Y Đạo Quan Đồ

Chương 1029.4

Cố Doãn Tri đi tới mở cửa, lần thứ hai nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử, Cố Doãn Tri đã không còn kinh ngạc và ngạc nhiên, y mỉm cười nói: "Nguyên Hòa phu nhân, sao cô lại tới đây?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử lễ phép cúi người chào Cố Doãn Tri, sau đó nhìn Cố Dưỡng Dưỡng trên ban công.

Cố Dưỡng Dưỡng từ trong biệt thự đi ra, ánh mắt của cô ta vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Nguyên Hòa Hạnh Tử, trừ thiếu nốt ruồi trên lông mày phải ra, cô ta căn bản không nhìn ra giữa Nguyên Hòa Hạnh Tử và chị gái có gì khác nhau.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Cố tiểu thư, tôi là Nguyên Hòa Hạnh Tử, chuyện tối hôm qua khiến cô sợ hãi rồi." Bảo tiêu đi cùng với cô ta mang đồ dinh dưỡng tới.

Cố Doãn Tri không biết chuyện con gái ngày hôm qua bị thương, từ trong lời nói của Nguyên Hòa Hạnh Tử, y đoán rằng tối hôm qua nhất định đã xảy ra gì đó, có điều Cố Doãn Tri xưa nay lòng dạ rộng rãi, y không truy hỏi tới cùng, chỉ mỉm cười nói: "Hai người nói chuyện đi,tôi đi xem tin tức."

Cố Dưỡng Dưỡng chỉ chỉ vào bàn đá trong vườn, Nguyên Hòa Hạnh Tử và cô ta cùng nhau đi tới ngồi xuống trước bàn đá, Nguyên Hòa Hạnh Tử nói khẽ: "Thương thế sao rồi?"

Cố Dưỡng Dưỡng đã nghe Trương Dương nói qua chuyện tối hôm qua, cô ta nói khẽ: "Không sao, bị thương ngoài da thôi." Cô ta nhìn thẳng vào Nguyên Hòa Hạnh Tử rồi nói: "Bộ dạng của cô và chị tôi giống nhau như đúc, chỉ là không có nốt ruồi ở trên lông mày như chị ấy."

" Rất nhiều người đều nói như vậy, chỉ tiếc tôi và chị gái cô không có duyên gặp mặt."

Cố Dưỡng Dưỡng thở dài nói: "Hai võ sĩ tối hôm qua là cô phái tới?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu nói: "Không phải, tôi không bảo họ làm cô bị thương."

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Tôi cũng nghĩ là không, mặt do tâm sinh, tôi thấy cô rất lương thiện."

Nguyên Hòa Hạnh Tử không khỏi mỉm cười, cô ta nói khẽ: "Có phải là vì tôi trông rất giống chị cô không?"

Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu nói: "Phương diện này cũng là nguyên nhân, nếu không phải trước đó đã biết cô là người Nhật Bản, tôi thực sự sẽ cho rằng chị gái đã trở lại, chỉ tiếc người chết không thể có thể sống lại, nếu chị tôi còn sống, hai người không chừng sẽ trở thành bạn tốt."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Cố tiểu thư đúng là nữ hài tử thiện lương, hai võ sĩ đó là muốn khiêu chiến Trương tiên sinh, ước nguyện ban đầu của bọn họ không phải là muốn gây thương tổn cho hai người. Hy vọng Cố tiểu thư có thể tha thứ cho bọn họ, đừng chấp nhặt với bọn họ."

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Không sao, chỉ cần Trương Dương không truy cứu thì tôi cũng sẽ không truy cứu."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Vậy tôi trước hết thay bọn họ cám ơn Cố tiểu thư."

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Nguyên Hòa phu nhân, cô trước đây đã tới Bắc Cảng lần nào chưa?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu: "Chưa, có điều về sau tôi chắc sẽ thường xuyên đến đây, tối hôm qua tôi và Trương tiên sinh bàn việc làm ăn rất vui, đã quyết định đầu tư ở Tân Hải."

Cố Dưỡng Dưỡng chậm rãi gật đầu, vẻ mặt lại có vẻ vô cùng phức tạp, không nhìn ra cô ta rốt cuộc là cao hứng hay là đang đau buồn.

