Y Đạo Quan Đồ

Chương 1036.3

Trần Ái Quốc nói: "Hắn nổi tiếng là giỏi đánh nhau,tính khí cũng không tốt, năm đó đám người cùng tuổi của thôn Tiểu Thạch Oa không ai là không sợ hắn, có điều hắn đối với đám thanh niên trí thức chúng tôi thì không tồi."

Trương Dương gật đầu, đối với người cha chưa bao giờ gặp này, ấn tượng của hắn bắt đầu dần dần trở nên rõ ràng.

Trần Ái Quốc nói: "Thôn Tiểu Thạch Oa là nơi hẻo lánh, thanh niên trí thức xuống đây cũng chỉ có tám người, tôi cũng có chút ấn tượng với vị nữ sĩ mà cậu cõng..."

Trương Dương hai mắt sáng ngời, Trần Ái Quốc cuối cùng cũng nguyện ý kể lại chuyện xưa rồi.

Trần Ái Quốc từ trong ví lấy ra một bức ảnh, bức ảnh đó là một bức ảnh chụp chung, Trương Dương cũng có, có điều bức cho không rõ bằng bức của Trần Ái Quốc, Trần Ái Quốc chỉ vào ảnh, nói: "Hứa Thường Đức, Đổng Đắc Chí, Thẩm Lương Ngọc, Vương Quân Dao, tôi, Trần Thiên Trọng..."

Trương Dương trong lòng thầm cảm khái, sáu người này mình đều biết tất cả, trừ Vương Quân Dao có thể đang sống với thân phận khác và Trần Ái Quốc trước mắt ra, những người khác đều đã chết rồi.

Trần Ái Quốc chỉ chỉ vào một nam tử lùn nhất: "Hắn tên là Mẫn Cương, chết sớm nhất, được chôn ở mảnh đồi phía sau, đất đá của thôn Tiểu Thạch Oa vùi lấp hắn, khi đào ra được thì tắt thở."

Trương đại quan nhân thầm nghĩ lại thêm một người chết, xem ra thôn Tiểu Thạch Oa thật đúng là một khối hung địa. Ánh mắt hắn hướng về phía vị trí ở chính giữa bức ảnh, người đứng sóng vai với Trần Thiên Trọng.

Trần Ái Quốc nói: "Hắn tên là Tiêu Minh Hiên, là người có tài khí nhất trong đám người chúng tôi, người mà cậu hôm nay cõng, nếu tôi nhớ không lầm thì trước đây từng đến tìm hắn, nghe nói là đối tượng của hắn, trong ấn tượng của tôi thì nữ sĩ đó đã tới hai lần, thái độ của Tiêu Minh Hiên đối với cô ta vô cùng lãnh đạm, một lần đến về sau còn khóc rồi đi."

Trương đại quan nhân nhìn chằm chằm vào Tiêu Minh Hiên trong ảnh, luôn cảm thấy vẻ mặt và thần thái của người này có chút quen thuộc, nhưng đường nét trên khuôn mặt lại có chút xa lạ.

Trần Ái Quốc nói: "Chuyện quá khứ mà tôi biết đều nói với cậu tất cả rồi."

Trương Dương gật đầu: "Cám ơn!"

Trần Ái Quốc nói: "Vị nữ đó lựa chọn đến Tây Sơn tự nhảy xuống tự tự, tôi thấy cô ta vẫn không buông bỏ được chuyện mấy chục năm trước." Y thở dài: "Ngày tháng đó đã lưu lại cho chúng tôi một ám ảnh quá sâu, tôi không muốn nhắc tới nữa!"

Trương Dương vẫn nhìn chăm chú vào Tiêu Minh Hiên trong ảnh, từ bề ngoài thì mình chưa bao giờ gặp người này, nhưng sao lại có cảm giác giống như đã từng quen biết, trong tám người, người này là một người bình tĩnh thong dong nhất, vẻ bình tĩnh thong dong này ở vào tuổi này khó mà có được, một đám người trẻ tuổi thân ở vào nghịch cảnh, một đám người trẻ tuổi phong nhã hào hoa, vận mệnh lại đột nhiên phát sinh thay đổi, ở vào hoàn cảnh như vậy vẫn bảo trì được bình tĩnh thì cũng là hiếm có, Hứa Thường Đức không làm được, trên mặt y tràn ngập vẻ uể oải, Trần Thiên Trọng thoạt nhìn cũng không vui, tuy rằng mỗi người đều đang cười, nhưng đa số vẫn mang theo vẻ u buồn, Tiêu Minh Hiên này vẫn cười rất bình tĩnh thong dong, không biết vì sao, Trương Dương bỗng nhiên nghĩ tới một người, Tiêu Quốc Thành! Tuy rằng vẻ ngoài của Tiêu Minh Hiên và Tiêu Quốc Thành hoàn toàn bất đồng, nhưng bọn họ có nụ cười bình tĩnh thong dong rất giống nhau.

Trương đại quan nhân lắc đầu, trên đời này không có chuyện trùng hợp như vậy chứ?

Trần Ái Quốc nhìn thấy vẻ mặt của hắn, có chút kinh ngạc nói: "Cậu nghĩ gì vậy?"

Trương Dương cười nói: "Không có gì!"

Trở lại bên cạnh Kiều Mộng Viện, Tế Thiện cũng vừa ăn cơm xong, Trương Dương lặng lẽ gọi y ra cửa, màn đêm đã buông xuống, thời tiết cũng quang rồi, Trương Dương đưa bức ảnh đó cho Tế Thiện, chỉ vào Tiêu Minh Hiên ở giữa: "Đại sư có nhớ người này không?"

