Y Đạo Quan Đồ

Chương 1204.1

Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: "Trên đất có đao, anh chọn đi!"

Trương đại quan nhân nhìn xuống dưới, thấy ở đó đặt hai thanh đao Nhật Bản, Trương đại quan nhân lắc đầu: "Đối với anh thì không cần!"

Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: "Tôi cho anh hai mươi phút chuẩn bị."

Trương đại quan nhân nói: "Tang Bối Bối đâu?"

Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: "Thắng được tôi thì tôi sẽ nói với anh!"

Trương Dương nói: "Muốn chết!"

Liễu Sinh Nghĩa Phu ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời: "Tôi chờ anh!"

Trương Dương lắc đầu: "Không cần chờ, hiện tại có thể bắt đầu rồi!"

Liễu Sinh Nghĩa Phu có chút hứng thú nhìn Trương Dương.

Trương đại quan nhân đi tới, mũi chân giẫm lên chuôi đao, đao Nhật Bản bắn lên, Trương đại quan nhân cầm vỏ đao, sau đó rút đao từ trong vỏ ra. Đao quả thực không tồi, trong mắt Trương Dương đối phó với loại người như Liễu Sinh Nghĩa Phu căn bản không cần dùng đao, nếu như đổi thành bình thường, Trương đại quan nhân có lẽ sẽ sinh ra hứng thú trêu đùa thằng cha này một chút, nhưng hôm nay khác, hắn đã có chút phát hỏa rồi, bất kể Tang Bối Bối có ở đây hay không, Liễu Sinh Nghĩa Phu lợi dụng loại bẫy này để dụ hắn tới, đủ để chứng minh Liễu Sinh Nghĩa Phu ít nhất cũng có liên lạc với đám người đó bắt cóc Tang Bối Bối.

Đối với Tang Bối Bối mà nói, càng sớm tìm được cô ta thì nguy hiểm cô ta gặp phải càng ít, Trương đại quan nhân không có tâm tình dây dưa với Liễu Sinh Nghĩa Phu, cũng không có thời gian tiếp hắn.

Thân đao còn chưa hoàn toàn ra khỏi vỏ, sát khí lạnh thấu xương đã ùa ra, Liễu Sinh Nghĩa Phu đứng đối diện Trương Dương hai thước lập tức cảm thấy được cỗ sát khí lạnh thấu xương này, sát khí có chất nhưng vô hình lặng lẽ lan ra, bao trùm phạm vi một trượng, hơn nữa vẫn đang không ngừng mở rộng.

Lông mày Liễu Sinh Nghĩa Phu rõ ràng đã giật giật, sau đó hắn dùng tốc độ kinh người rút võ sĩ đao ra, võ sĩ đao bổ về phía Trương Dương, lực lượng và tốc độ không ngừng đề thăng, cao thủ chân chính, tuyệt đối là chuyên gia nghiên cứu về lực lượng, Liễu Sinh Nghĩa Phu trong quá trình ra chiêu lực lượng ở trong trạng thái không ngừng tăng cường, lực lượng của hắn sau khi tới mục tiêu thì vừa hay đạt tới lớn nhất, cũng chỉ có như vậy mới có thể bộc phát ra được đầy đủ lực lượng của hắn.

Trương đại quan nhân vẫn không nhanh không chậm rút đao, tốc độ của hắn rất chậm, tứ bình bát ổn, tuy rằng động tác của hắn ra trước Liễu Sinh Nghĩa Phu, nhưng, Liễu Sinh Nghĩa Phu rút đao, vung lên, chém xuống một loạtôi động tác liên tiếp như nước chảy mây trôi hoàn thành, trong lúc chạy đã dễ dàng vượt qua Trương Dương. Phát sau mà đến trước, đao phong chỉ còn cách đỉnh đầu Trương Dương một thước, sau khi tiến thêm một thước, lực lượng của Liễu Sinh Nghĩa Phu sẽ đạt tới đỉnh phong, dùng khí thế không thể địch nổi bổ vào người Trương Dương. Hắn tựa hồ nghe nghe thấy tiếng xương Trương Dương vỡ, tựa hồ nhìn thấy máu tươi từ trong thân thể Trương Dương điên cuồng phun ra.

Một thước! Sinh mệnh của con người rất nhiều lúc thậm chí không thể vượt quá được khoảng cách một thước này.

