Y Đạo Quan Đồ

Chương 1067.2

Tiêu Quốc Thành nói: "Thân là một thương nhân, tôi đương nhiên hy vọng chính đàn Bắc Cảng sẽ yên ổn, bất kể thương nhân hay là người dân, bất kể làm sinh ý lớn hay nhỏ, chúng tôi đều chỉ là một con tôm con tép, sinh hoạt tại ở phiến hải vực Bắc Cảng này, nếu sóng to gió lớn tới, mọi người cũng không có gì ăn, không khỏi còn bởi vì trận phong ba này mà táng mạng."

Trương Dương nói: "Nói chuyện với Tiêu tiên sinh luôn khiến tôi học được rất nhiều thứ."

Tiêu Quốc Thành nói: "Ba người đi tất có một người là thày, trên người mỗi người đều có thứ gì đó đáng để người khác học tập."

Cung Kì Vĩ chỉ dùng ba ngày để giao lại toàn bộ công tác của Nam Tích, đương nhiên cái này có liên quan tới sự phối hợp chặt chẽ của ban lãnh đạo Nam Tích, Cung Kì Vĩ không định để người nhà tới Bắc Cảng, Dương Ninh có công tác, con gái Cung Nhã Hinh đang học ở Nam Tích, huống chi Bắc Cảng bên kia tựa hồ cũng không yên ổn.

Trạm thứ nhất của Cung Kì Vĩ là Đông Giang, dựa theo yêu cầu của bộ trưởng tổ chức Tiêu Nãi Vượng, hắn tới tỉnh lý báo danh trước, sau đó Tiêu Nãi Vượng sẽ tự mình dẫn hắn tới Bắc Cảng thượng nhiệm.

Sau khi Cung Kì Vĩ làm xong thủ tục tương quan ở bộ tổ chức tỉnh thì Tiêu Nãi Vượng bảo hắn tới văn phòng của bí thư tỉnh ủy một chuyến, bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh đang ở đó chờ hắn.

Cung Kì Vĩ biết mình như vậy lần này sở dĩ được phái tới Bắc Cảng là vì tỉnh ủy bí thư Tống tự mình điểm danh, điều này thể hiện rõ sự coi trọng của Tống Hoài Minh đối với hắn. Hắn quả thực cũng có chút muốn gặp Tống Hoài Minh, muốn thông qua lần gặp này để hiểu rõ ý đồ chân chính mà bí thư Tống phái mình tới Bắc Cảng.

Tống Hoài Minh rất hoan nghênh Cung Kì Vĩ đến, y vô cùng thưởng thức loại cán bộ làm việc thật như Cung Kì Vĩ. Khác với Tưởng Hồng Cương, Cung Kì Vĩ là người nói được làm được, hơn nữa quyết đoán hơn người, lúc trước ở Nam Tích mà Từ Quang Nhiên chiếm địa vị chủ đạo tuyệt đối, Cung Kì Vĩ có gan đấu tranh cứng đối cứng với y, đã chứng tỏ cá tính mãnh liệt của Cung Kì Vĩ.

Một cán bộ có cá tính mãnh liệt chưa chắc đã là một cán bộ tốt, nhưng cán bộ không có cá tính đa số đều là trung dung và bình phàm.

Sau khi Cung Kì Vĩ ngồi xuống thì cười nói: "Bí thư Tống, ngài lần này khiến cho tôi trở tay không kịp."

Tống Hoài Minh nói: "Một đảng viên tùy thời phải chuẩn bị nghe đảng triệu hồi, anh không thể ngay cả chút giác ngộ này cũng không có chứ?"

Cung Kì Vĩ nói: "Chính là cảm thấy có chút đột ngột, dù sao trên tay tôi còn có công tác của cảng Nước Sâu."

Tống Hoài Minh cười nói: "Chính là vì anh ở công trình cảng Nước Sâu biểu hiện ra năng lực quản lý quá nổi bật cho nên mới đạt được sự công nhận nhất trí của ban lãnh đạo chúng tôi."

Cung Kì Vĩ nói: "Bí thư Tống, tôi không có ý kiến gì với lần điều động này, đúng như ngài nói, khi đảng gọi tôi, tôi nên phục tùng vô điều kiện. Nhưng tôi muốn hỏi một câu, tôi lần này có phải nên chuẩn bị sẵn sàng hy sinh tính mạng trước nguy hiểm hay không?"

Tống Hoài Minh bật cười ha ha, y rời khỏi vị trí của mình, tới bên cạnh Cung Kì Vĩ rồi ngồi xuống, nói khẽ: "Kì Vĩ à! Thu nhập kinh tế tổng hợp của Bắc Cảng trước mắt là xếp thứ nhất từ dưới lên, tỷ lệ tội phạm cũng cao nhất toàn tỉnh, với điều kiện địa lý của Bắc Cảng, vốn không nên như vậy."

