Y Đạo Quan Đồ

Chương 1000.1

Mâu thuẫn giữa Trần Cương và Trương Dương bắt đầu từ em trai Trần Khải của y, khi Trương Dương vừa thượng nhiệm, cán bộ đầu tiên bị hắn mang ra khai đao chính là Trần Khải, tuy rằng Trương Dương làm rất kín kẽ, ngoài mặt thì là thính tỉnh đưa ra quyết định, nhưng lý lịch của Trình Diễm Đông, cùng với quan hệ giữa hắn và Trương Dương đã sớm làm bại lộ điểm này, loại lão thủ chính trị như Trần Cương liếc một cái liền nhìn ra chân tướng.

Hạng Thành đối với thù riêng giữa Trần Cương và Trương Dương không hề có hứng thú quá lớn, nhưng những lời này của Trần Cương vẫn khiến y cảnh giác, Trương Dương ở Tân Hải trở nên càng ngày càng cường thế, chuyện xảy ra hôm nay đã cho thấy đầy đủ, Trương Dương đang dựa theo ý tứ của hắn để từng bước tăng mạnh lực khống chế của hắn đối với Tân Hải, từ hành vi lần này của hắn cho thấy, thằng ôn này đã dám công nhiên chống lại Bắc Cảng, hắn khiêu chiến không phải là quyền uy của một mình Viên Hiếu Công, mà là toàn bộ ban lãnh đạo thành phố Bắc Cảng.

Hạng Thành nói khẽ: "Để tổ công tác gây áp lực, mau chóng điều tra rõ sự kiện Triệu Kim Khoa nhảy lầu, đối với người có trách nhiệm tương quan nhất định phải xử lý nghiêm túc."

Trần Cương nghe thấy những lời này của Hạng Thành thì mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, Hạng Thành rõ ràng đang ám chỉ gì đó, trong lòng y biết rất rõ, gật đầu nói: "Bí thư Hạng yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào."

Hạng Thành ngồi vào ô tô của mình, phất phất tay với Trần Cương, đối với Trần Cương Hạng Thành hiểu rất rõ, nói tới thủ đoạn tàn nhẫn, bên trong thường ủy không ai có thể sánh ngang Trần Cương, nhưng người này không hề thiếu khuyết điểm, trong đó tham luyến nữ sắc đã bị rất nhiều người lên án.

Hạng Thành ngồi bên trong xe, hồi tưởng lại mấy cuộc đối thoại hôm nay, y tuy rằng rất muốn gõ Trương Dương một chút, nhưng kinh nghiệm trước đó khiến y hiểu rõ, thằng ôn Trương Dương này chưa chắc đã chịu nghe lời y, không khéo cuối cùng còn gặp phải đầy một bụng tức, từ khi biết quan hệ của Tiết lão và Trương Dương, Hạng Thành đối đãi với Trương Dương so với trước đây thì khoan dung hơn rất nhiều, đương nhiên đây chỉ là ngoài mặt, dưới tiền đề có thể, y tận lực tránh phát sinh xung đột trực tiếp với Trương Dương.

Hạng Thành nhớ tới một người, gần đây phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương và Trương Dương đi lại rất thân thiết, có lẽ chuyện này nên giao cho hắn đi làm.

Viên Hiếu Công lạnh lùng nhìn Trình Diễm Đông, chuyện hôm nay đã triệt để chọc giận y, khi đối mặt với Trương Dương y còn có kiêng kị, nhưng một mình đối mặt với cấp dưới Trình Diễm Đông, y lập tức thể hiện ra khí thế từ trên cao nhìn xuống.

Vẻ mặt của Trình Diễm Đông rất bình thản, không biểu hiện ra bất kỳ thành phần chột dạ nào, cho dù là đối mặt vị lãnh đạo trực tiếp này, cho dù Viên Hiếu Công đã tạo ra cho hắn một loại uy áp vô hình, Trình Diễm Đông vẫn bất vi sở động, hắn đối với hậu quả mà hành động lần này có thể dẫn tới đã có chuẩn bị đầy đủ, cơn tức của Viên Hiếu Công phải tìm một chỗ phát tiết, mình không nghi ngờ gì nữa là đối tượng thích hợp nhất.

Trình Diễm Đông nói: "Viên cục tìm tôi có việc gì?"

Viên Hiếu Công hung hăng vỗ bàn một cái, rít ra hai chữ qua kẽ răng: "Làm bừa!"

