Y Đạo Quan Đồ

Chương 36

Triệu Tân Vĩ chỉ dám câm như hến đứng yên một chỗ nghe chị gái quở mắng, hắn thực sự không dám cãi lại nửa lời, không khéo lại càng chọc giận bà chị hơn lại khổ thêm ra.

Trương Dương cũng nhận thấy mình ở đây không thích hợp cho lắm, lặng lẽ lủi ra ngoài.

Tại hành lang phòng bệnh đợi tớn tận hai mươi phút hơn, mấy thấy Triệu Tân Vĩ ủ rũ đi ra. Thấy Trương Dương vẫn đứng chờ ở ngoài, giọng điệu hắn cũng có chút buồn bực nói: “Ta bị mắng thảm quá...!”

Trương Dương cũng vỗ vỗ vai hắn ra vẻ đồng tình thông cảm: “Nằm trên giường bệnh lâu như vậy, khó trách khỏi tâm tình có chút khó chịu. Ngươi cũng đừng nên nghĩ nhiều quá!”

Triệu Tân Vĩ lúc này mới sực nhớ ra, liền hỏi Trương Dương tới nơi này làm gì? Trương Dương cũng tùy tiện tìm đại lý do cho qua chuyện, căn bản Đỗ Vũ Phong cũng đã nhắc qua, nên cũng không muốn tiết lộ.

Triệu Tân Vĩ cũng gật đầu như đã hiểu, cũng chẳng hỏi thêm gì nữa.

Trương Dương nói bóng nói gió hỏi nhỏ: “Ta thấy tình hình chị Triệu cũng không được khả quan cho lắm!”

Triệu Tân Vĩ thở dài nói: “Biết sao được nữa, bác sĩ cũng nói chị ta tối đa cũng chỉ còn nửa năm nữa...” Tâm tình hắn lại càng buồn bực hơn, rút ra một điếu thuốc hút cho bình tĩnh lại.

“Hay là cứ thử qua Trung y xem?” Trương Dương cũng tìm cơ hội nhắc tới trọng tâm câu chuyện.

Triệu Tân Vĩ thở dài lắc đầu nói: “Chị ta quả thực rất gàn dở. Tại vì ngày trước cũng là bác sĩ, căn bản không có tin mấy cái liệu pháp của Trung y. Ngươi xem, chúng ta cũng đã rất nhiều lần khuyên chị ta thử những phương pháp trị liệu khác, nhưng tất cả đều bị cự tuyệt. Ta xem ra bà chị cứng đầu này muốn buông xuôi rồi...!” Triệu Tân Vĩ nói đến đây cũng không kìm được nỗi chua xót trong lòng, mắt cũng đỏ hoe lên. Hắn cắn răng vứt nửa điếu thuốc lá vào thùng rác, lớn giọng nói: “Không nói những lời này nữa. Đi thôi!”

Hai người cứ thế dọc theo hành lang đến cầu thang đi xuống lầu, thế nào lại đụng mặt ngay Tả Hiểu Tình cũng đang lên cầu thang. Tả Hiểu Tình cũng đang mải nghĩ điều gì đó, căn bản không để ý hai người đằng trước, cứ thế hờ hững bước tiếp, nhưng Trương Dương lại nhanh nhẹn chắn luôn lối đi của nàng. Tả Hiểu Tình ngẩng đầu lên nhìn, trong đôi mặt đẹp kia toát lên vẻ kinh ngạc không thể ngờ được, nhưng sau đó thần sắc lại có chút phức tạp, nụ cười gượng gạo trông rất khó coi.

Triệu Tân Vĩ cũng nhìn ra được đôi nam nữ này biểu cảm đầy ám muội. Hắn cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi nữa, ho khan đánh tiếng cho Trương Dương một cái rồi cười cười đi xuống tầng dưới.

