Y Đạo Quan Đồ

Chương 1160.1

Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Lời của cô tôi có chút không hiểu."

Chương Bích Quân nói: "Hiện tại khác với trước đây, lão gia tử đã không còn, lòng người cũng sẽ thay đổi."

Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Tình huống cũng không ác liệt như cô nghĩ đâu, cho dù có một số người bại lộ, nhưng vẫn không thể liên lụy đến tới chúng ta, lại càng không liên lụy đến hắn."

Chương Bích Quân nói: "Nếu anh cẩn thận quan sát chuyện xảy ra gần đây, anh sẽ phát hiện, thật ra tất cả cũng không phải là ngẫu nhiên, có một cỗ lực lượng không nhìn thấy đang triển khai hành động nhằm vào chúng ta."

" Cái đó có liên quan tới Trương Dương ư?"

Chương Bích Quân nói: ": "Hắn căn bản không rõ ẩn tình..." Cô ta tạm dừng một chút rồi lại nói: "Quốc Chiêu, đừng dính vào những phiền toái không cần thiết, hiện tại đầu tiên phải điều tra rõ thân phận chân chính của Nguyên Hòa Hạnh Tử, cố gắng lấy được tất cả những tư liệu có thể."

Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Thật ra có người cảm thấy hứng thú với chuyện này hơn chúng ta nhiều."

Chương Bích Quân hơi ngẩn ra, cô ta lắc đầu nói: "Vĩnh viễn đừng coi thường Trương Dương, người thanh niên này rất khó đối phó."

Trương đại quan nhân đêm nay ngủ một mình, tuy rằng thằng cha này có một số ý đồ, nhưng hắn cũng không làm chuyện bắt buộc người khác, sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại thì đã là mười giờ sáng, giấc ngủ này rất ngon, khi Trương Dương đứng dậy tắm rửa, Chu Sơn Hổ tới, sau khi tới Đông Giang, hắn ở trong nhà bạn gái Lưu Hi Đình, chủ nhiệm hội quản ủy nội thành mới Đông Giang Lưu Bảo Toàn là nhạc phụ tương lai của hắn, hiện tại cũng càng nhìn càng thuận mắt thằng con rể tương lai này, lần này muốn con gái và con rể cùng nhau về công tác Đông Giang, cái này cũng không trách được hắn, cha mẹ nào mà chả thương con. Lưu Bảo Toàn cũng muốn con gái và con rể đều ở bên cạnh mình.

Chu Sơn Hổ nói ra ý tứ của Lưu gia.

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Lưu chỉ có một cô con gái, hắn muốn hai người tới Đông Giang cũng là chuyện rất bình thường, người lớn rồi ai mà không muốn con cái ở bên cạnh? Hổ tử, tôi thấy lần này cậu tôn trọng ý kiến của Hi Đình đi, cậu hiện tại đã trưởng thành rồi, không thể cứ thủy chung đi theo bên cạnh tôi làm lái xe được."

"Tôi thích, tôi thích cả đời lái xe cho anh." Chu Sơn Hổ lớn tiếng nói.

Trương Dương cười nói: "cậu thích nhưng tôi không thích, bản thân tôi cũng không phải là không biết lái xe, tôi có tay có chân. Không cần cậu phải lái xe cho tôi. Nhân lúc còn trẻ tuổi, cố gắng mà học hành, cơ hội học tập bồi dưỡng ở Đông Giang thì lớn hơn Bắc Cảng nhiều. Cậu tới đó công tác, có cha của Hi Đình chiếu cố cậu, tiền đồ khẳng định rất sáng lạn."

Chu Sơn Hổ nói: "Tôi không muốn dựa vào cha cô ta."

Trương Dương nói: "Xã hội hiện tại có quan hệ mà không dùng mới là ngốc, thằng nhóc cậu không ngốc chứ hả?"

Chu Sơn Hổ nói: "Hi Đình vốn đã đáp ứng rồi, đồng ý theo tôi công tác ở Tân Hải, ai ngờ cô ta lại đột nhiên thay đổi thay đổi hiện tại nói nếu tôi không đến Đông Giang thì cô ta sẽ không kết hôn với tôi."

Trương Dương cười nói: "Nữ hài tử đều là như vậy cả, tôi thấy cô ta cũng không phải là tùy hứng đâu. Đó là trưởng thành rồi, biết hiếu thuận với cha mẹ, hổ tử à, chúng ta là đàn ông, phải thành toàn cho người ta."