Cung Kì Vĩ nói: "Bởi vì lần bổ nhiệm này có chút đột nhiên, tôi hai ngày nay bận giao lại công tác, vẫn chưa tìm hiểu sâu về tình huống của Bắc Cảng." Cung Kì Vĩ vẫn biểu hiện khá thận trọng, dù sao hắn vẫn chưa chính thức đến Bắc Cảng đến nhận chức, không có quyền lên tiếng đối với Bắc Cảng.

Tống Hoài Minh nói: "Tình huống của Bắc Cảng có thể dùng tám chữ để khái quát, quản lý hỗn loạn, xu thế quá cong! Đây không phải là vấn đề của một hai người mà là đoàn đội quản lý xuất hiện vấn đề, anh lần này tới Bắc Cảng thượng nhiệm, đúng là nhiệm vụ gian khổ, anh phải làm tốt chuẩn bị tư tưởng, phải chuẩn bị thừa nhận áp lực từ các mặt."

Cung Kì Vĩ nói: "Nghe ngài nói như vậy, trong lòng tôi thực sự có chút sờ sợ."

Tống Hoài Minh cười nói: "Anh mà biết sợ ư? Cung Kì Vĩ anh không phải có tiếng là phái cải cách, có tiếng gan lớn ư?"

Cung Kì Vĩ nói: "Gan lớn cũng cần để khí, trong lòng tôi hiện tại lại chẳng có tí nào."

Tống Hoài Minh biết những lời này của Cung Kì Vĩ là nói cho mình nghe, y gật đầu nói: "Anh cần để khí thì tôi cho anh, chỉ cần anh phóng tay mà làm, xảy ra vấn đề tôi chịu."

Cung Kì Vĩ đang đợi câu này của Tống Hoài Minh, hắn cười nói: "Có những lời này của ngài thì tôi an tâm rồi."

Tống Hoài Minh nói: "Chuyện của Tưởng Hồng Cương anh đã nghe nói chưa?"

Cung Kì Vĩ gật đầu nói: "Tôi nghe nói hắn bị song quy."

" Vấn đề cụ thể vẫn đang điều tra, tôi không nói chuyện Tưởng Hồng Cương phạm sai lầm, tôi nói chuyện trong công tác của hắn tồn tại vấn đề, người này miệng lưỡi không tồi, một đoạn thời gian trước tới Đông Giang hoạt động dày đặc, mục đích rất rõ ràng, hắn muốn thông qua phương thức này để giành được thiện cảm của ban lãnh đạo, mọi người đều biết, bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành cũng sắp về hưu rồi, mà người kế nhiệm hắn tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm, Tưởng Hồng Cương muốn nhậm chức, một người bình thường không nỗ lực, chỉ dựa vào ôn vội trước khi thi mà có thể giành được thành tích tốt ư?" Tống Hoài Minh lắc đầu: "Đám người chúng tôi không phải là dễ che mắt, chúng tôi vẫn một mực chú ý tới nhất cử nhất động của các anh, đám cán bộ cấp thành phố các anh ai có năng lực, ai không có năng lực, ai thật thà làm việc, anh lười biếng, trong lòng chúng tôi rõ hết." Tống Hoài Minh nói đến đây thì lộ ra vẻ kích động, tay y gõ lên bàn mấy cái: "Tôi thủy chung cho rằng, một quan viên không nên bỏ tinh lực chủ yếu vào làm như thế nào để thăng quan, phải nhìn vào công tác trên đầu, phải không làm thất vọng chức vị của mình, chức quan không phải là ván cầu, không phải bình đài để đưa anh lên cao, đảng đặt anh ở vị trí nào thì anh phản tận chức trách với vị trí đó, phải làm tốt chuyện nên làm."

Cung Kì Vĩ nghe rất nghiêm túc.

Tống Hoài Minh nói: "Tưởng Hồng Cương quả thực có chút tiểu thông minh vặt, nhưng hắn ở Bắc Cảng nhiều năm như vậy mà chẳng làm được chính sự gì, phương pháp quản lý của Hạng Thành đã không thích hợp với thời đại hiện giờ, mà Cung Hoàn Sơn nhiều lúc chỉ sắm vai kẻ phụ hoạ, người này không hề có chủ kiến, không gánh được trách nhiệm lớn, Kì Vĩ, tôi không giấu gì anh, mục đích tôi đưa anh tới Bắc Cảng chính là muốn để anh thay thế Hạng Thành."

