Y Đạo Quan Đồ

Chương 1013.2

Trương Dương nói: "Tào thị trưởng thấy Trần Cương thế nào?" Hắn quyết định nói thẳng, không cho Tào Hướng Đông cơ hội đánh Thái Cực.

Tào Hướng Đông ngây ra một thoáng, y ý thức được Trương Dương đang đòi hồi báo, y cười nói: "Tôi không thân với người này lắm!" Tào Hướng Đông cẩn thận trước sau như một.

Trương Dương nói: "Công tác với nhau nhiều năm như vậy, nói sao cũng phải hiểu nhau chút chứ, ít nhất thì cũng hiểu hắn hơn tôi phải không?"

Tào Hướng Đông nhìn Trương Dương cười cười, nụ cười của y ít nhiều lộ ra vẻ mất tự nhiên, Trương Dương ở trước mặt y tựa như một chủ nợ, mình thì giống như một kẻ quỵt nợ, tuy rằng Trương Dương không chỉ rõ là bắt y trả nợ, nhưng loại cảm giác này vẫn khiến Tào Hướng Đông rất không thoải mái, y hắng giọng nói: "Bí thư Trương, anh rất quan tâm tới Trần Cương!"

Trương Dương nói: "Đối tượng được quan tâm thường thường chỉ có hai loại, một là bằng hữu của mình, còn có một loại là..., hắc hắc."

Tào Hướng Đông nói: "Trần Cương ở trong lòng anh thuộc loại sau ư?"

Trương đại quan nhân không thừa nhận cũng không phủ nhận, hắn biết bắt loại người như Tào Hướng Đông lộ ra tin tức tầng của Bắc Cảng cơ hồ là chuyện không thể, nhưng giữa loại người như Trần Cương và Tào Hướng Đông không có quá nhiều xung đột lợi ích. Hơn nữa Trần Cương là Ủy ban kỷ luật, không phải là loại nhân vật mấu chốt như Hạng Thành, Tào Hướng Đông có lẽ không có cố kỵ nhiều như vậy, có lẽ y chịu nói nhiều hơn về chuyện của Trần Cương.

Trương đại quan nhân biết nói chuyện với Tào Hướng Đông tuyệt không thể không không nóng không lạnh, nếu mình quanh co lòng vòng với y, thằng cha này không biết sẽ chơi đẩy tay Thái Cực với mình đến bao giờ, phải bức y tới góc tường, mới có thể mọi được chút gì đó hữu dụng. Trương Dương nói: "Trần Cương rất có thành kiến với tôi, từ khi tôi tới tôi tới Tân Hải, hắn thủy chung nhằm vào tôi, không ngừng ngáng chân tôi."

Tào Hướng Đông cười nói: "Trong công tác khó tránh khỏi xuất hiện một số va chạm, mọi người vẫn cần bình tĩnh, ngồi cùng một chỗ giải thích rõ là được mà."

Trương đại quan nhân đã nói đến nước này mà Tào Hướng Đông vẫn chơi Thái Cực với hắn, Trương đại quan nhân dứt khoát nói: "Mâu thuẫn giữa tôi và hắn không thể điều hòa, Mao lão gia tử cũng nói, người không phạm tôi thì tôi không phạm người, người nếu phạm tôi tôi tất phạm người. Hắn đã khi dễ tôi tới mức này, tôi nếu nhịn nữa thì người khác sẽ nói tôi không có chim!"

Tào Hướng Đông nghĩ thầm, tôi cũng không nghe nói hắn khi dễ anh, phóng mắt khắp đám lãnh đạo Bắc Cảng, người thực sự có thể khi dễ anh chỉ sợ là không có ai. Nhưng người ta nếu đã nói, y cũng chỉ có thể nghe như vậy. Anh không cho tôi chơi Thái Cực thì tôi trầm mặc là được chứ gì? Cứ sắm vai người nghe của anh thôi.

Nhưng Trương đại quan nhân tuyệt không cần người lắng nghe, hắn dứt khoát nói rõ hết ra: "Tôi muốn kéo Trần Cương xuống!"

Tào Hướng Đông vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trương Dương, tuy rằng y đã sớm minh bạch ý tứ của Trương Dương, nhưng thằng cha này nóra i ý đồ của hắn ra một cách trắng trợn như vậy cũng khiến Tào Hướng Đông chấn động, thằng cha này có còn là người trong quan trường không? Không che giấu ý đồ gì cả, biểu lộ quá trắng trợn.

Tào Hướng Đông há miệng muốn nói gì đó, nhưng không biết nên nói từ đâu.

Trương Dương lại châm thêm một bó đuốc: "Hắn xuống rồi, vị trí thường ủy Bắc Cảng sẽ có một chỗ trống, tôi nghĩ tôi hẳn là nhân tuyển thích hợp nhất."

