Y Đạo Quan Đồ

Chương 297

Những ngày tiếp theo, Trương Dương quả thật được thanh tịnh mấy bữa. Lúc ban đầu hắn rất hưởng thụ, nhưng không được hai hôm, hắn lại không chịu được cảnh tĩnh mịch này, đang suy nghĩ xem có nên đề xuất ra viện trước không thì La Tuệ Ninh gọi điện thoại bảo hắn tới.

Ngay ngày hôm sau khi La Tuệ Ninh về nước liền gọi điện thoại cho Trương Dương, hai vợ chồng họ đều có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn.

Khiến Trương Dương có chút không tự nhiên là địa điểm gặp mặt là bệnh viện đang điều trị cho Văn Linh, hắn không biết có phải là vợ chồng Văn Quốc Quyền cố ý an bài như vậy hay không, có điều đành phải trơ mặt tới, còn đặc biệt mang theo một bó hoa tới thăm Văn Linh.

Tuy Văn Linh lại một lần nữa biến thành người thực vật có nguyên nhân lớn là nhờ hắn ban cho, nhưng Trương Dương lại không hề cảm thấy cắn rứt lương tâm gì cả.

Lúc bước vào phòng bệnh, La Tuệ Ninh đang cắt móng tay cho con gái, thấy Trương Dương vào, bà ta mỉm cười, chỉ vào sa lông ở bên cạnh.

Trương Dương trước tiên cắm hoa vào bình, sau đó thật thà ngồi lên sa lông, thấy La Tuệ Ninh cẩn thận cắt móng tay cho con gái, La Tuệ Ninh quả thật là người mẹ tốt, sau khi bà ta giúp Văn Linh cắt móng tay xong, mới rửa tay, đi tới ngồi cạnh Trương Dương, nói: "Chị linh của con cuối cùng lại nghe lời mẹ rồi."

Trương Dương nói khẽ: "Con xin lỗi!"

La Tuệ Ninh nói: "Không phải là con sai, đừng có nói những lời như vậy!"

Lúc này xe Hồng Kỳ của Văn Quốc Quyền đã đi tới trước cửa, ông ta mặc đồ tây màu đen, bước đi khỏe mạnh tiến vào trong bệnh phòng, từ sau khi ông ta về nước, ông ta bận xử lý các loại sự vụ, cho tới hiện tại mới có thời gian tới thăm con gái, sau khi thăm Văn Linh liền cùng Trương Dương sang phòng nghỉ ở bên cạnh nói chuyện.

La Tuệ Ninh pha một ấm trà cho họ, nói nhỏ: "Hai người nói chuyện đi, tôi đi chuẩn bị bữa trưa!"

Văn Quốc Quyền nói: "Gọi điện thoại cho Hạo Nam, bảo nó tới ăn cơm cùng!"

La Tuệ Ninh gật đầu, ở trước mặt chồng ba ta luôn lộ ra vẻ thuận tòng.

Văn Quốc Quyền nhìn Trương Dương, đi thẳng vào vấn đề: "Cậu làm việc cho cục Quốc An à?"

Lúc tước Hình Triêu Huy đã đặc biệt bàn với Trương Dương về việc này, bảo hắn sau này gặp Văn Quốc Quyền, nếu như Văn Quốc Quyền hỏi thì phải kiên quyết phủ nhận, Trương Dương sớm đã chuẩn bị tâm lý, hắn thở dài, nói: "Con cũng không biết Lệ Phù là đặc công của Quốc An, bọn con quen nhau từ trước, cô ta xảy ra chuyện, con đương nhiên không thể ngồi yên không để ý!"

Văn Quốc Quyền cười cười, ông ta là nhân vật gì chứ, lập tức nghe ra Trương Dương không trực tiếp trả lời vấn đề của ông ta.

Trương Dương cũng rõ rằng không thể nào cứ vậy là cho qua được, hắn hạ giọng nói: "Cha nuôi! Con cũng không muốn giấu cha, kỳ thực sau khi con về, Quốc An cũng có tìm đến con. Bọn họ bảo con gia nhập Quốc An!" Ba phần thật ba phần giả, nói như vậy thì mới tin được.

Văn Quốc Quyền nhíu mày: "Ai tìm cậu?"

"Chương Bích Quân! Nói là muốn con gia nhập cục mười!"

"Cậu trả lời sao?"

Trương Dương thật thà nói: "Con không có hứng thú làm đặc công, luôn cảm thấy như vậy phải lén lén lút lút không dám gặp người ta, con cũng không thích phải chạy khắp nơi, cứ thật thà ở trong thế chế làm việc là tốt nhất."

Văn Quốc Quyền không nói gì.

Trương Dương ân cần rót cho ông ta một chén trà, đưa vào tay ông ta, Văn Quốc Quyền phẩm trà, nói: "Cậu là một cán bộ quốc gia, không thể nào dùng tình cảm để làm việc được, hơn nữa cậu đã xác định quan hệ với Yên Nhiên rồi, trên phương diện tình cảm không được ba lòng hai ý, nếu không sẽ làm Yên Nhiên thương tâm, cũng sẽ khiến chú Tống của cậu không vui!"

