Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến

Chương 57


Mặt trời đã ngả quá trưa, ánh nắng chói chang chiếu sáng khắp cả con đường. Người người qua lại cũng không còn đông đúc như đoạn thời gian trước nữa. Trên con đường vắng vẻ ấy, Nguyễn đại công tử vừa đi vừa suy nghĩ không ngừng.
-Lâm Tam, ngươi nói bản đại công tử vừa rồi là mang theo một cô bé con tới tửu lầu để ăn cơm? Công tử ta trước đó vậy mà còn giữa phố xá đông người cưỡng ép mang người ta đi theo? Còn có mang theo cô bé kia đi chơi cả buổi, mua đủ thứ quà cho đối phương?
-Ngươi sẽ không là chính mình bị hoang tưởng đi???
-Lâm Tam! Ngươi cũng đừng có làm bản công tử sợ~ Một người sống sờ sờ ra như vậy bản công tử làm sao có thể nói quên liền lập tức quên đi được ngay như thế chứ?
Nguyễn đại công tử giọng nói mang theo nồng đậm sự nghi hoặc. Vẻ mặt hoang mang dường như không thể nào tin tưởng được những gì mà đối phương từng nói với mình. Trong đầu hắn tuy rằng lúc này mù mịt lẫn lộn như hồ dán, quên mất không ít chuyện đã xảy ra từ lúc công xưởng nơi thành Nam trở về. Thế nhưng cũng không thể nào tin nổi những gì mà Lâm Tam bên cạnh vừa thuật lại.
Thực sự lời đối phương nói ra quá không thể tưởng tượng nổi rồi~ Hắn vậy mà hoàn toàn không nhớ tới từng có xảy ra những chuyện như vậy đấy. Lại càng không có một chút xíu gì ấn tượng về cái cô bé con mà Lâm Tam vừa kể lại cả. Hơn nữa...
Một nhân sĩ xuyên việt thành đạt như hắn cái loại gì hình tượng người đẹp chưa từng thấy qua mà phải có ý đồ với một cô bé con chưa lớn lên cơ chứ. Hắn cũng không phải H loli (biến thái thích loli) có được hay không ??? Nhất định là có cái gì sai sót ở đây đấy!!! Nhất định là như vậy đấy!!! Nguyễn đại công tử âm thầm ủng hộ chính mình. Hắn mới sẽ không phải là H loli đây này!!! Nhất định không và không!!!
Cái quái gì đấy!!! Cái tên Lâm Tam này sẽ không phải là muốn hù dọa bản công tử đi à nha~ Nguyễn đại thiếu gia càng nghĩ trong lòng càng không khỏi sinh nghi. Ánh mắt nhìn về phía Lâm Tam cũng càng ngày càng không thân thiện gì rồi.
Phía bên cạnh Lâm Tam tất nhiên đối với cái loại ẩn ý thái độ trên khuôn mặt của Nguyễn đại thiếu gia lúc này quả thực quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn. Đây chính là công tử nhà hắn lại muốn chuẩn bị đánh đập tàn nhẫn hắn mới có tiết tấu đây mà~ Có điều không thể cứ để y nguyên như vậy được. Phải mau mau giải thích đi thôi!!! Lâm Tam vì vậy lần nữa vội vàng lên tiếng nói chuyện.
-Công tử! Những việc mà con vừa nói với ngài cũng không phải chỉ có mình con nhìn thấy. Rất nhiều người xung quanh cũng đều có thể làm chứng.
-Công tử người trước đó thực sự là vẫn luôn cùng cô bé con ấy ngồi cùng nhau trong gian phòng đấy!!! Rất nhiều người cũng đều thấy ngài ôm cô bé ấy vào trong tửu lầu.
