Y Đạo Quan Đồ

Chương 1055.2

Trương Dương nói: "Bọn họ đang theo dõi em, em tốt nhất thành thành thật thật ở lại đó, đừng đi đâu cả."

Tần Manh Manh nói: "Có tin tức của Hà tiên sinh không?"

Trương Dương nói: "Tạm thời chưa có, có điều tình cảnh của em cũng có chút không ổn, trước khi anh tìm được biện pháp thì em cứ ở lại đó, chị Thanh sẽ chiếu cố cho em."

Tần Manh Manh nói: "Em tắt điện thoại di động rồi, Vu Đông Xuyên không tìm thấy em, vạn nhất hắn có tin tức của Hà tiên sinh thì cũng không liên hệ được với em."

Trương Dương nói: "Tên đó không phải là hạng tốt lành gì, em nhất định phải trấn định, mẹ nuôi của anh đã nói, chuyện của Hà tiên sinh sẽ không quá lớn, cha nuôi của anh sẽ hỗ trợ nghĩ biện pháp."

Tần Manh Manh bất lực nói: "Sớm biết như vậy thì em không nên để ông ta trở về."

Trương Dương nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, hối hận cũng vô dụng, em yên tâm đi, chuyện rất nhanh sẽ có manh mối."

Trương Dương dập máy, nhìn thấy xa xa có người đang nhìn mình, chính là phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương, hắn vừa hay đến tỉnh ủy làm việc, không ngờ gặp Trương Dương ở đây, Trương Dương cười cười đi tới chỗ hắn: "Bí thư Tưởng, sao lại là ngài."

Tưởng Hồng Cương cười nói: "Tôi đến tìm bí thư Tống, hẹn gặp mặt vào mười giờ."

Trương Dương nhìn đồng hồ, mới tám giờ rưỡi, Tưởng Hồng Cương cũng tích cực thật, tới trước cả tiếng rưỡi để đợi được triệu kiến.

Tưởng Hồng Cương buột miệng nói ra thời gian, không khỏi có chút hối hận, tuy rằng Trương Dương không phải là người ngoài, nhưng hắn cũng không nên biểu lộ ra tâm tính sợ hãi khi mình gặp mặt bí thư tỉnh ủy.

Trương Dương nói: "Tìm ông ta có chuyện gì?"

Tưởng Hồng Cương cười nói: "Còn không phải là vì chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu của các anh ư, tài chính mà tỉnh lý đáp ứng đến bây giờ vẫn chưa phát xuống, bí thư Hạng bảo tôi lần này tới để câu thông với tỉnh lý một chút, xem đến bao giờ thì khoản tiền đó được phát xuống."

Trương Dương trào phúng nói: "Bí thư Hạng từ lúc nào trở nên quan tâm tới chuyện của khu bảo lưu thuế nhập khẩu như vậy thế."

Tưởng Hồng Cương tuy rằng trong lòng cũng không có hào cảm gì với Hạng Thành, nhưng ở ngoài mặt vẫn phải dối trá một phen: "Khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng là một bộ phận của Bắc Cảng, bí thư hạng vẫn rất quan tâm tới công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu."

Trương Dương mắng thầm Tưởng Hồng Cương dối trá, phóng mắt khắp toàn bộ Bắc Cảng, chỉ sợ không ai hận Hạng Thành hơn hắn, giữa Trương Dương và Hạng Thành chỉ là không hợp chính kiến, mà giữa Tưởng Hồng Cương và Hạng Thành lại là tranh đấu quyền lực, mọi người đều rõ, Hạng Thành xem trọng người nối nghiệp là Cung Hoàn Sơn, chỉ cần lý do này thôi đã đủ để Tưởng Hồng Cương hận Hạng Thành tới hấu xương.

Tưởng Hồng Cương nói: "Trương Dương, anh cũng đến tỉnh ủy làm việc à?"

Trương Dương nói: "Có chút việc nhỏ thôi."

Tưởng Hồng Cương nói: "Hay là anh cùng tôi tới chỗ bí thư Tống đi, vừa hay có thể báo cáo công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu với bí thư Tống."