Trận bệnh này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, Trương đại quan nhân đã khôi phục khỏe mạnh, buổi sáng hôm ấy, hắn tới bộ chỉ huy xây dựng công trình khu bảo lưu thuế nhập khẩu vừa xây xong, thật ra cũng chỉ là lâm thời dựng lên hai tòa nhà hoạt động, Thường Hải Thiên, Duval Trình Nhuận Sinh Trình Nhuận Sinh ba người đang đứng ở phía trước công trường trao đổi gì đó, nhìn thấy Trương Dương lái xe tới đây, bọn họ cũng dừng nói chuyện đi tới trước mặt Trương Dương.

Thường Hải Thiên nói: "Bí thư Trương, hai tòa nhà dựng lên rồi, khu bảo lưu thuế nhập khẩu của chúng ta định lúc nào thì chính thức khởi công đây?"

Trương Dương nói: "Cái đó phải hỏi Duval, chỉ cần Phương án quy hoạch hoàn thành, chúng ta lập tức phá thổ động công."

Duval nói: "Phương án gần xong rồi, nhưng tiền công trình vẫn chưa có, anh không phải đã nói tỉnh lý và quốc gia cho Tân Hải bảy tỷ ư, thị lý cũng cho hai trăm triệu mà?"

Trương Dương nói: "Tỉnh trưởng Chu đã mang quy hoạch của chúng ta về Đông Giang rồi, đưa cho lãnh đạo chủ yếu của tỉnh bắt lỗi, nếu bọn họ không bắt được lỗi thì chúng ta sẽ có thể phóng tay làm một trận."

Trình Nhuận Sinh nói: "Trương Dương không bột đố gột nên hồ, hiện tại chúng ta nghĩ tốt đến mấy cũng phải cần tiền để chứng thực, thiếu tiền, vậy thì nửa bước cũng khó đi."

Trương đại quan nhân cười nói: "Tiền tài không phải là vạn năng,

Thường Hải Thiên nói: "Nhưng thiếu tiền thì chẳng làm được gì."

Nếu không phải vì tìm hiểu vấn đề tài chính, Trương Dương sẽ không chủ động đi tìm Hạng Thành. Trong lòng hắn biết rất rõ, từ sau lễ mừng Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, ngăn cách giữa mình và Hạng Thành trở nên càng lúc càng sâu, mâu thuẫn giữa bọn họ là không thể tránh khỏi, xét đến cùng thì cũng là tranh giành quyền lực, cánh chim của Trương Dương đã dần dần chắc chắn, đã tạo thành khiêu chiến trực tiếp tới lực khống chế của Hạng Thành. Tân Hải bỏ huyện lập thành phố đối với Hạng Thành có thể nói một kích rất mạnh, chẳng khác nào ngang nhiên tuyên bố Hạng Thành đã mất đi năng lực khống chế Tân Hải, lần này tỉnh trưởng Chu Hưng Dân tới đây lại lạnh nhạt với Hạng Thành, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn thấy, con đường trong tương lai của Hạng Thành chắc chắn không dễ đi, so sánh y và Trương Dương, một người là mặt trời sắp lặn, một người là đường đi lên rộng thênh thang, mâu thuẫn giữa hai người cũng giống như và sao chổi và vào địa cầu vậy, rất là kịch liệt.

Trong mắt Hạng Thành, Trương Dương đúng là lúc xuân phong đắc ý nhất trong nhân sinh, y vốn định mượn chuyện cửa hàng tổng hợp Hồng Quang cháy để gõ Trương Dương một chút, nhưng không ngờ rằng chẳng những không có chế tạo thành phiền toái cho Trương Dương, ngược lại biến thành mình mặt xám mày tro.

Bởi vì là tìm Hạng Thành đòi tiền, nên Trương đại quan nhân tất nhiên là phải mặt mày tươi cười, có việc cầu người, không thể không khách khí ba phần.

Hạng Thành tuy rằng từ trong đáy lòng rất chán ghét thằng ôn này, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện ra vẻ hòa ái, mỉm cười nói: "Trương Dương, tôi đang định tìm cậu anh đây."

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng tìm tôi có chuyện gì?"

Hạng Thành nói: "Chuyện hoả hoạn của cửa hàng tổng hợp Hồng Quang..."