Tế Thiện gật đầu: "Hắn chính là thanh niên trí thức năm đó thường đến chùa, đúng rồi, hắn từng dẫn vị nữ thí chủ đó tới..."

Trương Dương đã có thể chứng thực, Mạnh Truyền Mĩ và Tiêu Minh Hiên này từng có một đoạn tình cảm, mà đoạn tình cảm này bắt đầu trước khi gặp Kiều Chấn Lương, bởi vì nằm tháng đặc thù đó, tình cảm của Mạnh Truyền Mĩ và Tiêu Minh Hiên cũng kết thúc mà không có kết quả, sau khi hai người tách ra, Mạnh Truyền Mĩ gặp Kiều Chấn Lương, gả cho y, cũng sinh Kiều Bằng Cử cho y. Mà khi Mạnh Truyền Mĩ đang sống cuộc sống yên vui thì gặp lại Tiêu Minh Hiên, hai người tỉnh cũ không rủ cũng tới, cuối cùng không thể khống chế được mình, đi nhầm một bước, Mạnh Truyền Mĩ có thai, sinh ra đứa con gái không thuộc về Kiều Chấn Lương - Kiều Mộng Viện, đương nhiên tất cả cũng là Trương đại quan nhân đoán thôi. Mạnh Truyền Mĩ đã chết, bà ta để lại cho Kiều Chấn Lương một nỗi nhục nhã cả đời cũng không thể xóa đi được, để lại cho Kiều Mộng Viện nỗi đau xót vô tận. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Kiều Mộng Viện đã biết bí mật mình không phải là người của Kiều gia.

Trương đại quan nhân thầm cảm thán, chuyện sao phức tạp như vậy.

Tế Thiện Trương Dương ngơ ngác xuất thần, không khỏi gọi hắn: "Trương thí chủ, Trương thí chủ!"

Trương Dương lúc này mới trở lại hiện thực, hắn cười nói: "Đại sư, tôi có yêu cầu quá đáng."

Tế Thiện gật đầu nói: "Trương thí chủ cứ nói."

Trương Dương nói: "Chuyện hôm nay đại sư nói với tôi, có thể không nhắc tới với ai khác nữa không?"

Tế Thiện nói: "Trương thí chủ yên tâm, việc này tôi sẽ không nhắc tới với bất kỳ ai."

Trương Dương lại nói: "Đại sư tôi muốn hỏi ông một chuyện, cha tôi Trương Giải Phóng năm đó là một người như thế nào?"

Tế Thiện nghĩ nghĩ, không hề trực tiếp đánh giá về Trương Giải Phóng mà nói khẽ: "Đám người năm đó muốn tới đốt Tây Sơn tự, chính là phụ thân anh dẫn đầu."

Trương đại quan nhân có chút xấu hổ cười cười, xem ra ông già của mình quả thực không phải là người lương thiện.

Tế Thiện lại nghĩ tới một chuyện: "Đúng rồi, lần này có người quyên cho Tây Sơn tự chúng tôi một khoản tiền lớn để sửa chữa chùa miếu, tôi hoài nghi người quyên tiền có thể chính là thanh niên trí thức năm đó."

Trương Dương nhướn mày, đây cũng là một điểm đi vào rất tốt. Chỉ cần điều tra ra lai lịch của khoản tiền quyên góp đó, tất nhiên có thể tìm được Tiêu Minh Hiên kia rốt cuộc là ai.

Trương Dương không đợi ngày mai mới tới bái tế cha, hắn không mê tín, không tin thuyết quỷ thần là cái gì, hỏi Trần Ái Quốc rõ vị trí của mộ cha hắn rồi tối hôm đó lần mò đi lên đồi, mang theo một bình rượu, rưới lên mộ cha.

Người đã chết rồi, bất kể năm đó Trương Giải Phóng là thiện hay ác, tất cả đều đã hóa thành mây khói, Trương đại quan nhân thầm nói trước mộ cha: "Cha à, năm đó khi cha còn sống không làm được bao nhiêu chuyện tốt, giúp Hứa Thường Đức trợ Trụ vi ngược, lại cưỡng hiếp Thẩm Tĩnh Hiền, sinh ra Tô Viện Viện, những việc này đều là chuyện xấu táng tận lương tâm. Con làm con thì cũng ngại không nói cha, cha ở dưới suối vàng có biết thì nên kiểm điểm lại mình nhé.

Trương Giải Phóng đã chết nhiều năm rồi, tất nhiên sẽ không nghe thấy tiếng lòng của con trai.

Trương Dương mượn ánh trăng, nhổ cỏ hoang xung quanh mộ, thầm nghĩ, năm đó ông già mình làm nhiều chuyện xấu, mình nếu có cơ hội sẽ tận lực bù đắp, nếu không sao có câu cha làm trái thì con đền bù.

Trương Giải Phóng ở dưới suối vàng nếu biết được, nhất định cũng sẽ cảm thấy an ủi vì có một đứa con trai như vậy.

Kiều Mộng Viện cả đêm không ngủ, bồi bạn bên cạnh thi thể mẹ, Trương Dương cũng cả một đêm không ngủ, sau khi từ mộ cha về thì lặng lẽ ở bên cạnh Kiều Mộng Viện, cái gì gọi là hoạn nạn gặp chân tình, chính là khi người khác cần anh nhất thì anh xuất hiện bên cạnh người đó. Nhân sinh của Kiều Mộng Viện xảy ra kịch biến như vậy, không phải Trương Dương từ đầu đến cuối ở bên cạnh cô ta, cô ta chỉ sợ đã sớm suy sụp rồi.
Bình Luận (0)
Comment