Trương Dương cười thầm trong lòng, Tưởng Hồng Cương này cũng thú vị thật, đi gặp lãnh đạo còn muốn dẫn theo người, có điều hắn ngẫm lại, lập tức minh bạch dụng ý của Tưởng Hồng Cương, trong mắt Tống Hoài Minh, phó bí thư cấp thành phố như Tưởng Hồng Cương tất nhiên không tính là nhân vật quan trọng gì, mục đích Tưởng Hồng Cương gặp Tống Hoài Minh chỉ có một, đó chính là chèo kéo quan hệ với lãnh đạo, tăng cường ấn tượng của bí thư tỉnh ủy đối với hắn, nhưng muốn đạt được hiệu quả, chỉ bằng vào loại bái phỏng vì việc công này là không đủ, Tưởng Hồng Cương kéo hắn đi cùng là muốn phủ lên một sắc thái khác.

Thật ra Tưởng Hồng Cương trước khi đến Đông Giang đã muốn thông qua Trương Dương dẫn kiến tới nhà của Tống Hoài Minh, nhưng Trương Dương mấy ngày nay bận việc hôn nhân của em gái, Tưởng Hồng Cương cũng ngại mở miệng, lần này hắn và Tống Hoài Minh gặp mặt, vẫn là lão bạn học Quách Thụy Dương thông qua thư ký Chung Bồi Nguyên của Tống Hoài Minh an bài, ít nhiều có chút bỏ gần tìm xa, không ngờ lại ở trụ sở tỉnh ủy gặp Trương Dương, Tưởng Hồng Cương lập tức cảm thấy lần này có thể là cơ hội tốt mà trời cao an bài, cho nên đề xuất muốn Trương Dương cùng đi.

Trương Dương nghĩ nghĩ, Tưởng Hồng Cương nếu đã đề suất, mình cũng không tiện từ chối, nhưng hiện tại mới tám giờ rưỡi, nếu thật sự cùng hắn đợi Tống Hoài Minh Tống Hoài Minh thì phải ở đây thêm một tiếng rưỡi đồng hồ, Trương đại quan nhân cũng không có tính nhẫn nại như vậy, hắn cầm trực tiếp gọi cho Chung Bồi Nguyên, đây không phải là Trương Dương không thể trực tiếp gọi điện thoại cho Tống Hoài Minh, bởi vì hiện tại là thời gian làm việc, hắn cũng không biết Tống Hoài Minh có đang bận gì không, cứ hỏi Chung Bồi Nguyên một tiếng trước hắn tốt hơn.

Chung Bồi Nguyên nghe nói Trương Dương muốn tìm Tống Hoài Minh, y bảo Trương Dương chờ một lát, chỉ chốc lát sau liền nói với Trương Dương là đi đi, bí thư Tống vừa mới trở lại văn phòng, hiện tại đang có thời gian.

Tưởng Hồng Cương đứng bên cạnh nghe Trương Dương gọi điện thoại cho Chung Bồi Nguyên, gọi điện thoại xong là lập tức được Tống Hoài Minh truyền triệu, vừa hâm mộ lại có chút do dự, hắn không ngờ Trương Dương làm việc nhanh gọn như vậy, vốn muốn gọi Trương Dương cùng đi gặp Tống Hoài Minh là chỉ muốn thông qua Trương Dương để kéo gần quan hệ với Tống Hoài Minh, cũng không phải là muốn gặp Tống Hoài Minh trước, nếu hắn hiện tại đi thì ngược lại biến thành hắn đi theo Trương Dương, hơn nữa Chung Bồi Nguyên trước đó đã an bài cho hắn gặp mặt Tống Hoài Minh sẽ có cảm tưởng thế nào? Có thể cảm thấy khó chịu vì hắn làm việc không dựa theo quy củ hay không?"

Trương Dương nói: "Đi thôi, bí thư Tống vừa hay đang rảnh, chúng ta đi nào."

Tưởng Hồng Cương trong thời gian này đã cân nhắc kỹ lợi hại, hắn lắc đầu nói: "Trương Dương, tôi không thể tới vào lúc này được."

Trương Dương nói: "Sao? Anh thực sự là định đợi ở đây tới mười giờ ư?"

Mặt Tưởng Hồng Cương nóng lên, ở Bắc Cảng hắn còn miễn cưỡng được tính là cá nhân, nhưng ở tỉnh lý, hắn căn bản chính là tiểu nhân vật không quan trọng, thậm chí còn không bằng Trương Dương, cái khác không nói, ngay cả nhìn thấy thư ký Chung Bồi Nguyên của Tống Hoài Minh hắn cũng phải cười bồi rồi.

