Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành

Chương 22

Chạy trốn, càng không ngừng chạy trốn, một mảng tuyết rơi vốn trắng phau phau đột nhiên rỉ máu, tiếng cười gằn khằng khặc cách bản thân càng lúc càng gần, bỗng nhiên mắt cá chân truyền đến một trận đau nhức, thân thể không thể khống chế ngã lăn ra mặt đất, quay đầu lại thấy một cái mồm to đỏ au như máu bổ nhào đến bên mình…

Nằm trên giường, Trình Trì mạnh mở mắt ra, bộ ngực gấp gáp phập phồng, đợi đến khi nhìn thấy bài trí quen thuộc xung quanh thì hắn mới thở phào một cái, thì ra, chỉ là một giấc mơ, mà chuyện đột nhiên xảy ra trong cơn ác mộng kia cũng đã được giải quyết rồi.

Trình Trì lau mồ hôi tích ra trên trán, chống tay cố gắng ngồi dậy, vuốt tóc hồi lâu mới xốc chăn lên, xuống giường đi ra cửa.

Đi tới một gian phòng khác, Trình Trì thấy bóng người nho nhỏ nằm bên giường thì hơi sửng sốt, lập tức đi lên khom lưng nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đầu Ian, “Ian, Ian, mau tỉnh lại…”

Bị Trình Trì đánh thức, Ian dụi dụi mắt, thấy Trình Trì đứng bên người, vô thức kêu một tiếng daddy, nhưng một giây sau đó nó ngậm miệng lại, sắc mặt trở nên là lạ, còn quay đầu tránh khỏi đường nhìn của Trình Trì.

Trình Trì thấy phản ứng của Ian, trong lòng cũng có một vị đạo thật khó tả, nhưng chỉ dịu dàng nói, “Mau trở về phòng ngủ đi, nằm sấp ở chỗ này sẽ khó chịu.”

Ian không nhìn về phía Trình Trì, ngỏ giọng nói, “Ta muốn cùng papa.”

Trình Trì vươn tay muốn vỗ vai nó, nhưng lại bị nó nghiêng người tránh khỏi, động tác của Trình Trì bị khựng lại, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười mà nói, “Trẻ con buổi tối không nghỉ ngơi đầy đủ sẽ không trưởng thành đâu, papa mà biết sẽ không vui.”

Ian suy nghĩ một hồi, gật đầu, trượt xuống ghế phóng tới cửa chạy ra ngoài, “Ta đi ngủ, trời sáng ta trở lại xem papa.”

Trình Trì gật đầu, “Ngủ ngon, Ian.”

“Da…” Chỉ nói ra nửa âm tiết, Ian dừng một chút, thấp giọng hẳn, “Ngủ ngon.”

Trình Trì nhìn Ian rời đi không quay đầu lại, cười khổ một chút.

Đem cái ghế nhẹ nhàng đặt ở đầu giường ngồi xuống, Trình Trì nhìn Claude bởi vì bị thương quá nặng mà bảo trì nguyên hình thú, vì uống thuốc mà đang mê man, trong lòng rối bời vô hạn.

.

Khi chờ Barry tới, Rupert cũng giúp Claude và Trình Trì đơn giản xử lý vết thương một chút, Trình Trì canh giữ bên cạnh Claude lúc này mới chú ý tới cách đó không xa có một đám hổ nanh kiếm, mà dưới chân bọn họ là linh cẩu đã không còn hơi thở, Trình Trì còn thấy có vài con linh cẩu đã chết nhưng trên người có hai lỗ thủng đang không ngừng chảy máu.

“Đây là…” Trình Trì có chút nghi hoặc nhìn về phía Rupert.

Rupert nhìn thoáng qua đám hổ nanh kiếm trầm mặc gần đó, trong mắt hiện lên một tia sáng mờ mịt, “Từ chủ thành tới, để xử lý những kẻ đánh lén đê tiện này.”

“Nga.” Cảm thấy thể xác và cả tinh thần đều mệt mỏi, Trình Trì cũng không hỏi lại.

Hiện trường lại trở nên trầm mặc.

“Ngươi chỉ là Trình Trì, không phải Lance trốn nhà rời đi đúng không?” Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, trong màn đêm u tĩnh đặc biệt rõ ràng.

Trình Trì nhìn về phía sau, nơi thanh âm phát ra, đó chính là thú nhân đầu tiên ngoại trừ Claude mà Trình Trì đã gặp —— Ryan.

