Y Đạo Quan Đồ

Chương 1033.2

Từ trong lời nói của Mạnh Truyền Mĩ Trương Dương ý thức được thị lực của bà ta xảy ra vấn đề, hắn cầm tay Mạnh Truyền Mĩ, đặt ở lên mặt mình, nói khẽ: "Cô Mạnh, cô sờ thử xem, mục đích chân chính của Trương đại quan nhân là muốn bắt mạch cho Mạnh Truyền Mĩ.

Mạnh Truyền Mĩ thở dài nói: "Cậu...cậu muốn bắt mạch cho tôi ư? Không cần phải phí tâm đâm..."

Ngón tay Trương Dương đặt trên mạch môn của Mạnh Truyền Mĩ, lông mày hắn nhíu chặt lại, mạch tướng của Mạnh Truyền Mĩ đã có dấu hiệu khô kiệt, hơn nữa Mạnh Truyền Mĩ tựa hồ có biểu hiện trúng độc, Trương Dương lắc đầu với Kiều Mộng Viện, dùng truyền âm nhập mật nói với cô ta, tình huống của Mạnh Truyền Mĩ rất nghiêm trọng, phải lập tức chữa bệnh cho bà ta.

Mạnh Truyền Mĩ hữu khí vô lực nói: "Trương Dương... Nhất định là... Nhất định là Mộng Viện gọi cậu tới. Tôi không muốn chữa bệnh...cậu để tôi tự sinh tự diệt được không?"

Kiều Mộng Viện thấp giọng khóc nức nở: "Không được, mẹ... mẹ không thể tàn nhẫn như vậy được, mẹ còn có con và đại ca, mẹ không thể không mặc kệ chúng con được!"

Mạnh Truyền Mĩ ho khan, qua một lúc lâu, tiếng ho khan mới bình ổn: "Tôi đã là người xuất gia rồi... Duyên phận giữa chúng ta đã đứt... Huống chi, hai đứa đã lớn, tôi... tôi..."

Trương Dương thấy bà ta nói năng rất khó khăn, lặng lẽ vươn tay ra điểm huyệt ngủ của Mạnh Truyền Mĩ, Mạnh Truyền Mĩ cảm thấy mí mắt đột nhiên trở nên nặng trịch, rất nhanh liền thiếp đi.

Trương Dương để Kiều Mộng Viện ở lại với Mạnh Truyền Mĩ, hắn mở cửa đi ra, thính lực của hắn siêu quần, nghe ra Định Nhàn sư thái vẫn chưa đi.

Trương Dương tới bên cạnh Định Nhàn sư thái, vái bà ta một cái thật sâu: "Sư thái!"

Định Nhàn sư thái nói: "Trương thí chủ có chuyện muốn nói ư?"

Trương Dương nói: "Tình huống của bà ấy rất xấu, nếu tiếp tục ở lại thì chỉ sợ sẽ chết mất."

Định Nhàn sư thái nói: "Trong lòng bà ta đã không còn bất kỳ sinh niệm nào, nếu một người không còn lưu luyến cuộc sống, vậy thì chính là tới lúc nên đi rồi."

Trương Dương nói: "Xin sư thái khai ân, để tôi mang bà ấy đi!"

Định Nhàn sư thái hai tay hợp thành chữ thập: "A di đà Phật, thiện tai thiện tai, chỉ cần Kiều tiểu thư nguyện ý, thí chủ muốn như thế nào thì cứ làm như thế!" Nói xong, bà ta lại nói: "Mặc dù anh mang bà ta đi thì kết quả cũng sẽ không thay đổi!"

Bởi vì tình trạng thân thể của Mạnh Truyền Mĩ rất kém, Trương Dương cũng không dám tùy tiện mang bà ta đi quá xa, hắn ôm Mạnh Truyền Mĩ trở lại bên trong xe của mình, bảo Kiều Mộng Viện lái xe, tới Quẫn thị, Trương Dương liên hệ với lâm Tú, bảo cô ta hỗ trợ an bài một căn biệt thự ở đông giao Quẫn thị.

