“Daddy, ngươi thực sự có thể làm ra bánh kem vừa ngọt lại vừa xốp sao?” Hôm nay Ian lần đầu tiên không ra ngoài chơi với bạn bè mà ngồi trên chiếc ghế đệm cao nhìn Trình Trì đang bận rộn không nghỉ tay.
“Ừ…” Trình Trì vẫn liên tục làm việc, “Ta nghĩ hẳn là có thể.”
“Vậy, daddy, ngươi nói papa có cảm thấy kinh ngạc không?” Ian chớp chớp đôi mắt lúng liếng tròn xoe hỏi tiếp.
“Đương nhiên rồi.” Trình Trì cười cúi đầu cụng vào trán Ian, “Là chúng ta tỉ mỉ chuẩn bị mà!”
Ian bởi vì động tác của Trình Trì mà cười khanh khách, cầm lấy cái chày gỗ kế bên ôm vào lòng, “Ta đây cũng muốn giúp daddy làm việc.”
“Úc, vậy thì không còn gì tốt hơn nha, cảm ơn bảo bối.” Trình Trì không ngại để Ian giúp làm một ít việc nhỏ mà nó đủ khả năng, như vậy có thể giúp Ian có năng lực làm việc.
Mà Bánh Trôi bên cạnh cũng chi chi giơ móng vuốt, nhịp nhàng ném trái cây vào chén nhỏ của Ian.
.
Đợi lúc Claude kết thúc công tác trở về nhà, nhìn tấm bảng hôm nay tạm ngừng bán treo trước cửa thì hơi sửng sốt, vội bước nhanh vào.
“Papa!” Ian tinh mắt thấy Claude vào cửa, lập tức bịch một cái từ trên ghế nhảy xuống chạy tới ôm chân Claude.
“Này, bảo bối.” Thấy mọi thứ trong nhà đều bình thường, Claude cười bế Ian lên hôn một cái, “Hôm nay không ra ngoài chơi sao?”
“Không có.” Ian lắc đầu, “Hôm nay ta giúp daddy làm ——” Nói tới đây Ian lại ngậm miệng lại, tựa đầu vào hõm vai Claude, “Chỉ là không có ra ngoài chơi, hôm nay không muốn ra ngoài chơi.”
Nghe Ian trả lời ấp úng, Claude cười cười, “Được rồi, thỉnh thoảng ở nhà với daddy cũng được, không phải sao?”
“Dạ.” Ian vội gật đầu, vì mình đã giữ được bí mật mà thở phào một cái.
“Đã về?” Lúc này Trình Trì cũng từ trong bếp đi ra, nhìn Claude đang ôm Ian, hỏi.
“Ừ.” Claude đi qua cúi đầu hôn lên má Trình Trì, “Hôm nay không bán kẹo à? Ta thấy bên ngoài treo bảng tạm ngừng bán.”
“Hả? A, đúng.” Trình Trì cười gượng hai tiếng, “Hôm nay muốn nghỉ ngơi một ngày.”
“Sao vậy? Khó chịu sao?” Claude nghe Trình Trì nói vậy có chút lo lắng mà tỉ mỉ quan sát hắn một lần.
“Không có, bây giờ thân thể ta rất khỏe mạnh, chỉ là thỉnh thoảng muốn nghỉ ngơi.” Trình Trì vội giải thích, “Ta không có khó chịu trong người, thật đó.”
Dáng vẻ chắc chắn của Trình Trì chọc Claude bật cười, “Muốn nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi, cũng không phải chuyện quan trọng gì.”
“Biết rồi.” Trình Trì nói rồi đẩy Claude ra ngoài, “Ngươi đi theo Ian chơi đùa một lúc đi, lát nữa chuẩn bị ăn.”
“Ai.” Claude thở một cái rồi khiêng Ian tới phòng khách, một lát sau trong phòng khách truyền đến tiếng cười khanh khách.
.
“Woa nga.” Khi Claude nhìn thấy một bàn đầy thức ăn thì nhịn không được mà phát ra tiếng cảm khái, “Hôm nay thức ăn thật phong phú, là ngày lành gì sao?”
“Hôm nay là tiếp mỡ đầu thu*, là tập tục nơi ta ở.” Trình Trì thuận miệng bịa chuyện, “Ăn béo chút mới có đủ nhiệt lượng trải qua mùa đông!”