Tào Hướng Đông thật sự là phục thằng cha này rồi, biết anh rất kiêu ngạo nhưng cũng không thể trắng trợn vậy chứ, Tào Hướng Đông minh bạch hiện tại mình nói gì cũng không tốt, người ta đã nói rõ ra rồi, tôi chính là muốn chơi Trần Cương. Tìm anh chính là để bảo anh hỗ trợ, anh nợ tôi nhân tình, việc này anh giúp hay không giúp!

Thật ra cái Trương Dương muốn chính là nội tình, Tào Hướng Đông đương nhiên sẽ không giúp hắn trực tiếp kéo Trần Cương xuống, cho dù y muốn đám thì cũng không có năng lực đó, nhưng Tào Hướng Đông biết rất nhiều tin tức mà mình không biết, Tào Hướng Đông chắc hiểu rõ nhược điểm của Trần Cương.

Tào Hướng Đông nói: "Thật ra anh làm thường ủy và hắn làm thường ủy cũng không có mâu thuẫn gì!"

Trương Dương nói: "Một núi không có hai hổ. Hắn coi tôi là cái đinh trong mắt, tôi phải diệt hắn!" Hắn nhìn Tào Hướng Đông, nếu Tào Hướng Đông không nói ra những gì có giá trị, Trương Dương sẽ triệt để thất vọng đối với thằng cha này, về sau quyết sẽ không nể mặt gì y nữa, con mẹ nó, lão tử giúp anh một việc, anh lại cứ chơi Thái Cực với tôi, vậy tôi sẽ nghĩ cách chơi anh.

Tào Hướng Đông ho khan một tiếng, y đang do dự, một lát sau mới: "Trần Cương rất háo sắc!"

Trương đại quan nhân biết rằng Tào Hướng Đông cuối cùng cũng nguyện ý nói ra một số tin tức có giá trị, hắn cười nói: "Còn gì nữa?"

Tào Hướng Đông nói: "Anh chắc biết Hồng Trường Thanh, quan hệ giữa cô ta và Trần Cương luôn rất tốt, rất nhiều người đều biết chuyện này."

Trương Dương nhíu mày. Chuyện này hắn cũng không rõ lắm.

Tào Hướng Đông nói: "Quan hệ giữa Trần Cương, Cung Hoàn Sơn và Hạng Thành không tồi, người này trừ phương diện tác phong sinh hoạt ra thì những cái khác không tồi, không có tật xấu quá lớn."

Trương Dương Trương Dương: "Loại người này chắc không phải chỉ có một nữ nhân thôi đâu."

Tào Hướng Đông cắn cắn môi, nói khẽ: "Anh chắc từng nghe nói tới Thiên Nhai chứ?"

Trương Dương gật đầu.

Tào Hướng Đông nói: "Trần Cương tới nơi đó không ít!"

Trên mặt Trương đại quan nhân lộ ra ý cười thỏa mãn, Tào Hướng Đông cuối cùng cũng chỉ cho hắn một con đường sáng rồi, tóm lấy manh mối này chắc có thể tóm được bím tóc của Trần Cương, khiến lão sắc quỷ đem điều này thân bại danh liệt.

Nói xong chuyện của Trần Cương. Tào Hướng Đông như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Y đối với Trương Dương cuối cùng cũng có một cái công đạo rồi. Nếu đã bắt đầu thì y cũng không ngại cho Trương Dương một lời khuyên: "Trương Dương. Thật ra chuyện của Bắc Cảng anh không cần thiết phải hỏi đến, hiện tại Tân Hải khởi đầu rất tốt, chỉ cần anh làm tốt chuyện của Tân Hải, về sau đương nhiên sẽ được đề thăng, đường quan trường của anh khẳng định sẽ là một mảng rực rỡ."

Trương Dương cười nói: "Thị trưởng Tào đang khuyên tôi tận lực đừng xen vào việc của người khác."

Tào Hướng Đông nói: "Sĩ đồ chính là quá trình tích lũy chính tích, đạt được đề thăng, sau đó ở cương vị mới tích lũy chính tích, lại một lần nữa đề thăng. Trên Thương trường thì dĩ hòa vi quý, thật ra trên quan trường cũng vậy thoi, nếu bỏ quá nhiều tinh lực trong đấu tranh, thế tất sẽ ảnh hưởng tới việc tấn chức ngày sau."

Trương Dương nói: "Thị trưởng Tào có tin hay không, trên đời này có một loại người làm quan cũng chỉ là vì hứng thú."

Tào Hướng Đông có chút mê hoặc nhìn Trương Dương, không biết những lời này của hắn rốt cuộc là có ý gì.