Trương Dương gật đầu lia lịa.

Văn Quốc Quyền lại nói: "Cậu rất có bản sự, cục Quốc An cũng nhìn trúng điểm này của cậu, có điều cậu không muốn đi thì nói rõ với họ đi!"

Trương Dương nói: "Chương Bích Quân có tìm con mấy lần!"

Văn Quốc Quyền nói: "Thế này đi, tôi sẽ giúp cậu nói với bên đó, bảo họ không làm phiền cậu nữa!"

Trương Dương vui mừng quá đỗi, chỉ cần Văn Quốc Quyền mở miệng, chắc rằng Quốc An sau này sẽ không bám dính lấy mình nữa.

Văn Quốc Quyền lại nói: "Trương Dương, cậu tuy thiếu tính kỷ luật tổ chức, có điều, lần này cậu lạng quạng thế nào lại lập được đại công, may mắn cứu được mẹ nuôi của cậu, nếu như không có cậu, chuyện lần này sẽ rất lớn."

Trương Dương nói: "Tính tình của con xung động, rất nhiều lúc đều không chịu nghĩ tới hậu quả, lúc đó nghe thấy có người muốn gây bất lợi cho mẹ nuôi và cha, con bất chấp tất cả, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, con sẽ trực tiếp giết tới điện Buckingham!"

Văn Quốc Quyền cười ha hả, Trương Dương nói rất khoa trương, có điều ông ta nghe vậy trong lòng cũng thấy ấm áp, lúc đó ông ta nhận Trương Dương làm con nuôi, chủ yếu là muốn kéo gần quan hệ với Tống Hoài Minh, chỉ là xuất phát từ mục đích chính trị mà thôi, ông ta nhìn ra, La Tuệ Ninh đối đãi với Trương Dương như với con ruột vậy, cho dù là sau khi Văn Linh xảy ra chuyện, vợ mình cũng không oán trách Trương Dương chút nào.

Văn Quốc Quyền sau khi biết con gái vì Trương Dương mà xảy ra chuyện, trong lòng không vui rất lâu, về sau ông ta cũng dần dần tiếp thụ hiện thực này, chuyện của Văn Linh không thể trách ai được, có lẽ tất cả đều đã được chú định từ cõi xa xăm, Văn Quốc Quyền là một Đảng viên kiên định, ông ta không tin số mệnh, nhưng sau khi Đỗ Sơn Khôi bởi vì bị con gái mình kích thích mà từ trần, Văn Quốc Quyền cũng nảy sinh ra một số ý nghĩ không nên có, sau khi con gái xảy ra chuyện, ông ta luôn có chút bất mãn với Trương Dương, cũng muốn mở miệng nhờ Trương Dương cứu con gái mình lần nữa. Nhưng hiện giờ ông ta đã dần dần bình tĩnh lại, dùng lý trí để nhìn cả chuyện này.

Văn Quốc Quyền nói: "Trương Dương, trên người cậu có rất nhiều điểm sáng, nếu như có thể khống chế được tình tự và tính nóng của mình, sau này sẽ có thành tựu lớn."

Trương Dương nói: "Con chưa từng nghĩ xa như vậy, chỉ muốn làm tốt công tác trước mắt, làm tốt công tác chiêu thương của Giang Thành." Câu này là nói cho Văn Quốc Quyền nghe, hắn muốn ở trong lòng Văn Quốc Quyền tạo thành một hình tượng kiên định khẳng khái, nhưng Văn Quốc Quyền là loại nhân vật nào chứ, thoáng cái đã nhìn ra là thằng ôn này đang khoe mẽ, Văn Quốc Quyền cười nói: "Có thể có dạng nhận thức như vậy là tốt, sợ nhất là cậu nhận thức được nhưng khi thật sự làm lại không làm được."

Trương Dương cười cười xấu hổ.

Văn Quốc Quyền nói nhỏ: "Cậu vừa gặp chị Linh của cậu rồi, bệnh của nó thật sự không có biện pháp nào sao?"

Trương Dương không muốn nhất là đề cập tới chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào né tránh được, thân là cha, Văn Quốc Quyền hiên nhiên không muốn con gái mình mãi thế này, ở sâu trong lòng ông ta vẫn tồn tại một tia hi vọng.

Đừng nói là Trương Dương hiện tại không có biện pháp cứu tỉnh Văn Linh, cho dù là hắn có biện pháp cũng sẽ không mạo hiểm cứu cô ta. Trương Dương thật thà nói: "Con bất lực rồi!"

Câu trả lời của Trương Dương đã nằm trong dự liệu của Văn Quốc Quyền, nghe thấy hắn nói vậy, một tia hi vọng cuối cùng ở trong lòng Văn Quốc Quyền cũng triệt để biến mất. Ông ta thở dài, nói: "Bỏ đi, có lẽ kết cục này đã được chú định rồi.”

