Y Đạo Quan Đồ

Chương 1142.2

Kim Thừa Hoán nói: "Cho nên, anh muốn lợi dụng phản loạn lần này để khơi mào một hồi chiến tranh! Thậm chí không tiếc hy sinh hòa bình mà dân tộc Đại Hàn khó khăn lắm mới có được?"

Minh tướng quân hừ lạnh một tiếng: "Hòa bình ư? Từ lúc nam bắc phân chia, cái chữ này sớm đã không thuộc về mảnh đất này của chúng ta rồi, quốc thổ phân liệt, thân nhân chia lìa, hòa bình cái gì chứ?"

" Anh cho rằng khơi mào chiến tranh sẽ có hòa bình ư?"

Minh tướng quân nói: "Sau đại loạn tất có đại trị, anh đã không có quyết đoán như vậy thì cũng chỉ có tôi đi làm thành chuyện này thôi."

Kim Thừa Hoán cười ha ha, nói: "Nói đường hoàng quá nhỉ, đơn giản là che giấu mục đích ích kỷ của anh thôi, cái gì thống nhất bán đảo, anh căn bản không hề nghĩ tới, có phải rất hy vọng đạn đạo của chúng ta hạ xuống đất bắc hay không, một khi chiến hỏa dấy lên, như vậy tổng thống sẽ trở thành người đứng mũi chịu sào, mà tôi tất nhiên cũng sẽ vì chuyện này mà phải gánh vác trách nhiệm, người đạt được lợi ích cuối cùng chỉ có anh và đồng minh của anh, tính toán hay lắm!"

Minh tướng quân: "Không phải ai cũng coi trọng quyền lực như anh!"

Kim Thừa Hoán nói: "Chúng ta cộng sự nhiều năm như vậy rồi, anh không lừa được tôi đâu!"

Minh tướng quân nói: "Sau lưng mỗi một hồi đại cách mạng đều sẽ có người hy sinh."

Kim Thừa Hoán nói: "Anh đánh giá cao năng lực của mình rồi, cũng xem nhẹ lực lượng của tôi, anh cho rằng anh Kim Triệu Trung tới sẽ để đạn đạo bắn về phương bắc ư?"

Minh tướng quân không nói gì.

Kim Thừa Hoán nói: "Anh cho rằng tất cả những gì mà mình làm có thể qua được mặt người khác ư?"

Minh tướng quân nói: "Vậy chúng ta cùng nhau xem sự phát triển sau này nhé, không lâu nữa anh sẽ nhìn thấy tổng thống tự nhận lỗi rồi từ chức, sẽ nhìn thấy trong nước khắp nơi đều là biểu ngữ và cờ hiệu phản đối anh."

Kim Thừa Hoán nói: "Muốn tôi trở thành tội nhân của dân tộc ư?"

Minh tướng nói: "Trong lòng tôi, anh đã sớm là vậy rồi."

Bóng tối làm thời gian trở nên dài hơn, Kim Mẫn Nhi nằm trong lòng Trương Dương, trong lòng vừa hạnh phúc vừa thấp thỏm, hạnh phúc là vì Trương Dương, thấp thỏm là vì chưa biết vận mệnh của cha thế nào, cô ta không biết Thôi Chí Cảnh lần này đi có thành công không? Thế cục đối với cha càng lúc càng bất lợi, chỉ dựa vào KBR liệu có xoay chuyển được cục diện trước mắt không?

Trương Dương vuốt nhẹ tóc cô ta, nói khẽ: "Yên tâm, chỉ cần KBR có thể cứu được cha em ra, thì chuyện sẽ xuất hiện chuyển cơ, uy vọng của hắn ở trong quân đội của Nam Triều Tiên cũng không phải trong khoảng thời gian ngắn có thể lay động được, anh thấy trước mắt rất nhiều người đều chưa rõ tình huống cụ thể, cha em sau khi được tự do khẳng định có năng lực bình ổn phản loạn lần này."

Kim Mẫn Nhi nói: "Em thà để cha là một người bình thường, như vậy gia đình của chúng em sẽ không bao giờ gặp phải biến cố lớn như vậy, bác cả của em cũng sẽ không..." Nhớ tới bác cả bỏ mình một cách thê thảm, Kim Mẫn Nhi không khỏi thương tâm khóc nức nở.

Trương Dương nhẹ giọng khuyên giải an ủi cô ta, trong khoảng thời gian ngắn gia môn gặp bất hạnh như vậy, bất kỳ ai cũng sẽ không thể chịu đựng nổi, Kim Mẫn Nhi sở dĩ có thể kiên trì được là vì có Trương Dương ở bên cạnh che chở.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ồn ào, Trương Dương từ tiếng bước chân phán đoán ra có bốn người, hắn thấp giọng bảo Kim Mẫn Nhi bình tĩnh trở lại.

