Y Đạo Quan Đồ

Chương 340

Quay trở lại bàn rượu, nhìn thấy Trương Dương đã uống sạch bỉnh rượu còn hơn một nửa ở trên bàn, không khỏi cười nói: "Sao? Gần đây không được uống rượu à?"

Trương Dương nói: "Vì chuyện của anh, gần đây tinh thần lúc nào cũng căng thẳng, hôm nay mới dám thả lỏng đấy!" Hắn là nói thật, có điều đồng thời cũng cũng có ý khoe công lao.

Đỗ Thiên Dã cầm chén rượu lên chạm cốc với hắn, nói: "Cám ơn!"

Trương Dương cười nói: "Cám ơn cái gì? Giữa chúng ta mà còn phải nói từ này ư?Tục, quá tục!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Dùng tư tưởng Phật giáo để cảm hóa thôn dân thôn Chu Tiểu Kiều, Trương Dương, cậu tài lắm! Lúc trước nếu để cậu tới xã Hắc Sơn Tử làm trưởng xã, chuyện này khẳng định sẽ không xảy ra."

Trương Dương nghe vậy thì có chút khẩn trương: "Cái đó.... Tôi là phó ban, bí thư Đỗ anh không thể nào hạ chức sử dụng tôi được, lần này không có công lao thì cũng có khổ lao, cho dù là đưa tôi tới Xuân Dương đi chăng nữa thì cũng không thể chỉ cho tôi làm một trưởng xã được."

Đỗ Thiên Dã lúc này mới hiểu Trương Dương vì sao lại khẩn trương, cười ha ha nói: "Tôi chỉ ví dụ thôi!"

Trương Dương thở phào một hơi, nói: "Tôi còn tưởng anh muốn lưu đày tôi!"

"Cậu còn chưa học xong ở trường Đảng mà, vả lại, cậu hiện tại là người của ủy ban kỷ luật tỉnh, tôi dùng cậu thế nào thì còn phải suy nghĩ!"

Trương Dương nói: "Chuyện này xem ra kết thúc ở đây rồi, nhưng lại chưa tìm hiểu được nhiều, những phóng viên đó là ai sai tới? Tô Viện Viện vì sao vào lúc quan kiện lại lật cung? Sau lưng rốt cuộc là có ai sai khiến?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Chuyện tạm thời dừng ở đây đi, có tra tiếp nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì?"

Trương Dương nói: "Tôi luôn cảm thấy chuyện này không phải chỉ là nhắm vào anh!"

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Có lẽ chuyện này vốn rất đơn giản, chỉ là chúng ta nghĩ quá phức tạp mà thôi!"

Trương Dương nói: "Trước khi tôi về gt, đã gặp mặt cả bí thư Cố và tỉnh trưởng Tống, thái độ của họ khiến tôi cảm thấy rất lạ, đặc biệt là bí thư Đỗ, tôi lúc đó không hiểu nổi, ông ta rõ ràng có thể dễ dàng giải quyết sự việc, vì sao lại không ra tay? Thậm chí giúp anh nói một câu cũng không muốn, tôi vốn cho rằng là ông ta sắp về hưu rồi, không muốn hỏi tới chuyện gì nữa, nhưng về sau ông ta lại gợi ý tôi để lộ chuyện này cho tư lệnh Sở, tôi đột nhiên hiểu ra, chuyện này ông ta cũng bó tay. Gần đây, tôi và tỉnh trưởng Tống gần như là ngày nào cũng nói chuyện điện thoại, ông ta dặn đi dặn lại tôi phải nắm chắc mức độ xử lý chuyện, cố gắng đừng làm khoách đại ảnh hưởng nữa, vấn đề phía chúng ta vừa được giải quyết, tổ công tác của ủy ban kỷ luật tỉnh đã rút ngay, tất cả những điều này chứng tỏ cái gì?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Chứng tỏ cái gì?"

Trương Dương nói: "Chứng tỏ bí thư Đỗ và tỉnh trưởng Tống đều nhìn rõ kẻ đứng sau lưng chuyện này là ai? Nhân vật có thể khiến họ cảm thấy vướng tay chân tuyệt không phải là ở Bình Hải!"

Đỗ Thiên Dã kỳ thực sớm đã có dự cảm tương tự, gã không ngờ Trương Dương cũng phân tích sự việc thấu triệt như vậy, thông qua sự phân tích của Trương Dương gã đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, chẳng lẽ chính đàn Bình Hải sắp phát sinh biến hóa? Có thể người muốn biến hóa trở nên lớn nhất chính là Cố Doãn Tri, ông ta sắp về hưu, án chiếu theo lẽ thường mà đoán thì do Tống Hoài Minh thay thế chức vụ của ông ta là điều đương nhiên, nhưng gần đây phát sinh một loạt sự kiện, khiến cho Đỗ Thiên Dã không thể không hoài nghi trong chuyện này có tồn tại biến số. Trên chính đàn Giang Thành gió giục mây vần, đám thường ủy già ai ai cũng tranh nhau khiêu chiến quyền uy của mình, bọn họ nhất định là có chỗ dựa.