Trương Dương nghe ra tình tự bi quan ẩn chưa trong câu nói của Văn Quốc Quyền, nhất thời không biết nên an ủi ông ta như thế nào, kỳ thực hắn cũng không hợp sắm vai người an ủi Văn Quốc Quyền.

...

Lúc này La Tuệ Ninh gọi họ ra ăn cơm, nơi họ dùng cơm là nhà ăn của trung tâm hồi phục sức khỏe.

Vợ chồng Văn Quốc Quyền đều rất chú ý tới bảo dưỡng, trong sáu món ăn chỉ có một món mặn, còn lại đều là món chay, Văn Quốc Quyền cũng không uống rượu, La Tuệ Ninh gọi người mở một bình Mao Đài, Trương Dương thấy Văn Quốc Quyền không uống, mình cũng không tiện uống, liền nói khẽ: "Con đang nằm viện, bác sĩ nói con không được uống rượu!"

La Tuệ Ninh nhìn ra là hắn cảm thấy câu thúc, cười bảo: "Tửu lượng của con mẹ còn không biết chắc, con vừa rồi không phải là nói với cha con rằng đây là giả vờ bệnh ư? Sao lại không thể uống? Có phải là thấy cha con không uống nên con cũng không dám uống không?"

Văn Quốc Quyền nghe bà ta nói vậy liền cười bảo: "Thế này đi, rót cho cha một chén, cha uống cùng con một chén!"

Trương Dương vội vàng rót rượu cho ông ta, Lý Trường Vũ cũng rót một chén, Trương Dương nâng chén lên nói: "Con kính cha mẹ nuôi một chén, chúc cha mẹ thân thể khỏe mạnh!"

Văn Quốc Quyền mỉm cười: "Người càng lớn tuổi thì càng hiểu thân thể khóe mạnh là điều quan trọng nhất!"

Sau khi uống xong chén này, La Tuệ Ninh nói: "Thằng ôn Hạo Nam chỉ nói công việc bận, không có thời gian tới!"

Văn Quốc Quyền nói: "Trẻ con lớn rồi đương nhiên phải có việc của mình, người làm mẹ như em cũng không thể quản quá nhiều được!"

La Tuệ Ninh cảm thán: "Em cho dù là muốn quản cũng không được, bỏ đi, chỉ hi vọng nó mau thành gia thất."

Văn Quốc Quyền nói: "Nó với con gái của nhà lão Tần thế nào rồi?"

La Tuệ Ninh nói: "Anh còn không biết con trai của mình chắc? Chuyện tình cảm nó lúc nào cũng thủ khẩu như bình, em hỏi nó nhiều làn mà nó một chữ cũng không chịu để lộ ra cho em. Chỉ nói là đang bàn, mà bàn đến ba bốn tháng trời rồi, em còn chưa gặp mặt Tần Manh Manh tới một lần!"

Văn Quốc Quyền cười nói: "Em gấp cái gì? Sớm muộn gì cũng có cháu bế thôi!" Ông ta nói với Trương Dương: "Trương Dương, mẹ nuôi của con thèm có cháu bế lắm rồi, hay là con mau mau kết hôn đi!"

Trương Dương cười nói: "Con cũng không phù hợp với tiêu chuẩn cưới muộn!"

Văn Quốc Quyền còn định nói gì đó thì lúc này Lý Vĩ chạy tới tìm ông ta Văn Quốc Quyền đứng dậy, nói: "Hai mẹ con ăn cơm đi, tôi còn có việc!"

La Tuệ Ninh nhìn bóng lưng của chồng, không khỏi thở dài, nói: "Người nhà mà cùng nhau ăn một bữa cơm cũng khó khăn!"

Trương Dương an ủi bà ta: "Mẹ nuôi, cha nuôi bận bịu vì quốc gia, có một số chuyện cũng là thân bất do kỷ mà."

La Tuệ Ninh nói: "Con cũng không để mẹ bớt lo gì cả, chuyện giữa con và Yên Nhiên hiện tại thế nào rồi? Đừng có mà cả ngày ba lòng hai ý nữa, mẹ thấy con là Lệ Phù đó cũng có chút mờ ám với nhau đó."

Trương Dương cười nói: "Con và Yên Nhiên vẫn rất tốt, mẹ yên tâm đi, con biết nên xử lý những quan hệ này thế nào mà."

"Con thật sự hiểu thì tốt!" La Tuệ Ninh nói vậy nhưng vẫn không tin thằng ôn này có thể xử lý tốt những quan hệ này.

Trương Dương nói: "Con còn ở Bắc Kinh một tháng nữa, phối hợp với Quốc An nói rõ một số chuyện đã xảy ra ở nước Anh!" Ở trước mặt La Tuệ Ninh hắn cũng không dám giấu diếm gì cả.

La Tuệ Ninh nói: "Tháng này vừa hay ở Bắc Kinh chơi với mẹ, ngày mai mẹ và Thiên Trì tiên sinh hẹn nhau tới Mật Vân câu cá, con cùng đi nhé!"