-Cũng chính là sau đó con vừa chạy xuống nhà bếp kêu lên ít đồ ăn trở về công tử người mới bắt đầu không nhớ được mọi chuyện~ Cô bé kia cũng tự dưng biến mất. Hơn nữa….!^%!@^@%^&!#^%^
Lâm Tam vẻ mặt run run sợ sệt, đau khổ tiếp tục kể chuyện. Tình huống của hắn trải qua cũng quả thật quỷ dị không kém. Hắn rõ ràng là chạy xuống lầu đi gọi thức ăn đấy, thế nhưng thời điểm đi lên lại kì quái đi mãi đi mãi cũng không tìm thấy được cửa vào gian phòng của công tử hắn. Chuyện cứ y như là gặp phải quỷ đánh tường trong truyền thuyết vậy. Tình huống quả thật kinh khủng tới nỗi làm hắn sợ hãi phát khóc đi lên được. Cả người khi đó run run ngồi bệt xuống đất không biết phải làm sao!

Thế nhưng đang lúc hắn ngồi bệt xuống đất nước mắt nước mũi chảy dài, ấy vậy mà đột nhiên phát hiện ngay cạnh chỗ mình đang ngồi lại chính là cửa phòng nơi công tử hắn ở lại. Chuyện tưởng rằng cứ thế là xong ai ngờ hắn vừa vào đến nơi Lâm Tam liền phát hiện công tử của hắn vậy mà mất trí nhớ rồi. Cô bé con kia cũng biến mất tăm luôn rồi. Này… Lâm Tam cũng đã không còn từ ngữ nào nữa để có thể miêu tả được tâm trạng sợ sệt của chính mình vào thời điểm ấy vậy.
Hắn meo meo đấy!!! Hù chết nhau đi à nha
~
-Ngươi đừng có mà trêu chọc ta. Cả cái tầng ba cũng chỉ có bốn năm gian phòng. Ngươi… ngươi làm sao có thể tìm mãi mà không thấy cửa phòng được!!!
Nguyễn đại công tử âm thanh quái quái lại run run quát.
-Thật vậy mà công tử!!! Con xin thề đấy! Con mà nói sai lấy nửa câu trên trời liền đánh xuống sấm sét đánh chết con đi được rồi!!!
-ĐUỲNH !!!
-Rào rào rào….
~
-A! Mưa rồi!!! Mưa to rồi!!! Về nhà mau mau đi thu quần áo thôi
~
-Hu hu… Đợi em với! Em cũng muốn đi thu quần áo nữa~ Đợi em với….@#^@^#%^&
Nguyễn đại thiếu gia: "................."
Lâm Tam: ".................."
...
Trên trời đột nhiên nổi lên một tiếng sấm rõ to. Mưa như trút nước khoảnh khắc liền ào ào rơi xuống mặt đất. Một đám trẻ con hô hào nhau vừa tắm mưa vừa miệng la hét không ngừng.
Nguyễn đại thiếu gia cũng không còn có tâm tình quan tâm đã bị dọa phát sợ Lâm Tam, hắn hiện tại chỉ mong trên người mình tại sao không mọc lên lấy cái tên lửa đẩy để chạy đi cho nó nhanh cơ chứ. Cả người hắn giờ đang vội vã tăng hết tốc độ, chạy thật nhanh muốn tìm tới một nơi để trú mưa. Trong đầu thì ông ông vang lên lấy lời nói vừa rồi của Lâm Tam cùng với câu chuyện quỷ quái mà đối phương vừa kể.
“Thật vậy mà công tử!!! Con xin thề đấy! Con mà nói sai nửa câu trên trời liền đánh xuống sấm sét đánh chết con đi được rồi!!!”
Và thế là trên trời đánh xuống sấm sét muốn đánh chết thằng trời đánh thánh đâm tên là Lâm Tam ấy thật!
Nguyễn đại công tử lúc này quả thực sợ rồi. Hắn meo meo đấy!!! Quả thật chưa biết gì là sợ như hôm nay~ Thậm chí trước lúc này bởi vì từng chết qua một lần hắn còn cho rằng mình là kẻ không sợ trời không sợ đất, đến chết cũng đã chơi qua một lần thì còn sợ cái meo meo gì…!!!