Trương Dương nhìn thấy Đỗ Thiên Dã trầm ngâm mãi mà không nói gì, không khỏi bật cười: "Đang nghĩ gì vậy?"

Đỗ Thiên Dã cười cười: "Không có gì, tôi đang nghĩ những người này làm ra nhiều tiểu động tác như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì?"

Trương Dương nói: "Còn phải hỏi à, mục đích của họ chính là nhận được lợi ích chính trị!"

Đỗ Thiên Dã và Trương Dương cùng cạn một chén. Trương Dương nói: "Lúc tôi vừa về, bởi vì duyên cớ thân phận mà không tiện tới gặp anh, anh đừng tức giận nhé!"

Đỗ Thiên Dã nhìn chằm chằm vào Trương Dương, nói: "Cám ơn! Thực sự là rất cám ơn!"

Trương Dương cười nói: "Một đại lão gia như anh đừng có dùng anh mắt thâm tình nhìn tôi như vậy, tôi thấy buồn nôn lắm!"

Đỗ Thiên Dã cười ha ha: "Giới tính của tôi rất bình thường!" Lúc nói câu này lại không khỏi nhớ tới Tô Tiểu Hồng, trong lòng Đỗ Thiên Dã không khỏi nóng lên.

Trương Dương tất nhiên không biết là gã đang nghĩ gì, mỉm cười nói: "Giới tính bình thường ư? Tôi thấy cái này khó nói lắm, già vậy rồi còn chưa kết hôn, ngay cả bạn gái cũng không có, hiện tại bên ngoài đều đồn đại vị bí thư thị ủy anh có phải là bí thư đồng tính luyến ái đầu tiên của tân Trung Quốc không!"

"Cút!" Đỗ Thiên Dã mắng: "Cậu có thể vũ nhục nhân cách của tôi nhưng tuyệt đối không thể vũ nhục tính cách của tôi!" Cũng chỉ có lúc nói chuyện với Trương Dương thì gã mới có thể thoải mái, tươi cười chửi mắng, tùy ý tự nhiên như vậy.

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Tôi chỉ là nhắc nhở anh thôi, vẫn đề cá nhân cũng nên giải quyết rồi, nếu không khẳng định sẽ có người lấy phương diện này ra để chọc ngoáy!"

Đỗ Thiên Dã gật đầu.

Trương Dương lại nói: "Ủy ban kỷ luật nắm được không ít nội tình của anh, bao gồm cả quan hệ giữa anh và bác Trần cũng có người nói."

Đỗ Thiên Dã trầm ngâm một lát, chậm rãi đặt chén rượu xuống, nói khẽ: "Cậu biết rồi à!"

Trương Dương gật đầu: "Kỳ thực có những chuyện khó mà giấu được lắm, càng là một bí mật thì càng có người muốn vạch trần nó ra, càng có người muốn lợi dụng chuyện này để đặt điều gây chuyện!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi cũng muốn công khai chuyện này, nhưng lão nhân gia lại không đồng ý!"

Trương Dương cười nói: "Chuyện tuy đã qua rồi, nhưng tôi nghĩ trong một đoạn thời gian ngắn anh không thích hợp quay lại núi Thanh Đài, tư lệnh Sở nói muốn đưa bác Trần tới Tĩnh An cho khuây khỏa, anh không cần phải công khai với công chúng, chỉ cần nói một tiếng với ủy ban kỷ luật là được, để tránh sau này họ lại lằng nhằng."

Đỗ Thiên Dã có chút kinh ngạc nói: "Thằng nhóc cậu gần đây xử lý việc lão luyện hơn rồi!"

Trương Dương thở dài: "Chẳng phải là bị đám người các anh bức ư, tôi hiện tại coi như là tổng kết ra rồi, đối với những người khác nhau phải dụng thủ đoạn khác nhau, lúc nên chơi súng săn thì chơi súng săn, lúc nên dùng nắm đấm thì phải dùng nắm đấm, vấn đề mà súng săn không giải quyết được thì dùng nắm đấm giải quyết, vấn đề mà nắm đấm không giải quyết được thì dùng súng săn giải quyết.”