Trương Dương gật đầu, nói: "Không thành vấn đề, con cũng đang nhàn rỗi đây!"

Lý Trường Vũ cười nói: "Nhàn thì làm lái xe cho mẹ đi, tẹo nữa con lái xe Hồng Kỳ đi luôn, sáng sớm mai thì tới đón mẹ."

Trương Dương trước khi đi liền nhớ tới chuyện của Cung Kiến Vĩnh, liền nói nhỏ với La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh nói: "Mẹ thật sự không biết trong viện Quốc Vụ còn có nhân vật này, tẹo nữa mẹ nói với cha con một tiếng!"

Trương Dương biết mẹ nuôi khẳng định sẽ trút giận cho mình, mỉm cười gật đầu.

Trương Dương lái xe Hồng Kỳ về bệnh viện Trung Hải, tất nhiên dẫn tới sự chú ý của không ít người, quay về phòng bệnh thấy chủ nhiệm ban trú kinh Xuân Dương Vu Tiểu Đông và huyện truyện Sa Phổ Nguyên đang ở bên trong, nghĩ chắc là sau khi nghe thấy tin tức mình bị bệnh nên đặc biệt tới thăm, Trương Dương bước vào cùng Sa Phổ Nguyên hàn huyên một hồi, vừa tiễn Sa Phổ Nguyên đi không bao lâu, cục trưởng tài chính Giang Thành Bàng Bân ở Bắc Kinh cũng tới thăm hắn, Trương Dương hiểu rằng không thể nào ở lâu tại bệnh viện Trung Hải này được, hiện tại rất nhiều người đều biết rồi, một truyền mười, mười truyền trăm, hắn sau khi tiễn Bàng Bân đi liền lái xe rời khỏi bệnh viện Trung Hải.

Quốc An còn an bài một chỗ ở cho hắn ở khách sạn Hương Quốc, Trương Dương lái xe dừng trước khách sạn Hương Quốc, nhìn thấy thời gian còn sớm, liền cầm mấy tấm thẻ mua hàng gần đây được biếu tới cửa hàng Tây Đan, không đi không biết, lúc mua hàng, Trương Dương mới rõ thẻ mua hàng mà Quách Thụy Dương và Lưu Văn Học biếu hắn đều có năm ngàn đồng, không ngờ ban trú kinh ra tay đều rộng rãi như vậy.

Trương Dương mua mấy bộ quần áo, nghĩ tới ngày mai phải theo La Tuệ Ninh đi câu cá, đặc biệt chọn mua một cái cần câu, lúc cà thẻ tính tiền, Trương Dương lại gặp người quen, Điền Linh, vợ của Vương Học Hải. Điền Linh trong tay cũng cầm không ít đồ, cô ta không hề để ý thấy Trương Dương.

Một đoạn thời gian không gặp, Điền Linh gầy đi một chút, Trương Dương vốn muốn tới chào hỏi cô ta, nhưng nghĩ một lát thì vẫn không lập tức đi tới, theo Điền Linh ra khỏi cửa, nhìn thấy cô ta bắt taxi, đi về hướng chính đông, Trương Dương cũng vội vàng chặn xe, bảo lái xe đi theo cô ta. Sau khi Trương đại quan nhân trải qua nhiều trận thực chiến, đối với đạo theo dõi cũng vô cùng thiện trường, mục đích hắn theo dõi Điền Linh chính là muốn theo đường này tìm Vương Học Hải, lần trước Cố Minh Kiện bị Vương Học Hải hại cho suýt nữa bị phán tội giết người, món nợ này Trương Dương thủy chung vẫn ghi nhớ.

Điền Linh ngồi xe taxi lái thẳng vào trong một dãy biệt thự ở ngoại ô phía tây Bắc Kinh, Trương Dương bảo taxi theo vào, nhưng bị cản lại ở trước cửa, khu nhà được quản rất nghiêm, không phải là nghiệp chủ thì không thể nào vào được.

Trương Dương nhớ cái tên Ngọc Tuyền sơn trang, sau đó bảo lái xe đưa hắn về khách sạn Hương Quốc.

Về tới khách sạn sau khi tùy tiện ăn chút gì đó, Trương Dương gọi điện thoại cho thám tử tư Lưu Minh, theo sự phát triển của thời đại, tần xuất ly hôn trong kinh thành không ngừng đề cao, chuyện điều tra vợ chồng cũng càng lúc càng nhiều, văn phòng thám tử tư của Lưu Minh làm ăn thịnh vượng, hắn ở đường vòng tròn ba phía đông thuê một văn phòng, lại thuê hai trợ thủ, thu nhập không ngừng tăng cao.

Trương Dương từ cách ăn mặc của hắn là nhìn ra thằng ôn này gần đây kiếm ăn rất khá, mỉm cười nói: "Xem ra gần đây kiếm cũng khá nhỉ!"

Lưu Minh khá kính phục Trương Dương, nói: "Nhờ phúc của chủ nhiệm Trương!"

Trương Dương nói ra mục đích tìm hắn.