Trương Dương cùng Tả Hiểu Tình vẫn cứ giữ nguyên tư thế người đứng trên kẻ đứng dưới nhìn nhau một lúc lâu, Trương Dương mới chủ động cười nói: “Ngươi có khỏe không?”

Tả Hiểu Tình gật đầu, không hiểu tại sao trong lòng nàng lúc này lại muốn bật khóc. Nhưng bản tính quật cường của nàng lại ngăn cho hai dòng lệ chảy ra, đôi mắt đỏ hoe liếc nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Còn chưa đi sao?”

“Ta thấy không yên tâm!” Một câu nói mà lại bao hàm hai ý nghĩa được thốt ra.

Đôi bàn tay nhỏ bé của Tả Hiểu Tình trong túi áo đang xiết chặt lại, nàng cúi mặt xuống, không dám đối diện ánh mắt của nam nhân kia. Nàng cũng không thể lý giải nổi tâm tình của mình lúc này, từ khi chào đời tới nay, chưa bao giờ trái tim nàng lại cảm thấy khó chịu như bây giờ cả.

Trương Dương nhẹ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút đi?”

Tả Hiểu Tình lắc lắc đầu. Rốt cuộc nàng cũng phải thu hết dũng khí lại, ngẩng đầu lên đối diện với hắn. Biểu cảm cực kỳ kiên quyết nói: “Khỏi đi!”

Trương Dương cũng không ngờ tới nàng ta lại kiên quyết từ chối như vậy. Hắn cũng chắc chắn rằng tối qua thằng nhãi Điền Bân đã ton hót với nàng điều gì đó, lúc này Trương đại quan nhân lần đầu tiên được nếm trải cái cảm giác mất mát cùng thất vọng. Hắn vẫn tưởng rằng tình cảm của hắn với Tả Hiểu Tình đã gần như là nước chảy thành sông, nhưng thật không ngờ cuộc nói chuyện của nàng cùng Điền Bân lại có thể làm thay đổi thái độ của nàng với mình được. Như vậy có thể thấy được, tình cảm của Tả Hiểu Tình đối với hắn không đậm sâu như hắn vẫn tưởng tượng. Dù rằng Trương đại quan nhân hắn là một kẻ da mặt dày như tường thành, tâm tình cũng được rèn luyện khá vững, nhưng ánh mắt hắn cũng không giấu nổi nỗi buồn vô hạn.

Tả Hiểu Tình chậm rãi đi lên tầng trên, lúc đi ngang qua người Trương Dương, hai hàng lông mi nàng cũng run nhè nhẹ như đôi cánh hồ điệp trong gió: “Ngươi sau này cũng không nên tới tìm ta, ta cũng không muốn gặp ngươi nữa...”

Trương Dương vẫn đứng ngây ngốc tại cái bậc thang đó. Giờ đây mọi thứ xung quanh hắn dường như không còn tồn tại nữa, hắn chỉ thấy trống trải, chua xót, mất mát, nhói đau... bao nhiêu cảm xúc cứ thế đan xen trong lòng hắn. Hắn không nhận ra được, trong nháy mắt, lúc Tả Hiểu Tình lướt qua người hắn, cũng là lúc đôi dòng lệ kia lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Trương đại quan nhân hắn vẫn cho rằng mình là một người cầm được thì cũng có thể buông được, lại càng là một người không bao giờ chịu nhận thua. Lần này hắn chịu buông cũng chỉ là buông tạm thời, bây giờ buông để ngày sau sẽ là nắm chặt. Hình ảnh của Tả Hiểu Tình lại như gần như xa, lại càng kích thích ý chí chiến đấu của hắn mãnh liệt hơn. Hắn thầm nhủ. Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ leo lên được đỉnh của ngọn núi cao không thấy ngọn mà Tả Hiểu Tình đang ngồi chờ.

