Y Đạo Quan Đồ

Chương 1025.4

Viên Hiếu Công bảo cảnh sát hộ tống y tới đuổi đám người vây xem đi, người đương sự thì không ai được đi, Viên Hiếu Công nhìn nhìn Trương Dương rồi lại nhìn nhìn Triệu Thụy Hỉ, trong lòng thầm kỳ quái, với sức chiến đấu cường hãn của Trương Dương thì hôm nay sao lại khổ sở như vậy? Vẻ mặt của y vô cùng nghiêm túc, bất cẩu ngôn tiếu: "Sao lại thế này?"

Triệu Thụy Hỉ tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch: "Hắn... Hắn... Hắn chạy đến tòa soạn báo gây sự... Còn..."

Trương đại quan nhân dùng một cái hắt xì vang dội để ngắt lời Triệu Thụy Hỉ, hắn cười lạnh nói: "Triệu Thụy Hỉ à Triệu Thụy Hỉ, tôi tới đây nói chuyện tử tế với anh, anh không ngờ tụ tập một đám bảo vệ đến đánh tôi, được lắm!"

Triệu Thụy Hỉ biện bạch: "Tôi... Tôi không bảo bọn họ đánh anh..." hắn nói chuyện cũng có chút lắp bắp.

Viên Hiếu Công đã minh bạch được bảy tám phần, lông mày y nhíu lại, giận dữ hét: "Bắt bọn họ lại cho tôi!" Người bị bắt là đám bảo vệ kia, Viên Hiếu Công làm việc vô cùng chu đáo, hai người các anh ầm ĩ thế nào thì lát nữa có lãnh đạo giải quyết, nhưng mấy tên bảo vệ thì cũng quá không có mặt rồi, gây sự với ai chứ? Con mẹ nó còn đánh người? Chúng mày ăn tim gấu gan báo à, sao không đái ra rồi nhìn lại thân phận của mình.

Mấy gã bảo vệ kêu oan, có người hét lên: "chúng tôi chỉ chấp hành mệnh lệnh..."

Triệu Thụy Hỉ mặt xanh lét, con mẹ nó nói cái gì vậy, cái gì gọi là chấp hành mệnh lệnh? Tôi bảo các anh đuổi hắn đi, tôi có bảo các anh đánh người đâu, trong lòng hắn lờ mờ thấy chuyện này có chút không đúng, vốn là mình có lý, nhưng giơ xảy ra chuyện này lại thành vô lý.

Mấy gã bảo vệ toàn bộ bị mang đi, trong văn phòng chỉ còn lại có mấy người bọn họ, Viên Hiếu Công thở dài nói: "Tổng biên tập Triệu, bí thư Trương, hai người các anh chơi trò gì vậy? Đều là cán bộ lãnh đạo, cũng phải có chút giác ngộ chứ, có gì mà không thể ngồi xuống bàn mà cứ phải đánh nhau thế này, để người ta thấy mà chê cười có hay không? Tôi cũng thấy xấu hổ thay cho các anh!" Những lời này của Viên Hiếu Công nói rất công bằng.

Triệu Thụy Hỉ nói: "Là hắn tìm tới chỗ tôi gây sự!"

Trương Dương ho khan một tiếng: "Tôi còn muốn đập chết anh cơ!" Trên thực tế vừa rồi trong lúc hỗn chiến hắn cũng đã cho Triệu Thụy Hỉ mấy cái tát. Trương Dương chì vào tờ nhật báo Bắc Cảng rồi nói: "Triệu Thụy Hỉ à Triệu Thụy Hỉ, anh ăn cái gì vậy hả? Hoả hoạn ở Cửa hàng tổng hợp Hồng Quang có liên quan gì tới tiệc pháo hoa? Kết quả điều tra vẫn chưa có anh đã ở đây chế tạo lời đồn rồi, khiến quần chúng hiểu nhầm, con mẹ nó đánh đồng vụ hỏa hoạn này với hoả hoạn của cảng Phước Long, anh con mẹ nó là rắp tâm hại tôi đúng không? Còn nói pháo hoa của tôi là hàng buôn lậu, còn con mẹ nó đề nghị phải tra tới cùng, phải tra rõ nguồn gốc của chỗ pháo hoa này, tôi con mẹ nó đào mộ tổ tiên nhà anh lên à mà anh hận tôi như vậy?"