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Nghe đi nghe lại thì vẫn chẳng thoát khỏi nắm đấm”

Trương Dương cười nói: "Giết địch vô hình nói chung vẫn không thống khoái bằng nắm đấm chạm vào thịt!” Hai người đồng thời cười to.

Lúc Trương Dương rời khỏi viện gia thuộc thị ủy thì đã là mười giờ tối, thằng nhó này vẫn chưa hết hưng phấn, lái xe tới Hoàng Gia Giả Nhật, đi tới đại sảnh lấp lánh ánh đèn của Hoàng Gia Giả Nhật, hắn đi thằng tới quầy bar, bartender rất quen Trương Dương, thấy hắn tới liền nhiệt tình nói: "Chủ nhiệm Trương tới rồi đấy à,

Trương Dương cười nói: "Cho bia đen! Lạnh nhé!"

Bartender rót bia cho hắn, Tô Cường bước tới, vui mừng nói: "Chủ nhiệm Trương, anh tới lúc nào thế!"

Trương Dương bảo: "Tới Xuân Dương làm việc mấy ngày, ngày mai lại phải về Đông Giang rồi!"

Tô Cường nói: "Chị tôi và mấy người bọn Kiều Mộng Viện đều đang ở Thời Quang thính, anh đi tới đó hay là để tôi gọi chị tôi ra?"

Trương Dương cười nói: "Có phải là người ngoài đâu, để tôi tự đi!"

Trương đại quan nhân cầm cốc bia của mình đi tới Thời Quang thính, đi tới trước cửa, gõ cửa phòng, không có ai trả lời, Trương Dương đẩy cửa bước vào, trong phòng tối đen, chỉ nghe thấy tiếng hoan hô, từng tiếng gió tập kích tới, Trương Dương thân thủ cao tuyệt, há có thể để cho người ta ám toán, tay hắn vung vung gạt gạt, đánh bật các thứ bị ném tới, trong bóng tối không ngừng vang lên tiếng hét, Trương Dương cảm thấy mu bàn tay dinh dính.

Lúc này đèn đã sáng lên, tay Trương Dương dính đầy bánh kem, lại nhìn một mảng lộn xộn ở trong phòng, Tô Tiểu Hồng, Kiều Mộng Viện cùng với mấy cô gái trẻ tuổi mà Trương Dương không nhận ra toàn bộ đều ngây đơ ra đó, trên mặt dính đầy kem của bánh ga tô, đám con gái đồng thanh nói: "Sao lại là anh!"

Trương đại quan nhân quệt bánh kem trên mu bàn tay đi, uống một ngụm bia, nói: "Sao không thể là tôi?"

Thời Duy lúc này mới xuất hiện ở phía sau Trương Dương, cô ta vừa vào toalet, hôm nay là sinh nhật của cô ta, cho nên đám chị em chuẩn bị khi cô ta tiến vào thì mang đến cho cô ta một sự bất ngờ, nhưng không ngờ người tiến vào lại là Trương đại quan nhân, ám toán không những không thành công, ngược lại bọn họ đều bị bánh kem dính đầy người đầy mặt.

Tô Tiểu Hồng còn đỡ, bởi vì cô ta cầm khối bánh nhỏ nhất, người thảm hại nhất là Kiều Mộng Viện, cô ta chọn miếng to nhất, hàm lượng bánh kem cũng nhiều nhất, lúc bị Trương Dương đánh bật lại vừa hay đập trúng mặt, khiến cho khuôn mặt bị hủy dung rồi, trở thành nhân vật mặt hoa trong kinh kịch, bánh kem còn men theo mặt mà chảy xuống.

Thời Duy nhìn thấy tình cảnh ở trước mặt, không nhịn được mà bật cười khúc khích, Trương Dương cũng không khỏi bật cười, Tô Tiểu Hồng và Kiều Mộng Viện nhìn nhau, cũng cười theo.

Không biết cười bao lâu, Tô Tiểu Hồng mới thôi, chỉ vào Trương Dương, nói: "Trương Dương và Trương Dương, trong đầu cậu không có một chút khái niệm thương hương tiếc ngọc nào ư?"

Trương Dương nói: "Ngộ thương, thuần túy là ngộ thương!"

Đám con gái đều đứng dậy vào toalet, Thời Duy may mắn tránh được một kiếp ngồi xuống cạnh Trương Dương, không khỏi cảm kích nói: "Đa tạ.”

Trương đại quan nhân bảo: "Cứu mạng cô hai lần, cô có lấy thân đền đáp cũng không đủ!"

Thời Duy trừng mắt lườm hắn, nói: "Vì sao anh có thể dễ dàng phá hoại hình thường khó khăn lắm mới có thể xây dựng được ở trong lòng tôi vậy?"

