Y Đạo Quan Đồ

Chương 1127.4

Trương Dương nói: "Tôi từ kiếp trước đã viết chữ rồi, thời gian hai đời làm cùng một chuyện chẳng lẽ còn làm không tốt à?"

An Đức Uyên nghe hắn nói như vậy thì không khỏi bật cười.

Khi Trương Dương đi lấy rượu, vừa hay gặp Triệu Nhu Đình, Trương đại quan nhân chào hỏi trước.

Thông qua mấy chuyện phát sinh gần đây, Triệu Nhu Đình cũng đã hiểu Trương Dương không ít, khi đối mặt với Trương Dương, cô ta đã không còn sự khinh bỉ ngày xưa, thản nhiên cười nói: "Không ngờ thư pháp của Trương tiên sinh đẹp như vậy."

Trương Dương nói: "Trên đời này chuyện không ngờ còn nhiều lắm." Hắn chủ động lấy rượu giúp Triệu Nhu Đình, nâng chén ra hiệu cho cô ta rồi hai người cùng uống một ngụm rượu. Triệu Nhu Đình nhìn Cố Dưỡng Dưỡng ở xa xa: "Cô gái đó là bạn gái của anh à? Xinh quá!"

Trương đại quan nhân cười nói: "Không phải, cô ta là Cố Dưỡng Dưỡng. Người hai ngày trước ở triển lãm bị người ta đả thương chính là cô ta."

Triệu Nhu Đình nhíu mày, cô ta thầm than trong lòng, chẳng trách Trương Dương căm tức như vậy, đối mặt với nữ hài tử xinh đẹp như Cố Dưỡng Dưỡng quả nhiên là vừa thấy đã thương, ai có thể nhẫn tâm xuống tay."

Trương Dương nói: "Có tin tức của Phương Vĩnh Đồng hay không?"

Triệu Nhu Đình cười cười: "Hắn mang tới cho công ty phiền toái lớn như vậy, loại người như hắn tôi sao có thể để hắn tiếp tục ở lại, đã sa thải hắn rồi, về sau hắn và công ty không còn bất kỳ quan hệ gì nữa."

Trương đại quan nhân không hề cảm thấy qúa bất ngờ. Dứt khoát này ăn một quả đắng. Biết mình sẽ không bỏ qua như vậy, cho nên dứt khoát đổ tất cả chuyện cho Phương Vĩnh Đồng, dùng phương pháp như vậy để miễn trừ hậu hoạn. Tránh hắn tiếp tục giây dưa trong chuyện này.

Trương Dương nói: "Tôi không tha cho hắn đâu, trừ phi hắn không trở lại, chỉ cần để tôi tìm được hắn thì món nợ này kiểu gì tôi cũng tính với hắn." Lời này rõ ràng là nói cho Triệu Nhu Đình nghe.

Triệu Nhu Đình nói: "Trương tiên sinh, Trung Quốc có câu châm ngôn, oan oan tương báo khi nào mới dứt, tôi là đàn bà, luôn cảm thấy chuyện trên đời này nên dĩ hòa vi quý là tốt nhất."

Trong lòng Trương đại quan nhân thầm bật cười, lúc này cô ta nói dĩ hòa vi quý với mình ư, sao không làm sớm? Nếu không phải Tạ Khôn Cử chủ động gây chuyện thì việc gì phải găng tới bây giờ, chuyện là hai vợ chồng chúng mày gây nên, ăn quả đắng rồi giờ mới hối hận, hiểu được thế nào là dĩ hòa vi quý, nhưng phải chăng là muộn quá rồi, có chơi nữa hay không là do tôi quyết định cơ.

Triệu Nhu Đình từ xa nhìn thấy chồng đang bước về phía mình, cô ta lễ phép cười nói với Trương Dương: "Trương tiên sinh. Xin lỗi không tiếp được nữa!" Cô ta đặt chén không xuống, thuận tay cầm một cốc nước chanh rồi chuẩn bị đi.

Trương Dương lại nói: "Triệu tổng, nước chanh không thích hợp với thân thể của cô."

Triệu Nhu Đình ngây ra một thoáng, không rõ những lời này của Trương Dương có ý gì, cô ta nói khẽ: "Nước chanh còn có thể gây hại cho thân thể ư?"

Trương Dương nói: "Nước chanh thì vô hại. Nhưng dược vật mà cô dùng thì có hại."

Triệu Nhu Đình có chút ngạc nhiên trợn trừng hai mắt, cô ta thật sự không rõ Trương Dương rốt cuộc sao biết mình đang uống thuốc.