Cửa phòng ddc mở ra từ bên ngoài, tia sáng mãnh liệt chiếu vào trên người Kim Mẫn Nhi, một người dùng tiếng Hàn cao giọng hò hét, Trương Dương nghe không hiểu tiếng Hàn, nhưng Kim Mẫn Nhi thì hiểu được, người nọ rõ ràng đang nói, xử lý nam nhân kia, sau đó thì dẫn nữ nhân đó đi.

Kim Mẫn Nhi thét to: "Không được giết hắn!"

Bốn gã binh lính đã đồng thời nhấc súng. Phản ứng của Trương Dương hơn xa đám binh lính được huấn luyện kỹ càng này, nếu không phải để tìm nơi hạ lạc của Kim Thừa Hoán, hắn cũng không ẩn nhẫn đến bây giờ tận đến bây giờ, đối phương nếu đã nổi sát với hắn thì hắn cũng không cầ cố kỵ gì nữa.

Trương Dương từ dưới đất bắn lên, gióng như quỷ mị đánh về phía bốn gã binh lính Nam Triều Tiên, đối phương cảm thấy mắt hoa lên, còn chưa kịp nhấn cò thì hai tay Trương đại quan nhân đã bẻ gẫy cổ họ, bốn gã binh lính không rên một tiếng nào đã mềm nhũn ngã xuống đất, Trương đại quan nhân không chút nào khó khăn đã xử lý xong bọn họ, hắn phất phất tay với Kim Mẫn Nhi, nhanh chóng cởi quần áo của một người, Kim Mẫn Nhi cũng học theo hắn cởi quần áo của một gã đã chết khác, hai người bằng vào tốc độ nhanh nhất thay đổi quần áo, thay quần áo của đối phương là điều tất yếu, có thể mê hoặc một bộ phận kẻ địch.

Hai người một trước một sau đi tới phía trước, ở cửa ra của tầng hầng có hai vệ binh gác, nhìn thấy Trương Dương dội mũ quân đội đi ra, bọn họ còn tưởng rằng là người một nhà, mở miệng hỏi: "Xử lý xong chưa?"

Trương đại quan nhân ngẩng đầu, cười cười rồi lộ ra hàng răng chỉnh tề trắng muốt, hai người lúc này mới ý thức được chuyện, nhưng khi bọn họ có phản ứng thì đã chậm rồi, Trương Dương dang hai tay ra, phân biệt kẹp cổ hai người, khẽ dùng sức, bẻ gẫy xương cổ của bọn họ, Kim Mẫn Nhi tuy rằng thấy không đành lòng, nhưng cũng biết dưới tình trạng trước mắt thì chỉ có mở một đường máu, bằng không hai người bọn họ căn bản không có đường sống.

Một gã binh lính Nam Triều Tiên tới đây phụ trách xem xét tình huống phát hiện bọn họ, há to miệng vừa định kêu to thì Trương Dương đã vung tay lên, mã tấu giống như một đạo thiểm điện bắn vào miệng hắn, xuyên ra tới tận sau ót, binh lính đó ngã xuống, máu tươi chảy đầy đất.

Trong Biệt thự còn có hai gã binh lính Nam Triều Tiên đứng ở chỗ cửa lớn. Bọn họ nghe thấy động tĩnh thì vội vàng xông vào, nhìn thấy đồng bạn đã chết trên mặt đất, sợ đến nỗi vội vàng nhấc súng bắn.

Trương Dương và Kim Mẫn Nhi đồng thời nhấn cò, phân biệt bắn chết một người.

Tiếng súng ở dưới lầu đã kinh động tới Thôi Hiền Châu đang ở trong phòng tầng hai, cô ta nhíu mày, ý thức được tình huống có chút không đúng, vội vàng đi lấy súng lục trong ngăn kéo, vừa mới cầm được súng thì cửa phòng Phía sau đã bị đá văng ra, Trương Dương và Kim Mẫn Nhi cầm súng lao vào.

Kim Mẫn Nhi lạnh lùng nói: "Giơ tay lên!"

Thôi Hiền Châu giơ hai tay lên, bỗng nhiên xoay người bắn về phía sau, khi cô ta nhấn cò thì Trương Dương đã vọt tới trước mặt cô ta, tóm lấy cổ tay cô ta khiến họng súng chĩa lên trên. Mấy súng liên tục đều bắn lên trần nhà, Trương Dương lật tay tát cho cô ta một cái ngã xuống đất. Trương đại quan nhân rất ít ra tay đánh nữ nhân. Nhưng mụ đàn bà này thì thật sự là đáng đánh.

Thôi Hiền Châu giãy dụa muốn bò dậy thì họng súng của Kim Mẫn Nhi đã dí vào đầu cô ta.

Thôi Hiền Châu thật sự không thể tưởng tượng được bọn họ làm sao mà trốn ra được, Trương Dương tuy rằng Thôi Hiền Châu, nhưng dù sao cũng đã bị tiêm thuốc mê, còn đặc biệt còng tay còng chân hắn, không ngờ cuối cùng vẫn để hắn trốn thoát.
Bình Luận (0)
Comment