Thế nhưng lúc này hắn thật sự bị dọa cho phát sợ. Cái thế giới này cũng quá ư linh nghiệm rồi đi. Thề thốt vừa mới nói ra khỏi cửa miệng cũng đã có thể như nguyện linh ứng. Nguyễn đại công tử rất không muốn tiếp tục ở đây chơi nữa rồi. Nguyễn đại công tử muốn về thế giới cũ, muốn sống ở thế giới bình thường cơ! Nguyễn đại công tử vì vậy muốn chạy thục mạng rời đi thật xa thật xa khỏi cái nơi quá đáng sợ này
~
Xa xa phía sau...
Lâm Tam vừa rồi cũng đồng dạng nghe thấy tiếng sấm sét đánh ầm ầm liên hồi ngay trên đỉnh đầu mình. Cả người hắn lập tức liền càng bị dọa sợ muốn đái ra quần luôn, Hắn cũng không dám tiếp tục ở lại nơi đó đứng đấy một mình. Miệng ồn ào vừa muốn lên tiếng la hét vậy mà bị nước mưa xối xả hắt thẳng vào mồm, rầm rì không nghe rõ lấy được một tiếng.

Tất cả xảy ra dường như là ông trời chủ định muốn bắt hắn câm miệng lại vậy. Bước chân của hắn vì thế lại càng kiên định hơn đuổi gấp theo đuôi Nguyễn đại công tử ở phía trước. Nhìn qua quả thực dường như là đang cố nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng trước mắt vậy. (Hoặc có lẽ là muốn kéo lấy một thằng nữa chết theo chăng?). Dù sao thì truy đuổi của hai người bọn họ đều không có lấy một chút tiếng động! Tình cảnh nhìn qua còn kinh khủng hơn cả phim kinh dị ở trên địa cầu nhiều!!!
-Lâm Tam! Ngươi đừng đến đây! Đừng có đến đây!!!... AAAA!!!! Sấm sét là do ngươi gọi tới! Ngươi con mẹ nó cũng đừng có mà tới đây lây lan cho bản đại thiếu gia !!!!
-AAAAAAA !!!!! Đừng có mà đuổi theo ta !!!
-Đuỳnh !!! Đùng !!! Đùng !!! Đoàng!!! Đoàng!!! Đoàng!!!....
-AAAAAAAAA!!!!!!!!! Khốn kiếp ! Ta bảo ngươi đừng đến cơ mà !!! Đừng có lây lan sang ta !!! Không muốn đâuuuuuu !!!!!!!
Sấm sét càng đánh càng dữ dội. Âm thanh đuỳnh đoàng ấy dường như phá vỡ mây đen trên trời, dường như vang lên ngay bên cạnh màng tai của mỗi người vậy. Chớp rạch ngang trời ! Lôi điện to to nhỏ nhỏ liên hồi không ngừng hiển hiện khiến cảnh vật xung quanh sáng rực còn hơn cả ban ngày. Chưa bao giờ Nguyễn đại thiếu gia lại cảm thấy sấm chớp có thể tới gần người mình đến thế. Gần tới nỗi dường như hắn chỉ cần lại ngửa mặt giơ tay lên đỉnh đầu là có thể thành cái cột thu lôi ăn trọn lấy vô số luồng sấm sét đánh vào người vậy…. !!!
Tốt thôi! Nguyễn đại thiếu gia đã bị đám sấm sét chúng bay dọa cho sợ phát khóc lên rồi biết chửa~ Hiện giờ quả thật chỉ còn biết mặt mày tái mét cắm đầu cắm cổ mà chạy thục mạng về phía trước. Hắn meo meo đấy!!! Cũng không biết mình đang muốn chạy đi đâu rồi
~
Phía sau lúc này thế nhưng thình lình vang lên tiếng nói,… như liều thuốc trợ tim làm hắn bỏ chạy càng nhanh hơn, càng dữ dội hơn… !