Trình Trì thấy ánh mắt Ryan có chút kích động, không biết vì sao hắn lại hỏi vấn đề này, nhưng mọi chuyện đã tới mức này, Trình Trì cũng sẽ không tiếp tục lấp lửng, gật đầu, “Đúng vậy, ta là Trình Trì, không phải Lance.”

“Ngươi, vì sao ngươi muốn gạt chúng ta? Vì sao ngươi không nói ngươi không phải Lance? Ngươi là đồ lừa đảo!” Ryan mặt sung huyết đỏ bừng, chỉ vào Trình Trì trách mắng.

Trình Trì bình tĩnh quay đầu lại nhìn Ryan, nói, “Xin lỗi.”

“Lừa dối rồi xin lỗi là xong à? Ngươi biết rõ đây là chuyện gạt người mà còn làm, ngươi không nghĩ đó là sai, ngươi quá giả dối, giống như kẻ gian trá đã trốn tới chủ thành kia, đều là loại giả dối, ngươi ——”

“Được rồi Ryan.” Câu nói của Ryan bị papa Sam của Rupert cắt đứt, người đàn ông vóc người cao to trên thân mang theo vết máu đi đến, đặt hai tay lên vai Ryan, ý bảo hắn tỉnh táo lại.

“Ryan, cho tới bây giờ A Trì chưa hề nói hắn là Lance, đúng không? Hắn tương tự như Lance, hắn vì hôn mê nên bị Rupert mang về, khi hắn chưa có cơ hội mở miệng thì chúng ta đã tự nhận định hắn là Lance không phải sao? Lúc đó nếu hắn phủ nhận hắn không phải Lance, ngươi sẽ tin tưởng sao?” Thanh âm của Sam không lớn, nhưng các thú nhân xung quanh đây đều nghe rõ ràng.

“Đúng, đúng, đúng.” Ryan vẫn không phục, “Ai biết lúc đó hắn hôn mê là thật hay giả!”

“Ryan!” Thanh âm của Sam trở nên nghiêm khắc, “Không nên ác ý tùy tiện phán đoán người khác, A Trì lúc đó có thực sự hôn mê hay không, chẩn đoán khi đó của Barry không phải chứng cứ rõ ràng sao? Hắn cũng không nói hắn là Lance, hắn đã tận lực tránh không để mình bị xem là Lance, bằng không vì sao hắn không tiếp tục ở lại nhà của Lance? Hắn đã từng tổn thương người trong trấn chưa? Trong khoảng thời gian này, A Trì là người như thế nào, lẽ nào chúng ta không thể tin tưởng đôi mắt của mình sao?”

“Đúng vậy, mấy ngày nay, thái độ làm người của A Trì, chúng ta đều nhìn thấy. Hắn hiền hòa thiện lương thật tình, hòa thuận với chúng ta, hắn cũng quan tâm bọn trẻ trong trấn, năm đó chúng ta có thể tiếp thu Lance như vậy, lẽ nào hiện tại lại không thể tiếp thu A Trì?” Gia gia Wilbur của Jerome cũng mở miệng nói.

“Xin lỗi, tuy ta không nói mình là Lance, nhưng quả thực ta cũng lợi dụng cảm giác quen thuộc của các ngươi đối với Lance mà sinh tồn.” Trình Trì trầm mặc nghe bọn họ tranh luận, cuối cùng mở miệng nói, “Bởi vì, ta không hiểu gì về thế giới này, ta không có nơi để đi, nhưng ta muốn sống. Lừa dối cảm tình của các ngươi, thực sự rất xin lỗi, nếu như các ngươi không thể tiếp thu ta, ta có thể rời khỏi.”

“Nói gì vậy!” Rupert mở miệng nói, “Mặc kệ ngươi là Lance hay là Trình Trì, ngươi đều dựa vào bàn tay mình mà sống chứ đâu có dựa vào ai, ai trong chúng ta cũng không có quyền đuổi ngươi đi, ngươi ở nơi nào là quyền của ngươi.”

Trình Trì cười khổ một chút, không nói gì.

Một lát sau, Barry cùng một vài giống cái cũng chạy tới, trong đó có Al và đứa nhỏ vẻ mặt kinh hoàng – Ian.

Trình Trì tuy rằng bị linh cẩu gây thương tích, nhưng thật ra không nghiêm trọng bằng Claude, Barry giúp hắn băng bó xử lý vết thương xong, toàn lực cứu Claude.

Trình Trì đợi ở một bên, mà chuyện Trình Trì không phải Lance cũng qua các giống đực ở đây nói cho bạn lữ của mình, nhất thời khắp nơi đầy tiếng xì xào, vẻ mặt của Al đầy khiếp sợ, mà ánh mắt của Ian đầy mê man và tổn thương, tất cả những điều này Trình Trì phảng phất như không nghe thấy, chỉ là ngồi một chỗ nhìn Barry bận rộn xử lý vết thương cho Claude.