Trương Dương cũng không để nội tâm mình giằng xé lâu, bởi vì ngay lúc này, hắn còn nhiều việc cần phải hoàn thành. Từ khi được sống lại, hắn mới cảm nhận được sinh mệnh đánh giá nhường nào, từ đó hắn cũng quyết định, sẽ không tiêu phí tất cả sinh mệnh quý giá của mình lên người nữ nhân. Còn có nhiều thứ khác đáng giá hơn với một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất như hắn.

Triệu Tân Vĩ cũng đã chờ hắn trong xe bên ngoài từ khá lâu rồi. Còn chưa kịp lên xe, lại thấy điện thoại kêu lên, một dòng chữ nhỏ quen thuộc lại xuất hiện trên màn hình: Tiểu tử. Ngươi chết chắc rồi! Trương Dương tức giận đến thiếu chút nữa là đập luôn cái máy điện thoại này ngay tại chỗ. Mẹ nó chứ! Từ lúc lên huyện Xuân Dương, chẳng biết thằng chó chết nào cứ thế nhắn tin tới, thằng nhãi con này thực chán sống rồi!

Triệu Tân Vĩ liền đưa di động của mình cho Trương Dương. Trương Dương khoát tay ý bảo không cần, lạnh lùng nói: “Đi thôi!”

Triệu Tân Vĩ hỏi: “Định đi đâu? Ta đưa ngươi một đoạn!”

Trương Dương lúc này mới nhớ ra mình còn chính sự cần giải quyết, cười nói: “Anh Triệu, ta cũng có điều muốn nói với ngươi. Ta công tác tại xã Hắc Sơn Tử, cũng có quen một vị trung y khá cao tay, nói không chừng có thể giúp ích cho chị Triệu được một chút!”

Triệu Tân Vĩ cũng biểu hiện vẻ mặt không mấy hứng thú lắm, lắc đầu nói: “Ta dám chắc, chị gái ta nhất định sẽ không đi đâu!” Hắn cũng bình thản tra chìa khóa vào ổ, lại hỏi lại Trương Dương: “Định đi đâu? Ta đưa ngươi đi!” Tâm tình Trương Dương từ lúc gặp lại Tả Hiểu Tình cũng không mấy vui vẻ nữa, chỉ lắc đầu nói: “Ngươi còn bận nhiều việc, ta tự mình đi cũng được!”

“Được rồi! Lúc rãnh rỗi cùng ta uống vài chén là được!” Triệu Tân Vĩ nói xong liền nổ máy cho xe chạy thẳng.

Trương Dương quay đầu nhìn lại bệnh viện nhân dân huyện một chút. Vốn dĩ hắn là tới tìm cố chủ nhiệm Từ Kim Đễ, thế nhưng thái độ lạnh nhạt vừa rồi của Tả Hiểu Tình làm tâm tình hắn buồn bực mãi không thôi. Hắn lắc lắc đầu như muốn quên đi mối sầu muộn này. Lúc quay mặt lại thì ánh mắt hắn lại sắc lạnh như muốn giết người, lạnh lùng đi tới bốt điện thoại công cộng gần đó, gọi điện lại cho thằng nhãi liên tục nhắn cái tin: Tiểu tử. Ngươi chết chắc rồi!

Trương Dương nổi giận đùng đùng giật mạnh cửa buồng điện thoại công cộng ra, bấm nhanh số 126. Giọng nữ nhân viên trực máy còn chưa kịp cất lên thì hắn đã hét lớn lên: “Nói cho ta biết, rốt cục là thằng chó chết nào nhắn tin đe dọa tới máy của ta? Các ngươi làm như vậy là đồng lòa, là phạm tội. Các ngươi có biết hay không?”

Nữ nhân viên trực máy bị hắn dọa đến xanh mặt lại. Kỳ thực cái tin nhắn kia cũng không phải là nàng nàng truyền đi, có điều trên nguyên tắc thì nàng cũng có thể giúp hắn điều tra một chút. Số điện thoại gọi tổng đài tới là từ tỉnh Bắc Nguyên, nói là bạn gái hắn.

