mình thất thần, Trình Trì đã bưng hai tách trà nóng đứng bên cầu thang nhìn mình.
“Đương nhiên.” Hắc báo dùng âm thanh trầm thấp đáp lại.