Y Đạo Quan Đồ

Chương 1031.2

Sau khi Thường Hải Tâm rời khỏi, Tần Thanh nói: "Hải Tâm không phải là vì em nên đặc biệt tránh đi chứ?"

Trương Dương nói: "Tối nay Thường Hải Thiên quả thực phải trực, khi hắn trực Hải Tâm đều về ở với chị dâu."

Tần Thanh nói: "Vậy anh chẳng phải là cô đơn gối chiếc ư?" Khi bọn họ ở riêng với nhau, Tần Thanh sẽ không có nhiều cố kỵ, bắt đầu trêu Trương Dương.

Trương đại quan nhân cười nói: "Thật ra anh cũng không quan trọng việc này lắm, năng lực khống chế của anh vẫn rất mạnh."

Tần Thanh mặt đỏ bừng nói: "Em không biết."

Trương Dương nói: "Em nên biết rõ nhất mới đúng."

"Em sao mà biết được..." Giọng nói của Tần Thanh rõ ràng có chút động tình.

Trương đại quan nhân nhẹ nhàng dùng chân cọ vào đùi cô ta, nói khẽ: "Này, hai ta có phải nên tìm chỗ nào đó để nói chuyện riêng không?"

Tần Thanh gật đầu, ngoan ngoãn đứng dậy, khi hai người cùng nhau rời khỏi nhà ăn, Trương Dương gặp một người quen, chính là Viên Hiếu Thương, ông chủ khách sạn vương miện, bên cạnh Viên Hiếu Thương còn có một vị thiếu phụ xinh đẹp, và một đứa bé trai hoạt bát, thiếu phụ là Hộ Minh Diễm vợ hắn, bé trai là Viên Quang Đại con trai hắn.

Viên Hiếu Thương lúc ban đầu không chú ý tới Trương Dương, chỉ khi hai người đồng thời đi tính tiền, cho nên đi đối diện nhau, nếu Viên Hiếu Thương trước đó nhìn thấy Trương Dương và Tần Thanh đi cùng nhau, hắn sẽ không chủ động chào hỏi, có đôi khi, có một số tình cảnh vẫn không thấy là tốt hơn.

Nhưng nếu đã gặp thì không chào hỏi cũng ngại, Viên Hiếu Thương mỉm cười đi tới: "Bí thư Trương, khéo vậy?"

Trương Dương cười nói: "Đúng là rất khéo, anh sao cũng tới quán ăn Tân Cương ăn cơm à?"

Viên Hiếu Thương giới thiệu cho với con với Trương Dương, Trương Dương nhìn thấy con trai của Viên Hiếu Thương đáng yêu như vậy, cười cười xoa đầu Viên Quang Đại. Hắn nói với Viên Hiếu Thương: "Vị này là lãnh đạo cũ của tôi, hôm nay đến Bắc Cảng đi công tác, đặc biệt đặc biệt mời cô ta ăn cơm."

Viên Hiếu Thương cười cười với Tần Thanh, hắn giành trả tiền, Trương Dương cũng không khách khí với hắn, bọn họ cùng nhau đi ra khỏi nhà ăn, vợ Viên Hiếu Thương dẫn con trai ra xe trước, Viên Hiếu Thương dừng lại nói với Trương Dương: "Bí thư Trương, chúng ta đã một đoạn thời gian rồi không ngồi với nhau, cuối tuần này Kì Sơn tới, anh có thời gian không, chúng ta tụ tập nói chuyện chút."

Trong năm huynh đệ Viên gia, cảm giác của Trương Dương đối với Viên Hiếu Thương là tốt nhất, biết người này rất có đầu óc, lại thêm Viên Hiếu Thương nhắc tới Kì Sơn, có tầng quan hệ này, Trương Dương cũng ngại cự tuyệt, hắn gật đầu nói: "Được!"

Viên Hiếu Thương đang muốn cáo từ tôi bỗng nhiên nghe thấy từ xa truyền đến một tiếng thét chói tai, mấy người đồng thời ngẩng đầu nhìn, liền thấy một chiếc xe Buick màu đen dừng ở đó, con trai Viên Quang Đại của Viên Hiếu Thương bị hai tráng hán kéo lên ô tô, Hộ Minh Diễm vợ hắn thì bị người ta đẩy ngã xuống đất.

Trong nháy mắt, xe thương vụ đã phóng vụt đi.

Viên Hiếu Thương mắt đỏ rực lên, hắn hét lớn một tiếng rồi đuổi theo.

Trương Dương nhìn thấy tình hình không ổn, hắn ném chìa khóa xe cho Tần Thanh, cũng bước nhanh đuổi theo. Chiếc Buick đó đã từ bãi đỗ xe đi xuống đồi.

