Y Đạo Quan Đồ

Chương 1230.3

Hình Triêu Huy nói: "Bất kể là Tây Thi, Điêu Thuyền hay là Trần Viên Viên, họ sở dĩ có thể lưu tên trong lịch sử không phải là vì họ đẹp khuynh quốc khuynh thành, mà là vì họ có liên quan tới chính trị, trong đấu tranh chính trị. Nữ nhân tuy rằng không phải nhân vật chính. Nhưng thường thường sẽ trở thành đạo cụ cực kỳ quan trọng, rất nhiều lúc sẽ mang tới tác dụng ảnh hưởng tới đại cục."

Trương đại quan nhân cảm thán nói: "Hồng nhan họa thủy."

Hình Triêu Huy nói: "cậu vừa chuyện của Phó Hải Triều. Mục đích hắn tiếp cận Liễu Đan Thần có lẽ chính là dùng họa thủy này để nhấn chìm này."

Trương đại quan nhân nói: "Sếp, chẳng lẽ anh cho rằng ý chí của tôi bạc nhược như vậy ư?"

Hình Triêu Huy nói: "cậu ở phương diện nữ sắc quả thực rất bạc nhược, hơn nữa không chịu nổi một kích, ai cũng biết đây là chỗ yếu của cậu, chỉ cần tìm đúng chỗ, đánh một kích thật mạnh, đả bảo cậu không chịu nổi."

Trương đại quan nhân biết Hình Triêu Huy nói đúng, hắn quả thực thường xuyên bị té nhào trên phương diện này, mục đích Phó Hải Triều tiếp cận Liễu Đan Thần chắc là muốn lợi dụng cô ta để kích thích mình, nếu như mình rơi vào bẫy của hắn, sẽ bị phiền toái quấn lấy, mà phiền toái của mình khẳng định sẽ tạo thành khốn nhiễu cho Văn gia. Tuy rằng hắn đã sớm nhìn ra dụng tâm của Phó Hải Triều, không rơi vào cái bẫy mà hắn tỉ mỉ trù tính, nhưng Liễu Đan Thần đột nhiên mất tích lại khiến chuyện này trở nên càng thêm khó bề phân biệt, đây rốt cuộc có nghĩa là âm mưu kết thúc hay là một đại âm mưu bắt đầu? Trương đại quan nhân đến bây giờ vẫn không tin Liễu Đan Thần là bị người ta bắt cóc, dù sao bí mật trên người Liễu Đan Thần thật sự quá nhiều, một nữ nhân có thể chơi mình, tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy người khác khống chế dễ dàng như vậy.

Tương đối mà nói thì Trương Dương lo lắng cho Tần Manh Manh hơn, theo lời nói của Hình Triêu Huy, tình cảnh trước mắt của Tần Manh Manh đã là nguy cơ. Bất kỳ chuyện gì cũng đều có tính hai mặt, người khác sở dĩ muốn đối phó bọn họ, là vì muốn thông qua hành động này để mang tới phiền toái cho Văn gia.

Vào mười giờ thì chia tay Hình Triêu Huy, Trương Dương chỉ chỉ vào con đường xe đi xe lại, nói: "Tôi bắt xe về."

Hình Triêu Huy cũng không định chở hắn, thật ra nếu như không phải Trương Dương chủ động mời thì Hình Triêu Huy cũng sẽ không chủ động liên lạc với hắn, sau khi trải qua tìm được đường sống trong chỗ chết lần này Hình Triêu Huy đã rút khỏi tuyến đầu, không phải ý của cấp trên, mà là kết quả sau khi hắn cân nhắc thận trọng, đoạn kiếp sống bị Chương Bích Quân giam giữ đã trở thành cơn ác mộng không thể xóa đi của hắn.

Hình Triêu Huy vươn tay ra vỗ vỗ vai Trương Dương: "cậu khuyên nhủ cô ta đi, đừng trở thành công cụ để người khác lợi dụng."