*(Ta không rõ nên gọi là ngày gì nữa, đây là 1 ngày đầu thu, khi mùa hè nóng bức làm mất thể trọng, mọi người ở Trung Hoa có tập tục ăn nhiều hơn ngày thường và nhiều chất béo để lấp đầy và cung cấp chất cần thiết)
“Nga, điều này có vẻ hay đấy.” Claude không nghi ngờ, bé Ian ngồi xuống.
Bữa cơm hôm nay cũng như bình thường, mọi người đây đó nói về những chuyện hôm nay đã trải qua, trò chuyện rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn nghe Ian líu ríu đưa ra các vấn đề cổ quái.
.
Đợi tới cuối bữa cơm, trời cũng dần tối, Claude đẩy đẩy ghế, “Ta đi thắp vài ngọn nến.”
“Hả, chờ chút, để ta đi.” Trình Trì vội đứng dậy kéo Claude, “Hôm qua dùng hết nến, ngươi không biết chỗ đặt nến mới mua, để ta đi cho.”
“Ứ ứ, papa ở đây với ta đi, Ian sợ.” Ian cũng vươn bàn tay bé bỏng kéo Claude, nãi thanh nãi khí nói.
“Nhóc con này, sao đột nhiên lá gan biến nhỏ như vậy?” Claude bị Ian chọc cười, ngồi lại chỗ ngồi búng mũi Ian trêu chọc, mà lúc này Trình Trì đã đến nhà bếp.
Chẳng bao lâu sau, trong bếp phát ra ánh nến màu cam, Ian vừa thấy hình bóng của Trình Trì xuất hiện thì lập tức đứng lên vỗ tay ca hát, “Chúc mừng sinh nhật vui vẻ… Chúc mừng sinh nhật vui vẻ… papa yêu quý của ta, chúc mừng sinh nhật thật vui vẻ…”
Trình Trì cũng mỉm cười một bên bưng chiếc bánh kem đã cắm nến đi tới phòng ăn một bên nghe tiếng hát non nớt của Ian, nhìn những điều trước mắt, Claude ngây ngẩn cả người.
Cho đến khi Trình Trì đi đến trước mặt Claude, Claude mới lấy lại tinh thần, có chút kinh hỉ lại có chút ngoài ý muốn vừa cười vừa gãi cái ót, “Đây, đây… sao lại, nga, trời ạ, ta cũng không biết nên nói gì nữa…”
Trình Trì thấy Claude nói năng lộn xộn, hôn nhẹ lên môi hắn, “Thân ái, sinh nhật vui vẻ!”
Ian cũng hoan hô rồi nhào tới trước mặt Claude hôn một cái chóc trên mặt hắn, “Papa, sinh nhật vui vẻ!”
“Ách, ha ha, cảm ơn, cảm ơn.” Claude ôm lấy Ian đang dính trên người mình, cười không ngừng nhìn Trình Trì trước mặt, “Thực sự, cảm ơn các ngươi, ta rất vui vẻ.”
Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật Claude, trước đây, bởi vì chỉ có Claude và Ian hai người sống nương tựa lẫn nhau, bộn bề nhiều việc. Mà Claude sống bôn ba thường không nhớ đến sinh nhật của mình, chỉ có Rupert hằng năm đều nhớ giùm hắn. Biết điểm này, Trình Trì đã sớm hạ quyết tâm vì Claude mà tổ chức một buổi tiệc sinh nhật, cho nên sinh nhật năm nay, Rupert cũng không nhắc nhở Claude, vì để hắn được kinh hỉ một lần.
Cân nhắc mãi, vẫn quyết định làm thử bánh kem một lần, Trình Trì nghĩ chỉ khi có bánh kem thì mới gọi là sinh nhật.
Cho nên hôm nay sinh nhật Claude, chờ Claude vừa ra khỏi cửa, Trình Trì đã treo bảng tạm nghỉ bán trốn trong nhà chuẩn bị.
“Ước đi ước đi.” Ian ôm cổ Claude hô hào, “Daddy nói papa phải ước điều ước trước ngọn nến và bánh kem, sau đó thổi tắt nến là có thể ăn bánh kem rồi, papa mau ước đi, mau ước đi!”