Trong lòng Cung Kì Vĩ không khỏi có chút kích động, những lời này của Tống Hoài Minh chẳng khác nào nói rõ để hắn tới Bắc Cảng không chỉ để nhậm chức của Tưởng Hồng Cương, mục đích cuối cùng là muốn để thay thế Hạng Thành, sự tín nhiệm này càng biểu lộ rõ sự coi trọng của Tống Hoài Minh đối với hắn, kẻ sĩ vì người tri kỷ mà chết, Cung Kì Vĩ lúc này cảm xúc mênh mông, vì những lời này của Tống Hoài Minh, mặc kệ công tác ở Bắc Cảng gặp bao nhiêu khó khăn, hắn cũng sẽ không chút do dự tiến về phía trước.

Cung Kì Vĩ nói: "Bí thư Tống, ngài yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng làm tốt công tác, không khiến anh thất vọng, không để nhân dân Bắc Cảng thất vọng."

Tống Hoài Minh sửa lại: "Không phải cố gắng, mà là nhất định."

Cung Kì Vĩ nói: "Bí thư Tống, tôi có một yêu cầu nho nhỏ."

Tống Hoài Minh mỉm cười nói: "Nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được thì sẽ tận lực thỏa mãn anh."

Cung Kì Vĩ nói: "Tôi muốn lặng lẽ tới Bắc Cảng báo danh!"

Tống Hoài Minh nói: "Anh không cần bí thư Tiêu đi cùng anh ư?"

Cung Kì Vĩ gật đầu nói: "Không cần thiết phải hưng sư động chúng, tôi đi một mình, đợi lát nữa nhận được giấy bổ nhiệm tôi sẽ ngồi xe tới Bắc Cảng."

Tống Hoài Minh lập tức minh bạch ý tứ của Cung Kì Vĩ, nếu Tiêu Nãi Vượng đi cùng hắn, khẳng định sẽ kinh động tới không ít quan viên Bắc Cảng, Cung Kì Vĩ xem ra là muốn làm việc từ tốn, trước tiên tìm hiểu một số tình huống đã, Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Được, tôi lát nữa sẽ nói một tiếng với bí thư Tiêu."

Tiêu Nãi Vượng vốn cũng không muốn tới Bắc Cảng, sở dĩ Tống Hoài Minh muốn y tới là muốn ở trước mặt cán bộ Bắc Cảng cường điệu một chút sự coi trọng của tỉnh lý đối với Cung Kì Vĩ, đương nhiên còn có một nguyên nhân, khi Trương Dương tới Tân Hải nhậm chức bí thư huyện ủy chính là do Tiêu Nãi Vượng tự mình đưa đi, hiện tại Cung Kì Vĩ muốn tới làm phó bí thư thị ủy Bắc Cảng, đương nhiên không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Nhưng Cung Kì Vĩ cũng có suy nghĩ riêng của mình, ý nghĩa lần này tới Bắc Cảng rất không tầm thường, phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương bị song quy, không nói tới những nguyên nhân sâu nhất. Trước khi Tưởng Hồng Cương bị song quy ý đồ muốn mưu đồ ngai vàng bí thư thị ủy của hắn rất rõ ràng, mà Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn cũng lập tức tiến hành phản kích. Mình ở vào những lúc như thế này tới Bắc Cảng, nhất định ngay từ đầu sẽ đứng ở phía đối lập với nhiều người.

Bí thư thị ủy Hạng Thành sẽ tràn ngập lòng đề phòng đối với mình, mà thị trưởng Cung Hoàn Sơn ngay từ đầu cũng sẽ coi mình là đối thủ, những điều này Cung Kì Vĩ không thể thay đổi, nếu tỉnh lý để Tiêu Nãi Vượng cùng hắn tới, tuy rằng trên một mức độ nào đó sẽ có ý tứ trợ uy cho hắn, nhưng sự ủng hộ của cao tầng như thế này sẽ có thể kích khởi tình tự mâu thuẫn lớn hơn nữa của ban lãnh đạo Bắc Cảng, Cung Kì Vĩ tuy rằng không phải là một người sợ phiền phức, nhưng hắn không muốn mình bắt đầu theo sự an bài của tỉnh lý. Từ giờ trở đi, hắn đã tiếp nhận sự thật trở thành phó bí thư thị ủy Bắc Cảng, nếu tất cả thuận lợi thì hắn có thể thông qua được khảo hạch của lãnh đạo tỉnh, như vậy không lâu nữa hắn sẽ tiếp nhận vị trí của Hạng Thành, trở thành bí thư thị ủy Bắc Cảng. Cung Kì Vĩ phải dựa theo phương thức của mình để làm việc, hắn không chỉ phải đảm đương người chấp hành mệnh lệnh của thượng cấp, mà cũng phải có chủ kiến của bản thân, hắn phải từ từ trở thành người cầm quyền của Bắc Cảng trong tương lai.
Bình Luận (0)
Comment