Y Đạo Quan Đồ

Chương 1026.3

Hoàng Bộ Thành nói: "Bí thư Tưởng, anh nói đi! Tuy rằng chúng ta bình thường không bàn chuyện sâu xa bao giờ, nhưng trong lòng tôi thật sự cũng rất thích anh!" Y tất nhiên cũng không phải là nói thật, trước đây y một mực là tùy tùng trung thành nhất bên cạnh Hạng Thành, trong lựa chọn bí thư thị ủy tương lai, y trăm phần trăm là đứng cùng một phía với Cung Hoàn Sơn. Nhưng Hạng Thành đã mấy lần làm y lạnh lòng, thành ra cũng nảy sinh cái nhìn khác về Cung Hoàn Sơn.

Tưởng Hồng Cương nói: "Lần này tỉnh trưởng Chu tới đây, để lộ ra một ý tứ, trong ban thường ủy Bắc Cảng chúng ta có lẽ sẽ có chút biến hóa." Ngữ khí của hắn tuy rằng rất bình thản, nhưng Hoàng Bộ Thành lại nghe mà hết hồn, có biến hóa là có ý gì? Chính là có thể gia tăng cũng có thể giảm bớt, khả năng lớn hơn là giảm bớt một và gia tăng một, nếu những lời này là Chu Hưng Dân để lộ ra thật, như vậy trong mắt Chu Hưng Dân, người không được y thích nhất tất nhiên là mình, khi Chu Hưng Dân phớt lờ Hạng Thành, là mình kiên trì làm đá kê chân cho Hạng Thành, Chu Hưng Dân đã ở ngay tại đương trường nói móc mình.

Lần này Chu Hưng Dân tới đây, người mù cũng có thể nhìn ra y chống lưng cho Trương Dương, Trương Dương thân là bí thư thị ủy Tân Hải, chen chân vào thường ủy Bắc Cảng cũng không tính là một chuyện quá đột ngột, nếu trong thường ủy bỏ đi một...

Trán Hoàng Bộ Thành bắt đầu bắt đầu đổ mồ hôi, trước đây y sẽ không cho rằng người đầu tiên bị loại chính là mình, nhưng hiện tại trong chuyện này rõ ràng là y đuối lý, chẳng khác nào y cho người khác một cơ hội, Trương Dương nếu trong chuyện này chế tạo văn chương, tiếp tục làm to chuyện lên, không bài trừ khả năng tỉnh lý sẽ tham gia, chuyện càng lớn thì truy cứu trách nhiệm càng sâu, đến cuối cùng khẳng định sẽ truy cứu đến trên người mình, với lòng dạ của Hạng Thành, y sẽ không thể lên tiếng đỡ mình, Hoàng Bộ Thành càng nghĩ càng kích động.

Tưởng Hồng Cương nói xong những lời vừa rồi, luôn đang lặng lẽ quan sát biến hóa trong vẻ mặt của Hoàng Bộ Thành, hắn rất hợp thời nói ra một câu: "Lão đại ca, anh làm người quá thực thà, tôi thực sự không muốn nhìn thấy anh bị người ta lợi dụng!"

Hoàng Bộ Thành uống được một nửa ngụm rượu thì bị hắn làm cho sặc, quay đầu sang bên ho khan kịch liệt, nước mắt cũng chảy ra, y thật lòng muốn khóc, Hạng Thành quá vô tình, y oan uống mà! Một câu lão đại ca của Tưởng Hồng Cương vô hình đã kéo gần khoảng cách giữa bọn họ, Hoàng Bộ Thành đã ngừng ho, cầm khăn tay lau mắt, nói: "Lão đệ, tôi cũng không nói gì cả, anh là người thông minh, hiện tại tôi thật sự là đang rất khó xử!"

Tưởng Hồng Cương nói: "Trên đời này không ai nợ ai gì cả, lão đại ca, tôi hỏi anh, anh cảm thấy giữa người và người ở chung với nhau quan trọng nhất là gì?"

Hoàng Bộ Thành mấp máy môi, trong đầu y toàn là ánh mắt lãnh khốc của Hạng Thành, trong lòng thật sự rất lạnh, giữa người và giữa ở chung với nhau quan trọng nhất là gì? Tưởng Hồng Cương nếu đã hỏi ra vấn đề này, không nghi ngờ gì nữa đã nhìn thấu y lúc này rốt cuộc đang rối rắm vì cái gì?

Tưởng Hồng Cương nói: "Tôn trọng! Bất kể cao thấp quý hèn, người và người ở chung quan trọng nhất chính là tôn trọng, thiếu tôn trọng tối thiếu thì loại quan hệ đó tất nhiên là bệnh trạng!"