Trương Dương hỉ hả nói: "Đó là tôi sợ hại cô! Đúng, loại thiên kim con nhà giàu như cô, tôi tối đa chỉ dám nói cho đã miệng thôi, chứ động thủ thì tôi ngàn vạn lần không dám!"

Lông mày Thời Duy dựng đứng lên, hận không thể hất cả cốc nước chanh lên mặt Trương Dương, nhưng nghĩ tới thân thủ của thằng ôn này, thật sự là không nên tùy tiện thử.

Trương Dương nhìn ra suy nghĩ của cô ta, mỉm cười nói: "Này, ngày vui chúng ta đã làm tổn thương hòa khí có được không? Hôm nay tôi có chút thất lễ, không biết là sinh nhật cô nên không mua quà!"

Thời Duy nói: "Không cần, nói một câu chúc mừng là được rồi!"

Trương Dương nói: "Thế này đi, tiêu phí hôm nay để tôi trả!"

Tô Tiểu Hồng lúc này mới đi vào: "Cướp sinh ý của tôi à, Trương Dương, tôi không dễ bắt nạt vậy đâu”

Kiều Mộng Viện và mấy người bạn của Thời Duy cũng đi vào, Kiều Mộng Viện dã rửa sạch mặt, không khỏi giận dỗi lườm Trương Dương một cái: "Trương Dương, món nợ này tôi sẽ tính sổ với anh!"

Trương Dương giả vờ đáng thương, nói: "Kiều tổng, tôi biết sai rồi, tội tôi đáng chết vạn lần, cô tha cho tôi đi,

Đám con gái hét lên: "Quỳ xuống! Quỳ xuống!"

Trương đại quan nhân cười tủm tỉm, nói: "Dưới gối nam nhân có hoàng kim, thà đứng mà chết chứ không quỳ để sống, cùng lắm....!

Kiều Mộng Viện biết tính khí của thằng ôn này, lo lắng không biết hắn lại nói ra những lời lưu manh gì nữa, vội vàng ngắt lời hắn: "Hôm nay là sinh nhật của Thời Duy, anh không tặng quà à!"

Trương Dương nói: "Quá đột nhiên, tôi chưa chuẩn bị!"

Thời Duy nói: "Đuổi ra khỏi cửa!"

Trương Dương cười nói: "Hay là tôi tặng mình cho cô nhé, cô có nhận không!"

Đám con gái đồng thời hét lên.

Thời Duy đỏ mặt nói: "Tư tưởng chỉ có vậy thì anh mau cút đi xa cho tôi!"

Tô Tiểu Hồng cười bảo: "Trương Dương, không ngờ anh lại đánh giá cao mình như vậy!"

Trương đại quan nhân nói: "Vậy thì hay là tôi viết chữ tặng cô nhé!"

Thời Duy tuy không thích thư pháp, nhưng có còn hơn không, chỗ Tô Tiểu Hồng cũng có giấy bút, đó là Tô Cường mua về, gã và Chu Hiểu Vân yêu nhau, lão nhạc phụ tương lai lại thích thư pháp, cho nên Tô Cường vì muốn được bố vợ yêu quý, đặc biệt mua giấy bút về luyện tập, không ngờ lúc này lại có chỗ dùng.

Tô Tiểu Hồng bảo Tô Cường mang giấy mực đến, đèn phòng sáng lên, Trương Dương nói: "Viết gì?"

Kiều Mộng Viện bảo: "Anh tặng quà Thời Duy thì đương nhiên là do anh tự nghĩ!"

"Phúc như đông hải thọ tỷ nam sơn!"

"Tục! Quá tục!" Đám con gái kháng nghị.

Trương Dương nghĩ một chút, vung bút lông cừu, bút tẩu long xà, ở trên giấy Tuyên viết ba chữ "Chân thiện mỹ"

Kiều Mộng Viện đang định nói tục quá, nhưng nhìn thấy ba chữ này của Trương Dương thì không còn gì để nói, chữ Trương Dương chữ tuy tầm thường, nhưng sau khi viết ra, khí thế đó, cảm giác đó thực sự là khó mà miêu tả được.

Tô Tiểu Hồng nói: "Chữ đẹp!”

Tô Cường ở bên cạnh nhìn mà hâm mộ không thô, chẳng trách Trương Dương có thể hấp dẫn được nhiều mỹ nữ như vậy, người ta không có những sức chiến đấu cường hãn mà còn có thư pháp đẹp như vậy, thật đúng là văn võ song toàn.

Thời Duy vui vẻ nhận lấy bức tranh chữ.