Đao phong của Trương Dương cuối cùng cũng ra khỏi vỏ, vỏ đao rời tay bay ra, đâm vào ngực Liễu Sinh Nghĩa Phu.

Lúc này đao của Liễu Sinh Nghĩa Phu cách đỉnh đầu Trương Dương chỉ còn hai tấc.

Khóe môi Liễu Sinh Nghĩa Phu lộ ra một tia cười lạnh, không ai có thể trong khoảng cách ngắn ngủi này thoát được, cho dù là kiếm thuật đại sư ưu tú nhất của Nhật Bản. Hắn cũng cảm thấy sát khí lạnh thấu xương đang bao vây mình, thân thể hắn giống như trong khoảnh khắc rơi vào trong băng thiên tuyết địa, nhưng đao phong của Trương Dương cách mình còn rất xa. Hắn có đủ tự tin, trước khi đao của Trương Dương đâm trúng mình, hắn có đủ thời gian đâm trúng mục tiêu.

Sát khí Bao phủ chung quanh thân thể Liễu Sinh Nghĩa Phu đột nhiên biến mất, hắn giống như trong nháy mắt từ mùa đông khắc nghiệt tới thế giới gió xuân dạt dào. Không cảm thụ được nguy hiểm, không phải là nguy hiểm đã biến mất, mà là vì nguy hiểm đã vượt quá phạm trù cảm giác của nhân loại.

Liễu Sinh Nghĩa Phu cảm thấy thân đao chấn động, đao phong lệch khỏi quỹ đạo, lực lượng đã vận sức chờ phát động lực lượng đột nhiên lệch khỏi quỹ đạo mà suy giảm mạnh. Sau đó hắn liền nhìn thấy đao của đối phương đâm xuyên qua quần áo của hắn, đâm vào da thịt hắn, trực tiếp đâm vào ngực hắn.

Nếu như Trương Dương nguyện ý, một đao này dễ dàng có thể xuyên thấu tim Liễu Sinh Nghĩa Phu, nhưng hắn không làm như vậy, mũi đao ngừng thế không phát nữa.

Khuôn mặt của Liễu Sinh Nghĩa Phu bởi vì sợ hãi mà vặn vẹo, lúc này hắn mới hiểu được, Trương Dương không ngờ đã một quyền nện lên thân đao của hắn, đao Nhật Bản sắc bén vô cùng, chém sắt như chém bùn không ngờ không bằng một quyền do huyết nhục của đối phương cấu thành.

Nữ nhân Phía sau phát ra một tiếng thét chói tai, bởi vì cô ta nhìn thấy đao của Trương Dương đã đâm vào trong cơ thể Liễu Sinh Nghĩa Phu, nhưng cô ta lập tức dừng chân, từ chiều dài mũi đao đâm vào trong cơ thể Liễu Sinh Nghĩa Phu, có thể phán đoán ra đối phương không không có ý một đao đâm chết hắn.

Liễu Sinh Nghĩa Phu nhìn Trương Dương, hắn quên nên nói cái gì, Vào những lúc như thế này bất kỳ ai cũng sẽ sợ. Hắn luôn luôn tự xưng là rất cao, nhưng không ngờ mình ở dưới tay Trương Dương không ngờ không đỡ nổi một hiệp.

Trương Dương nói: "Tang Bối Bối ở đâu?"

Liễu Sinh Nghĩa Phu lắc đầu.

" Không nói hay là không biết!"

Liễu Sinh Nghĩa Phu nhắm mắt lại, ngửa đầu, nguyện chịu thua.

Nữ nhân Phía sau bỗng nhiên nói: "Có thuyền tới!"

Trương Dương hơi ngẩn ra, xoay người lại, liền thấy phương xa một chiếc thuyền đánh cá đang tới gần bên này.

Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: "Anh cuối cùng vẫn gọi người tới!"

Trương đại quan nhân cười lạnh nói: "Đối phó với loại ăn hại như anh tôi còn phải gọi người ư? Đúng là nực cười!" Hắn cũng cảm thấy chuyện có chút không đúng, đưa mắt nhìn lại, chiếc thuyền đó khi cách bãi đá ngầm một khoảng thì ngừng lại, Trương Dương nhìn rõ, Tang Bối Bối đang bị buộc trên cột buồm.

Trên thuyền có người đang cầm vũ khí nhắm về phía bọn họ, Trương đại quan nhân thầm kêu không ổn, hét lớn: "Nằm xuống.”