Trương Dương gật đầu, nhìn theo chiếc xe Liệp Báo của Hình Triêu Huy, Hình Triêu Huy vẫy tay với hắn rồi khởi động động cơm cùng với tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, xe Liệp Báo nổ tung, sóng khí cường đại tỏa ra bốn phía, thân thể Trương Dương bị một cỗ lực lượng cực lớn đẩy đi, ngã mạnh xuống đất, kính của những cửa hàng chung quanh cũng bị chấn cho vỡ nạn, mảnh vụn thủy tinh rơi lả tả.

Hai tai Trương đại quan nhân ù ù, hắn trong khoảng thời gian ngắn không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì, choáng váng nhìn ánh lửa chưa tắt, trên người hắn không biết dính máu tươi của ai, một lát sau thính giác của hắn một lần nữa khôi phục, hắn nghe thấy những tiếng thét chói tai, nghe thấy ô tô bởi vì cấp tốc phanh lại mà liên tục tông vào đuôi nhau, nghe thấy tiếng sắt thép rơi xuống, nghe thấy tiếng khóc của mình.

Nam nhi không dễ khóc, chỉ là khi chưa quá thương tâm. Trương Dương tuy rằng thường hay nói đùa với Hình Triêu Huy, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới sự tôn trọng của hắn đối với Hình Triêu Huy, giữa hắn và Hình Triêu Huy có một loại tình cảm cũng vừa là thầy vừa là bạn, tận mắt tháy bằng hữu của mình tan thành mây khói trong vụ nổ, đây là một loại cảm giác đau xé ruột xé gan.

Cảnh Chí Siêu dẫn đội tới hiện trường, nhanh chóng phong tỏa hiện trường, trận nổ mạnh này đã tạo thành tử vong cho một người, ba người đi đường bị thương, Cảnh Chí Siêu tìm được người chứng kiến. Trương Dương ngồi ở đó, trên người dính không ít vết máu. Không biết máu tươi rốt cuộc đến từ trên người người khác hay là của bản thân hắn.

Cảnh Chí Siêu nói với bác sĩ cấp cứu ở bên cạnh: "Tình huống của hắn thế nào? Có thể tiếp nhận thẩm vấn hay không?"

Bác sĩ cấp cứu thở dài nói: "Tôi không biết, hắn cự tuyệt để chúng tôi kiểm tra thân thể, cũng không muốn theo chúng tôi tới bệnh viện trị liệu."

Cảnh Chí Siêu gật đầu, tới trước mặt Trương Dương rồi nói khẽ: "Tại sao lại vậy?"

Trương Dương ngẩng đầu, nước mắt của hắn đã khố, ánh mắt phủ kín tơ máu, ánh mắt tràn ngập sát khí, ánh mắt này khiến Cảnh Chí Siêu nội tâm run lên. Trương Dương: "Nói Tra ra là ai làm, mặc kệ là ai, tôi nhất định sẽ giết hắn, tôi thề."

Cảnh Chí Siêu nói: "Anh vì sao gặp mặt chủ nhiệm Hình?"

Trương Dương nói: "Bằng hữu gặp mặt ăn bữa cơm không phải là rất bình thường ư?"

Cảnh Chí Siêu nói: "Theo tôi được biết thì anh không hề lái xe, anh vì sao không lên chiếc xe này?"

Trương Dương giống như một con sư tử bị chọc giận: "Anh hoài nghi tôi ư? Anh con mẹ nó hoài nghi tôi ư? Hắn là bằng hữu của tôi, tôi không thể hại hắn, nếu như có thể thì tôi nguyện ý hy sinh tính mạng của mình để cứu hắn."

Cảnh Chí Siêu nói: "Nhưng anh vẫn sống tốt mà."

Trương Dương cắn cắn môi, không sai, mình vẫn sống tốt, hắn không thể giải thích chuyện này, cũng chẳng muốn giải thích, nếu như hắn vừa rồi lên xe của Hình Triêu Huy thì như vậy hiện tại hắn cũng tan thành mây khối với Hình Triêu Huy.

