Y Đạo Quan Đồ

Chương 1017.3

Lương Khang thưởng thức chén rượu, nhìn rượu vang lay động ra đường cong biến ảo tuyệt vời trong chén, nói khẽ: "Thật sự như vậy ư? Triệu tổng lựa chọn góc Thương Gia, trước chuyện không điều tra ư, quyền sở hữu đất góc Thương Gia một bộ phận thuộc về Bắc Cảng, một bộ phận thuộc về Tân Hải, trong quy hoạch của các em, muốn lấy cả mười kilomet vuông đất của Tân Hải vào trong phạm vi xây dựng, mà trong quy hoạch của phía Tân Hải, góc Thương Gia lại là một bộ phận của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, nếu Bắc Cảng giao khối này cho các em, phía Tân Hải không thể không thay đổi quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu của bọn họ. Trên bản chất, Thái Hồng là đang yêu cầu Tân Hải hy sinh lợi ích của mình để thành toàn cho các em."

Cơ Nhược Nhạn nói: "Lựa chọn góc Thương Gia là kết quả sau khi khảo sát tổng hợp của bọn em."

Lương Khang nói: "Một xí nghiệp gia sáng suốt tuyệt đối sẽ không lựa chọn một khối đất có tranh chấp, các em đàm phán với phía Bắc Cảng mà lại lựa chọn khu đất dính tới Tân Hải, trước đó các em cũng không thể không cân nhắc đến phiền toái có thể sinh ra, theo như anh biết, lúc ban đầu, bọn em định xây nhà máy ở phía nam cảng mới, từ tiền cảnh của phát triển xí nghiệp cho thấy, khu đất đó lớn hơn, tính mở rộng trong tương lai rất tốt, nhưng vì sao lại đột nhiên thay đổi?"

Đôi mi thanh tú của Cơ Nhược Nhạn nhăn lại: "Anh có ý gì? Chẳng lẽ anh cho rằng là Thái Hồng chúng tôi cố ý chế tạo sự tình? Anh rốt cuộc là đứng trên lập trường của ai?"

Lương Khang nói: "Em đừng tức giận, anh chỉ là đứng ở góc độ của người bàng quan để phân tích chuyện này, lập trường của anh giống với bọn em, bởi vì anh chuẩn bị đầu tư nhà máy ống sắt, anh và Thái Hồng trong tương lai sẽ có lợi ích chung, chính bởi vậy,anh mới càng chú ý tới chuyện này hơn, Cơ Nhạn, em cũng không là làm xí nghiệp ngày một ngày hai, em nên hiểu rõ, trên sinh ý, quyết không thể bởi vì thù hận cá nhân mà làm ảnh hưởng đến phán đoán chính xác đối với thế cục, sinh ý chính là sinh ý, không thể chen vào bất kỳ nhân tố tình cảm nào cả."

Cơ Nhược Nhạn đột nhiên hất cánh tay đang khoác lên vai mình của Lương Khang ra, tức giận nói: "Anh căn bản chính là đứng ở góc độ của Trương Dương để nói chuyện, anh sợ hắn có phải hay không?"

Lương Khang nói: "Nhược Nhạn, anh là luận sự!"

Cơ Nhược Nhạn nói: "Không ai mời anh đầu tư nhà máy ống sát cả, một mình tôi cũng cũng chi phối được quyết định của Thái Hồng, chuyện này là kết quả sau khi cân nhắc tổng hợp."

Lương Khang cắn cắn môi nói: "Nhược Nhạn, anh không hy vọng nhìn thấy em như vậy!"

"Tôi vẫn luôn như thế! Tôi không cần người khác nhìn tôi thế nào!" Tình tự của Cơ Nhược Nhạn rõ ràng có chút kích động.

Lương Khang thở dài: "Trong lòng em thủy chung không bỏ được Triệu Quốc Lương, chuyện đã qua lâu rồi, vì sao em vẫn chưa bỏ đi? Nếu như vậy thì cả đời em sẽ không được vui vẻ thực sự đâu..."

Cơ Nhược Nhạn the thé nói: "Anh câm mồm! Chuyện của tôi không cần anh hỏi tới!"

Biểu hiện của Lương Khang rất bình tĩnh, hắn nói khẽ: "Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, bọn em đã tuyên bố nếu Bắc Cảng không cắt góc Thương Gia cho bọn em, các em sẽ từ bỏ kế hoạch xây nhà máy, vì sao đến bây giờ vẫn còn kiên trì? Có phải trước sau có chút mâu thuẫn hay không? Bất kể Thái Hồng có thực lực như thế nào, bọn em cho rằng nhất định có thể chiếm thượng phóng trong tranh đấu với địa phương ư?" Hắn lắc đầu nói: "Anh quyết định từ bỏ đầu tư nhà máy ống sắt! Một người lãnh đạo có thể mang lợi ích của xí nghiệp đi mạo hiểm, tuyệt đối không phải là một đối tượng hợp tác có thể tin cậy được!"