Trương Dương căn cứ vào tình huống của Mạnh Truyền Mĩ, tối hôm đó kê một phương thuốc.

Khi Kiều Mộng Viện đi sắc thuốc thì Trương Dương giải huyệt cho Mạnh Truyền Mĩ.

Mạnh Truyền Mĩ từ từ tỉnh lại. Nhìn hoàn cảnh xung quanh, bà ta mới biết chung quy Trương Dương và Kiều Mộng Viện vẫn mang bà ta ra khỏi Quan Âm viện.

Trương Dương nói: "Cô Mạnh. Cháu cũng không trưng cầu sự đồng ý của cô đã tự tiện đưa cô đi, mong cô có thể tha thứ cho cháu."

Mạnh Truyền Mĩ nói: "Tôi không trách cậu. Thật ra... Tôi ở lại Quan Âm viện cũng chỉ mang thêm phiền phức cho họ, đối với tôi mà nói thì đến chỗ nào cũng vậy thôi..."

Trương Dương nói: "Cô Mạnh, bản thân cô cũng không có bệnh gì, sở dĩ tình trạng thân thể kém như vậy là vì cô trường kỳ không ăn uống đầy đủ, còn nữa, cô có phải là dùng thuốc gì không?"

Mạnh Truyền Mĩ nói: "cậu không cần phải xen vào chuyện của tôi, từ khi tôi lựa chọn xuất gia, tôi đã không còn lưu luyến thế giới này nữa. Nếu Mộng Viện không tới tìm tôi, có lẽ tôi đã im lặng mà đi rồi..." Mạnh Truyền Mĩ có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.

Trương Dương nói khẽ: "Cô Mạnh, cô mệt rồi, trước tiên nghỉ ngơi một lát đi đã, thuốc của cháu vẫn chưa sắc xong."

Mạnh Truyền Mĩ nói: "Hai đứa không cần phải phí tâm, chuyện tôi đã quyết định sẽ không thay đổi."

Trương Dương nói: "Mộng Viện rất quan tâm tới cô. Cô làm như vậy cô ta sẽ rất thương tâm."

Mạnh Truyền Mĩ nói: "Thương tâm đối với mỗi người mà nói cũng là điều khó tránh khỏi, nhưng theo thời gian trôi qua, rồi nỗi đau cũng sẽ phai nhạt." Nói tới đây bà ta tựa hồ nhớ tới gì đó, nói khẽ: "Nếu có thể, hãy đưa tôi tới Tây Sơn tự một chuyến?"

Trương Dương không ngờ Mạnh Truyền Mĩ lúc này vẫn muốn tụng kinh lễ Phật. Không khỏi thầm thở dài, nhưng hắn thật sự không nghĩ ra lý do để cự tuyệt Mạnh Truyền Mĩ, Mỉm cười nói: "Cô Mạnh, cháu có thể đáp ứng cô, nhưng cô cũng phải phải đáp ứng cháu, lát nữa phải uống thuốc, ăn chút gì đó, có tinh thần và thể lực thì cháu mới có thể dẫn cô đi được, cô nói xem có đúng không?"

Mạnh Truyền Mĩ có chút mệt mỏi nhắm mắt lại: "Được, tôi nghe lời cậu!"

Trương Dương tới phòng bếp, nhìn thấy Kiều Mộng Viện đang trông nồi, nhìn bếp lò rồi lặng lẽ rơi lệ, Trương Dương đi tới, nói khẽ: "Cô khóc trông không xinh đâu, cười lên vẫn mê người hơn."

Kiều Mộng Viện vội vàng quay đầu lại, nhanh chúng lau đi nước mặt, gắt: "Ai cho anh nhìn, khó coi thì sao? Việc gì tới anh?"

Trương Dương ngửi mùi thuốc, sau đó mở nồi ra nhìn, nói khẽ: "Đợi thêm mười phút nữa."

Kiều Mộng Viện nói: "Mẹ tôi sao rồi?"