Lưu Minh nói: "Chuyện này cứ giao cho tôi làm, không quá 24 tiếng tôi sẽ có thể tra ra Điền Linh sống ở đâu trong Ngọc Tuyền sơn trang, nếu Vương Học Hải có ở đó, tôi nhất định sẽ có thể tra ra được.

Trương Dương khá hài lòng với những lời này của Lưu Minh. Hắn mỉm cười, nói: "Làm thám tử tư rất có tiền đồ, hay là tôi theo anh là nhỉ!"

Lưu Minh cười khổ, nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài đừng lấy tôi ra nói đùa nữa, ngài là đại tài, cái nghề không được nhìn thấy ánh sáng như chúng tôi không vừa mắt anh đâu, tôi cũng chỉ kiếm được chút tiền thôi, đúng rồi, anh biết không, quán bar Phong Độ lại mở cửa rồi!"

Trương Dương nói: "Bà chủa vẫn là Lâm Ngọc Văn à?"

Lưu Minh gật đầu: "Vẫn là cô ta! Tôi tới đó hai lần, có điều không thấy Vương Học Hải xuất hiện."

Trương Dương tuy tiếp xúc với Lâm Ngọc Văn không nhiều, nhưng cũng biết nữ nhân này rất không đơn giản, sau chuyện lần trước của Cố Minh Kiện, Lâm Ngọc Văn chắc nên biết vạch rõ giới hạn với Vương Học Hải, ít nhất thì bề ngoài cũng không nên tiếp tục lai vãng với gã.

Lưu Minh lại nói: "Thái Húc Đông từ chức rồi, cùng bạn mở một công ti máy móc y tế, cách văn phòng thám tử của tôi không xa."

Trương Dương cười nói: "Ông gia hắn làm bộ trưởng vệ sinh, hắn làm máy móc y tế, khẳng định là phát đạt!"

Lưu Minh nói: "Có đầu óc không bằng có cha làm to! Đám thái tử gia này đều ngậm ngọc mà sinh ra đời!" Nói xong câu này hắn không khỏi nghĩ tới cha nuôi của của Trương Dương là phó thủ tướng Văn, người ta cũng được tính là thái tử đảng.

Trương Dương trước giờ không tự cho mình là thái tử đảng, hắn cho rằng mình có được như ngày hôm nay là toàn bộ đều dựa vào sự phấn đấu của bản thân. Như vậy mới có cảm giác có thành tựu, hắn để bảo Lưu Minh cho địa chỉ của Thái Húc Đông, nói tới cùng Thái Húc Đông vẫn thiếu hắn một phần nhân tình, có cơ hội phải tới gặp gã.

....

Sáng sớm ngày hôm sau Trương Dương lái xe tới đón La Tuệ Ninh, sau đó lại tới Hương Sơn đón Thiên Trì tiên sinh, lão tiên sinh thấy Trương Dương cũng rất cao hứng.

Nơi bọn họ cậu cá chính là hồ nước ở đông nam Mật Vân, Trương Dương vì chuyến câu cá lần này đặc biệt mua một bộ đồ câu cá.

Thiên Trì tiên sinh cầm cần câu cá một mình đi tới nơi xa câu cá, từ xa nhìn râu trắng phất phơ theo gió, lão tiên sinh khí định thần nhàn, đầy vị đạo tiên phong đạo cốt.

La Tuệ Ninh cũng chọn một vị trí rồi ngồi xuống.

Trương Dương không tinh thông câu cá lắm, hắn lại có tính không thể ngồi yên, mới ngồi được nửa tiếng thì ngay cả một con cá cũng không câu được, dứt khoát đi dạo trên một ngọn núi nhỏ, đi một vòng chên núi, phát hiện có mấy con chim ngói, hắn cầm một hòn đá lên bắn chim, cảm thấy gần đây công lực đang không ngừng hồi phục, đàn chỉ thân công đã có thể thi triển một cách tùy tâm sở dục.

Trương Dương xách một con chim ngói về hồ nước, thấy La Tuệ Ninh đã câu được mấy con cá, Thiên Trì tiên sinh thì lại không có thu hoạch gì.

Trương Dương đi tới trước mặt Thiên Trì tiên sinh, hiếu ký nhìn ông ta.

Thiên Trì tiên sinh cười nói: "Tôi không biết câu cá, tôi chỉ thích loại tâm cảnh lúc câu cá thôi!"

Trương Dương nói: "Tâm cảnh của tiên sinh phải chăng là rất chờ mong?"

Thiên Trì tiên sinh cười nói: "Chờ mong cái gì?"

"Chờ mong cá cắn câu!"

Thiên Trì tiên sinh nói: "Tôi tuy không phải là Khương Thái Công, nhưng tôi cũng có mấy phần tâm thái của ông ta!"

Trương Dương nói: "Tiên sinh dùng móc câu thẳng ư?"

Lông mi của Thiên Trì tiên sinh khẽ động, cần câu đột nhiên trầm xuống, sợi dây câu trong nháy mắt bị kéo thẳng đứng, cần câu cong như cây cung.