“Đúng, ước một điều ước đi, tại nơi ta ở trước đây, lúc sinh nhật mà ước với bánh kem và ngọn nến thì điều ước sẽ được thực hiện.” Trình Trì cũng cười nói với Claude.
Claude nhìn thoáng qua Trình Trì bên cạnh, cười gật đầu, đem Ian đặt trên ghế, dựa theo Trình Trì nói hai tay chắp lại đặt trước ngực nhắm mắt hướng ngọn nến và bánh kem thầm nhủ trong lòng nguyện vọng của mình, sau đó lại một hơi thổi tắt nến.
“Úc, thật tốt quá, papa mau cắt bánh kem đi!” Ian ở một bên nhìn nhất thời hoan hô ầm lên, đưa con dao nhỏ đến trước mặt Claude…
.
“Hôm nay, thực sự cảm ơn ngươi.” Náo loạn hồi lâu với nhóc Ian đặc biệt phấn khởi, rốt cuộc cũng dỗ được nó về phòng ngủ, Claude trở lại phòng mình nói với Trình Trì đã rửa mặt xong.
“Nói gì vậy.” Trình Trì vừa lau khô tóc vừa liếc Claude, “Chúng ta là người một nhà, tổ chức sinh nhật cho ngươi là đương nhiên.”
“Hmm.” Claude cười cười, “Nhưng hôm nay ta thực sự đặc biệt vui vẻ, thật đó.”
“Được rồi.” Trình Trì nhìn Claude vẻ mặt cảm khái cộng thêm cảm động, bước tới phía trước hôn hắn, “Sau này, sinh nhật hàng năm của ngươi đều sẽ đặc biệt vui vẻ, thật đó.” Khi Claude muốn ôm Trình Trì, Trình Trì lui ra phía sau đẩy hắn một cái, “Mau đi tắm đi, xem ngươi kìa, đùa với Ian ra đầy mồ hôi.”
Claude không bỏ cuộc, vươn tay kéo Trình Trì vào lòng ôm chặt, cúi đầu hỏi, “Hôm nay, còn có quà sinh nhật khác không?”
“Có a.” Ngoài dự liệu của Claude, Trình Trì sảng khoái gật đầu, “Có điều ngươi phải đi tắm trước, tắm rửa xong thì mới cho.”
“Thật sao?” Claude nhướng mi.
“Đương nhiên, lừa ngươi làm chi, mau đi tắm đi.” Trình Trì lại đẩy Claude.
Claude há mồm còn định nói gì đó, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Claude sau khi cùng Trình Trì nhìn nhau một lúc bèn buông tha Trình Trì đi ra mở cửa, “Ian a? Sao còn chưa ngủ?”
Ian đứng ngoài cửa chắp tay sau lưng phe phẩy đuôi, ngẩng đầu nhìn papa mình, vươn bàn tay nhỏ bé giơ ngón tay ngoắc, thấy Claude đi đến mới chuyển tay lên phía trước, cầm chiếc bình nhỏ trong tay đưa tới trước mặt Claude, “Đây là quà sinh nhật ta và Bánh Trôi tặng papa.”
“Ngươi và Bánh Trôi tặng à?” Claude có chút kinh ngạc, đưa tay tiếp nhận, vừa định mở ra xem thì Ian đã tiến đến hôn một cái trên mặt hắn, “Papa, sinh nhật vui vẻ, ta yêu ngươi, còn có Bánh Trôi cũng yêu ngươi.”
Bởi vì động tác của Ian, Claude khựng một chút, lập tức trên mặt xuất hiện một nụ cười thật tươi, cũng cúi đầu hôn lên trán Ian một cái, “Ta cũng yêu ngươi, bảo bối, ừm, ta cũng yêu Bánh Trôi.”
“Hì, papa ngủ ngon, phải thích quà của ta và Bánh Trôi nga.” Được Claude đáp lại Ian đang cười toe toét, Ian chào buổi tối xong thì xoay người bịch bịch bịch chạy về phòng mình.
Cầm quà mà con cưng tặng, Claude vào phòng, lúc này mới thấy Trình Trì ngồi ở đầu giường cười nhạo mình, “Ai, thật tốt a, ta cũng đố kị quá.”