Hai quả đạn hỏa tiễn kéo theo vệt khói thật dài, trước sau bắn trúng ca nô của Trương Dương và Liễu Sinh Nghĩa Phu, chiếc ca nô sau khi nổ tung thì biến thành hai quả cầu lửa trên mặt biển.

Sau đó hỏa lực dày đặc đan thành một cái lưới lớn bao trùm cả hòn dảo.

Trương Dương và Liễu Sinh Nghĩa Phu lúc này cũng chẳng buồn quan tâm tới đối phương nữa, vội vàng đi tìm chỗ ẩn nấp, trên bãi đá này không có một ngọn cỏ nào, cho dù là đá ngầm cũng khó có thể che giấu được thân thể, nữ tử hộ tống Liễu Sinh Nghĩa Phu tới còn chưa kịp tìm chỗ nấp thì đã trúng đạn ngã vật xuống, Liễu Sinh Nghĩa Phu nhìn thấy bộ dạng hai mắt trợn trừng, cả người đầy máu của cô ta thì đau khổ đau khổ vạn phần, hắn giãy dụa muốn chạy tới kéo thân thể cô ta.

Trương đại quan nhân không quan tâm tới những việc này, dùng tốc độ kinh người lao về phía biển, tình thế hiện giờ, chỉ có biển lớn mới có thể cung cấp cho hắn một số bảo hộ, nếu như tiếp tục ở lại trên bãi đá, sợ rằng sẽ bị đạn bắn cho thành tổ ong.

Trương đại quan nhân chạy tuy rằng rất nhanh, nhưng lưng vẫn trúng một viên đạn, cũng may hắn trước chuyện đã mặc áo chống đạn mà Ngũ Đắc Chí cho hắn, giống như có người đánh một quyền thật mạnh vào lưng hắn, sau đó Trương đại quan nhân liền tung người lao vào trong biển.

Từng viên đạn bắn tới, ở dưới mặt biển vẽ ra những ngấn nước, Trương đại quan nhân cố gắng lặn sâu xuống dưới, hỏa lực dày đặc trên thuyền đánh cá phát tiết suốt hơn mười phút chung quanh bãi đá ngầm, xác định trên mặt biển không có động tĩnh, lúc này mới nghênh ngang mà đi, Tang Bối Bối bị treo trên cột buồm nhìn cảnh tượng lửa đạn bay tán loạn trước mắt thì nước mắt không khỏi rơi xuống.

Trương đại quan nhân cũng không phải là lần đầu tiên gặp tập kích, nhưng hồ đồ như lần này thì là lần đầu tiên, bị Liễu Sinh Nghĩa Phu dụ đến bãi đá ngầm luận võ, nhưng chuyện này rõ ràng chính là một cái bẫy, đối phương không chỉ muốn dụ mình, thậm chí cũng chuẩn bị làm thịt cả Liễu Sinh Nghĩa Phu.

Trương đại quan nhân cả người ướt sững từ dưới nước trồi lên, thuyền đánh cá đã đi xa rồi, trên bãi đá vẫn tràn ngập khói thuốc súng, Trương đại quan nhân ở bên trong trận mưa bom bão đạn này không hề bị thương nặng, hắn ở trên bãi đá ngầm nhìn thấy thân thể huyết nhục mơ hồ của cô gái kia, nhưng không tìm được Liễu Sinh Nghĩa Phu, chắc là thằng cha này vừa rồi dưới công kích của lửa đạn cũng rất khó may mắn thoát nạn, nhưng ngay khi Trương đại quan nhân đang nhìn xung quanh tìm kiếm thi thể của hắn thì nhìn thấy đá bên cạnh bị đẩy ra, Liễu Sinh Nghĩa Phu từ bên dưới trồi lên, cả người hắn cũng đầy máu, có điều từ hành độngcủa hắn cho thấy chắc không bị trọng thương.

Liễu Sinh Nghĩa Phu không thèm nhìn về phía Trương Dương, tới bên cạnh thi thể của cô gái kia, ôm lấy thi thể của cô ta, bật khóc.

Trương đại quan nhân tuy rằng không có hào cảm đối với thằng cha này, nhưng nhìn thấy bộ dạng thương tâm này của hắn thì cũng không nỡ bỏ đá xuống giếng, ca nô bọn họ ngồi tới vừa rồi đã bị bắn nát.
Bình Luận (0)
Comment