Trương Dương nói: "Cô chắc vừa rồi mới dùng thuốc Đông y."

Triệu Nhu Đình không khỏi bật cười. Mình trước khi tới đây quả thực đã dùng thuốc Đông y, có điều mình còn đặc biệt đánh răng súc miệng, không ngờ vẫn bị người ta ngửi thấy vị thuốc: "Khứu giác của Trương tiên sinh đúng là linh mẫn."

Trương Dương nói: "Tôi xuất thân trung y, trung y chú ý bốn chữ vọng, văn, vấn, thiết, một trung y giỏi chẳng những phải có nhãn lực nhất đẳng hơn người mà còn phải có khứu giác sâu sắc." Hắn hít một hơi dài, sau đó thì mỉm cười đọc ra tên thuốc liên tiếp.

Triệu Nhu Đình lúc ban đầu còn không cho là đúng, nhưng khi hắn liên tiếp đọc ra các tên thuốc thi cô ta ngạc nhiên phát hiện là không sai chút nào so với những dược vật mà mình đã dùng, Triệu Nhu Đình đã khám qua vô số trung y, nhưng không ai có thể có được bản sự như vậy, chỉ bằng vào vị thuốc trên người mình mà có thể nhận được tất cả thành phần dược vật, thằng cha này biết ma thuật ư? Chẳng lẽ hắn thực sự có thể tiên tri, Triệu Nhu Đình trong nhất thời quên sạch chuyện của chồng, ngơ ngác nhìn Trương Dương: "Sao anh biết?" Những lời này chẳng khác nào thừa nhận suy đoán của Trương Dương là hoàn toàn chính xác.

Trương Dương nói: "Phương thuốc này kê có chút vấn đề, phối hợp dược vật thì không có vấn đề, nhưng đối với thân thể của cô thì lại chỉ có hại thêm. Nước chanh là vị chua, cô nếu uống vào thì sẽ tổng hợp với hai vị dược vật trong đó sẽ sinh ra phản ứng độc tố, đối với cô thì chỉ trăm hại chứ không có một lợi nào.

Nếu Trương Dương không đọc ra toàn bộ phương thuốc của cô ta thì Triệu Nhu Đình nhất định sẽ cho rằng hắn đang nói chuyện giật gân, nhưng hiện tại cô ta đã tin tới bảy tám phần rồi. Vội vàng bỏ cốc nước chanh xuống, nói khẽ: "Anh là nói tôi uống những dược vật này là vô dụng ư?"

Trương Dương nói: "Còn chẳng thà đừng uống."

Triệu Nhu Đình nói: "Anh biết tôi là mắc bệnh gì không?" Lúc này cô ta mới trong kinh hãi vừa rồi dần dần khôi phục thái độ bình thường.

Trương Dương nói: "Loại bệnh này của cô tên là chứng mộc cương, cũng có người gọi bệnh này là bệnh hoạt tử nhân, bệnh trạng lúc mới đầu thì chỉ có phần vai và cổ bị liệt, đến cuối cùng sẽ ảnh hưởng tới cả xương sống, thậm chí là các toàn thân, y học thường gọi là viêm cột sống tính tê cứng.

Triệu Nhu Đình im lặng không nói gì, người biết cô ta bị bệnh cũng không nhiều, cho tới nay cô ta giữ nghiêm bí mật này với cả người nhà, Trương Dương chắc không thể nào biết được, xem ra hắn quả thực biết một số y thuật.

Trương Dương nói: "Nếu phương thuốc mà tôi nói vừa rồi là đúng thì như vậy người kê cho cô phương thuốc này hoặc là lang băm, hoặc là cố ý mà làm, nếu cô cứ dùng theo phương thuốc này thì không ngoài nửa năm, chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng không được bảo đảm."

Triệu Nhu Đình trong lòng hoảng loạn, cô ta nhìn Trương Dương, nói: "Trương tiên sinh không phải đang nói chuyện giật gân chứ?"

Trương Dương nói: "Triệu tổng tin hay không thì tùy, thiên hạ lớn như vậy, nhiều như vậy nhiều như vậy, Triệu tổng có thể tìm một người khác mà hỏi thử." Hắn nói xong lễ phép thì cười cười, cầm chén rượu lên trở lại bên cạnh Cố Dưỡng Dưỡng.

Triệu Nhu Đình sửng sốt trong chốc lát mới trở lại bên cạnh Tạ Khôn Cử, Tạ Khôn Cử nhìn thấy sắc mặt vợ tái nhợt thì quan tâm nói: "Hắn theo nói gì với em thế?"