Trương Dương vui mừng nói: "Cắn câu rồi!"

Thiên Trì tiên sinh kéo cần về, con cá cuối cùng cũng lộ ra phần lưng, không ngờ lại là một con cá chép màu đỏ, dưới ánh dương, vẩy cả phát ra từng luống ánh sáng vàng lóng lánh, Trương Dương vội vàng đi lấy lưới. Thiên Trì tiên sinh cười nói: "Không gấp, không gấp, thuận theo tự nhiên mới tốt!"

Cứ như vậy, một người một cá giằng co một tiếng đồng hồ mới kéo cá lên, Trương Dương sớm đã mất đi tính nhẫn nại, Thiên Trì tiên sinh thả con cá chép đỏ nặng gần năm cân vào trong thùng nước.

Trương Dương bước tới dùng đầu ngón tay chọt chọt đầu cá, nói: "Cá không nhỏ, trưa nay có đồ ngon ăn rồi."

Thiên Trì tiên sinh nói: "Tôi muốn mang về thả vào trong hồ cá của tôi để nuôi!"

Phía La Tuệ Ninh lại câu thêm được hai con, không ngờ bà ta lại là cao thủ câu cá.

Ở đằng xa, một nam tử hơn năm mươi tuổi đi tới, cười nói: "Văn phu nhân tới rồi à!"

La Tuệ Ninh gật đầu với nam tử đó: "Ông chủ Hà, gần đây có sưu tầm được gì không?"

Nam tử đó tên là Hà Trường An, là thương nhân bất động sản có tiếng trong quốc nội, lần câu cá này là y an bài, y mặc một cái áo Tôn Trung Sơn đã giặt đến trắng bệch, quần cũng là một chiếc quần bò bình thường, đi một đôi giàu da mũi to, có nhìn thế nào cũng không ra bộ dạng của một vị phú thương siêu cấp, cái này có liên quan tới tính tình khiêm tốn của y. Quan hệ của y và phó thủ tướng Văn rất tốt, hai người quen nhau từ lúc còn trẻ, cho tới hiện giờ vẫn giữ được tình bạn thân thiết.

Hà Trường An và Thiên Trì tiên sinh cũng quen nhau, mỉm cười nhìn vào trong thùng nước, nói: "Con cá này không tồi, kim lân há lại là vật ở trong ao, gặp gió mây sẽ hóa rồng, tôi thấy con cá này tuyệt đối không phải là phàm vật!"

La Tuệ Ninh hứng thú nói: "Anh cảm thấy có hứng thú với con cá này như vậy, hay là bảo tiên sinh nhường cho!"

Hà Trường An cười nói: "Quân tử không đoạt thứ mà người ta thích!" Y đứng thẳng dậy, chủ động chìa tay về phía Trương Dương: "Cậu nhất định là Trương Dương rồi, tôi tên là Hà Trường An!"

La Tuệ Ninh giới thiệu: "Trương Dương, đây là chú Hà của con!"

Trương Dương hiểu rằng, La Tuệ Ninh bảo mình gọi y là chú, chứng tỏ người này khẳng định có năng lực kha khá, Trương Dương mỉm cười bắt tay với Hà Trường An.

Hà Trường An thấy Trương Dương không câu cá, biết rằng hắn không cảm thấy hứng thú với trò này, lại nhìn mấy con chim ngói trong tay Trương Dương, không khỏi hiếu kỳ: "Mấy con chim này làm sao mà bắn rơi được vậy?"

Trương Dương không thể nào nói mình dùng đạn chỉ thần công bắn rơi chim được, liền nhanh miệng nói: "Cháu dùng cung bắn được!"

Hà Trường An tấm tắc khen: "Mắt khá thật!" Y mời Trương Dương cùng y ra sau núi săn thú.

Hà Trường An cũng là cao thủ xạ kích, nhưng khi Trương Dương cầm súng săn, y mới biết được cái gì gọi là bách phát bách trúng, Trương Dương nhắm một con hươu đang chạy nhanh ở phía trước, một phát súng bắn hạ nó. Hắn có chút kỳ quái, nói: "Núi này không lớn sao có nhiều động vật hoang dã vậy nhỉ?"

Hà Trường An cười nói: "Tòa núi này là tôi vây lại, hươu sao cũng là tôi sai người thả vào, những con hươu này đề được nuôi ăn, so với động vât hoang dã thì phản ứng chậm chạp hơn một chút."

Trương Dương cười nói: "Chẳng trách lại dễ bắn như vậy." Trong lòng lại có một đánh giá mới về Hà Trường An, Hà Trường An lúc săn thú trông rất có dáng vẻ của hoàng đế cổ đại, xem ra y rất có tiền.

...

Bữa trưa bọn họ tới Bắc Quốc sơn trang. Bắc Quốc sơn trang này là sản nghiệp của Hà Trường An, bốn chữ treo trên đầu là Thiên Trì tiên sinh tự mình viết. Trong tiền viện của Bắc Quốc sơn trang đặt tương điêu và thạch điêu lớn, những thứ này đều là Hà Trường An gần đây mua được từ Hoàn Nam, Thiên Trì tiên sinh cảm thấy rất hứng thú với hai khối mộc điêu, Hà Trường An lập tức tỏ ý muốn tặng lão tiên sinh.

