Y Đạo Quan Đồ

Chương 1079.2

Hoắc Vân Châu cũng là người cực kỳ có tầm mắt: "Bí thư Hạng, ngài cứ yên tâm, công tác của ban trú kinh trước khi chưa hoàn thành giao nhận thì tôi sẽ không đi, tôi hiện tại nói với bí thư Hạng chính là muốn ngài có đủ thời gian để tìm một nhân tuyển tiếp nhận tốt."

Hạng Thành nói: "Muốn tìm một cán bộ có kinh nghiệm có năng lực có năng lực như cô nào có dễ."

Cung Hoàn Sơn nói: "Lời này của Bí thư Hạng tôi không ủng hộ, trước mắt chúng ta có một người đây, Trương Dương trước đây không phải đã làm công tác của ban trú kinh ư? Hơn nữa còn làm rất tốt."

Trương đại quan nhân trong lòng mắng thầm, Cung Hoàn Sơn à Cung Hoàn Sơn, lão tử hiện tại là bí thư thị ủy Tân Hải, mày không ngờ đề nghị để tao tới làm chủ nhiệm ban trú kinh, đây căn bản chính là bôi nhọ thân phận của lão tử, thật ra Trương Dương hiện tại vẫn là cán bộ cấp xử, hắn so với Hoắc Vân Châu thực sự là cũng không cao hơn là bao, nhưng Trương đại quan nhân hiện tại tốt xấu gì cũng là chư hầu một phương, quyền lực và sức ảnh hưởng đã sớm vượt qua Hoắc Vân Châu vô số lần.

Đương nhiên Cung Hoàn Sơn chỉ nói thôi, hắn cũng hiểu rõ điều Trương Dương tới trong kinh thành đảm đương chủ nhiệm ban trú kinh là không thể, cho dù là hắn rất muốn, nhưng hắn không có năng lực đó, và chỉ sợ Hạng Thành cũng không có.

Hạng Thành xử lý việc này rất già dặn: "Trương Dương quả thực có năng lực này, nhưng tôi nếu phái anh ta đến đây, Tân Hải sẽ do ai quản? Khu bảo lưu thuế nhập khẩu sẽ ra sao? Thép tốt phải dùng ở lưỡi đao."

Cung Hoàn Sơn cười nói: "Bí thư Hạng, tôi cũng không phải là muốn điều Trương Dương tới kinh thành, hắn có nguyện ý thì tôi cũng không muốn."

Hoắc Vân Châu nói đỡ: "Bí thư Trương là đại tài, trăm ngàn lần không thể dùng vào việc vặt, đến ban trú kinh thì hắn sẽ không thi triển được."

Trương Dương cười nói: "Chủ nhiệm Hoắc nói như vậy là không đúng, những cán bộ đảng viên như chúng ta, nên đi đâu thì cần phải đi đó, phải có tinh thần đinh ốc, vặn chỗ nào thì chui vào đó. Chỉ cần lãnh đạo cần, đừng nói bảo tôi làm chủ nhiệm ban trú kinh, cho dù bảo tôi làm thị trưởng thì tôi cũng phải cố gắng mà làm."

Hạng Thành từ trong những lời đối thoại của Trương Dương và Cung Hoàn Sơn đã nghe ra bọn họ bắt đầu tràn ngập mùi thuốc úng, y mỉm cười nói: "Ai chẳng biết anh gan lớn, đừng nói cho anh làm thị trưởng, cho dù cho anh làm vị trí của tôi thì anh cũng gánh vác được."

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Tội quá, tội quá, bí thư Hạng, lời này lời này của ngài là đang nói móc tôi."

Hạng Thành cười nói: "Không phải nói móc anh, là nói thật, sớm muộn gì thì cũng là người tuổi trẻ này các anh làm đương gia thôi." Khi Hạng Thành nói lời này tâm tình không ngờ vô cùng bình tĩnh, y ý thức được mình đang nói một sự thật, một sự thật mà y đã nhận rõ, y già rồi, không đến một năm thời gian nữa, y sẽ dần dần rời khỏi sân khấu chính trị, quang mang trên người y là cái chức bí thư thị ủy thành phố Bắc Cảng này mang tới, ngày y cởi cái áo ngoài rực rỡ này xuống, quang mang trên người y cũng sẽ tắt vào ngày đó, sau cùng cũng rơi vào trầm tịch. Ai rồi cũng sẽ có một ngày như vậy, cho dù là Tiết lão từng oai phong một cõi, hiện giờ cũng phải rời khỏi chính đàn, huống chi một bí thư thị ủy cấp thành phố như y?