Trương Dương cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra nữa. Bạn gái? Lão tử có bạn gái sao? Từ Tả Hiểu Tình tới Hải Lan đều là ở tỉnh Bình Hải này, khác xa với Bắc Nguyên. Thế nào mà tự dưng lại có một ngươi bạn gái nữa ở Bắc Nguyên nhỉ?

Trương Dương vốn định quay về xã Hắc Sơn Tử, lại nhớ tới hôm nay là thứ năm, tối mai còn phải tới nhà Lý Trường Vũ ăn cơm nữa. Hắn cũng quyết định ở lại thêm mấy hôm nữa, hơn hết tối nay còn phải an ủi tâm tình Hải Lan một phen. Trương Dương lại lủi thủi tới bốt điện thoại công cộng, thế nào lại nhớ tới thằng nhãi quấy rối kia, không nhịn được mắng một câu: “Mẹ nó chứ! Dám dọa nạt ông mày sao? Ngươi mà rơi vào tay ông, ông cho mày muốn sống cũng không được chết cũng không xong!”

Lần này đi gọi điện thoại, là gọi cho Ngưu Văn Cường, lần trước gặp ở bến xe cũng là hắn có đưa cho mình một cái danh thiếp, không ngờ hôm nay lại phải tới dùng nó. Nhận ra được điện thoại của Trương Dương, Ngưu Văn Cường liền cười nói: “Tiểu Trương chủ nhiệm à. Ngươi giờ là anh hùng của cả cái huyện Xuân Dương này rồi đó. Thế nào? Lần này tới huyện Xuân Dương cũng chẳng thèm báo ta một tiếng, có phải là thành anh hùng rồi nên khinh thường Ngưu Cường ta rồi phải không?”

Trương Dương thực tình cũng thấy buồn bực, thằng nhãi này thân thiết với mình từ lúc nào vậy nhỉ? Suy nghĩ một chút, Trương Dương cũng nhận ra được là thằng nhãi này đang muốn lôi kéo làm quen mình đây. Ngẫm lại sự tình lần trước ở quán karaoke Ái Thần của hắn, biểu hiện của thằng nhãi này cũng coi như tạm chấp nhận được. Trong lời nói của Trương Dương cũng có vài phần khách khí hơn: “Ngày hôm qua ta cũng mới xử lý xong một số sự vụ của xã nhà, bởi vậy cũng không rảnh rỗi đi đây đó chơi được!”

Ngưu Văn Cường cười nói: “Hiện giờ cũng đã xong việc rồi, không bằng buổi tối tới Kim Khải Việt uống vài chén với ta đi? Đội trưởng Ngưu cũng tới nữa!”

Trương Dương nghe thấy tên Khương Lượng, lập tức biết được nguyên nhân tại sao lúc nãy hắn mới rào trước muốn làm thân với mình, hóa ra là được Khương Lượng kể về chuyện tình mình náo loạn tại đài truyền hình huyện. Kết giao với thằng nhãi này thì cũng chẳng sao cả, hơn nữa cũng đã quyết định ở lại huyện vài ngày, buổi tối đi uống với hắn vài chén cũng không hề gì. Nghĩ xong Trương Dương cũng sảng khoái đáp ứng hắn.

Gọi xong cho Ngưu Văn Cường, Trương Dương liền gọi điện cho Hải Lan báo cho nàng ta là đêm nay hắn sẽ ở lại đây. Hải Lan cũng hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của hắn, đáy lòng nàng cũng thấy vui sướng chờ mong, nhưng ngoài miệng lại hờn dỗi nói cứng: “Ngươi định đóng đô ở huyện Xuân Dương này luôn à? Sao không về cái xã Hắc Sơn Tử kia mà làm quan tiếp đi?”

Trương Dương lúc này mới nhắc tới chuyện Ngưu Văn Cường tối nay mời hắn ăn cơm. Hải Lan liền sẵng giọng nói: “Ngươi đi ăn nhậu nhẹt chè chén, để ta chết đói ở nhà ở một mình à?”