Cảnh Chí Siêu nói: "Trương Dương, tôi hy vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý."

Trương Dương lắc đầu nói: "Tôi không có giải thích hợp lý, nhưng, tôi nhất định sẽ tìm ra hung thủ và xử lý hắn."

Sau khi trải qua ba tiếng đồng hồ thẩm vấn, Trương Dương mới được cho đi, lúc này Trương Dương lần đầu tiên có cảm giác thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hắn không trở về ban trú kinh, mà là về Hương Sơn biệt viện, khi hắn đẩy cửa phòng thì nhìn thấy trong thư phòng biệt viện sáng đèn.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Trần Tuyết đi ra, cô ta giống như một người vợ chờ chồng đi làm đêm về, nói khẽ: "Về rồi à?" Tuy rằng giọng nói rất bình thản, nhưng Trương Dương vẫn tìm được sự quan tâm của cô ta đối với mình ở trong đó, Trương Dương gật đầu, hắn lặng lẽ đi tới.

Trần Tuyết nói: "Có đói bụng không? Đi tắm rửa một cái đi, tôi nấu bát mỳ cho anh."

Trương Dương lắc đầu: "cô vì sao vẫn chưa ngủ?"

Trần Tuyết nói: "tôi đang đọc sách, tôi vẫn thường thức khuya mà, anh gần đây không phải vẫn luôn ở ban trú kinh ư?" Cô ta từ vẻ mặt mệt mỏi và thương cảm của Trương Dương đoán được nhất định đã có việc xảy ra.

" Tâm sự với tôi nhé?" Giọng nói của Trương Dương mang theo vẻ van nài.

Trần Tuyết gật đầu, ngồi xuống bậc thang trước cửa hiên với Trương Dương.

Trương Dương nói: "Một bằng hữu rất tốt của tôi, Hình Triêu Huy, hắn đã chết, vừa mới phát sinh, tôi tận mắt thấy hết, có người đặt boom trong ô tô của hắn, nếu như tôi lên chiếc xe đó, tôi nghĩ, tôi và hắn..."

Trần Tuyết nói: "Anh không lên xe, anh vẫn còn sống."

Trương Dương nói: "Hắn giúp tôi quá nhiều, với tối nay tôi hẹn hắn tới giúp tôi, Liễu Đan Thần mất tích, tôi muốn nhờ hắn tìm, nếu như tôi không hẹn hắn ra, có lẽ chuyện này sẽ không phát sinh, lão Hình vẫn sống êm đẹp..." Trương Dương nói tới đây, sự áy náy và hối hận khiến hốc mắt hắn nóng lên.

Trần Tuyết ôn nhu nói: "Anh đỗ tất cả trách nhiệm lên người mình, cho nên anh mới khó chịu như vậy."

Trương Dương nói: "Tôi chắc là một kẻ mang điềm gở, bằng hữu thân thiệt của tôi đều gặp xui..."

Trần Tuyết nói: "Cho dù là bọn họ không biết anh, cho dù là bọn họ và anh không phải là bằng hữu, thế nên phát sinh cuối cùng vẫn phải phát sinh. Tôi không phải muốn giúp anh trốn tránh trách nhiệm, tôi chỉ là cảm thấy, anh đang lãng phí thời gian để thương cảm, giờ chẳng thà anh làm chút chuyện cho những bằng hữu đã gặp bất hạnh này."

Trương Dương ngẩng đầu: "Tôi không biết, tôi con mẹ nó đến bây giờ vẫn không biết rốt cuộc là ai ở phía sau bày ra tất cả."

Trần Tuyết nói: "Trên đời này không có bí mật tuyệt đối, chỉ cần là âm mưu thì sẽ phải bại lộ dưới ánh mặt trời, đơn giản là sớm hay muộn thôi."
Bình Luận (0)
Comment