Tô Tiểu Hồng cho đèn mờ đi, tiếng nhạc du dương vang lên, Tô Tiểu Hồng nói: "Đang sầu vì không có ai khiêu vũ với tôi, Trương Dương đúng là đến tặng than vào ngày tuyết giá!"

Đám con gái đều bật cười, Trương đại quan nhân vội vàng quay người lại tìm Tô Cường, phát hiện thằng ôn này đã chạy rồi, Trương Dương mặt mày khổ não, nói: "Được, tôi hôm nay tự đâm đầu vào lưới, đành làm vũ nam miễn phí vậy!"

Các cô gái luân phiên ra sân, Trương đại quan nhân ngựa không dừng vó, ngay cả thời gian để thở cũng không có, điệu đầu tiên là nhảy với Thời Duy, sau đó thì hết người này đến người khác, các mỹ nữ luân phiên ra trận, khi tới Kiều Mộng Viện, phát hiện trán Trương Dương đã lấm tấm mồ hôi, Trương Dương cởi áo ngoài ra, mặc áo sơ mi nhảy một khúc van-sơ với Kiều Mộng Viện.

Ôm cái eo theo của Kiều Mộng Viện, Trương đại quan nhân trong lòng đột nhiên nảy sinh ra những ý nghĩ không nên có, Kiều Mộng Viện mắt đẹp khẽ mở, nói: "Lần này về có phải để giải vây cho bí thư Đỗ không?"

Trương Dương khiến Kiều Mộng Viện xoay một vòng xung quanh mình, rồi mỉm cười nói: "Muốn nghe sự thật hay là lời nói dối!"

Kiều Mộng Viện nói: "Sự thật!"

"Tôi về là vì Trần Sùng Sơn, ông ta và tôi là bạn vong niên, ông ta xảy ra chuyện, tôi sao có thể không về!"

Kiều Mộng Viện bật cười: "Anh rất lợi hại, không ngờ có thể nghĩ tới dùng Phật pháp để làm công tác tư tưởng cho lão bách tính!"

Trương Dương nói: "Tùy tình hình mà tìm cách thôi, cán bộ quốc gia phải học đi bằng cả hai chân, không những phải hiểu chủ nghĩa Mác Lenin, tư tưởng Ma Trạch Đông mà còn phải hiểu làm thế nào để chiếu cố tâm lý của lão bách tính, phải hiểu làm thế nào mới có thể đạt được hiệu quả thuyết phục, giáo dục tốt nhất."

Kiều Mộng Viện nói: "Anh không những đi đường tốt mà nhảy cũng rất tốt."

Trương Dương cười tủm tỉm, nói: "Trò chơi chính trị là đi trên dây thép, dây thép tôi còn đi được huống chi là nhảy?"

"Anh thật là không biết khiêm tốn!"

Trương Dương nói: "Khiêm tốn khiến người ta béo ra, tôi rất chú trọng tới thể hình!" Tay hắn ôm chặt hơn một chút, muốn kéo Kiều Mộng Viện vào trong lòng mình.

Kiều Mộng Viện nhạy cảm phát giác ra ý đồ của hắn, thân thể hơi lùi ra sau, ý đồ kéo dãn cự ly với hắn, nhưng lại bị thằng on này kéo một cái, thân hình cô ta mất thăng bằng, đụng vào lòng hắn, bụng dưới dán chặt vào hắn, giữa hai chân cảm thấy có gì đó là lạ, Kiều Mộng Viện suýt nữa thì hét lên, may mà Trương Dương kịp thời đỡ lấy cô ta, giữ khoảng cách giữa hai bên, giống như là không có chuyện gì: "Đứng vững rồi.''Kiều Mộng Viện mặt đỏ bừng, trong lòng thầm mắng Trương Dương vô sỉ, rõ ràng là cố ý mà còn giả vờ như không có gì, may mà lúc này khúc nhạc đã kết thúc, Trương Dương thả eo cô ta ra. Kiều Mộng Viện vội vàng đi tới trước bàn uống trà cầm đồ uống lên uống một ngụm, uống vào miệng rồi mới ý thức được là rượu vang, cô ta chạy tới góc tường rồi nhổ ra.

Trương Dương tự nhiên như không quay về sa lông ngồi, Tô Tiểu Hồng từ biểu hiện thất thường của Kiều Mộng Viện nhìn ra gì đó, đi tới bên cạnh Kiều Mộng Viện vỗ lưng cho cô ta, sau đó lại đưa cho cô ta một cốc nước sô đa.

