Y Đạo Quan Đồ

Chương 1139.2

Trương đại quan nhân nghe không hiểu tiếng Hàn Quốc, nhíu mày.

Binh lính của Nam Triều Tiên lại dùng tiếng Anh rống lên một câu, cái này thì Trương đại quan nhân nghe hiểu, là bảo mình đi vào, nếu không hắn sẽ không khách khí.

Trương đại quan nhân rất buồn bực, đám binh lính Nam Triều Tiên này đãi khách như vậy ư? Mình tốt xấu gì cũng là khách nhân của Kim gia, nhưng nể mặt mũi của Kim Mẫn Nhi Trương Dương cũng không lập tức phát tác, mà quay về trong phòng, hắn vừa mới ngồi vào chỗ thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng khóa cửa, binh lính Hàn Quốc không ngờ đã khóa cửa phòng lại, giờ Trương đại quan nhân bắt đầu cảm giác chuyện không đúng, cho dù là muốn kiểm tra thân phận của mình thì cũng không cần phải nhốt mình ở đây chứ?

Trương Dương đứng dậy chuẩn bị đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở chốt súng, thần kinh của Trương đại quan nhân lập tức căng ra, hắn cơ hồ phản ứng ngay, nhanh chóng bổ nhào xuống đất, đồng thời, đạt từ bên ngoài điên cuồng quét vào, bay vút qua bên trên thân thể của Trương Dương, lập tức vang lên tiếng thủy tinh vỡ, có người lại ném lựu đạn hơi cay vào trong phòng, trong tràn ngập khói trắng, sau khi tiếng súng thoáng dừng lại thì lại vang lên tiếng kéo chốt lựu đạn, hai quả lựu đạn được ném vào trong phòng, Trương đại quan nhân dùng tốc độ kinh người lao ra ngoài cửa sổ, dùng thân thể phá cửa kính, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên bên trong, ánh lửa và sóng khí tấp lên người Trương Dương Trương Dương cương khí hộ thể quanh người Trương Dương lập tức kích phát, theo cỗ sóng khí cường đại lại, thân thể liên tục lộn trên không trung rồi rơi xuống tán cây bên dưới.

Tuy rằng phản ứng kịp thời, nhưng Trương đại quan nhân vẫn bị sóng khí chấn cho đầu óc ngây ngốc, hắn lắc đầu, nhìn thấy hơn mười chiếc xe quân dụng tập kết phía dưới, hơn hai trăm binh lính súng vác vai, đạn lên nòng vây quanh tầng trệt.

Trương đại quan nhân bắt đầu ý thức được mình đã dính vào một phiền toái rồi, đây là một hồi hành động quân sự nhằm vào Kim Thừa Hoán, có lẽ là một hồi chính biến quân nhân. Hắn đưa mắt nhìn về phía cửa sổ vừa rồi lao ra, trong cửa sổ khói đặc cuồn cuộn, đám quân nhân Nam Triều Tiên căn bản không muốn lưu lại đường sống cho hắn, Trương đại quan nhân hận tới ngứa răng, con mẹ nó, đám chó này, xem bố mày có tha cho chúng mày không nhé.

Trương đại quan nhân ẩn thân bên trong tán cây, nhìn đám Kim Mẫn Nhi Nam Triều Tiên bố trí trong bệnh viện, cả sự kiện khẳng định là một âm mưu, Kim Mẫn Nhi hiện tại không biết tình huống như thế nào? Kim Thừa Hoán rốt cuộc có sinh bệnh thật hay không, tất cả chẳng lẽ đều là bẫy do Thôi Hiền Châu thiết kế?

Kim Mẫn Nhi cũng nghe thấy tiếng súng và tiếng nổ mạnh kinh tâm động phách, mặt của cô ta bởi vì lo lắng mà hoàn toàn cắt không còn hột máu, Kim Thừa Hoán, Kim Thượng Nguyên ở bên cạnh cô ta, phí sau là sáu binh lính vũ trang tận răng cầm súng chĩa vào bọn họ.

Kim Thừa Hoán ôm vai con gái, vẻ mặt cực kỳ kiên nghị.

Xa Minh Hạo cười cười lắc đầu: "Tướng quân, nghe thấy tiếng súng, ngài có phải cảm thấy máu sôi trào hay không? Giống như là mình đang ở trong chiến trường vậy?"

Kim Thừa Hoán nói: "Thằng khốn nạn, mày không ngờ lại phản bội tao!"

Xa Minh Hạo nói: "Không phải tôi phản bội ông, là ông phản bội quốc gia, phản bội chính phủ, không ngờ muốn âm mưu lật đổ tổng thống, thành lập chính quyền do ông cầm đầu, chỉ tiếc ông đã đánh giá quá cao năng lực của mình."