La Tuệ Ninh thì thưởng thức thạch điêu tinh mỹ, không khỏi cảm thán: "Ông chủ Hà, phẩm vị của anh càng lúc càng cao rồi, nhưng thạch điêu mộc điêu này đều không phải là tác phẩm nghệ thuật hiếm có, giá trị không thể tính được."

Hà Trường An nói: "Tôi mua được ở nông thôn Hoàn Nam, không tốn bao nhiêu tiền, lão bách tính vẫn chưa có ý thức này, những thứ này ở trong mắt họ thì không có gì quý giá cả, bị phá hỏng rất nghiêm trọng, tôi bỏ tiền ra mua, tìm chuyên gia tới sửa chữa lại, cái nào có giá trị cao thì tôi quyên cho quốc gia, cái nào bình thường thì giữ lại cho mình chơi."

Thiên Trì tiên sinh nói: "Phong cách của tiểu Hà rất cao!"

Hà Trường An nói: "Tôi còn mua được một ít gia cụ cổ, tiên sinh giúp tôi giám thưởng nhé!"

Thiên Trì tiên sinh vui vẻ gật đầu, Hà Trường An dẫn họ tới nơi đặt đồ gia cụ, gia cụ mà y sưu tầm được rất nhiều, từ thời Minh Thanh tới thời Dân Quốc cơ hồ đều có, Trương Dương cám thấy rất hứng thú với một cái giường lớn, sờ sờ mặt giường trơn bóng. Thầm nghĩ cái giường này đủ lớn đấy, cho dù mấy người nằm trên cũng vừa.

Không ai biết được thằng ôn này co chủ ý gì, Hà Trường An thấy hắn hứng thú với chiếc giường, liền giới thiệu: "Đây là đồ thời Dân Quốc, chủ nhân nằm bên trên hút nha phiến, cũng tính là một sản vật đặc biệt của một thời đại."

Trương Dương lúc này mới nghĩ ra hèn chi quen thế, mình cũng từng thấy trong phim rồi.

Hà Trường An cực kỳ rộng rãi, thấy Trương Dương thích liền mỉm cười nói: "Thích à, tôi tặng chiếc giường này cho cậu nhé!"

La Tuệ Ninh vội vàng ngăn cản: "Sao thế được, đồ quý giá như thế này, sao có thể nói tặng là tặng được!"

Hà Trường An nói: "Không tốn bao nhiêu tiền đâu!"

Trương Dương xua xua tay, nói: "Chú Hà, chú đừng khách khí với cháu, cháu chỉ hiếu kỳ thôi, chú nếu thật sự tặng cho cháu, cháu cũng không có thời gian mà nằm đâu. Chú nếu muốn tặng cháu đồ, hay là đợi khi cháu kết hôn đi!" Hắn cũng chỉ nói đùa mà thôi.

Không ngờ Hà Trường An lại coi là thật, cười bảo: "Đồ dùng trong nhà cứ tính cho tôi, chúng ta quyết định vậy nhé!"

Trương Dương hiểu rằng người ta khẳng khái như vậy toàn bộ đều là vì nể mặt vợ chồng Văn Quốc Quyền, mình và y bình thủy tương phùng, lại là lần đầu tiên gặp nhau, không có lý do gì mà lại rộng rãi với mình như vậy.

Đồ sưu tầm của Hà Trường An không chỉ hạn chế ở những thứ này, trừ những thứ này ra y còn sưu tầm rất nhiều đồ gốm và tự họa của danh nhân, tòa Bắc Quốc sơn trang này giống như là một viện bảo tàng dân gian vậy.

Trương Dương tính toán sơ lược, chỉ những đồ mà Hà Trường An sưu tầm giá trị ít nhất cũng phải vài trăm triệu, độ giàu của người này khó mà ước đoán được, nhìn Hà Trường An mặc đồ rất bình thường chậm rãi nói chuyện, Trương Dương than thầm, người ta thế này mới gọi là khiêm tốn.

Sau bữa trưa, Hà Trường An lại dẫn họ đi hân thưởng một số đồ ngọc khí, tặng cho La Tuệ Ninh một đôi chặn giấy bằng ngọc, Trương Dương cũng không về không, Hà Trường An tặng cho ăn một khối hòa điền tử liêu thượng hảo, tuy không có điêu khắc nhưng chỉ giá trị của khối ngọc này thôi cũng trên vạn nhân dân tệ rồi.

Trương Dương vốn muốn khách khí, nhưng La Tuệ Ninh lại bảo hắn nhận lấy, thế là Trương Dương cũng thoải mái nhận.

Khi Thiên Trì tiên sinh chuẩn bị về thì Hà Trường An lại xin chữ của ông ta, Thiên Trì tiên sinh cười nói: "Chữ tôi anh có không ít rồi, hôm nay trạng thái của tôi cũng không viết ra được chữ đẹp gì đâu, tôi giới thiệu cho anh một vị đại gia!" Ông ta mỉm cười vẫy tay với Trương Dương.