Kiều Mộng Viện uống nước sô đa xong mới hòa hoãn lại được, nhìn Trương Dương đang cười xấu mà không có chỗ nào trút giận, nếu như không phải là ở trước mặt nhiều người như vậy, cô ta khẳng định là đổ cả cốc nước sô đa lên mặt hắn rồi. Nhưng biểu hiện của Trương Dương khiến cho Kiều Mộng Viện nảy sinh ra một cảm giác sai lầm, vừa rồi có phải là mình quá mẫn cảm rồi không?

Tiếng nhạc lại vang lên, Tô Tiểu Hồng nói: "Đến lượt tôi rồi!"

Trương đại quan nhân chắp tay cầu xin: "Chị Hồng, làm vũ nam thì cũng phải có nhân quyền chứ, tôi không chịu được nhiều người xa luân chiến như vậy đâu."

Tô Tiểu Hồng tức giận nói: "Miệng chó không mọc được ngà voi!"

Trương Dương bừng cốc rượu của mình lên đi tới ngồi cạnh Kiều Mộng Viện: "Kiều tổng gần đây có nghe nói gì không?"

Kiều Mộng Viện nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn, tâm tình cũng bình phục lại, uống một ngum sô đa rồi mới nói: "Tôi là thương nhân, không cảm thấy hứng thú với chính trị!"

Trương Dương cười bảo: "Cô không cảm thấy hứng thú, nhưng nhà cô cũng chơi trò chính trị, chúng ta ít nhiều gì cũng là bạn bè, biết được chuyện gì thì cô cũng đừng có giấu, để lộ cho tôi biết đi."

Kiều Mộng Viện nói: "Anh không phải là có số điện thoại của cha tôi ư? Những gì ông ấy biết khẳng định là nhiều hơn tôi, muốn biết nội tình thì anh đi mà hỏi ông ấy!"

Trương Dương nói: "Tôi và ông ấy chỉ là bình thủy tương phùng, hai chúng ta mới gọi là tương giao mạc nghịch!"

Kiều Mộng Viện không nhịn được liền bật cười: "Ai tương giao mạc nghịch với anh chứ?"

Thời Duy chen vào ngồi giữa họ, cô ta hôm nay là thọ tinh, đám bạn kính rượu tới tấpnên rõ ràng là hơi say rồi, cô ta một tay ôm Kiều Mộng Viện, một tay đặt lên vai Trương Dương, nói: "Tôi... hôm nay có một ước nguyện!"

Kiều Mộng Viện nói: "Đừng nói, nói ra là không linh đâu!" Thời Duy che miệng, rất ngây thơ gật dầu: "Em không nói, em không nói!" Lúc này di động của Kiều Mộng Viện đổ chuông, cô ta nhấc máy, là Hứa Gia Dũng gọi. Gần đây cô ta và Hứa Gia Dũng thủ chung chiến tranh lạnh với nhau, Kiều Mộng Viện dồn hết tinh lực vào quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm, mà Hứa Gia Dũng thì cũng chuyên chú vào nghiệp vụ của công ty Hối Thông ở khu phát triển, gần đây Kim Thượng Nguyên của tập đoàn Lam Tinh tới, khiến gã vô cùng bận rộn. Có điều mỗi ngày Hứa Gia Dũng đều gọi điện thoại cho Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện không cự tuyệt điện thoại của gã, nhưng cô ta thủy chung vẫn rất lãnh đạm.

Thời Duy kéo Trương Dương, nói: "Trương Dương, tên vũ nam anh mau đứng dậy, khiêu vũ với tôi!"

Hứa Gia Dũng rõ ràng là ở trong điện thoại nghe thấy giọng của Thời Duy, hô hấp của gã lập tức biến thành nặng nề!"Trương Dương ở đó à?"

Kiều Mộng Viện bình tĩnh nói: "Hôm nay là sinh nhật của Thời Duy, họ là bạn bè!"

Hứa Gia Dũng ừ một tiếng, lại trầm mặc, một lát sau mới nói: "Giúp anh chúc Thời Duy sinh nhật vui vẻ!"

Kiều Mộng Viện nói: "Anh có thể trực tiếp nói với nó?"

Hứa Gia Dũng nói: "Nó không thích anh, hay là thôi đi?"

"Còn chuyện gì nữa không?"

"Mộng Viện! Anh muốn nói chuyện với em!"

Kiều Mộng Viện cắn môi, nói: "Anh vẫn vậy, khi nào anh có thể nhận rõ được mình thì em sẽ gặp anh!"

Thời Duy hơi rượu ngùn ngụt, cơ hồ là bám cả lên người Trương Dương, thế vẫn chưa hết, cô ta còn liên tiếp giẫm lên chân Trương Dương mấy cái.