Hoàng Bộ Thành nhìn Tưởng Hồng Cương, cổ họng y bất giác lay động mấy cái, tôn trọng! Không sai, giữa người và người với nhau quan trọng nhất là tôn trọng, Hạng Thành anh đối với tôi thiếu tôn trọng, anh tuy rằng là bí thư thị ủy, nhưng anh không thể thủy chung bày ra tư thái cao cao tại thượng với tôi được, tôi cũng là người, tôi cũng cần tôn trọng! Hoàng Bộ Thành cầm chén rượu lên: "Lão đệ, vì những lời này tôi kính anh!"

Hai người lại uống một ly, nội tâm bị Hạng Thành xé rách thành mảnh nhỏ của Hoàng Bộ Thành đã dần dần bị cồn hàn lại, y thấp giọng thỉnh giáo: "Lão đệ, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, anh giúp tôi ra chủ ý đi."

Tưởng Hồng Cương nói: "Phương pháp thường dùng nhất khi đánh cờ vua!"

Thí tốt giữ soái! Tiêu chuẩn cờ vua của Hoàng Bộ Thành không tồi, y đương nhiên minh bạch ý tứ của Tưởng Hồng Cương, nhưng lấy Triệu Thụy Hỉ ra khai đao, y thực sự chút cắn rứt lương tâm.

Tưởng Hồng Cương nói: "Chưa chắc nhất định phải bắt người có trách nhiệm, nếu đã tạo thành ảnh hưởng ác liệt, phải chủ động tiêu trừ loại ảnh hưởng này, công khai xin lỗi có phải là chuyện khó khăn gì đâu, mặt mũi là nhờ người khác cho, càng sớm tỏ thái độ thì càng có thể khống chế ảnh hưởng của chuyện này trong phạm vi hiệu quả.

Hoàng Bộ Thành nói: "Nhưng Trương Dương..." Y lo lắng Trương Dương sẽ không chịu để yên.

Tưởng Hồng Cương nói: "Chuyện bên Trương Dương để tôi giải quyết!"

Hoàng Bộ Thành nhìn Tưởng Hồng Cương, y bỗng nhiên nghĩ đến quan hệ giữa mình và Tưởng Hồng Cương còn lâu mới tới mức để hắn tận tâm hết sức với mình như vậy, nguyên nhân chỉ có một, bởi vì y còn có giá trị lợi dụng đối với Tưởng Hồng Cương, so với thái độ của Hạng Thành, Hoàng Bộ Thành thích Tưởng Hồng Cương hơn, tuy rằng cũng là lợi dụng, nhưng một người có thể cho y sự tôn trọng, có lẽ Hạng Thành vĩnh viễn không biết tôn trọng đối với một người có nghĩa là gì.

Bệnh tình của Trương đại quan nhân không hề bởi vì đánh nhau với đám bảo vệ của tòa soạn báo mà giảm bớt, ở Bắc Cảng bôn ba cả một buổi sáng, lúc buổi chiều khi hắn về tới văn phòng của mình, lại hắt xì tiếp, hơn nữa không dấu hiệu tốt, đan điền đau đớn trở nên càng lúc càng kịch liệt, hắn rất muốn tu luyện đại thừa quyết, để làm thuận kinh mạch, nhưng kinh mạch của hắn giống như bị người ta khóa lại, nội tức bị giam cầm trong đó không thể phá cửa mà ra.

Trương Dương gọi Chu Sơn Hổ vào trong phòng, hắn đưa ra một yêu cầu khiến Chu Sơn Hổ nghẹn họng nhìn trân trối: "Hổ tử, cậu đánh tôi đi!"

Chu Sơn Hổ cho rằng hắn đang nói đùa: "Bí thư Trương... Ngài nói gì?"

Trương Dương chỉ vào bụng mình: "Vào đây này! Đánh một quyền đi! Hắt xì!"

Chu Sơn Hổ gãi gãi đầu, lúc này mới nhìn ra Trương Dương không giống như là đang nói đùa.

Trương Dương nói: "Mau!" Chu Sơn Hổ lắc đầu, mỉm cười, hắn không dám.

Trương Dương nói: "Tôi bảo cậu đánh thì cậu đánh đi, đây là giúp tôi chữa bệnh!"

Chu Sơn Hổ cuối cùng cũng bị hai chữ chữa bệnh này thuyết phục, hắn giơ quyền đầu lên nhẹ nhàng đánh trúng bụng Trương Dương, Trương đại quan nhân tức giận nói: "Dùng sức chút, cứ như là đàn bà ấy!"

Chu Sơn Hổ lần này dùng tới năm phần sức, đánh vào bụng Trương đại quan nhân, Trương Dương cảm thấy đan điền chấn động, cảm giác đau lập tức giảm bớt một chút, hắn thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Tàm tạm, dùng sức hơn!"

Chu Sơn Hổ nói: "Anh không sao chứ?"

Trương Dương gật đầu nói: "Đến đây đi, dùng hết toàn lực!"

Chu Sơn Hổ lui một bước về phía sau, sau đó lao lên trước một bước, đánh mạnh vào bụng Trương Dương, bốp một tiếng, Trương đại quan nhân bị đánh cho thất tha thất thểu lui về phía sau, người va mạnh vào vách tường, sau đó nện mông xuống đất.