Cơ Nhược Nhạn nói: "Tùy anh!"

Lương Khang đứng dậy rời khỏi phòng của cô ta, đi đến trước cửa, hắn dừng chân: "Nhược Nhạn, rất nhiều chuyện anh đã sớm nhận ra rõ rồi, anh không nói là vì anh không đành lòng làm tổn thương tới em, anh nhẫn nại là bởi vì anh đợi em tỉnh ngộ, hiện tại xem ra, có lẽ anh đã ôm quá nhiều hy vọng với tình cảm giữa chúng ta rồi."

Cơ Nhược Nhạn nói: "Từ hôm nay về sau, có lẽ giữa chúng ta ngay cả làm bằng hữu bình thường cũng không được." Những lời này của cô ta nói rất tuyệt.

Lương Khang gật đầu, hắn cũng không còn cần phải nói tiếp nữa. Khi cửa phòng đóng lại phía sau Lương Khang, Cơ Nhược Nhạn cuối cùng cũng không khống chế được tình cảm của mình, nước mắt của cô ta trào ra.

Trương đại quan nhân đã tuyên bố rõ ràng, trong vấn đề góc Thương Gia không có bất kỳ khả năng nhượng bộ nào, đồng thời vào lúc hắn gửi quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu tới các cấp lãnh đạo tỉnh và thành phố, cũng làm ra hành động thực tế, ở góc Thương Gia dựng lên một tòa nhà hoạt động, cũng treo biển của bộ chỉ huy xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, Trương đại quan nhân lợi dụng chuyện này để biểu lộ thái độ với mọi người, quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu sẽ không bởi vì bất kỳ ai mà thay đổi. Thằng cha này từ nhún nhường lúc ban đầu mới tới Tân Hải nhanh chóng khôi phục trạng thái cường thế của hắn, hiện tại loại cường thế này càng trở nên đầy tính xâm lược.

Trương Dương cũng biết trong chuyện này sẽ có không ít tai hoạ ngầm, tai hoạ ngầm lớn nhất trong đó chính là năm trăm mẫu đất của Hoa Quang ở Tân Hải, nếu quyền sở hữu của năm trăm mẫu đất bị Triệu Vĩnh Phúc thành công chiếm được, như vậy Triệu Vĩnh Phúc sẽ có vốn để cò kè mặc cả với mình, Trương Dương có thể chế tạo dư luận, có thể đối kháng với lãnh đạo thượng cấp, nhưng hắn không nắm được Tiêu Quốc Thành ở trong tay, Tiêu Quốc Thành mới là người nắm giữ thực tế năm trăm mẫu đất đó, nếu Tiêu Quốc Thành kiên trì chuyển nhượng khu đất đó cho Triệu Vĩnh Phúc, như vậy chuyện này sẽ trở nên càng thêm khó giải quyết.

Nhưng Trương Dương và Tiêu Quốc Thành vốn không quen biết nhau, liên hệ duy nhất chính là Tiết Thế Luân, hắn hy vọng thông qua quan hệ của Tiết Thế Luân có thể đả động được Tiêu Quốc Thành, cho dù không thể khiến Tiêu Quốc Thành chuyển nhượng đất cho chính phủ thì ít nhất cũng phải khiến hắn bảo trì thế trung lập trong chuyện này, nói tóm lại, chỉ cần khu đất này không rơi vào tay Triệu Vĩnh Phúc thì chuyện sẽ dễ làm hơn nhiều.

Thứ năm, Tiêu Mân Hồng gọi điện thoại cho Trương Dương, nói với hắn Tiêu Quốc Thành đã đến Bắc Cảng, hiện tại đang nghỉ ngơi, cô ta hẹn Trương Dương bốn giờ chiều tới Bạch đảo gặp mặt.