Trương Dương vốn cũng lo sợ Hải Lan không muốn người khác biết quan hệ của bọn họ, bởi vậy hắn cũng không dám mời nàng đi ăn cùng, mà chỉ nói bóng gió là Ngưu Văn Cường tối nay mời hắn ăn cơm. Thực không ngờ nàng ta lại chủ động đưa ra ý kiến như vậy, trong lòng Trương đại quan nhân hiển nhiên là kinh hỉ vạn phần: “Được được! Chờ ngươi ta sở, ta sẽ đến đón!”

“Không phải phiền phức như vậy, ngươi ăn ở đâu thì báo ta một tiếng để ta tới đó. Lúc đó chỉ cần ngươi nói là muốn cảm ơn ta về cái vụ chuyên đề tin tức kia là được rồi!” Câu nói chống chế giấu đầu hở đuôi này của Hải Lan càng làm Trương Dương cảm thấy buồn cười hơn. Hắn cũng chẳng muốn o ép nàng làm gì, liền nhận lời đáp ứng luôn.

Hải Lan cũng đúng hẹn sáu giờ tối gặp Trương Dương tại trước cửa quán Kim Khải Việt. Hải Lan mặc một chiếc áo T-shirt dài tay màu tro, áo khoác ngoài màu hồng nhạt, vẫn là quần bò màu xanh cùng đôi guốc cao màu nâu. Chỉ tiếc một điều, đôi kính râm cùng chiếc khăn quàng cổ to đùng kia che mất hơn phân nửa bộ mặt yêu kiều của nàng ta.

Trương Dương cười tủm tỉm ngắm nhìn Hải Lan, quả thực cho dù nàng ta ăn mặc bình thường như bao người khác, thế nhưng vẫn không che dấu được phong thái khác người đó. Cho dù là đang đeo kính râm, nửa dưới khuôn mặt cũng bị khăn quàng cổ che đi, nhưng cái dáng điệu mỹ miều kia cũng hấp dẫn sự chú ý của không ít người qua đường.

Hải Lan tới trước mặt Trương Dương, ngẩng đầu nhìn hắn một chút: “Coi như ngươi có lương tâm, còn biết chờ ta ở ngoài cửa!”

Trương Dương tủm tỉm cười nói: “Ta cũng chờ ở đây hơn một ngàn năm rồi, có hay không lại được ở bên người đẹp một đêm?”

Hải Lan khẽ kêu nhẹ một tiếng, sợ làm người khác chú ý tới bên này liền vội vàng vào trong quán.

Ngưu Văn Cường đã đặt trước phòng Phú Quý số 318. Nhà hàng Kim Khải Việt này cũng là mới khai trương, Ngưu Văn Cường hắn cũng có chút cổ phần trong đó. Phương thức kinh doanh cũng là rập khuôn theo nhà hàng Kim Khải Việt khá nổi tiếng trên thành phố Giang Thành. Hơn hết, đầu bếp cũng là được tuyển chọn đặc biệt từ Giang Thành về, bởi vậy mà từ lúc khai trương tới nay, sinh ý cũng khá dồi dào, muốn có phòng vip thì phải đặt trước năm ngày.

Trương Dương nhìn thấy khung cảnh nhà hàng được trang trí hoa lệ cũng không khỏi cảm thán một câu: “Thực là xa xỉ quá đi!”

Hải Lan nở nụ cười, đối với nàng thì những tràng cảnh này nàng cũng được thấy không ít, nghiễm nhiên nơi đây cũng chẳng làm nàng ngạc nhiên gì lắm.