Trương Dương nói: "Bà ấy tạm thời chắc không sao, nói là muốn tôi đưa tới Tây Sơn tự!"

"Tây Sơn tự? Ở đâu?"

Trương đại quan nhân bị hỏi mới cảm thấy Tây Sơn tự cực kỳ quen thuộc, nghĩ kỹ lại mới nhớ ra Tây Sơn không phải không phải là ở núi Thanh Đài, mình lần trước tới thôn Tiểu thạch Oa Lô Gia lương huyện Tây Sơn, vừa hay gặp đạo tặc trộm phật ngọc, mà bức phật ngọc đó không phải chính là bị trộm ra từ Tây Sơn tự ư? Danh khí của bản thân Tây Sơn tự cũng không lớn, Mạnh Truyền Mĩ sao lại muốn tới đó bái phật? Chẳng lẽ Mạnh Truyền Mĩ... Trương đại quan nhân không dám tiếp tục đoán nữa, hắn lắc đầu, trên đời này chắc không có nhiều sự trùng hợp như vậy.

Kiều Mộng Viện từ vẻ mặt của Trương Dương nhìn ra được điều dị thường, nói khẽ: "Anh làm sao vậy?"

Trương Dương cười nói: "Không sao, đúng rồi! Vì sao không nói chuyện mẹ cô sinh bệnh với bộ trưởng Kiều, có lẽ đây là một cơ hội để bọn họ gương vỡ lại lành."

Kiều Mộng Viện cắn cắn môi, mặt lập tức trở nên trắng bệch, Trương đại quan nhân lập tức ý thức được mình nói sai rồi, ngượng ngùng cười nói: "Cái đó... thôi coi như tôi chưa nói gì."

Kiều Mộng Viện cũng không phải là không muốn cha mẹ hàn gắn lại, nhưng lúc trước trong lúc vô ý nghe thấy cha mẹ cãi nhau, cô ta mới ý thức được gia đình mà mình vẫn cho rằng là hạnh phúc thì ra tồn tại bí mật kinh thiên như vậy, mình không phải là con gái ruột của cha, thậm chí mình không phải họ Kiều, không có bất kỳ quan hệ gì với Kiều gia, mà tất cả những điều này, cô ta chỉ có thể thầm thừa nhận trong lòng, cho dù là khi đối diện với Trương Dương cũng không thể nói ra được, hiện thực đối với cô ta tàn khốc như vậy, khiến cô ta không biết nên đối mặt như thế nào.

Kiều Mộng Viện một lần nữa lựa chọn trốn tránh, nhưng rất nhiều chuyện nhất định không thể nào tránh được, mẹ bởi vì chuyện này mà xuất gia trốn tránh hiện thực, nhưng cô ta hiển nhiên không tìm được sự giải thoát trong phật môn, trước mắt cô ta bất kể thể xác hay là tinh thần đều đang bên bờ sụp đổ, Mộng Viện không nghĩ ra còn có ai có thể giúp mình, chỉ có Trương Dương.

Có lẽ là Trương Dương đáp ứng đưa bà ta tới Tây Sơn tự đã mang đến tác dụng, Mạnh Truyền Mĩ uống thuốc mà con gái sắc, rất nhanh liền thiếp đi. Trong mắt Kiều Mộng Viện mà nói là một hiện tượng tốt, ít nhất bà ta cũng nguyện ý nhận điều trị.