-Thiếu gia ! Thiếu gia cứu con !!! Con không muốn chết !!! Hu hu hu… Thiếu gia cứu con ! Con không có nói dối mà !!!! Đừng sấm sét đánh con nữa!!! Hu hu hu hu….
~
Lâm Tam cuối cùng cũng có thể hơi lấy hơi một cái kêu gào lên. Âm thanh ấy vậy mà vang vọng lên khắp cả con đường dài trước mặt. Nguyễn đại công tử thế nhưng nghe xong lại cứ như nghe thấy tiếng niệm bùa đòi mạng của quỷ dữ. Chạy lại càng tức tốc, lại càng ác liệt hơn. Tốc độ ấy vậy mà ẩn ẩn tăng lên không ít phần. Quả nhiên…
Sống chết trước mắt liền là có đại khủng bố đấy !!! Mấy cái câu cửa miệng trên mạng internet ngày xưa cũng không phải tất cả đều là lừa người đâu rồi. Nguyễn đại công tử lúc này quả thực là hiểu sâu biết kĩ mấy cái câu từ này vậy.
Kết quả vì thế liền biến thành trên con phố dài đằng đẵng người người vội vàng qua lại tìm chỗ trú mưa ấy đột nhiên liền bắt gặp cảnh hai tên dở hơi vừa la hét vừa chạy đuổi theo nhau thục mạng như hai thằng điên. Mọi người vừa nhìn thấy cảnh này liền quá ư là sợ hãi. Từng nhà từng nhà đóng cửa cài then, kín cổng cao từng đề phòng hai người bọn họ như đề phòng cướp. Nhất quyết là không để cho hai người bọn họ mảy may cơ hội tới trước cửa nhà mình trú mưa mới được.
Thời đại này lại càng không có cái gì gọi là mái hiên, mái đình chú mưa công cộng gì gì đó. Ít nhất là ở nơi kinh thành tấc đất tấc vàng này là sẽ hoàn toàn không có. Tất cả nhà cửa hàng quán hai bên ven đường đều chỉ là hé ra bên ngoài lấy một chút mái ngói lấy le mà thôi.
Đối với thời tiết mưa thu vừa to lại vừa kèm theo gió lớn thật đúng là có mà cũng như không. Đặc biệt là cơn mưa hôm nay lại tới bất ngờ như vậy, diện tích cũng như quy mô cũng khác hẳn với cơn mua bình thường mùa này nhiều nhiều lắm. Muốn tìm một chỗ trú mưa lại càng là không dễ dàng gì. Nguyễn đại công tử và Lâm Tam ngày hôm nay vốn dĩ bị những tình huống quỷ dị trước kia dọa dẫm cho không nhẹ. Toàn thân cao thấp vốn là thần hồn nát thần tính sợ hãi không ngừng, hiện tại lại gặp phải chuyện như vậy…
Nguyễn đại công tử quả thật muốn khóc thét
~
Hắn đây là trêu ai chọc ai nha !!! Tại sao ông trời lại nỡ đối xử với hắn như vậy. Hắn cũng là nhân vật chính có được hay không a??? Hắn cũng chỉ là muốn an an ổn ổn tiếp nhận gia nghiệp của lão cha Trọng Kim sống tiếp hết đời này mà thôi. Cùng lắm thì sau này hắn học hành cẩn thận thi đỗ lấy cái trạng nguyên coong coong chơi, thăng quan phát cái gì tài. Sau này lên triều đình có thể tay trái đánh đổ tể tướng thái sư, tay phải chơi âm chết thái tử hoàng tử, cưới cưới công chúa quận chúa các kiểu. Ở nhà thì thê thiếp thành đàn, lâu lâu lại dẫn quân bắc đánh Trung Quốc Hoa Triều, nam đánh vua Chiêm mở mang bờ cõi là được rồi.