Chu Sơn Hổ gật đầu.

Lúc này điện thoại trong phòng vang lên, Trương Dương đi tới nhấc, lại là điện thoại của Trung Đảo Xuyên Thái, hắn mời Trương Dương buổi trưa tới Cư Tửu ốc ăn cơm, buổi trưa hôm nay là Võ Trực Chính Dã làm ông chủ, kể ra thì Trung Đảo Xuyên Thái gần đây cũng mệt, vì chuyện của Võ Trực Anh Nam mà tốn không ít nước bọt.

Trương Dương đáp ứng khá sảng khoái. Hắn cũng muốn gặp vị quan ngoại giao đến từ Nhật Bản này.

Trương Dương tới Cư Tửu ốc đúng giờ, nhìn thấy cảnh vật quen thuộc của Cư Tửu ốc, Trương đại quan nhân không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc mới quen Cố Giai Đồng, cảnh vật vẫn như trước, chỉ là hiện tại bọn họ đã âm dương xa cách.

Mỹ Hạc Tử mặc kimônô màu bạc xuất hiện ở ngoài cửa, cô ta bảo dưỡng rất khá, nhiều năm như vậy rồi mà bộ dạng cơ hồ không thay đổi, hành lễ với Trương Dương: "Bí thư Trương tới rồi." Hoàn cảnh sẽ thay đổi một người, hiện tại Mỹ Hạc Tử cũng đã rõ quan hàm của Trung Quốc, nếu là trước đây, từ bí thư này cô ta rất khó lý giải, cũng là sau khi tới Trung Quốc thời gian dài cô ta mới hiểu được ở đây thường thường đều là bí thư định đoạt.

Trương Dương mỉm cười nói: "Tỉnh Thượng phu nhân phong thái vẫn như xưa!"

Mỹ Hạc Tử mỉm cười, cô ta dẫn Trương Dương đi vào trong.

Sau khi Trương Dương tiến vào Cư Tửu ốc thì thay guốc gỗ, Mỹ Hạc Tử đưa hắn tới trước phòng, mở cửa, bên trong có ba người đang khoanh chân ngồi, người thứ nhất là Trung Đảo Xuyên Thái, người thứ hai là Tỉnh Thượng Tĩnh, người nọ ngồi đối diện với cửa chính là phó đại sứ Nhật Bản tại Trung Quốc Võ Trực Chính Dã.

Trương Dương cởi guốc gỗ đi vào, hành lễ với ba người. Hắn khoanh chân ngồi vị trí ở cạnh cửa, vừa hay ngồi đối diện với Võ Trực Chính Dã.

Võ Trực Chính Dã quan sát người thanh niên trước mắt, hai ngày nay bởi vì duyên cớ của con trai, hắn rất chú ý tới tư liệu của Trương Dương, mới phát hiện người thanh niên này quả nhiên rất không đơn giản, chẳng trách con trai lại thất bại thảm hại ở trên tay hắn, cũng khó trách Trung Đảo Xuyên Thái và Tỉnh Thượng Tĩnh đều tôn sùng hắn như vậy.

Võ Trực Chính Dã bắt đầu từ tạ lỗi, hắn vái Trương Dương thật sâu rồi nói: "Lần này khuyển tử đã mang tới không ít phiền toái cho Trương tiên sinh rồi!"

Trương Dương mỉm cười nói: "Tôi không cảm thấy phiền toái gì cả, lần này hắn mang tới không ít phiền toái cho Trung Đảo tiên sinh mới đúng."

Trung Đảo Xuyên Thái cười cười, dẫn kiến Trương Dương với Võ Trực Chính Dã.

Trương Dương vươn tay về phía Võ Trực Chính Dã, Võ Trực Chính Dã cũng vươn tay ra, bàn tay của Võ Trực Chính Dã vô cùng to, ngón tay thon dài, khớp xương thô to, lòng bàn tay đầy vết chai.

Tuy rằng chỉ bắt tay nhưng Trương Dương đã cảm thấy bàn tay của Võ Trực Chính Dã đầy lực độ, bởi vậy đoán Võ Trực Chính Dã chắc là võ lâm cao thủ.

Trương Dương nói: "Đại sứ tiên sinh cũng tập võ ư?"