Vẻ mặt Trình Diễm Đông vẫn không dao động: "Viên cục, chuyện hôm nay tôi không muốn giải thích, dưới tình huống khẩn cấp đó, tôi chỉ có thể làm ra lựa chọn như vậy."

Viên Hiếu Công tức giận nói tức giận nói: "Trương Dương không phải người trong hệ thống công an, hắn không biết quy tắc của chúng ta nhưng nhưng anh biết, hành động vượt giới hạn! Tôi không phản đối anh đi đả hắc trừ ác, nhưng anh đối với đồng chí của mình tốt xấu gì cũng phải biểu hiện ra một tia tôn trọng, cách làm như vậy của anh đã xúc phạm nghiêm trọng tới tình cảm của các đồng chí, hệ thống công an của chúng ta là một chỉnh thể, mỗi một kế hoạch, mỗi một lần hành động đều phải có cái nhìn đại cục, không thể chỉ lo thể hiện mình."

Trình Diễm Đông nói: "Viên cục, tôi không muốn thể hiện gì cả, tất cả những gì tôi làm đều là chuyện mà cảnh sát nên làm."

Trình Diễm Đông quả nhiên là cùng một đường với Trương Dương, cho rằng có Trương Dương làm chỗ dựa thằng cha này thằng cha này cũng có can đảm chống đối phạm thượng, không ngờ đối với một cục trưởng công an như y cũng không thèm nể mặt, Viên Hiếu Công nói: "Trình Diễm Đông, không cần tôi nhắc nhở anh, thân phận của anh là gì? Anh nên chịu trách nhiệm trước ai? Súng trên tay anh nên nghe ai chỉ huy."

Trình Diễm Đông không chút do dự hồi đáp: "Nghe đảng chỉ huy, đảng chỉ huy súng, cho nên tôi không có lý do gì không nghe mệnh lệnh của bí thư Trương."

Viên Hiếu Công bị Trình Diễm Đông chọc cho tức giận đến nỗi cứng họng: "Anh..." Thằng cha này quả nhiên từ trên người Trương Dương học được ba phần đạo hạnh, chẳng trách nói chuyện thượng bất chính hạ tắc loạn, Viên Hiếu Công oán hận gật đầu nói: "Tốt, tốt, tốt! Trình Diễm Đông, anh trở về kiểm điểm một chút cho tôi, chuyện hôm nay sẽ không như vậy là xong đâu!"

Trình Diễm Đông nói: "Viên cục, không có chuyện gì thì tôi đi trước."

Hạng Thành bảo Tưởng Hồng Cương tìm Trương Dương nói chuyện, Tưởng Hồng Cương không thể không nhận chuyên này, trong chuyện này hắn cũng không có chỗ nào khó xử cả, định vị của hắn là, phải dùng góc độ của người bàng quan để nhìn biến động chính trị của Bắc Cảng, trong chuyện này, hắn chỉ là một người truyền lời và người phân tích, tuyệt đối sẽ không làm thuyết khách cho Hạng Thành, hắn sẽ không dễ dàng để bị người khác lợi dụng, muốn lợi dụng cũng phải là hắn đi lợi dụng người khác.

Kế hoạch vốn có của Trương Dương là cùng bọn Kiều Mộng Viện tới Bạch đảo nhưng nhưng Tưởng Hồng Cương hẹn gặp khiến hắn không thể không từ bỏ quyết định này. Sáu giờ tối, Trương Dương tới viện gia thuộc thị ủy thành phố Bắc Cảng, tới tiểu lâu số 3, lần đầu tiên bước vào nhà của vị phó bí thư thị ủy này.

Nếu là lần đầu tiên tới, nhất định phải mang chút quà, Trương Dương mang theo một bó hoa tươi, hoa là tặng cho Thích Vân Châu, vợ của Tưởng Hồng Cương, Thích Vân Châu công tác ở bộ phận hội trường, bọn họ có một đôi con gái song sinh, trước mắt đều đi học ở bên ngoài, bình thường chỉ có hai vợ chồng ở nhà.

Thích Vân Châu mỉm cười nhận lấy hoa tươi mà Trương Dương tặng, cô ta đánh giá Trương Dương một chút rồi nói: "Trương Dương, bình thường nghe lão Tưởng nhà tôi nhắc tới cậu nhiều rồi."