Viên Hiếu Công nghe thấy những lời này của Trương Dương thì lập tức minh bạch nguồn cơn của chuyện này, y vốn đang muốn bảo trì trung lập, nhưng nghĩ tới pháo hoa đó là mình đưa cho Trương Dương, Triệu Thụy Hỉ làm như vậy chẳng khác nào đào hố cho cả hai người họ nhảy vào, Viên Hiếu Công không nhịn được nói: "Tổng biên tập Triệu, anh làm như vậy là không đúng đâu, tin tức truyền thông nói sao cũng phải chịu trách nhiệm, chuyện hoả hoạn ở hoả hoạn đã có kết quả bước đầu, là bởi vì phóng hỏa, không có bất kỳ liên quan gì tới tiệc pháo hoa, nhật báo Bắc Cảng là tiếng nói của Bắc Cảng, độ tín nhiệm của người dân đối với các anh rất cao, anh không thể khiến quần chúng hiểu lầm, anh làm như vậy, ảnh hưởng sẽ rất xấu. Tạo thành khốn nhiễu rất lớn tới bí thư Trương, bí thư Trương tìm anh nói chuyện là khách khí rồi, anh có biết không, hành vi của anh đã cấu thành tội phỉ báng!

Triệu Thụy Hỉ không ngờ Viên Hiếu Công cũng lên tiếng cho Trương Dương, hắn cứng họng, trong nhất thời không biết.

Trương Dương nói: "Triệu Thụy Hỉ, hôm nay chuyện anh sai người đánh tôi tôi có thể không tính toán, nhưng bài báo đó là vô căn cứ, bôi nhọ danh dự của Tân Hải chúng tôi, tôi không thể bỏ qua đâu."

Triệu Thụy Hỉ nói: "Anh muốn thế nào?" Nghe nói hoả hoạn không liên can tới tiệc pháo hoa, Triệu Thụy Hỉ cũng tin tám phần, nhưng chuyện đã như vậy, hắn cũng chỉ có có thể chống chế tới cùng.

Trương Dương nói: "Trả lại sự trong sạch cho chúng tôi, trả lại sự trong sạch của ban lãnh đạo Tân Hải, trên trang nhất của nhật báo Bắc Cảng đăng bài xin lỗi, thừa nhận bài báo đó của các anh là vô căn cứ, yêu ngôn hoặc chúng!"

Triệu Thụy Hỉ lắc đầu: "Không thể!" Nếu hắn làm như vậy thì chẳng khác nào triệt để xóa sạch danh dự mà nhật báo Bắc Cảng nhiều năm tích lũy, về sau còn ai sẽ tin vào tin tức mà họ viết, đây là điều mà Triệu Thụy Hỉ bất kể là như thế nào cũng không thể nhận được.

Trương đại quan nhân ho khan vài tiếng: "Tốt lắm, tôi hôm nay nói rõ ở đây, tôi không phải là chưa cho anh cơ hội, hiện tại cho anh cơ hội mà anh không cần, vậy đừng trách tôi không nói tới tình cảm."

Triệu Thụy Hỉ thầm nghĩ trong lòng, anh nói tình cảm từ lúc nào? Tới văn phòng tôi rồi chửi tôi ầm ĩ lên, sau đó lại ra tay đánh người, hiện tại bắt tôi đăng tin xin lỗi, không có cửa đâu! Triệu Thụy Hỉ nói: "Chúng ta tới thị lý phân rõ phải trái, xem trách nhiệm là ở trên người ai."

Trương Dương cười lạnh nói: "Tôi cần phải phân rõ phải trái với anh à? Triệu Thụy Hỉ, anh đừng có ở đây chống chế với tôi, mọi người đều là người thông minh, trước đây chúng ta cũng không có thù hận gì, bài báo này không phải thụ ý của người ta thì anh cũng không dám đăng đâu, rốt cuộc là ai ở sau lưng giở trò?"

Triệu Thụy Hỉ nói: "Tôi thân là tổng biên tập nhật báo Bắc Cảng, phát sinh bất kỳ chuyện gì tôi cũng đều sẽ chịu trách nhiệm." Từ những lời này có thể nhìn ra Triệu Thụy Hỉ còn có chút can đảm.

Trương Dương gật đầu nói: "Tốt, hy vọng anh có thể gánh được trách nhiệm này!" Hắn đứng dậy muốn đi, lúc này Trình Diễm Đông dẫn Cao Liêm Minh đến cùng.

Trình Diễm Đông nhìn thấy Viên Hiếu Công ở đây, ít nhiều cũng có chút mất tự nhiên, tuy rằng hắn lần này không muốn vượt địa bàn, nhưng xuất hiện và lúc này cũng khó tránh khỏi hiềm nghi. Trình Diễm Đông đi tới trước mặt Viên Hiếu Công chào, Viên Hiếu Công xem ra cũng không hề tức giận, gật đầu với Trình Diễm Đông.