Triệu Nhu Đình nói: "Không nói gì cả, hỏi chuyện của Phương Vĩnh Đồng."

Trương đại quan nhân đi trước, bởi vì tối hôm đó còn được Chu Hưng Quốc mời.

Chu Hưng Quốc trở lại kinh thành thì là chín giờ rưỡi tối, hai người Trương Dương và Từ Kiến Cơ ở linh lung phường đợi hắn gần nửa tiếng đồng hồ.

Chu Hưng Quốc vừa vào cửa đã áy náy nói: "Xin lỗi, tôi tới muộn!"

Từ Kiến Cơ cười nói: "Cũng không phải là muộn, hai anh em tôi đang tâm sự chút chuyện."

Chu Hưng Quốc Chu Hưng Quốc: "Có ý gì? Cảm thấy tôi làm phiền hai người nói chuyện ư tôi không nên tới chứ gì?"

Trương Dương bật cười ha ha: "Không nói gì cả, chỉ là chuyện tình cảm ý mà, nhị ca đang buồn, không biết có nên bước vào điện hôn nhân hay không?"

Chu Hưng Quốc nói: "Tôi còn tưởng là chuyện lớn gì chứ, cùng Hồng Nguyệt có phải hay không? Tôi thấy vụ hôn nhân này tốt đó, người thì xinh đẹp, gia thế lại tốt, Kiến Cơ, anh cũng nên thu tâm đi."

Từ Kiến Cơ nói: "Vốn cũng đã định kết hôn rồi, tôi biết cô ta cũng đang chờ tôi cầu hôn, tôi cũng không giấu gì các anh, nhẫn tôi cũng mua rồi, nhưng chuyện tới trước mắt thì tôi lại có chút do dự, các anh nói tôi thế này có phải là chứng khẩn trương tiền hôn nhân hay không?"

Trương Dương nói: "Lúc nên ra tay thì phải ra tay, loại chuyện này không thể do dự được."

Chu Hưng Quốc nói: "Đúng vậy, đừng để như Trương Dương, đến cuối cùng thì gà bay trứng vỡ công dã tràng."

Trương đại quan nhân vừa nghe vậy thì không vui: "Tôi nói này lão đại, anh đúng là không phú hậu, trong lòng tôi còn đang nhỏ máu đây này, anh không ngờ lại xát muối vào vết thương của tôi."

" Tôi sao không nhìn ra nhỉ?" Chu Hưng Quốc xua tay cự tuyệt một chén rượu mà Từ Kiến Cơ đưa qua, nói." Tối hôm qua uống nhiều lắm rồi, đến bây giờ bà ta còn khó chịu đây."

Từ Kiến Cơ nói: "Việc gì mà phải uống đến vậy."

Chu Hưng Quốc thở dài nói: "Uống rượu sinh ý và uống rượu thân mật không thể phân được."

Từ Kiến Cơ nói: "Không chỉ là rượu trường, hoan trường, quan trường thiếu một thứ cũng không được."

Chu Hưng Quốc nhìn chén rượu: "Vốn tôi ở bên kia còn có một đống việc, nhưng lại không thể không trở về, Trương Dương à Trương Dương, tôi trước đó đã gọi điện thoại cho cậu rồi mà vô dụng, cậu cuối cùng vẫn chơi hai vợ chồng Tạ Khôn Cử."

Trương Dương nói: "Đại ca, chuyện này, thực sự không phải là tôi không nể mặt anh."

Từ Kiến Cơ nói chen vào: "Chuyện này không trách được Trương Dương, Tạ Khôn Cử chạy đến hiện trường triển lãm Tân Hải đập phá, còn đả thương Cố Dưỡng Dưỡng và Liễu Đan Thần, đừng nói Trương Dương không nhịnđược, cho dù là tôi thì cũng không thể nhịn được cục tức này."

Chu Hưng Quốc thở dài nói: "Chuyện này tôi cũng làm rõ trên cơ bản rồi, hai vợ chồng Tạ Khôn Cử không có thù hận gì với cậu."

Trương Dương nói: " người bọn họ nhằm vào là Kiều Mộng Viện, nhằm vào Kiều gia. Tôi muốn bọn họ biết, chọc tới Mộng Viện chính là chọc tới tôi."

Chu Hưng Quốc nhìn Trương Dương, có chút mê hoặc nói: "cậu chia tay với Sở Yên Nhiên chắc không phải vì Kiều Mộng Viện đấy chứ hả?"
Bình Luận (0)
Comment