Trương Dương cười nói: "Bí thư Tưởng luôn rất chiếu cố tôi."

Tưởng Hồng Cương cười cười: "Đừng đứng ở cửa nữa, mau vào đi!"

Thích Vân Châu ngửi ngửi hoa tươi, nói: "Tôi và lão Tưởng kết hôn đã ba mươi năm, nhưng chưa bao giờ nhận được một bó hoa tươi nào từ hắn."

Tưởng Hồng Cương cười nói: "So lãng mạn thì tôi không bằng người tuổi trẻ này, hơn nữa, chúng ta đã là lão phu lão thê, không thịnh hành thứ này."

Thích Vân Châu đem hoa tươi cắm ở trong bình hoa, Trương Dương lưu ý thấy trong nhà ăn đã dọn xong rượu và thức ăn, Tưởng Hồng Cương mời Trương Dương ngồi xuống, Thích Vân Châu thì không ngồi xuống, sau khi đưa hai món ăn lên thì cởi bỏ tạp dề cười nói với Trương Dương: "Trương Dương, các anh chậm rãi tán gẫu, tôi ra ngoài."

Trương Dương có chút kỳ quái, nghĩ thầm mình vừa tới sao Thích Vân Châu lại đi?

Tưởng Hồng Cương cười cười giải thích: "Chị cậu mỗi ngày đều qua thăm nhà cha mẹ, bọn họ sống ngay ở khu nhà bên cạnh."

Trương Dương cũng hiểu rõ Thích Vân Châu rời đi tám chín phần mười là để lưu lại không gian nói chuyện riêng cho mình và Tưởng Hồng Cương.

Tưởng Hồng Cương và Trương Dương uống một chén rượu, hắn chậm rãi bỏ chén xuống: "Trương Dương, cậu biết tôi vì sao gọi cậu tới không?"

Trương Dương bật cười, thật ra trước khi đến hắn cũng đã đoán được mục đích Tưởng Hồng Cương tìm mình, khẳng định là vì chuyện xảy ra ban ngày hôm nay. Trương Dương nói: "Bí thư Tưởng là tự tìm tôi hay là người khác cắt cử anh tìm tôi?"

Tưởng Hồng Cương thầm khen thằng ôn này thông minh, liếc một cái liền nhìn ra mục đích của mình, Tưởng Hồng Cương nói: "Trương Dương, cậu hôm nay đã khiến hệ thống công an Bắc Cảng mất hết mặt mũi, Viên Hiếu Công tức giận đến nỗi như phát điên."

Trương Dương nói: "Hắn có gì mà phải tức giận? án xảy ra ở Bắc Cảng, bọn họ không phá được, hiện tại cảnh sát Tân Hải chúng tôi hỗ trợ phá, tìm được xe bị mất, bọn họ nên cao hứng mới đúng chứ!"

Tưởng Hồng Cương nói: "Các lãnh đạo cho rằng cách làm lần này của cậu thiếu cái nhìn đại cục, làm thương tổn tới tình cảm đồng chí." các lãnh đạo trong miệng Tưởng Hồng Cương không ngoài hai người, ở Bắc Cảng, có thể được hắn gọi là lãnh đạo một là Hạng Thành, một là Cung Hoàn Sơn.

Trương Dương nói: "Bí thư Tưởng, anh cho rằng tôi nên làm như thế nào? Trước tiên thông tri cho phân cục công an cảng khu mới, sau đó bọn họ phái ra cảnh lực tới bắt người? Chờ bọn họ xuất động chỉ sợ Hưng Long hiệu đã nhổ neo đi rồi, hơn nữa, tôi không tín nhiệm bọn họ, ai biết bên trong bọn họ có phải có người để lộ bí mật hay không?"

Tưởng Hồng Cương không phủ nhận những lời của Trương Dương là rất có khả năng, hắn thở dài: "Trương Dương, có đôi khi không thể kết thù kết oán quá nhiều, theo như tôi biết, đồng chí của ngành cục công an, Ủy ban chính pháp, Ủy ban kỷ luật rất có ý kiến đối với cậu, điều này rất bất lợi đối với khai triển công tác về sau của cậu."

Trương Dương khinh thường nói: "Trọng tâm công tác của tôi là ở Tân Hải, bọn họ có bản lĩnh thì cứ đi giày nhỏ cho tôi đi."
Bình Luận (0)
Comment