Cao Liêm Minh nhìn thấy bộ dạng này của Trương Dương, với hắn mà nói thì vẫn là trước giờ chưa từng thấy, đi tới nói: "Bí thư Trương, ái chà, sao vậy? Ai dám cả gan đánh anh!"

Trương Dương trừng mắt lườm Cao Liêm Minh một cái, sau đó nói: "Liêm Minh, anh là luật sư, giúp tôi viết một đơn kiện!"

Cao Liêm Minh nói: "Không thành vấn đề! Kiện ai?"

Trương đại quan nhân nói: "Phàm là ai có liên quan tới bài báo về hoả hoạn của Tân Hải thì kiện hết cho tôi,kiện họ tội phỉ báng, tôi muốn tống tất cả bọn tiểu nhân muốn bôi nhọ ban lãnh đạo Tân Hải chúng tôi vào tù hết! Hắt xì..."

Triệu Thụy Hỉ hiện tại bắt đầu có chút sợ rồi, Trương Dương dưới sự hộ vệ của đám người Trình Diễm Đông rời khỏi văn phòng hắn.

Cục trưởng công an Bắc Cảng Viên Hiếu Công thì không lập tức rời đi, y có chút đồng tình nhìn Triệu Thụy Hỉ: "Lão Triệu, không phải tôi nói anh đâu, anh cúi đầu nhận sai là được rồi, có mất gì đâu?"

Triệu Thụy Hỉ chỉ vào vết tay trên mặt mình: "Anh có thấy không, hắn tới văn phòng tôi, đánh tôi, ngay cả cái này mà tôi cũng phải nhịn thì tôi con mẹ nó còn là người không? Tôi còn mặt mũi mà sống trên đời này không?"

Viên Hiếu Công nói: "Mặt mũi không phải là người khác cho, mà là mình tự giành."

Triệu Thụy Hỉ nói: "Viên cục, lời này của anh có ý gì?" Hắn phát hiện Viên Hiếu Công hôm nay hình như luôn đứng trên lập trường của Trương Dương mà nói chuyện.

Viên Hiếu Công nói: "Lão Triệu, tôi thấy Trương Dương không phải đang nói đùa đâu, thằng nhóc vừa rồi anh có biết là ai không?"

Triệu Thụy Hỉ lắc đầu, hắn làm sao mà nhận ra được một tên cảnh sát quèn.

Viên Hiếu Công nói: "Là công tử của thính trưởng Cao của thính công an tỉnh."

Triệu Thụy Hỉ hít một hơi lạnh, không ngờ một tên cảnh sát quèn dưới trướng của Trương Dương cũng rất có lai lịch.

Viên Hiếu Công nói: "Tôi không phải lấy bối cảnh của người ta ra hù dọa anh, Cao Trọng Hòa từng có giấy phép luật sư của nước Mỹ, Trương Dương bảo hắn tới đây là muốn nghiêm túc kiện anh ra tòa, lão Triệu, tội phỉ báng không phải đùa, tôi thấy anh ngay cả một phần thắng cũng không có đâu." Viên Hiếu Công ném lại những lời này rồi bước đi, Viên Hiếu Công cũng không có hào cảm gì với Triệu Thụy Hỉ, hai thuyền pháo hoa đó là y đưa cho Trương Dương, nhật báo Bắc Cảng lấy chuyện này ra giở trò, nếu thật sự ầm ĩ lên rồi, cuối cùng vẫn phải truy cứu tới trên người y, cũng may hiện tại đã điều tra rõ là Hồng Quang có người phóng hỏa, trong lòng Viên Hiếu Công cũng coi như là bỏ được một tảng đá.

Viên Hiếu Công tới ngoài trụ sở tòa soạn báo, nhìn thấy Trương Dương chưa đi, vẫn đang đứng ở đại sảnh, bên ngoài mưa gió đang to, Trương Dương hiển nhiên không phải tránh mưa, hắn đặc biệt để chờ Viên Hiếu Công. Tình hình vừa rồi Trương Dương cũng đã thấy rõ, Viên Hiếu Công rõ ràng đang giúp đỡ mình, Trương đại quan nhân luôn luôn yêu ghét rõ ràng, người ta đối với hắn không tốt thì hắn phải ăn miếng trả miếng, nhưng người ta đối tốt với hắn thì hắn cũng sẽ ném quả đào đi thì ném quả mận lại, tuy rằng Trương Dương trong lòng rất minh bạch, bởi vì hai thuyền pháo hoa buôn lậu đó nên Viên Hiếu Công và và hắn mới bị buộc lại với nhau, trên vấn đề đối đãi với Triệu Thụy Hỉ có chút cùng chung mối thù.
Bình Luận (0)
Comment