Viên Hiếu Thương tuy rằng khởi động sớm hơn Trương Dương, nhưng tốc độ của hắn so với Trương Dương thì chậm hơn rất nhiều, Trương Dương không không dọc theo đường, hắn trực tiếp chạy xuống đốc, nhảy từ hàng rào chắn thẳng xuống đốc. Khi hạ xuống đất thì chiếc xe Buick đó vừa hay đi lướt qua hắn.

Trương đại quan nhân chạy lên trước, sau đó dùng lực lượng kinh người nhảy bật lên, thân thể thành công nằm trên nóc xe Buick.

Mấy tên cướp Bên trong xe căn bản không ngờ tốc độ của Trương Dương lại nhanh như vậy, nghe thấy trên nóc xe phát ra tiếng bùm nặng nề. Đoán được Trương Dương đã hạ lên nóc. Lái xe đột nhiên phanh lại, muốn hất Trương Dương xuống xe.

Hai tay Trương đại quan nhân lại như nam châm, dính chặt lên nóc xe.

Xe Buick lại vọt lên.

Lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng rít chói tai, một mùi cao su cháy xộc lên.

Một thanh mã tấu từ dưới lên trên xuyên qua nóc xe, mũi dao lạnh như băng đâm sượt qua người Trương Dương.

Với năng lực của Trương đại quan nhân muốn chế phục người bên trong xe cũng không khó, nhưng hắn dù sao cũng có chút ném chuột sợ vỡ đồ, con trai Viên Quang Đại của Viên Hiếu Thương vẫn còn ở trong tay đối phương, nếu vạn nhất làm bị thương đứa nhỏ thì chẳng phải là mất nhiều hơn được ư.

Sau khi xe Buick gia tốc, thì lại phanh gấp, thân thể của Trương Dương theo quán tính trượt lên trước, người hắn trượt xuống vị trí kính chắn gió, một quyền đấm vỡ kính, sau đó thân thể hắn dùng tốc độ bất khả tư nghị từ cửa kính vỡ chui vào trong khoang lái.

gã nam tử ngồi ở ghế phụ rút mã tấu ra hung tợn đâm vào ngực Trương Dương, Trương đại quan nhân tóm lấy cổ tay hắn, thoáng cái đã bẻ gẫy cổ tay hắn, đoạt lấy mã tấu. Tên lái xe một tay cầm lái, một tay cầm dao đâm vào cổ Trương Dương.

Trong không gian chật hẹp, võ công của anh có cao minh đến mấy cũng không thi triển được. Chỉ có thể áp dụng chiến thuật vật lộn cận thân, Trương Dương dùng thanh mã tấu vừa cướp được để đỡ, hai con dao chạm nhau tóe lửa.

Sau khi Trương đại quan nhân đỡ một đao thì lập tức lật tay đâm ra, mã tấu hung hăng đâm vào bả vai phải của đối phương, tên lái xe đó đau đến nỗi hét thảm một tiếng hét thảm một tiếng, Trương Dương ném mã tấu đi, sau đó một chưởng chém vào yết hầu hắn.

Bên trong xe một gã tráng hán râu quai nón một tay tóm lấy Viên Quang Đại, một tay cầm mã tấu chỉ vào cổ họng Viên Quang Đại: "Buông... Buông vũ khí xuống..."

Trương Dương rút dao đâm vào vai tên lái xe ra, mã tấu dính máu thoát khỏi tay hắn bay đi, cắm thẳng vào trán tên đại hán râu quai nón, Viên Quang Đại lúc này sợ đến nỗi đã hôn mê bất tỉnh rồi, cũng may là thế nên nó mới không nhìn thấy cảnh máu tanh trước mặt.

Trương đại quan nhân trong khoảng thời gian ngắn đã liên tiếp đánh bại ba gã bắt cóc, hắn bế Viên Quang Đại đã ngất xỉu lên, lúc này xe Buick mất khống chế đã lái vào cầu Hồng Nhạn thành phố Bắc Cảng, trước tiên va chạm với một chiếc xe bánh mỳ trên đường, sau đó đổi hưởng va vào thành cầu.

Trương Dương mở cửa xe, lúc này xe đã hất đổ vòng bảo hộ cầu, đầu xe lao thẳng về phía trước, hai bánh trước đã bay lên không, Trương đại quan nhân ôm lấy Viên Quang Đại, vào khoảnh khắc chiếc xe lao ra khỏi cầu thì nhảy ra, hắn dùng thân thể để đỡ cho đứa bé, ngã lên trên cầu. Vừa hay nhìn thấy chiếc Buick đó lao ra khỏi cầu, vẽ một đường vòng cùng ở trong không trung rồi lao thẳng xuống sông.