Trương đại quan nhân cười khổ, nói: "Thời Duy tiểu thư, biết rằng hôm nay là sinh nhật của cô rồi, nhưng cũng đừng dày vò người ta như vậy chứ."

Thời Duy nói: "Trương Dương... anh là tên xấu xa... chỉ biết khi phụ tôi!"

Trương Dương nói: "Chúng ta nói lời đúng với lương tâm đi, tôi cứu cô bao nhiêu lần? Cô không thể nào lấy oán báo ân được."

Thời Duy nói: "Anh đợi đó, sau này anh còn dám khi phụ tôi nữa, tôi sẽ bảo cậu tôi cách chức anh! Khiến cho tên quan mê như anh khóc cũng không tìm được chỗ mà khóc."

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Trương đại quan nhân rùng mình, câu này của Thời Duy có ý gì? Cậu của cô ta chẳng phải là Kiều Chấn Lương ư? Kiều Chấn Lương có khệnh hơn hơn nữa cũng chỉ là bí thư tỉnh ủy Vân An, y dựa vào gì mà cách chức mình? Liên tưởng tới một loạt sự kiện gần đây, Trương Dương đột nhiên có một ý nghĩ, chẳng lẽ Kiều Chấn lương muốn tới Bình Hải làm bí thư tỉnh ủy ư? Y mới là người tiếp nhiệm của Cố Doãn Tri? Suy nghĩ này khiến Trương Dương có chút bất an, hắn cố ý nói: "Cậu cô á? Ông ở Vân An thì nói được, còn ở Bình Hải chúng ta thì vẫn chưa đến lượt ông ta lên tiếng!"

Thời Duy cười nói: "Anh cứ đợi mà xem!"

Trương Dương muốn từ trong miệng cô ta nghe được tình hình, nhưng Thời Duy lúc này lại rất kín miệng, bất kể là hắn hỏi thế nào cũng không chịu nói, Trương Dương bất lực, có điều lúc này trong lòng đã hình thành một nghi vấn rất lớn.

Trương Dương vốn muốn đưa họ về, nhưng lại bị Kiều Mộng Viện cự tuyệt.

Tô Tiểu Hồng nói với Trương Dương: "Cậu đợi một lát, tôi thay quần áo xong mời cậu đi ăn đêm!"

Trương Dương gật đầu.

Tô Tiểu Hồng thay quần áo xong liền cùng Trương Dương đi bộ tới quán rượu Dạ Miêu tử ở chợ đêm, Tô Tiểu Hồng thường tới đây ăn, là khách quen của nơi này, chủ quán là một phụ nữ trung niên tới từ Đông Bắc, quán tuy không lớn, nhưng lại rất sạch sẽ.

Tô Tiểu Hồng gọi một đĩa thịt luộc và dưa chua, một đĩa xương muối, đặt một bình Ngũ Lương Dịch mang theo lên bàn.

Trương Dương ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hiện tại đã là nửa đêm, đa số nơi của Giang Thành đã chìm vào bóng tối.

Tô Tiểu Hồng rót đầy chén rượu ở trước mặt Trương Dương, nói: "Cảnh đêm của Giang Thành không có gì đáng xem, nếu thật sự muốn thưởng thức cảnh đêm thì phải tới Hương Cảng, nơi đó là đêm không ngủ, hòn ngọc của phương Đông!"

Hương Cảng thì Trương Dương có tới mấy lần, có điều mỗi lần hắn tới đều vội vàng, đều là để xử lý công việc, căn bản không có thời gian thưởng thức cảnh đêm, trong ấn tượng hình như cảnh đêm rất đẹp, đáng tiếc là không có thời gian thưởng thức, xem ra phải dành thời gian để đến xem bù.

Bà chủ mang thêm một đĩa lạc.

Trương Dương hơp một ngụm rượu, nói: "Chị và Kiều Mộng Viện có vẻ thân nhỉ?"

Tô Tiểu Hồng cười nói: "Tôi và cô ta quen nhau không phải nhờ cậu ư, quy tới cùng cậu mới là người dẫn tiến!"

Trương Dương nói: "Có tin tức nội tình gì không?"

Tô Tiểu Hồng ngây ra, cô ta không hiểu câu này của Trương Dương là ám chỉ cái gì, liền nói khẽ: "Kiều Mộng Viện gần đây một mực chiến tranh lạnh với Hứa Gia Dũng, không thấy cô ta và Hứa Gia Dũng ở cùng nhau nữa, mồi lần đều là đi cùng Thời Duy, bọn họ như vậy không phải là bởi vì cậu chứ hả?"

Trương Dương muốn hỏi không phải là chuyện này, hắn nói nhỏ: "Không phải chuyện đó, có nghe Kiều Mộng Viện và Thời Duy nhắc tới chuyện chính trị không?"