Rộn ràng một trận, Barry nói Claude vì bụng bị móng vuốt của linh cẩu làm bị thương quá nghiêm trọng, không thể di động, bàn bạc một lúc, quyết định ở lại nhà Trình Trì dưỡng thương.

Mọi người lại hỗ trợ xử lý thi thể của bầy linh cẩu, đồng thời sửa sang nhà cửa một chút rồi lục tục rời đi.

Đầu đàn trong đám hổ nanh kiếm đi đến, không biết nói gì đó với Rupert, rồi xoay người mang theo thi thể linh cẩu cùng bộ hạ rời khỏi.

Vốn Al nói muốn dẫn Ian về nhà mình, nhưng Ian bảo muốn theo papa của nó, cự tuyệt, Al mang vẻ mặt phức tạp nhìn Trình Trì, cái gì cũng không nói rồi cùng Rupert rời đi.

Trước lúc đó, Rupert đến bên Trình Trì, cùng hắn quan sát Claude nằm trên giường một hồi, lát sau mới nói, “Trước khi ngươi chưa đi ra, sau khi chiến đấu chấm dứt, chúng ta hỏi mục đích đến nơi này của hổ nanh kiếm, bọn họ nói bởi vì có người ở chủ thành muốn diệt trừ Lance, bọn họ được chủ nhân sai tới hỗ trợ. Lúc đó, tất cả mọi người đều bị thương, nghe được bởi vì Lance đưa đến tai họa này mà phẫn nộ, Claude trước khi hôn mê bèn nói, ‘Trình Trì là Trình Trì, hắn không phải Lance bỏ nhà ra đi, hắn không nên đeo tội lỗi mà Lance đã phạm’.”

Nhưng Trình Trì không nói gì, Rupert cũng chỉ thở dài vỗ vai Trình Trì, rời đi.

“Trình Trì là Trình Trì, hắn không phải Lance bỏ nhà ra đi, hắn không nên đeo tội lỗi mà Lance đã phạm.” Trình Trì nhìn Claude nằm trên giường đang hô hấp khó khăn, lặp lại những lời này, trên mặt như buồn như vui, “Claude, ngươi nói ta nên làm sao đối mặt với ngươi đây?”

.

Sáng hôm sau, Ian như trước tránh né Trình Trì.

Tại lần thứ sáu Ian thấy Trình Trì mà xoay người đi, Trình Trì đi tới kéo nó lại, “Ian, ta muốn nói chuyện với ngươi.”

Ian cúi đầu đạp đạp hai chân, hơn nữa ngày mới lên tiếng, “Dạ.”

“Ngươi đang giận ta sao?” Trình Trì ngồi cách Ian rất xa, mở miệng hỏi.

Ian không nhìn Trình Trì, nhỏ giọng nói, “Ngươi không phải daddy của ta.”

“Đúng, ta không phải daddy chân chính của ngươi.” Trình Trì thẳng thắn thừa nhận, “Nhưng, chuyện này có quan hệ gì đâu? Tình thương ta dành cho ngươi sẽ không vì như vậy mà giảm thiểu.”

“Nhưng, vì sao ngươi không nói cho ta biết?” Ian có chút ủy khuất, nó không biết nên làm thế nào nói lên cảm giác trong lòng mình khi nghe được sự thực kia.

“Nếu như vì vậy mà thương tổn ngươi, ta có thể xin lỗi ngươi.” Trình Trì đi tới bên cạnh Ian ngồi xuống, Ian nhích sang một bên, Trình Trì có chút bất đắc dĩ, không tiếp tục đến gần nó nữa, “Trước đây ta làm vậy là sai, ta hẳn nên nói rõ với ngươi, nhưng ta chỉ là muốn cho ngươi biết, ta rất yêu thương ngươi, Ian, như một người cha yêu thương con của mình, ngươi hiểu chưa?”

Ian cúi đầu đùa với ngón tay mình, “Ta, ta không biết.”

Nghe câu trả lời như vậy, Trình Trì cũng không thất vọng, hắn cười cười, “Không sao, ngươi có thể bình tĩnh suy nghĩ, ta mong ngươi không nên vì vậy mà oán hận ta, bảo bối yêu dấu.”

Nói xong, Trình Trì chậm rãi lên lầu, Ian nhìn bóng lưng khập khiễng của Trình Trì, viền mắt đỏ hoe.
Bình Luận (0)
Comment