Đẩy cửa phòng Phú Quý vào liền thấy bên trong đã có sáu người ngồi chờ sẵn. Ngoại trừ Ngưu Văn Cường cùng Khương Lượng là hắn đã gặp qua, còn bốn người còn lại Trương Dương cũng không có quen mặt lắm. Ngưu Văn Cương cũng không nghĩ tới nữ phát thanh viên xinh đẹp Hải Lan kia tới cùng Trương Dương, hắn đứng dậy cười nói: “Phóng viên Hải đại giá quang lâm, thực sự là vẻ vang cho Kim Khải Việt chúng tôi quá rồi!” Phải biết rằng buổi khai trương của Kim Khải Việt, Ngưu Văn Cường hắn cũng đã đích thân đi mời nữ phát thanh viên xinh đẹp này chủ trì, nhưng lại bị nàng ta thẳng thừng cự tuyệt. Không ngờ tới ngày hôm nay nàng ta lại tới cùng Trương Dương, hắn cũng ẩn ẩn nhận ra được quan hệ của hai người này sẽ không tầm thường như vẻ bề ngoài.

Hải Lan thản nhiên cười nói: “Ta cũng chỉ là đi theo mà thôi. Tiểu Trương chủ nhiệm mới là khách quỷ của ngươi đó!”

Ngưu Văn Cường cười ha hả, rồi niềm nở tiến lên bắt tay Trương Dương. Chào hỏi xã giao xong, Trương Dương ngồi xuống bên cạnh Khương Lượng, Hải Lan cũng ngồi xuống cạnh hắn luôn. Trong bốn người Trương Dương không biết mặt thì hai người cũng là cổ đông của Kim Khải Việt cũng như là đối tác làm ăn của Ngưu Văn Cường. Trong hai người còn lại, thì một người là bạn học cũ của Ngưu Văn Cường, hiện giờ là cục phó cục thủy lợi tên Trường Tạ Siêu. Còn một người là phụ tá của Khương Lượng tên Bùi Cảnh Minh.

Lúc Trương Dương ngồi xuống mới phát hiện ra, chỗ ngồi ở giữa còn để trống, đoán rằng hôm nay hắn cũng không phải là chủ bữa cơm này, hẳn là còn một người chủ trì nữa chưa tới. Chờ một lúc vị chủ trì bữa cơm này cũng tới, nguyên lai là cục trưởng cục công thương Từ Triệu Bân.

Từ trước tới giờ, Trương Dương với Từ Triệu Bân cũng không có giao hảo gì, nhưng lâu nay cũng được nghe danh tiếng hắn. Bởi nhẽ hắn là chồng của Vũ Thu Linh.

Kể cả là thân phận hay tuổi tác thì Từ Triệu Bân cũng đều đáng ngồi ở vị trí chủ trì. Từ Triệu Bân cười cười bắt chuyện cùng mọi người, lại chủ động đưa tay ra mời bắt tay với Trương Dương: “Tiểu Trương chủ nhiệm phải không? Ta cũng được nghe khá nhiều danh tiếng về ngươi đó. Quả thực là tuổi trẻ tài cao, thiếu niên xuất anh hùng!” Trương Dương thấy thái độ điềm đạm của hắn, hiển nhiên cũng sinh ra vài phần hảo cảm liền bắt tay với Từ Triệu Bân, cười nói: “Đại danh của Từ cục trưởng như sấm rền bên tai đã lâu, không ngờ tới ngày hôm nay lại có cơ hội được gặp mặt!”

Từ Triệu Bân cũng cười nói: “Dù sao cũng là nhờ Văn Cường tạo điều kiện cho hai bên gặp gỡ nhau.”

Ngưu Văn Cường cũng làm tốt vai trò của chủ nhà, đứng dậy cười nói: “Vào chung phòng này thì chúng ta cũng là anh em tốt của nhau, mấy người đừng nói chuyện khách khí như vậy nữa!”

Từ Triệu Bân ha ha cười nói: “Đúng vậy! Đóng cửa lại là anh em tốt của nhau.. Hôm nay ta làm chủ, mọi người cứ uống cho thống khoái, chẳng cần biết cái gì tham ô hối lộ, cũng chẳng phải sợ bị dân chúng chê cười!” Một câu nói cũng khiến cả đám phải nháo nhào hưởng ứng.