Kim Thừa Hoán nói: "Mày bán đứng tao!" Hắn nói xong thì xuống giọng: "Con gái tôi và đại ca của tôi không có bất kỳ liên quan gì tới chuyện này, tôi ở lại, anh thả họ đi."

Xa Minh Hạo nói: "Tôi không có quyền quyết định, vận mệnh của các người không phải là nằm trong tay tôi."

Kim Thừa Hoán nói: "Bảo Thôi Hiền Châu tới đây gặp tôi!"

Xa Minh Hạo mỉm cười nói: "Tướng quân đừng vội, anh sẽ gặp cô ta thôi." Hắn gật đầu với vệ binh bên cạnh, bọn họ lôi Kim Thừa Hoán dậy, Kim Mẫn Nhi liều lĩnh xông lên: "Không được, các anh không thể mang ông ấy đi."

Xa Minh Hạo nắm tóc Kim Mẫn Nhi.

Kim Thừa Hoán giận dữ hét: "Buông nó ra, tôi đi với các anh!" Kim Thừa Hoán tuy rằng đã là tù nhân, nhưng hùng phong vẫn còn đó, tiếng hét lớn của hắn khiến mọi người trong phòng chấn động.

Xa Minh Hạo buông Kim Mẫn Nhi ra, Kim Mẫn Nhi phẫn nộ cắn hắn một cái, Xa Minh Hạo giơ lên tát cô ta một cái, khiến Kim Mẫn Nhi ngã nhào ra đất, Kim Thượng Nguyên xông lên dùng thân thể bảo vệ cháu gái, cũng bởi vậy mà bị mấy binh lính đánh cho một trận.

Xa Minh Hạo gật đầu nói: "Mang hắn đi!"

Kim Thừa Hoán dưới sự áp giải của bốn gã binh lính tiến vào trong ô tô, Trương đại quan nhân ẩn thân trong tán cây chính mắt thấy cảnh hắn bị bắt. Trương Dương không dám manh động, không chỉ là vì trong bệnh viện có mấy trăm binh lính Nam Triều Tiên võ trang hạng nặng, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, Kim Mẫn Nhi vẫn đang ở trong tay những người này, nếu hắn tùy tiện ra tay, khẳng định sẽ làm tình cảnh của Kim Mẫn Nhi càng thêm nguy hiểm, Trương đại quan nhân trong lòng vẫn đang cân đo, đám binh lính trước mắt đang trong sự cảnh giới cao độ, cho dù là Kim Thừa Hoán đã bị mang đi, trong chốc lát chắc hắn cũng sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng, chuyện trọng yếu nhất vẫn là trước tiên cứu Kim Mẫn Nhi ra khỏi hiểm cảnh đã rồi tính.

Tất cả Trước mắt đã chứng minh chuyện Kim Thừa Hoán bị bệnh nặng trước đó đều là nói dối, Trương đại quan nhân đang chuẩn bị một lần nữa lẻn vào trong đại lâu thì nhìn thấy một chiếc xe Lincoln màu xám đỗ trước tòa nhà khám bệnh, một gã binh lính xuống xe trước, cửa xe mở ra, Thôi Hiền Châu mặc váy tay ngắn màu xanh lá mạ đi xuống, trước tiên sửa sang lại tóc của mình một chút, thở hắt ra rồi đi vào bên trong đại lâu.

Kim Thượng Nguyên ôm lấy thân hình của Kim Mẫn Nhi, nói khẽ: "Đừng sợ. Có bác ở đây sẽ không để chúng làm thương tổn tới cháu. Mẫn nhi, cháu vì sao đột nhiên lại trở về?"

Kim Mẫn Nhi lau máu tươi ở khóe môi: "Đại bá, là mẹ hai..." Kim Mẫn Nhi không nói hết những lời này, bởi vì cô ta đã nhìn thấy Thôi Hiền Châu dưới sự đi cùng của hai gã quan bước vào.

Kim Thượng Nguyên giật mình nhìn Thôi Hiền Châu, y tựa hồ minh bạch gì đó.

Thôi Hiền Châu tới trước mặt Kim Mẫn Nhi rồi mỉm cười gật đầu: "Mẫn nhi, quả nhiên là đứa nhỏ hiếu thuận."

Kim Mẫn Nhi nhăn mày, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi: "Vì sao phải làm như vậy? Cha tôi yêu bà như như vậy, bà vì sao lại làm vậy với ông ấy?"

Thôi Hiền Châu nói: "Cô căn bản không hiểu cha cô. Trên thế giới này hắn yêu nhất chính là bản thân mình, ở trong lòng hắn. Quyền lực mới là quan trọng nhất. Cô cũng rất quan trọng, ít nhất thì quan trọng hơn so với tôi!" Thôi Hiền Châu nhìn chằm chằm vào Kim Mẫn Nhi, ánh mắt lộ ra vẻ ghen ghét.

Kim Thượng Nguyên nói: "Cô đã phản bội Kim gia."
Bình Luận (0)
Comment