Tưởng Hồng Cương nói: "Tôi không phải muốn đợi tới mười giờ, tôi chín giờ còn phải tới chỗ tỉnh trưởng Chu một chuyến, lần trước y tới Bắc Cảng, có chút bất mãn với an bài của thị lý, bí thư Hạng muốn tôi đến giải thích một chút." Nói như vậy ít nhiều có chút ý tứ tự dát vàng lên mặt mình. Hắn và Chu Hưng Dân căn bản không hẹn gặp mặt hôm nay, sau khi hắn tới Đông Giang căn bản không gặp Chu Hưng Dân.

Trương Dương vừa nghe vậy thì biết là hắn nói dối, Tưởng Hồng Cương cũng không phải là kẻ ngốc, không thể an bài thời gian gặp hai vị lãnh đạo tỉnh sát nhau như vậy, tới chỗ lãnh đạo anh biết được lãnh đạo sẽ nói chuyện với anh bao lâu ư? Người ta không có ý đuổi anh đi thì anh dám bỏ đi ư? Có thể được triệu kiến đã là không dễ dàng rồi, Tưởng Hồng Cương tám chín phần mười là đặc biệt chuẩn bị cả thời gian buổi sáng để gặp Tống Hoài Minh, Trương Dương cũng không vạch trần, gật đầu nói: "Không ngờ an bài nhật trình của bí thư Tưởng dày đặc như vậy, thế tôi đi trước."

Tưởng Hồng Cương cười nói: "Anh đi trước đi, anh đi trước đi, chúng ta ai làm việc nấy, buổi trưa có rảnh thì cùng nhau đi ăn cơm."

Trương Dương nói: "Buổi trưa thì không được, tôi đã đáp ứng Yên Nhiên tới nhà cô ta ăn cơm rồi." Trương đại quan nhân cũng nói dối, hai ngày này Sở Yên Nhiên cho hắn nghỉ, căn bản không nhắc tới chuyện phải tới nhà cô ta ăn cơm.

Tưởng Hồng Cương nói: "Vậy khi nào anh rảnh thì gọi điện thoại cho tôi, dù sao mấy ngày này tôi cũng không rời khỏi Đông Giang, hai chúng ta cùng nhau uống một trận, nói một số lời tri tâm, tôi muốn nói chuyện với anh."

Trương Dương nói: "Được, bí thư Tưởng, tôi có thời gian sẽ chủ động hẹn anh, lần này anh từ xa tới đây ủng hộ tôi, tôi còn chưa cảm tạ anh."

Tưởng Hồng Cương cười một tiếng, xua tay nói: "Mau đi đi, đừng để bí thư Tống chờ lâu."

Bất kể có gặp Tưởng Hồng Cương hay không, Trương Dương cũng định tới chỗ Tống Hoài Minh một chuyến, Lưu Diễm Hồng sẽ không vô duyên vô cớ tìm tới mình, Trương Dương lo lắng chuyện mà Lưu Diễm Hồng biết thì Tống Hoài Minh cũng biết, dù sao quan hệ của hai người bọn họ cũng không bình thường, Trương đại quan nhân luôn cảm thấy Lưu Diễm Hồng là hồng nhan của Tống Hoài Minh, quan hệ giữa hai người có chút không minh bạch, tuy rằng hắn tin Tống Hoài Minh khẳng định sẽ không có thứ gì có tính thực chất với Lưu Diễm Hồng, nhưng hắn vẫn cho rằng giữa Tống Hoài Minh và Lưu Diễm Hồng có gì đó ám muội.

Trong mắt Trương đại quan nhân, quan hệ bằng hữu chân chính giữa nam nữ rất đáng quý, cái gì gọi là quý? Vật lấy hiếm làm quý, ít nhất thì đối với hắn, giữa nam nữ trở thành bằng hữu bình thường đã ít lại càng ít, cho dù là tối hôm qua khi tiếp xúc thân mật với Tần Manh Manh, tim thằng cha này cũng nhộn nhạo vài lần. Nhớ lại, Trương đại quan nhân vẫn tự trách vì cảm giác đó, cô ta là em gái của mình, Trương Dương à Trương Dương, mày không thể thuần khiết một chút ư?

Trương đại quan nhân rất biết tìm cớ cho mình, đấy là bản tính sai khiến, mình là là nam nhân, gặp con gái xinh đẹp nói sao cũng phải có chút phản ứng chứ, bằng không thì mình thành không bình thường rồi. Nam nhân xung động vài lần như vậy là rất bình thường, luôn luôn không khống chế được xung động của mình mới là không bình thường, từ điểm này mà nói, mình vẫn là một đồng chí tốt rất bình thường.
Bình Luận (0)
Comment