Trương đại quan nhân nghe vậy cũng vô cùng kích động, ngày kia chính là ngày tổ chức lễ mừng, khách quý từ các nơi sẽ lục tục kéo đến, hiện tại là lúc thích hợp nhất để gặp mặt Tiêu Quốc Thành, Triệu Vĩnh Phúc trước mắt vẫn chưa trở lại Bắc Cảng, mình và Tiêu Quốc Thành chỉ cần bàn ổn thỏa chuyện này, chẳng khác nào hoàn toàn nắm giữ được tiên cơ. Vì lần gặp mặt này với Tiêu Quốc Thành, Trương Dương đặc biệt chuẩn bị một phen, trước chuyện đã làm một số công tác, tìm hiểu một chút về Tiêu Quốc Thành và tập đoàn Hoa Quang của hắn, có điều Tiêu Quốc Thành này rất thần bí, tư liệu có liên quan tới hắn rất ít, Trương Dương lại đặc biệt gọi điện thoại cho Tiết Vĩ Đồng, hỏi một số sở thích của Tiêu Quốc Thành. Tiết Vĩ Đồng nói với Trương Dương một chuyện rất quan trọng. Tiêu Quốc Thành thích thi họa.

Thật ra rất nhiều phú thương thích thi họa, cái thứ đồ chơi nghệ thuật này chẳng những có thể thể hiện tố dưỡng của bản thân, mà chọn đúng còn có thể bảo đảm giá trị tiền gửi.

Trương đại quan nhân đặc biệt viết một bức tranh chữ, bức tranh chữ này cũng là tỳ bà hành mà Tiêu Quốc Thành thích nhất, phải nói Trương đại quan nhân đối với cuộc gặp mặt hôm nay rất là dụng tâm.

Trương Dương tới Quan Để số 1 của Bạch đảo rất đúng giờ, Tiêu Mân Hồng ở trước cửa chờ hắn, mỉm cười nói: "Bí thư Trương rất đúng giờ!"

Trương Dương nói: "Nhờ va người ta thì ít nhiều cũng phải biểu hiện thành ý chứ."

Tiêu Mân Hồng cười nói: "Chú tôi vẫn đang ngủ, vì chênh lệch giờ mà."

Trương Dương nói: "Không sao, tôi đợi được!"

Tiêu Mân Hồng mời Trương Dương tới phòng khách, rót cho hắn một tách cafe đặc, Trương đại quan nhân nhấp một ngụm rồi nói khẽ: "Tiêu tiên sinh lần này chuẩn bị ở lại Bắc Cảng bao lâu?"

Tiêu Mân Hồng nói: "Ngày kia là đi rồi, có điều hắn sẽ ở trong nước một đoạn thời gian dài."

Trương Dương gật đầu.

Tiêu Mân Hồng uống cafe rồi cười nói: "Gần đây tin tức và báo chí tôi đều xem, tin tức tiêu cực về Thái Hồng không ít."

Trương đại quan nhân nói: "Tôi cũng không lưu ý tới chuyện của phương diện này, nói gì về Thái Hồng vậy?"

Thằng cha này là biết rõ còn giả vờ hồ đồ.

Tiêu Mân Hồng ý vị thâm trường nhìn Trương Dương một cái, trong lòng cô ta đã sớm đoán được một loạt những chuyện nhằm vào tập đoàn Thái Hồng đều là Trương Dương làm ra, Trương Dương giả vờ cũng rất giống, cứ như là tất cả đều không liên can tới hắn vậy, Tiêu Mân Hồng nói: "Chú Triệu rất tức giận."

Trương Dương nói: "Hắn tức hay không tức chẳng liên quan gì tới tôi!"

Tiêu Mân Hồng thở dài nói: "Tính tình của hắn anh chắc là không biết, đã nhận chuẩn chuyện gì thì khẳng định sẽ đi tới cùng."

Trương Dương mỉm cười nói: "Nghe ra có mấy phần giống tôi đấy, có điều có một số đường quá hẹp, không thể cho hai người cùng đi một lúc được."

Tiêu Mân Hồng nói: "Cho nên phải có người nhượng bộ, một trước một sau thì không thành vấn đề."

Trương Dương nói: "Tôi không có thói quen nhượng bộ."

Khi hai người đang nói chuyện thì nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng ho khan, một nam tử trung niên thân hình cao lớn xuất hiện trên cầu thang, Tiêu Quốc Thành năm mươi ba tuổi, tóc hoa râm, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn ra được tình trạng sức khỏe của y không tốt, người khá gầy, lưng hơi còng, trên mặt còn đeo một cái kính gọng đen, chân đi giày vải, từ trên người y căn bản không tìm thấy bất kỳ khí chất phú hào nào, thậm chí tạo cho người ta cảm giác có chút keo kiệt, một người như vậy anh sẽ cho rằng y là một học giả, tóm lại tuyệt đối không liên tưởng được y với một thương nhân.
Bình Luận (0)
Comment