Trương Dương vẫn không coi trọng tình huống của Mạnh Truyền Mĩ, hắn thậm chí cho rằng tình trạng trước mắt của Mạnh Truyền Mĩ có chút giống với hồi quang phản chiếu, thật ra với y thuật của hắn hoàn toàn có thể chữa khỏi cho Mạnh Truyền Mĩ, nhưng vấn đề chân chính của Mạnh Truyền Mĩ không phải là trên bệnh tình, mà là trên tâm lý, bà ta đã mất đi tín niệm sống tiếp, muốn cứu bà ta, nhất định phải một lần nữa khơi lên dục vọng sinh tồn của bà ta, Trương đại quan nhân bất lực đối với chuyện này. Tuy rằng đã biết Mạnh Truyền Mĩ rất nhiều năm, nhưng hắn cũng không hiểu được Mạnh Truyền Mĩ, giữa hai người cơ hồ không có cơ hội trao đổi. Tuy rằng là như vậy, Trương đại quan nhân cũng có thể đoán được mấu chốt của Mạnh Truyền Mĩ là ở vấn đề gia đình, mười phần có chín là có liên quan tới Kiều Chấn Lương, đối với chuyện gia đình người khác, Trương đại quan nhân không tiện hỏi, cho dù đối phương là cha mẹ của Kiều Mộng Viện.

Chờ mẹ ngủ rồi, Kiều Mộng Viện vào trong hoa viên, nhìn thấy Trương Dương vừa mới nói chuyện điện thoại xong, cô ta đi tới ngồi xuống xích đu đối diện Trương Dương, theo gió đêm nhẹ nhàng lắc lư: "Đã muộn thế này rồi còn bận à?"

Trương Dương cười nói: "Không sao, gọi điện thoại cho Yên Nhiên, cô ta cuối tháng sẽ về tham gia hôn lễ của em gái tôi."

Kiều Mộng Viện nghe thấy tên của Sở Yên Nhiên, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường, cô ta ngẩng đầu, nhìn ánh trăng trên bầu trời, nói: “Thật là hâm mộ hai người."

Trương đại quan nhân bị những lời này của Kiều Mộng Viện khiến cho ngây ra, hắn muốn bắt lấy ánh mắt của Kiều Mộng Viện lúc này, nhưng Kiều Mộng Viện ngửa đầu, từ góc độ của hắn không thể nhìn rõ, chỉ thấy hai giọt lệ sáng trong dưới ánh trăng, cô ta đã khóc.

Trương Dương nói: "Mộng Viện, cô sẽ tới chứ?"

Kiều Mộng Viện gật đầu, cô ta lau nước mắt, có chút ngượng ngùn nói: "Mấy ngày nay tôi bị chuyện của mẹ khiến cho không biết phải làm sao, cho tới khi thấy anh tôi mới thấy an tâm."

Trương Dương nói: "Vì sao không nói chuyện này với cha cô?" Hắn cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi tới chuyện này.

Kiều Mộng Viện nói: "Mẹ tôi không cho tôi nói... Ngăn cách giữa bà ấy và cha tôi rất sâu..."

Trương Dương thở dài nói: "Dù sao cũng là người một nhà, hiện tại tình huống của cô Mạnh đã như vậy, cô nếu không nói, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sau này sẽ day dứt."

Kiều Mộng Viện cắn cắn môi, nước mắt lại chảy ra, cô ta quả thực không biết nên làm thế nào cho phải, Trương Dương đứng lên, vươn tay ra, dùng ngón cái lau nước mắt trên mặt Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện cảm thụ được nhiệt độ lòng bàn tay của Trương Dương, bỗng nhiên một loại bi thương khó có thể tả nổi xộc lên, cô ta nhào vào trong lòng Trương Dương khóc nức nở.

Trương Dương vuốt ve tóc cô ta, ôn nhu nói: "Không sao, bất kể gặp phải chuyện gì, tôi cũng sẽ đối diện cùng cô."

Kiều Mộng Viện thút thít nói: "Mẹ tôi không muốn gặp ông ấy, nếu... nếu nói chuyện này cho cha tôi.... bà ây... bà ấy thà chết còn hơn..."

Tim Trương đại quan nhân thắt lại, rốt cuộc là cừu hận như thế nào mới có thể tạo thành ngăn cách lớn như vậy giữa hai vợ chồng, nhìn bộ dạng khóc không thành tiếng của Kiều Mộng Viện, Trương Dương cảm nhận được rõ ràng áp lực cực lớn mà cô ta hiện tại đang phải gánh chịu.
Bình Luận (0)
Comment