Trương Dương cũng liếc mắt nhìn lại Từ Triệu Bân một cái, thực không nghĩ tới Vũ Thu Linh trầm ổn cẩn thận lại có người chồng thích khơi mào náo nhiệt như vậy.

Lần này toàn là khách quý, hiển nhiên Ngưu Văn Cường cũng không thể tùy tiện cho được, hắn liền gọi một bàn tiệc tiêu chuẩn 1888 cao nhất của nhà hàng. Tiêu điểm của buổi tiệc rượu hôm nay hầu hết là Từ Triệu Bân với Hải Lan. Mọi người đều kinh rượu Từ Triệu Bân cũng bởi vì hắn là người cao tuổi nhất ở đây, hơn nữa luận cấp bậc, hắn cũng trên tất cả mọi người. Còn mời rượu Hải Lan bởi vì nữ phát thanh viên xinh đẹp cực kỳ nổi tiếng này thì ai mà chẳng muốn làm quen? Trương Dương cũng không phải vì bị cho ra rìa mà buồn bực, bởi vì hăn đang hăng say đấu rượu với cả đám ở đây. Mọi người cũng đều bị hắn làm cho kinh hồn bạt vía, không dám uống tiếp nữa, chỉ có Khương Lượng là nhỉnh hơn được chút ít.

Từ Triệu Bân thân là chủ trì, nên hắn cũng phải tiếp hết một vòng rượu, xong rồi mới quay sang bên Trương Dương: “Tiểu Trương chủ nhiệm. Ầy! Tên ngươi thực là khó đọc quá đi! Không bằng ta cứ gọi là tiểu Trương thôi, được chứ?”

Trương Dương cười tủm tỉm gật đầu, cười hớn hở đáp trả: “Vậy ta cũng nên gọi ngài là anh rể mới phải chứ nhỉ? Nào! Anh rể, ta kính ngươi một chén!”

Từ Triệu Bân cười nói: “Ngươi cứ gọi ta là Từ ca đi! Đều là người một nhà cả mà, còn khách sáo làm gì nữa, hơn nữa ta thấy hai ta tính tính cũng khá hợp nhau đó chứ, cũng là cùng chị ngươi thân thiết hơn!”

Ngưu Văn Cường nhịn không được cười lớn: “Từ lão đại ơi là Tử lão đại. Sao ta nghe những lời này của ngươi giống như là ngay sau đây hai người các ngươi sẽ ôm nhau ngủ vậy?”

Cả đám rú lên cười, Từ Triệu Bân xấu hổ cười mắng: “Chỉ biết vu oan giáo họa cho người tốt, có gì hay ho đâu!” Nói xong hắn liền cụng chén với Trương Dương, hai người đều uống cạn. Thấy Trương Dương vẫn âm trầm như thường, Hải Lan cũng hài lòng thầm gật đầu. Xem ra tiểu tử này cũng có chút ngộ tính về quan trường rồi, không nóng nảy hấp tấp như trước nữa.

Từ Triệu Bân tuy rằng tửu lượng rất khá, nhưng hắn là người biết chừng mực, uống được hai chén liền lấy tay che chén rượu lại, cười nói: “Ngày mai ta còn phải làm việc, không tiện uống nhiều!” Hắn đã nói như vậy, mọi người hiển nhiên cũng không muốn gượng ép, quay ra chúc nhau một hai chén nữa rồi bắt đầu ăn thức ăn.

Ngưu Văn Cường lên tiếng: “Từ lão đại đêm nay còn phải về nhà chiếu cố chị dâu. Chúng ta không có việc gì làm, chi bằng đến quán của ta hát cho vui?”

Từ Triệu Bân cười mắng: “Già rồi, không được sung sức như mấy người trẻ các ngươi.”