Hắn cái meo meo mới không muốn chơi cái gì thần thần quỷ quỷ đấy. Hù dọa đến bé cũng không dám về nhà rồi. Oa oa oa….~ "khóc". Không muốn chơi nữa đâu !!! Không muốn không muốn không muốn muốn đâu aaaaaaa!!!
Cùng lúc, Lâm Tam ở phía sau lưng hắn cũng rất muốn khóc. Công tử nhà hắn quả thật quá biết gây ra các loại tai họa rồi. Tự dưng đâu lại như kẻ bị mê hoặc tâm thần đi ẵm cái đồ bỏ cô bé con gì gì ấy theo người làm gì. Hiện tại làm hại hắn nói thật cũng có thể bị sét đánh. Vị bà cô nhỏ kia sẽ không là cái gì hồ ly tinh yêu quái ăn thịt người biến thành đi ??? Hắn giờ cũng muốn khóc thét lên rồi!!!
Oa oa oa oa….. !! Lâm Tam hắn còn chưa có cưới vợ sinh con. Còn chưa có nông nô vươn mình đứng lên ca sướng, còn chưa có làm được ba vợ bốn nàng hầu, nhân sinh người thắng đâu này. Ông trời ngươi đừng có mà sét đánh chết ta!!! Ta đây…. Không bao giờ dám nói thật rồi… Hu hu hu hu…
~
-Đừng đánh ! Đừng đánh ! Không dám nói ! Con không dám nói nữa rồi ! Đừng đánh con mà !!! Đừng đánh con mà !!! Hu hu hu hu….~ Đừng đánh con nữa mà !!! Đừng đánh nữa mà !!! Con biết sai rồi mà !!!... Oa oa oa oa oa…~ "khóc" Con biết sai rồi mà…. !! Ư… Ử…. ?
Và thế là sét ngừng, mưa to cũng tạnh vậy

~
-Hết mưa thật rồi ???
-Đúng ! Hết cả sấm sét luôn rồi
~
Hai chủ tớ nhà nọ bởi vậy đột nhiên sợ hãi đứng khựng hết cả lại. Hai mắt nhìn nhau đắm đuối không biết nói nên câu gì. Ừ ? Hiện tại quả thật cũng là có chút sợ bóng sợ gió không dám nói linh tinh cái gì rồi. Thế giới này…
Quả thật là quá đáng đáng sợ đấy ! Meo meo không chơi~ Meo meo muốn về nhà với mẹ á !!!
-Nếu không đi về trước đi thôi!!!
Nguyễn đại công tử vẻ mặt rất là băn khoăn hỏi. Vừa nãy bỏ lại đối phương chạy thục mạng một mình thật cũng không quá tốt cho lắm nhỉ ?
-Dạ vâng công tử !!!
Lâm Tam nghe vậy xong liền rối rít gật đầu. Hắn thề sau này không bao giờ… mạo hiểm thề thối như vậy rồi. Quá… dọa sợ người ta đấy nhé~ Híc híc híc…
~
Trời tạnh mưa. Đường phố ướt át nổi lên từng vũng từng vũng nước to. Hai chủ tớ nhà nọ,… tay không nắm tay nhau, đi cách nhau một đoạn thật xa thật xa, lững thững bước chậm về nhà. Mỗi người trong lòng đều có những tâm sự riêng, suy nghĩ riêng.
Chuyện hôm nay vừa mới xảy ra. Nhất định là sẽ in sâu khắc kĩ vào trong kí ức của hai người bọn họ. Nhất định không bao giờ có thể xóa nhòa đi được đấy !!!
Chuyện cũ ấy như mây khói kể về một ngày mưa thu tháng mười vậy
~
Chuyện kể rằng...

Kết thúc chương 57.
Chú : Độc giả đọc truyện nếu cảm thấy ưa thích có thể gửi lại comment góp ý tại trang Truyencv.com. Tác giả sẽ nhất nhất giải đáp lại đồng thời càng ngày càng hoàn thiện truyện hơn.
Thân !


Bình Luận (0)
Comment