Chu Sơn Hổ sợ đến nỗi vội vàng bước lên đỡ hắn.

Trương Dương lại cười cười tư mình bò dậy: "Thoải mái quá, thực sự là con mẹ nó thoải mái quá! Hổ tử, cứ như vậy, đánh mạnh vào!"

Chu Sơn Hổ xác định Trương Dương thực sự là bảo mình đánh hắn, vì thể thi triển hết sức, quyền đầu như mưa đánh xuống người Trương đại quan nhân, quyền cước của Chu Sơn Hổ vốn cũng có chút cơ sở, về sau đi theo bên cạnh Trương Dương được hắn chỉ điểm, cũng tiến bộ thần tốc, người thường căn bản không chịu được hai ba quyền của hắn, nhưng vị Trương đại quan nhân trước mắt này, hắn đánh lên người Trương Dương, quyền đầu đánh càng nặng thì Trương đại quan nhân mặt mày càng hớn hở, miệng một mực kêu thoải mái, hắn tuyệt đối không phải là ngụy trang, dưới trọng kích của Chu Sơn Hổ, đan điền của hắn tựa hồ cuối cùng cũng mở ra một khe nhỏ, nội tức từ trong đan điền thấu vào kinh mạch, có điều tác dụng mà phương thức này mang đến dù sao cũng hữu hạn, đến Trương đại quan nhân thì không sao, Chu Sơn Hổ lại mệt trước, lè lưỡi thở như chó, đặt mông ngồi xuống đất, vẻ mặt cầu xin, hổn hển nói: "Bí thư Trương... anh Trương, tôi gọi anh là đại gia được chưa. Anh đừng bảo tôi đánh nữa, tôi sắp mệt chết rồi."

Chu Sơn Hổ mệt chết khiếp, Trương đại quan nhân thì trái lại càng lúc càng có tinh thần, có điều thằng cha này vẫn cảm thấy còn cần thêm chút nữa, thở dài nói: "Hổ tử, uống công tôi chỉ điếm lâu như vậy, võ công của cậu sao chẳng tăng được tí nào thế.... Hắt xì!"

Chu Sơn Hổ nghỉ ngơi trong chốc lát mới có khí lực nói chuyện: "Bí thư Trương.. Tôi chưa từng thấy ai như ngài, thích bị người khác đánh... Tôi hiện tại nhìn rõ rồi, mấy gã bảo vệ của tòa soạn báo đó có thể đến gần ngài... là ngài cố ý..."

Trương đại quan nhân tuy rằng đã cảm thấy thư thái hơn một chút, nhưng vẫn chưa khôi phục đến trạng thái bình thường, hắn trở lại bàn làm việc của mình rồi ngồi xuống, lúc này Thường Hải Tâm gọi điện thoại tới hỏi bệnh tình của hắn.

Trương Dương nói: "Tốt hơn nhiều rồi, em đừng lo lắng, nghỉ ngơi chút sẽ không sao."

Thường Hải Tâm nhỏ giọng dặn dò: "Đừng có làm việc nữa, anh nghỉ bệnh mấy ngài đi, buổi tối anh tới Bắc Cảng, em sẽ chiếu cố anh."

Trương Dương cười ha ha, sau đó lại ho khan, Thường Hải Tâm ở đầu kia điện thoại không khỏi có chút lo lắng: "Anh mau xin nghỉ đi, nghỉ ngơi cho tốt nghe chưa hả, nếu anh vì bệnh mà có chuyện gì thì em biết làm sao?"

Trương Dương nói: "Không sao, với sức khỏe của anh thì tuyệt đối không bất kỳ vấn đề gì."

Vừa gác mày thì di động lại đổ chuông, là phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương gọi tới, Trương Dương bắt máy, nghe thấy tiếng cười to sang sảng của Tưởng Hồng Cương, cười xong rồi, Tưởng Hồng Cương mới nói: "Bí thư Trương, nghe nói anh hôm nay bị người ta đánh!"

Trương đại quan nhân hắt xì một cái, rút khăn ra lau mũi: "Bí thư Tưởng, ngài không phúc hậu gì cả, biết tôi bị người ta đánh anh còn cao hứng như vậy ư?"

Tưởng Hồng Cương nói: "Khổ nhục kế!" trong mắt hắn. Trương Dương đang chơi khổ nhục kế

Trương đại quan nhân nói: "Trời đất chứng giám, tôi thực sự không phải chơi khổ nhục kế, hôm nay là sinh bệnh thật, bị người ta đánh cho một trận." Hắn không nói dối, có điều không không nói thật, bổn ý của hắn là không muốn chơi khổ nhục kế, nhưng hôm nay không biết mắc cái bệnh gì, bị người khác đánh hắn lại có một loại cảm giác thoải mái vô cùng, Trương đại quan nhân thầm nghĩ, mình hôm nay không phải phạm tiện ư, ngứa da à?
Bình Luận (0)
Comment