Khi Hạng Thành nói những lời này lại không cân nhắc tới cảm thụ của Cung Hoàn Sơn, Cung Hoàn Sơn đã không còn trẻ, tuy rằng Cung Hoàn Sơn vẫn không ngừng cố gắng vì vị trí bí thư thị ủy, nhưng càng tới gần ngày Hạng Thành về hưu, hy vọng trong lòng Cung Hoàn Sơn cũng trở nên càng lúc càng xa vời, hắn thậm chí cảm thấy Hạng Thành đối với mình đã không còn tận lực như trước đây, lần này hắn đi theo Hạng Thành tới mừng thọ Tiết lão, ít nhiều cũng có ý tứ cố đấm ăn xôi, nhưng Cung Hoàn Sơn cũng không phải không có tự tôn, hắn chỉ là chưa tới Hoàng Hà chưa nản lòng mà thôi, trong lòng hắn vẫn đang chờ đợi kỳ tích. Có lẽ chuyến đi này tới kinh thành, sẽ làm ảo tưởng của hắn triệt để tan biến.

Có lẽ tàu xe đi đường mệt mỏi, hoặc là có lẽ gần đây áp lực trong lòng thật sự quá lớn, Cung Hoàn Sơn rất nhanh liền có cảm giác say, đối với loại người ở vị trí của hắn mà nói. Cảm giác ngà ngà say không phải là tốt, hắn lo mình say rồi nói nhiều. Lập tức đứng dậy cáo từ.

Trương Dương vốn muốn nhân cơ hội rời đi thì không ngờ tối nay Hạng Thành lại nổi hứng tâm sự. Không ngờ chủ động mời Trương Dương tới phòng của y uống trà.

Quan hệ của Trương Dương và Hạng Thành trước giờ không được tốt lắm, tuy rằng bởi vì duyên cớ của Tiết lão mà từng có thời kỳ dịu đi, nhưng thái độ của Hạng Thành đối với hắn trước giờ khi cần giẫm thì tuyệt không lưu tình, sau khi chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu trở thành sự thật, Hạng Thành phát hiện giẫm thằng ôn này vô số lần, nhưng kết quả mỗi lần đều là tự giẫm lên chân mình, chân tay già nua của y không thể chịu nổi giày vò nữa rồi. Kết quả là Hạng Thành bắt đầu mở một con mắt nhắm một con mắt với Trương Dương. Mọi người nước giếng không phạm nước sông, tường an vô sự là tốt rồi. Nhưng theo sự có mặt của Cung Kì Vĩ, Hạng Thành minh bạch, xét đến cùng vẫn là tỉnh lý không cho mình được an bình.

Trương Dương cùng Hạng Thành tới phòng của y, Hoắc Vân Châu không đi cùng, có điều Hồng Thi Kiều thì có, cô ta biết một ít trà nghệ, lâm thời đảm đương trà nghệ sư cho hai người. Pha một bình Phượng Hoàng Đan Tung cho họ.

Trương Dương lần đầu tiên uống loại cha này cũng là Khưu Phượng Tiên tặng cho, Hạng Thành bình thường uống trà xanh quen rồi, lần đầu tiên được uống loại trà này, nhấp một ngụm rồi nói: "Trà Ô Long à?"

Hồng Thi Kiều cười nói: "Bí thư Hạng thật là lợi hại."

Trương đại quan nhân khóe môi lộ ra một nụ cười, nữ nhân khen nam nhân lợi hại thông thường chỉ có một phương diện. Hồng Thi Kiều nhìn thấy ý cười của Trương Dương thì lập tức mặt hơi đỏ lên, nói khẽ: "Là trà Ô Long, bí thư Trương uống bao giờ chưa?"

Trương Dương nói: "Tôi đã uống qua vài lần, nói chính xác thì nên là Phượng Hoàng Đơn Tung, một loại của trà Ô Long, bởi vì sinh trưởng ở núi Phượng Hoàng Lĩnh Nam cho nên mới có tên này, cây trà đều sinh trưởng ở vùng núi có độ cao hơn mặt nước biển ngàn mét, quanh năm mây mù bao quanh, không khí ẩm ướt, nhiệt độ chênh lệch rất lớn, hiện có cây trà Đơn Tung chắc chỉ còn là hơn ba ngàn cây, tuổi của cây đều hơn trăm."