Một chiếc Santana phanh lại không kịp đâm vào người Trương Dương, Trương đại quan nhân dùng thân thể bảo vệ Viên Quang Đại, tránh cho đứa nhỏ này bị đâm.

Khi Tần Thanh và Viên Hiếu Thương chạy đến hiện trường thì vừa hay nhìn thấy cảnh kinh tâm động phách này, Tần Thanh tim nhảy lên tới tận cổ họng, cô ta nhìn cảnh chiếc Santana đâm vào người Trương Dương, nước mắt đã không ngăn được mà trào ra.

Viên Hiếu Thương hét thảm: "Quang Đại..."

Ô tô chung quanh đều ngừng lại, tình huống ở hiện trường vô cùng hỗn loạn, người lái chiếc Santana đó đã xuống xe, sợ đến nỗi chân tay luống cuống.

Lúc này nhìn thấy Trương Dương lảo đảo đứng lên, hắn lắc đầu mắng tên lái xe đó: "Hỗn đản, anh có mắt không đấy? Muốn mưu sát à?"

Tần Thanh nghe thấy giọng nói của Trương Dương mới biết được hắn không sao, vội vàng che miệng mình lại, nhưng hai hàng nước mắt lại vẫn không ngừng chảy xuống.

Viên Quang Đại lúc này cũng tỉnh lại, nó trợn mắt nhìn nhìn, vẻ mặt mờ mịt, không biết tính mạng mình trong khoảng thời gian này đã đi đi lại lại giữa bờ sinh tử.

Viên Hiếu Thương lớn tiếng gọi tên con trai rồi liều mạng chạy tới chỗ bọn họ.

Trương Dương buông Viên Quang Đại ra, cười cười xoa xoa đầu nó: "Đi nào!"

Viên Quang Đại lúc này mới hồi phục lại tinh thần, lớn tiếng kêu ba ba, chạy tới, nhào vào trong lòng Viên Hiếu Thương, hai cha con ôm nhau khóc.

Hộ Minh Diễm cũng chạy đến, nhìn thấy con trai được cứu thì khóc không thành tiếng.

Viên Hiếu Thương đưa con trai cho vợ, mắt hắn đỏ bừng đi tới bên cạnh Trương Dương, Trương đại quan nhân hiện tại ít nhiều có chút thảm hại, nhưng hình tượng hiện tại của hắn trong mắt mọi người thì lại vô cùng rực rỡ.

Viên Hiếu Thương cầm tay Trương Dương, nói: "Bí thư Trương, cám ơn..." Trừ cám ơn ra thì hắn thực sự là không biết nên nói gì, hôm nay nếu không phải có Trương Dương, hậu quả không biết sẽ thế nào, phần nhân tình này hắn cho dù kết cỏ ngậm vành cũng không thể trả được.

Trương đại quan nhân thì cười cười, nói khẽ: "Ai cũng làm vậy cả."

Trương đại quan nhân không phải là Lôi Phong sống, nhưng thằng cha này tuyệt đối không phải là hạng người thấy chết mà không cứu, khi lao ra cứu người là xuất phát từ bản năng, hắn cũng không nghĩ quá nhiều.

Con trai của Viên Hiếu Thương ở trung tâm thành phố Bắc Cảng bị người ta ngang nhiên bắt cóc, đây tuyệt đối không phải là việc nhỏ, đại ca của Viên Hiếu Thương là cục trưởng cục công an Bắc Cảng Viên Hiếu Công, loại đại án liên quan tới bắt cóc con tin đã đủ để cảnh sát coi trọng, huống chi người bị bắt cóc lần này là cháu của cục trưởng.

Viên Hiếu Công khi tới hiện trường thì sắc mặt xanh mét, bất kể kẻ bắt cóc là ai thì cũng đều là khiêu chiến quyền uy của cục trưởng công an là y, ngay cả cháu y cũng bị người ta ngang nhiên bắt cóc, có thể thấy được trị an của Bắc Cảng ác liệt đến bước nào.

Sau khi Viên Hiếu Công làm rõ tình huống thì đi tới bên cạnh Trương Dương, chính vì Viên Hiếu Thương khẩn cầu cho nên Trương Dương cũng chỉ có thể ở hiện trường tiếp nhận sự kiểm tra sức khoẻ lâm thời của bác sĩ, nếu không hắn đã sớm đi rồi.
Bình Luận (0)
Comment