Claude thấy Trình Trì chun mũi, có chút dở khóc dở cười, cầm bình nhỏ đi tới ngồi bên cạnh Trình Trì, “Lần sau sinh nhật ngươi, Ian cũng sẽ tặng quà cho ngươi.”
“Đương nhiên, ngươi cho là nó chỉ biết tặng cho mình ngươi sao?” Trình Trì ngẩng đầu giả vờ vênh váo tự đắc đáp, sau khi nói xong thấy Claude mỉm cười thì cũng bật cười, “Nhìn xem Ian tặng gì, nhóc con kia ngay cả ta mà cũng gạt, không biết chuẩn bị hồi nào đây.”
“Ừ.” Claude gật đầu, cúi đầu mở mảnh lụa cột ngoài ra, mở nắp.
Trình Trì bên cạnh tiến tới nhìn, thấy được thứ trong bình thì kinh ngạc, “Mứt hoa quả?”
Claude thấy mứt hoa quả trong bình thì cũng sửng sốt, hồi tưởng lại lúc nãy Ian nói, lại nở nụ cười, “Đúng là mứt hoa quả, thảo nào Ian nói quà này là nó và Bánh Trôi tặng, xem ra trái cây này là Bánh Trôi hái, còn làm ra mứt là Ian.” Nói rồi vỗ vai Trình Trì, “Xem ra Ian theo ngươi đã lén học được rất nhiều điều a.”
“Hì, nhóc con đó thật thông minh.” Trình Trì vươn tay quệt một chút bỏ vào miệng nếm thử, gật đầu khen ngợi, rồi nói với Claude, “Ngươi cũng nếm thử một chút đi, ngon a.”
Claude đem bình đặt vào lòng Trình Trì, “Chờ ta đi tắm đã.”
Nghe Claude nói vậy, Trình Trì cũng gật đầu.
.
“A Trì?” Đợi Claude tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, cảnh tượng trong phòng ngủ làm cho Claude cả kinh —— Trình Trì hai mắt mê ly vẻ mặt ửng hồng nghiêng người nằm trên giường, thân thể cọ sát với tấm thảm, trong miệng không ngừng phát ra tiếng hừ hừ.
“Ngươi làm sao vậy?” Claude bước nhanh tới cầm vai Trình Trì hỏi.
“Hửm?” Trình Trì đã có chút mơ màng thấy Claude vẻ mặt thân thiết nhìn mình bèn nhoẻn miệng cười, “Ta không sao a, ta khỏe, Claude, sao ngươi đi lâu vậy a?” Nói rồi nhổm người dậy ôm cổ Claude dựa sát vào ngực hắn, “Ta chờ ngươi lâu lắm…”
“Sao thân thể ngươi nóng như vậy?” Tiếp xúc với thân thể nóng hừng hực của Trình Trì, Claude hốt hoảng, “Chuyện gì xảy ra a? A Trì, ngươi có chỗ nào khó chịu sao?”
“Không… không khó chịu!” Trình Trì tựa vào ngực Claude vung tay lên, “Ta không có khó chịu, ta nói cho ngươi nghe, Claude, mứt hoa quả của Al làm thực sự rất ngọt a, ngọt ngọt, ăn xong cảm thấy rất sảng khoái a…”
“Mứt hoa quả?” Claude nghe Trình Trì nhừa nhựa nói, nghe đến mứt hoa quả thì nhíu mày, một bên ôm Trình Trì đang ngơ ngơ ngác ngác, một bên cầm lấy mứt hoa quả đã bị ăn gần một nửa nếm thử, trên mặt lộ ra biểu tình bất đắc dĩ lại như bừng tỉnh đại ngộ. (nó ủ thành rượu rồi = =lll)
Bên kia Trình Trì thấy Claude nếm mứt hoa quả, cũng tiến tới cắn môi Claude, “Không được ăn vụng, ta cũng muốn ăn!”
“Ngô!” Bị Trình Trì không nhẹ không nặng cắn, Claude đau đớn vỗ nhẹ lưng Trình Trì, dỗ hắn nhả ra, “Được được được, đều là của ngươi, đều là của ngươi a, ta không ăn. Không phải ngươi nói có quà sinh nhật tặng ta sao? Ở đâu nào?”