Hà Trường An không hiểu nhiều về Trương Dương, sự khách khí và hiền hòa của ông ta là vì nể mặt vợ chồng Văn Quốc Quyền, hiện tại sự đánh giá duy nhất về Trương Dương chính là thuật bắn súng của thằng ôn này không tồi. Nghe Thiên Trì tiên sinh bảo hắn viết chữ, trong lòng cũng có chút mất mát. Y cũng không hi vọng Trương Dương có thể viết ra được chữ đẹp gì, để Trương Dương viết chẳng thà để La Tuệ Ninh viết còn hơn, ít nhất thì thân phận địa vị của người ta cũng sờ sờ ra đó. Có điều Hà Trường An che giấu suy nghĩ rất sâu, y cho dù có chút khinh thường, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ cao hứng, với tu vi của La Tuệ Ninh cũng không đoán ra được y nghĩ gì.

Hà Trường An còn đặc biệt lấy ra một bộ nghiên mực mà y sư tầm, bộ nghiên mực này năm đó là nghiên mực và hoàng đế Càn Long sử dụng, bút và giá cũng toàn là trân phẩm mà y mua, về khoản mặt mũi Hà Trường An làm rất đầy đủ.

Loại người này sao có thể không không khiến người ta nảy sinh hào cảm cho được, ấn tượng của Trương Dương đối với Hà Trường An rất tốt, bất kể người ta là nể mặt ai, làm người khẳng khái như vậy, làm người có thể giả vờ đến mức này đã là rất khó rồi.

Đây chính là chỗ cao minh của Hà Trường An, cho dù là lúc ở cùng với phó thủ tướng Văn Quốc Quyền, y cũng rất ít khi tỏ về nịnh bợ, khiến người khác cảm thấy sự y có rất nhiều cách để bày tỏ sự tông trọng của mình. Tôi có thể đối đãi với con trai nuôi của anh như vậy thì sự tôn kính của tôi đối với anh càng không cần phải nói.

La Tuệ Ninh tự mình mài mực cho Trương Dương, Hà Trường An từ đó nhìn ra La Tuệ Ninh đối với cậu con trai nuôi này không phải là thương yêu bình thường.

Trương Dương cầm bút lông cừu lên, hờ hững nói: "Chú Hà muốn viết chữ gì?"

Hà Trường An nghĩ một chút rồi nói: "Lam điền mỹ ngọc sinh tử yến!"

Trương Dương sau khi nhúng mực, vung bút lông, ở trên giấy Tuyên Thành bút tẩu long xà, bảy chữ lớn liền mạch lưu loát, hành vân lưu thủy.

Hà Trường An lúc ban đầu còn chẳng coi là gì, nhưng khi Trương Dương viết xuống chữ đầu tiên, ánh mắt của y như dính lấy tờ giấy, theo từng chữ từng chữ múa lượn trên giấy, vẻ mặt của y lập tức từ chấn kinh biến thành một loại kinh hỉ, tới khi Trương Dương viết xong, y đã kích động đến nỗi hai tay nắm chặt lại, cho tới khi Trương Dương đặt bút xuống, hắn mới thốt lên một tiếng "hay" từ tận đáy lòng. Hà Trường An thật sự không ngờ được tay của Trương Dương lại viết ra được cao diệu như vậy, mình vừa rồi đúng là xem nhẹ hắn rồi. Nghĩ tới thật xấu hổ, Thiên Trì tiên sinh là hạng khí khái thế nào chứ, người mà ông ta tiến cử há lại là hạng kém cỏi.

Thiên Trì tiên sinh mỉm cười nhìn Hà Trường An, nói: "Hài lòng chưa?"

Hà Trường An gật đầu lia lịa.

Thiên Trì tiên sinh nói: "Trương Dương trẻ tuổi,chữ của cậu ấy đầy dương cương chi khí, dũng cảm tiến về phía trước, ngoài mặt thì anh không ganh đua với đời, nhưng trên thương trường thì lại hiếu thắng, cho nên chữ của cậu ấy phù hợp với anh hơn!"

Trương Dương cười nói: "Tiên sinh là đang phê bình cháu viết chữ có khí sát phạt quá nặng đấy.”

Thiên Trì tiên sinh cười nói: "Trước đây tôi từng cho rằng đạo thư pháp phải hồn nhiên thiên thành, nhưng hiện tại xem ra, vẫn là ai có cốt cách riêng của người nấy!"

La Tuệ Ninh mỉm cười: "Cảnh giới mà tiên sinh nói tôi e rằng cả đời này cũng không tham ngộ được!"

Hà Trường An có được bức tranh chữ của Trương Dương thì trong lòng vui vẻ không thôi, đặc biệt xin phương thức liên hệ với Trương Dương, lòng chéo kéo quan hệ đã vô cùng rõ ràng.
Bình Luận (0)
Comment