Võ Trực Chính Dã nói: "Từng học một ít Không Thủ đạo và kiếm đạo, có điều tôi tập võ chỉ là vì sức khỏe, không phải để tranh cường đấu ngoan."

Trương Dương mỉm cười gật đầu: "Rất nhiều lúc dựa vào vũ lực không giải quyết được vấn đề, nhưng anh nếu không có vũ lực thì người khác sẽ cảm thấy anh rất dễ bắt nạt, anh nói xem có đúng không!" Thằng cha này một lời hai nghĩa.

Võ Trực Chính Dã lão luyện thế nào chứ, hắn lập tức nghe ra ý tứ của Trương Dương, lạnh lùng nói: "Quý quốc không phải thường nói lấy đức thu phục người ư? Còn nói có lý thì đi khắp thiên hạ, vô lý thì nửa bước cũng khó đi."

Trương Dương nói: "Đại sứ có vẻ tìm hiểu rất kỹ về văn hóa Trung Quốc, nhưng quốc gia chúng tôi còn có một câu châm ngôn, đó gọi là chính quyền từ báng súng mà ra."

Võ Trực Chính Dã nói: "Hiện tại là thế giới hòa bình, người Nhật Bản chúng tôi tôn trọng hòa bình hữu ái, rất bài xích vũ lực, vũ lực không giải quyết được vấn đề."

Trương đại quan nhân nghe thấy những lời này thì rất không thuận tai, ai cũng có tư cách nói những lời này, nhưng người Nhật Bản bọn họ thì không có tư cách, cái gì gọi là người Nhật Bản bọn họ tôn trọng hòa bình hữu ái, thế chiến thứ hai kết thúc được bao năm rồi, chẳng lẽ đám quỷ Nhật Bản này đã xóa đi hết tát cả những hành vi phạm tội xâm lược trước đây ư? Trương đại quan nhân nói: "Không ăn chút đau khổ thì khó mà nhớ lâu, các anh phải tiếp nhận bài học lịch sự, vĩnh viễn đặt hóa bình lên trước nhất, đừng có giở cái trò chủ nghĩa quân phiệt nữa."

Trong nụ cười của Võ Trực Chính Dã tràn ngập lãnh ý, trong mắt hắn, Trương Dương chỉ là một quan viên bé bằng hạt vừng của Trung Quốc, còn chưa có tư cách ngồi cùng bàn với mình, nếu không phải vì con trai thì Võ Trực Chính Dã tuyệt đối sẽ không làm ra nhượng bộ như vậy, hạ mình mời một quan viên của thành phố cấp huyện một người Trung Quốc ăn cơm, co dù hắn biết Trương Dương có chút bối cảnh, nhưng những bối cảnh này vẫn chưa không đủ để trở thành lý do để mình xem trọng hắn.

Tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt Võ Trực Chính Dã, Trương Dương cũng đã cảm thấy sự cuồng ngạo của người này, nụ cười trên mặt Võ Trực Chính Dã nụ cười không che giấu được sự cao ngạo và khinh thường trong nội tâm hắn, hắn nói khẽ: "Trương tiên sinh còn trẻ, vẫn chưa rõ được đoạn lịch sử trước đây."

Trương Dươn nói: "Lịch sử tôi nhìn thấy thì sâu sắc hơn đại sứ rất nhiều." Những lời này của Trương đại quan nhân tuyệt đối không sai, lão tử từ triều Đại Tùy tới, nếu luận về bối phận thì không biết là cao hơn Võ Trực Chính Dã anh bao nhiêu, bàn lịch sử với lão tử à? Cả người tôi đều là lịch sử đây.

Võ Trực Chính Dã cười nói: "Nhận thức về lịch sử là nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí, góc độ nhìn nhận của chúng ta về lịch sử bất đồng, cho nên cái nhìn tất nhiên cũng bất đồng."

Trương Dương nói: "Lời này của Đại sứ tiên sinh khiến tôi có chút không rõ, theo ý anh thì Nhật Bản các anh lúc trước có phải người phát động chiến tranh xâm lược hay không?"

Võ Trực Chính Dã nói: "Trương tiên sinh, tôi hôm nay tìm anh không phải để đàm luận về lịch sử!"

Trương đại quan nhân nói: "Đại sứ hôm nay tìm tôi rốt cuộc là vì gì?"
Bình Luận (0)
Comment