“Quà?” Nghe từ đó, Trình Trì ngừng động tác, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó vỗ tay một cái, “Đúng, ta cũng có quà tặng ngươi.” Nói rồi từ trên người Claude rời khỏi bước xuống gường, lắc lư đi đến chiếc bàn gần đó, Claude vừa định đứng dậy đỡ Trình Trì, đã bị Trình Trì quát bảo ở yên, “Đứng đó không được nhúc nhích nga, chờ ta đi lấy, không được nhìn lén!”
Thấy Trình Trì mắt mê ly vẻ mặt ửng đỏ lại phát tính trẻ con cứng đầu, Claude cũng chỉ phải giơ hai tay làm động tác đầu hàng, “Được được được, không đi qua được chưa, ta ở đây chờ ngươi, ngươi cẩn thận một chút!”
“Đương nhiên, ta không phải trẻ con!” Trình Trì vung tay lên lầm bầm một câu, lại xoay người kéo hộc tủ ra lấy một cái hộp nhỏ, lúc này mới nghiêng ngả đi tới ngồi trên giường trước mặt Claude, đưa cho hắn, “Nè, quà của ta!”
Claude vừa vươn tay đỡ cho Trình Trì không bị ngã xuống vừa dùng tay kia tiếp nhận cái hộp, nhìn thoáng qua Trình Trì ánh mắt hơi chút khẩn trương, mỉm cười mở hộp, “Để ta xem A Trì tặng cái gì…” Lời vừa ra đã nhìn thấy được vật trong hộp, “Đây là…”
Trình Trì rất hưởng thụ vẻ giật mình của Claude, tiến lên ngồi khóa trên đùi hắn, vươn tay từ trong hộp lấy ra sợi dây chuyền đeo vào cổ Claude, cười tủm tỉm nói, “Xem đi, đây là viên đá lần trước phát hiện bên dòng suối, ta tìm người mài một chút, rất giống màu mắt của ngươi phải không?”
Claude theo động tác của Trình Trì cúi đầu nhìn viên đá màu xanh sẫm trong suốt đó, gật đầu, “Ừm.”
Nghe Claude đáp lại, Trình Trì cong khóe môi, cúi đầu kề sát bên tai Claude thấp giọng nói, “Đây là tín bội ta tặng cho ngươi nga, ngươi là của ta…” Ngôn ngữ mang theo hơi thở ấm áp phà vào trong tai khiến Claude run rẩy.
Claude ôm Trình Trì đang ngồi khóa trên người mình, màu mắt càng thêm tối, “A Trì…”
Trình Trì cười khẽ một tiếng bên tai Claude, đẩy Claude ngã lên giường, từ trên cao nhìn xuống Claude, đôi môi căng mọng khẽ mở, “Ngươi là của ta… của ta…” Nói xong từ bên vành tai Claude một đường hôn xuống, còn như cố ý như vô ý cọ nhẹ bộ vị trọng yếu của Claude…
.
Ngày hôm sau Trình Trì thắt lưng xương sống tê rần nhìn Claude vẻ mặt thỏa mãn tươi rói, nhớ tới hành vi hôm qua của mình, nhất thời mặt mày đỏ rực như trái cà chua, cuộn mình trong chăn không chịu ra.
Khi ăn điểm tâm, Ian hỏi Claude tâm tình vô cùng tốt trước mặt mình, “Papa, vì sao daddy không xuống ăn điểm tâm?”
Claude cười tủm tỉm đưa thịt nướng cho Ian, “Daddy ngươi hôm nay muốn ngủ nướng, Ian không nên đánh thức hắn.”
“Nga.” Ian cái hiểu cái không gật đầu, ngẫm lại lại hỏi, “Papa, hôm qua ta tặng ngươi quà sinh nhật ngươi thích không?”
“Đương nhiên, papa thích cực kỳ.” Nghe vấn đề của Ian, nụ cười của Claude xán lạn gấp ba lần.
“Papa thích thì tốt, vậy daddy có nếm thử không, hắn thích không?” Ian nghe Claude trả lời, cũng vui vẻ, hỏi tiếp.
“Đương nhiên.” Nụ cười của Claude càng thêm bí hiểm, “Hắn và papa đều vô cùng thích…”
Mà Trình Trì đang đỡ thắt lưng đi xuống lầu nghe Claude trả lời, nghiến răng ken két…
.