Hồng Thi Kiều mắt đẹp tròn xoe, lộ ra vẻ ngạc nhiên, người thực sự lợi hại là Trương Dương, không ngờ hắn cũng rất có nghiên cứu về trà.

Hạng Thành nói: "Xem ra người thực sự lợi hại là Trương Dương rồi, tôi chỉ nhận ra là trà Ô Long, hắn lại có thể biết được cả nơi sản xuất."

Trương đại quan nhân cười nói: "Không phải tôi lợi hại hơn so với ngài, chỉ là vì thị lực của tôi tốt hơn ngài, tôi nhìn thấy ghi chú trên hộp trà."

Nghe hắn nói như vậy, Hạng Thành và Hồng Thi Kiều đều bật cười, Hạng Thành nói: "Đầu cơ trục lợi, tôi thiếu chút nữa bị cậu hồ lộng."

Hồng Thi Kiều nói: "Tuy rằng bên trên có bốn chữ Phượng Hoàng Đan Tung, nhưng lời giới thiệu lại không rõ ràng như vậy, bí thư Trương khẳng định từng nghiên cứu về loại trà này."

Trương Dương nói: "Tôi cũng là nghe người ta nói thôi, có điều tôi quen đem tri thức của người khác biến thành tri thức của mình, lần này không chừng vi phạm bản quyền rồi."

Hồng Thi Kiều cười một tiếng, nói khẽ: "Bí thư Trương, tôi đã an bài phòng cho ngài ở bên cạnh, thẻ phòng đây."

Trương Dương cầm thẻ phòng, Hồng Thi Kiều đứng dậy cáo từ, nhiệm vụ của cô ta là pha trà, chứ không phải là tiếp hai vị lãnh đạo nói chuyện phiếm, có trời mới biết người ta nói những chuyện cơ mật gì?

Hạng Thành cầm chén trà lên uống một ngụm, nhắm mắt lại phẩm vị trong chốc lát rồi nói: "Trà ngon!"

Trương Dương cũng uống một ngụm rồi nói: "Trà không tồi, đáng tiếc công phu pha trà còn kém hỏa hậu, nghệ thuật uống trà tất nhiên phải làm đủ công phu thì mới đủ hương vị."

Hạng Thành mỉm cười nói: "Giải thích thế nào?"

Trương Dương nói: "Cái khác không nói, chỉ cần là trình tự làm việc cũng đã khiến cho người ta hoa cả mắt, nghệ thuật uống trà cần, giám thưởng hương trà, mạnh thần lâm lâm, ô long vào cung, hành y cao hướng, gió xuân ùa vào mặt, hun tẩy tiên nhan... cái mà tôi vừa nói là mười tám trình tự cơ bản, nếu trà nghệ sư đến làm thì chỉ sợ sẽ càng thêm phức tạp hơn."

Hạng Thành nghe mà trợn tròn cả mắt, chỉ cảm thấy trà uống đến miệng cũng không đặc sắc bằng những lời của Trương Dương, y nói khẽ: "Chẳng trách Tử viết, ba người đang đi ắt có một người là thầy ta."

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, lời này của lời này tôi không ủng hộ đâu, đến loại cấp bậc như ngài, hẳn là ba người đi tất có một người là sư gia của ta! Một người trong số đó khẳng định là sư gia của ngài."

Hạng Thành cười ha ha, những lời này của Trương Dương dùng rât thích hợp. Trong trí nhớ của Hạng Thành, y rất ít khi nói chuyện vui vẻ với Trương Dương như vậy, y bởi vậy cũng phát hiện bọn họ có một điểm giống nhau, đó là bọn họ đều là người mà Tiết lão vô cùng thích và tín nhiệm, lần này cũng đều là khách quý trong ngày đại thọ của Tiết lão.

Trương Dương nhớ tới một chuyện, hắn cố ý hỏi: "Bí thư Hạng, tôi biết ngài lần này khẳng định sẽ sẽ đến mừng thọ Tiết lão, nhưng không biết là thị trưởng Cung cũng đến.”
Bình Luận (0)
Comment