Trương Dương nói: "Chuyện này á, cảnh sát đã điều tra ra kết quả rồi, hoả hoạn lần này là bởi vì phóng hỏa, trước mắt đang tập trung tìm nghi phạm, triển khai hành động vây bắt, không có bất kỳ liên quan gì tới tiệc pháo hoa cả." Trương đại quan nhân đặc biệt cường điệu chuyện này, thầm nghĩ trong lòng, anh chỉ cần còn dám lấy chuyện này chọc ngoáy thì là tự tìm mất mặt đấy, dù là lãnh đạo trực tiếp của tôi thì tôi cũng không nể mặt đâu.

Hạng Thành nói: "Điều tra rõ nguyên nhân là tốt rồi, tôi vẫn luôn lo lắng, anh biết đấy, về hoả hoạn lần này trên xã hội có rất nhiều cách nói, còn có người liên hệ hoả hoạn và tiệc pháo hoa, nếu thật sự giống như người ta nghĩ thì sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho ban lãnh đạo Tân Hải các anh."

Trương Dương cười nói: "Đa tạ bí thư Hạng đã quan tâm." Trong lòng hắn hiểu rõ, Hạng Thành chỉ ước gì hoả hoạn lần này là do tiệc pháo hoa gây nên.

Hạng Thành nói: "Hai ngày nay tin tức truyền thông xuất hiện một số sai lầm, đối với đưa tin về hoả hoạn có rất nhiều chỗ không thật, hiện tại chuyện cuối cùng cũng tra ra manh mối rồi, tôi hy vọng chuyện này sẽ được bình ổn, đừng bởi vậy mà sinh ra mâu thuẫn." Hạng Thành tuy rằng muốn đùn đẩy trách nhiệm, nhưng y dù sao vẫn phải nói mấy câu vì Hoàng Bộ Thành, lo lắng Trương Dương sẽ tiếp tục truy cứu.

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, anh là lo lắng tôi bởi vì chuyện đưa tin mà phát sinh mẫu thuẫn với bộ trưởng Hoàng ư?"

Hạng Thành nói: "Rất nhiều lúc, truyền thông cũng không phải là luôn nghe lời, nói không chừng khi nào đầu óc nóng lên sẽ ăn nói linh tinh, Trương Dương, chúng ta phải duy hộ cục diện đoàn kết, đều là đồng chí mà, có gì mà không nói được?"

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, tôi hiểu, tôi căn bản cũng không để bụng chuyện lần này, có lúc, tôi chẳng thà đi quan tâm tới công tác của mình, việc gì cứ phải đấu đá với người ta? Tôi là một cán bộ trẻ tuổi, chuyện gì cũng thiếu kinh nghiệm thật sự muốn nếu thật sự là đấu tâm nhãn với người ta, có thể sẽ bị người ta bán đi rồi còn giúp người ta đếm tiền, ngài nói xem có đúng không?"

Hạng Thành nghe ra thằng cha này rõ ràng đang ám chỉ mình, mở to mắt nói: "Anh hiện tại làm rất tốt, đúng là hậu sinh khả uý!"

Trương Dương nói: "Tôi còn cần phải học theo bí thư Hạng nhiều."

Hạng Thành biết thằng cha này không khiêm tốn như vậy, cầm chén trà trên bàn lên uống một ngụm rồi nói: "Đúng rồi, anh hôm nay tới tìm tôi có chuyện gì?"

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, hiện tại Tân Hải đã hoàn thành bỏ huyện lập thành phố, công trình khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng sắp khởi động rồi, tôi đã cân nhắc chọn ngày lành, mời ngài tới đặt móng cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu."

Hạng Thành nói: "Lúc Tỉnh trưởng Chu đến là cơ hội tốt, vì sao không làm chuyện này khi y ở Tân Hải?"

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu là chuyện của Bắc Cảng chúng ta, ngài là bí thư thị ủy Bắc Cảng, chuyện này đương nhiên nên là ngài đến chủ trì."

Hạng Thành tuy rằng hiểu rõ thằng cha này là hư tình giả ý, nhưng những lời này lọt vào tai cũng rất thoải mái, y nói khẽ: "Không cần thiết phải làm nghi thức long trọng, lần này bỏ huyện lập thành phố làm lớn quá, tôi không sao tán thành được."
Bình Luận (0)
Comment