Trương Dương nói: "Nhớ rõ lúc trước An lão từng nói với tôi một câu, đừng bận tâm làm quan to đến đâu, mà nên quan tâm chuyện anh làm lớn đến đâu."

Đi ra khỏi văn phòng của Tào Hướng Đông, Trương Dương đặc biệt tới cúng mộ Khương Lượng, chờ tới trước mộ Khương Lượng, Trương Dương ngạc nhiên phát hiện, Ngưu Văn Cường, Đỗ Vũ Phong, Triệu Tân Vĩ tất cả đều ở đó, ngay cả phó thính trưởng thính công an tỉnh Vinh Bằng Phi cũng đặc biệt tới.

Mấy người đứng trong mưa, quần áo trên người đều có chút ẩm ướt, Trương đại quan nhân đi tới, lặng lẽ cầm hoa bách hợp trong tay đặt ở trước bia mộ Khương Lượng, người mất là hết, nhưng cho tới hôm nay vẫn chưa tìm được kẻ hại chết Khương Lượng, không thể không nói là tiếc nuối rất lớn.

Mấy người không nói gì, đều đứng trước mộ Khương Lượng lặng lẽ tưởng nhớ lại người bạn tốt năm xưa, im lăng khoảng năm phút đồng hồ thì Vinh Bằng Phi phá vỡ trầm mặc đầu tiên: "Tôi đã nói là cậu sẽ đến mà."

Trương Dương nói: "Chỉ là tôi không ngờ anh cũng đặc biệt từ Đông Giang tới đây."

Mấy người rời khỏi nghĩa trang, Ngưu Văn Cường đề nghị tới Tân Đế hào ăn cơm.

Vinh Bằng Phi lại: "Tới Nam Hồ nông gia đi, rời Giang Thành lâu như vậy rồi, tôi hoài niệm nhất là hương vị bên đó."

Những người khác đều lên xe Mercedes của Ngưu Văn Cường, chỉ có Vinh Bằng Phi lên xe Audi của Trương Dương, sau khi ô tô khởi động, Vinh Bằng Phi nói: "Chúc mừng cậu. Đã là bí thư thị ủy rồi."

Trương Dương nói: "Vinh thính, hai ngày nay tôi nghe những lời này tới điếc cả tai rồi."

Vinh Bằng Phi bật cười, y lắc đầu, theo thói quen ngả đầu tựa vào ghế, nói khẽ: "Người của tôi ở Tây Cương phát hiện tung tích của Lâm Quang Minh, khi triển khai hành động lại để hắn chạy mất, hiện tại tôi đã liên lạc với cảnh sát Tây Cương, tiến hành tìm kiếm ở địa phương, cho dù phải đào cả ba tấc đến lên thì tôi cũng phải tìm bằng được hắn."

Trương Dương nói: "Món nợ này nhất định phải tính với hắn."

Vinh Bằng Phi nói: "Nhớ tới chuyện này trong lòng tôi rất khó chịu!" Cổ họng y giật giật, dùng sức cắn cắn môi, khắc chế sự u sầu khôn kể trong lòng.

Trương Dương nói: "Tử Hàm sao rồi?"

Vinh Bằng Phi nói: "Tôi lúc trước tới thăm nó, đứa bé này hiểu chuyện lắm, gần đây học tập tiến bộ hơn rất nhiều, nó nói với tôi tương lai sẽ vào đại học cảnh sát, phải làm công an!"

Trương Dương cảm thấy không khí bên trong xe có chút áp lực, hắn hạ cửa kính xe xuống một chút, mưa phùn bên ngoài nhẹ nhàng bay vào, hắt lên mặt hắn, cảm thấy lạnh buốt trong lòng.

Vinh Bằng Phi cũng không muốn tiếp tục đề tài trầm trọng này nữa, cái chết của đã trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng y. Vinh Bằng Phi nói: "Cậu và phía Bắc Cảng hình như rất căng thẳng, không ngờ dẫn Trình Diễm Đông tra án vượt địa bàn, chuyện này toàn bộ hệ thống công an Bình Hải đều bàn tán."

Trương Dương cười nói: "Chuyện đã được giải quyết rồi, tôi và Viên Hiếu Công hiện tại quan hệ không tồi, cuối tuần Tân Hải tổ chức lễ mừng lập thành phố, hắn còn tặng tôi hai thuyền pháo hoa."

"Hả?" Vinh Bằng Phi cảm thấy kinh ngạc.

Trương Dương nói: "Bắc Cảng nước rất sâu, có người tiềm tàng trong nội bộ tùy tiện xúi giục, ý đồ châm ngòi quan hệ giữa tôi và Viên Hiếu Công, khiến chúng tôi ngươi chết ta sống, lưỡng bại câu thương."
Bình Luận (0)
Comment