Kiều Mộng Viện lắc đầu: "Nói tới chuyện chính trị thì thường là nói về bí thư Đỗ. Trương Dương, bí thư Đỗ có phải là không sao rồi phải không?" Cô ta sở dĩ mời Trương Dương ra ngoài ăn đêm, mục đích chính là muốn thông qua Trương Dương hỏi thăm về chuyện của Đỗ Thiên Dã.

Trương Dương lập tức hiểu ý của Tô Tiểu Hồng, cười hắc hắc: "Chị Hồng, chị thật là quan tâm tới bí thư Đỗ đấy!"

Tô Tiểu Hồng gắt: "Thằng nhóc cậu lại nghĩ linh tinh rồi, bí thư Đỗ người ta là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi quan tâm thì có gì mà không được?"

Trương Dương nói: "Phương pháp mà nữ nhân biểu đạt sự quan tâm, cảm ơn đối với nam nhân chỉ có một, đó chính là..." Thằng nhóc này còn chưa nói ra câu lấy thân đền đáp.

Tô Tiểu Hồng gặp một mẩu xương nhét vào miệng hắn, những lời nói sau của Trương đại quan nhân bị bịt lai, nhai mẩu xương, hàm hồ nói: "Thơm, thơm quá!"

Tô Tiểu Hồng nói: "Con người của bí thư Đỗ rất tốt, trọng tình cảm, tính tình chính trực, người như vậy ở trong xã hội rất dễ chịu thiệt. Trương Dương, cậu là bạn tốt của anh ta, bình thường cố giúp đỡ nhiều hơn nhé." Tô Tiểu Hồng không hề che giấu sự quan tâm đối với Đỗ Thiên Dã.

Trương Dương nói: "Chị Hồng, anh ta là bí thư, tôi hiện tại ngay cả chức vị cũng không còn, tôi giúp gì được anh ta?"

Tô Tiểu Hồng cười nói: "Trong mắt tôi, trong thiên hạ không có chuyện gì là cậu không làm được."

Trương Dương nói: "Lúc chưa vào quan trường, tôi cũng cảm thấy bằng vào năng lực của tôi đi đâu mà không thể mở ra một mảng thiên địa chứ, nhưng khi thật sự bước vào thể chế, mới phát hiện nơi này là một nơi phức tạp nhất trên thế giới.

Tô Tiểu Hồng nói: "Lịch sử Trung Quốc lâu đời, lịch sử của quan trường ở trong cả thế giới cũng thuộc số một, sự phong phú của văn hóa quan trường cũng là số một thế giới!"

Trương Dương nói: "Số lượng quan viên cũng là nhiều nhất, cho nên muốn ở trong nhiều quan viên như vậy trở nên nổi bật thì khó lắm, thật sự là khó lắm!"

Người khác có lẽ còn công nhận câu này của Trương Dương, nhưng Tô Tiểu Hồng lại rất hiểu hắn, hắn mới có hai mươi hai tuổi đã lăn lộn tới cán bộ cấp phó ban, hiện tại không ngờ lại nói ra sự cảm khái như vậy, thuần túy là cố ý làm trò.

Tô Tiểu Hồng nói: "Tôi quen không ít quan viên, bọn họ không có ai là không mang mặt nạ mà sống, trong nhiều người như vậy, bằng hữu mà tôi thật sự công nhận chỉ có cậu!"

Trương Dương hít hửng nói: "Nếu tôi không hiểu sai, chị Hồng là khen tôi thật thà!"

Tô Tiểu Hồng gật đầu: "Đúng vậy, tôi hi vọng cậu sau này bất kể là làm quan to tới cỡ nào cũng đừng thay đổi điểm này, đúng như ba chữ "chân, thiện, mỹ" mà cậu đã viết, một người ngay cả chân còn không làm được thì đừng có nhắc tới hai chữ còn lại làm gì!"

Trương Dương uống một ngụm rượu, nói: "Kỳ thực Đỗ Thiên Dã cũng rất thật thà, chị sao không coi anh ta là bạn?"

Tô Tiểu Hồng nói khẽ: "Bí thư Đỗ đối với tôi mà nói thì giống như là sao trên trời, xa không thể với tới được!"

Trương đại quan nhân phẩm vị câu nói này của Tô Tiểu Hồng: "Chị Hồng này, chị từ lúc nào biến thành nữ thanh niên văn nghệ vậy!"

"Khen tôi văn vẻ hay à?"

"Chua, quá chua, răng tôi sắp rớt ra rồi đây này!"
Bình Luận (0)
Comment