Trước khi chia tay trước cửa quán Kim Khải Việt, Từ Triệu Bân kéo tay Trương Dương nhỏ giọng nói: “Người anh em à. Chị Vũ ngươi tâm địa thiện lương, làm việc không quả quyết, nặng về tình cảm. Sau này có gặp phải chuyện gì, ngươi nhấ định phải giúp nàng ta một chút đó!”

Trương Dương cũng thầm nghĩ, người ta đường đường là một phó xã trưởng, còn ta chỉ là một gã chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình quèn, đến biên chế chính thức cũng còn chưa có, lấy cái gì ra mà giúp người ta? Chắc hẳn thằng nhãi kia nghe ngóng được quan hệ của mình với Lý bí thư nên mới nhờ như vậy. Trương Dương cũng hư tình giả ý, tươi cười bắt tay với hắn.

Điều tiếp theo thực sự làm Trương đại quan nhân phải vô cùng ngạc nhiên, Không ngờ một người cũng có chút danh tiếng như Từ Triệu Bân lại đi cái xe đạp phượng hoàng 26 đã long xòng xọc. Lẽ nào vị cục trưởng cục công thương này lại thanh liêm tới vậy sao?

Hải Lan cũng kêu có việc bận nên cáo từ đi trước.

Trương Dương biết chắc là nàng sợ người ta dị nghị nên mới chạy ra xa hắn nhanh như vậy.

Chẳng hiểu nữ nhân là cái giống gì nữa. Rõ ràng là ở gần nhau, thế nào khi trước mặt người khác lại cứ làm bộ làm tịch làm mấy cái điệu bộ giả tạo kia. Đã thế lại còn giấu đầu hở đuôi, bịt tai trộm chuông nữa chứ. Thực là chẳng hiểu nổi nữa.

Trương đại quan nhân cũng chẳng có năng khiếu ca hát, nhưng hắn cũng không tiện từ chối, cũng đành lục đục theo đám người Ngưu Văn Cường đi hát karaoke. Ngưu Văn Cường kêu thêm một chút đồ ăn vặt cùng một mâm hoa quả, với hai chai rượu ngoại nữa. Từ lần uống Chivas với Hải Lan, Trương đại quan nhân hắn cũng dần dần biết thưởng thức rượu ngoại, uống vào thấy cũng được. Chỉ là Ngưu Văn Cường lại cùng mấy người bạn của hắn bàn chuyện làm ăn, Trương Dương cùng Khương Lượng cũng chỉ đành tụm lại nhau nói về chuyện tình ở đài truyền hình ngày hôm qua. Từ lời hắn nói, Trương Dương liền biết Điêu Đức Chí bị một quả đắng, nhịn không được ha hả cười lớn, nâng chén nói: “Nào!Ta kính ngươi một chén!”

Khương lượng cũng cười lớn: “Hai ta thực tâm đầu ý hợp. Nếu sau này ngươi gặp phiền phức gì ở cái đất Xuân Dương này, cứ gọi cho ta một tiếng, ta nhất định sẽ tới!” Hắn cũng loáng thoáng nghe ngóng được tiểu tử này với Lý bí thư quan hệ không hề tầm thường chút nào. Cho dù Lý bí thư sắp được thăng chức nhưng lực ảnh hưởng của hắn ở huyện Xuân Dương này hẳn cũng không suy giảm là bao. Hơn nữa mới gần đây, hắn cũng biết nội bộ cán bộ công an huyện Xuân Dương sắp có chuyển biến lớn. Khương Lượng hắn tuy chỉ là một đội trưởng nho nhỏ, nhưng chỉ cần quen thân được tiểu tử Trương Dương này, đến lúc cần thiết ắt hẳn sẽ được nhờ cậy rất nhiều.

Trương Dương cũng sảng khoái gật đầu, rồi lại cụng hắn một chén nữa. Đột nhiên bên ngoài lại truyền đến tiếng động lớn.

Ngưu Văn Cường có chút bực mình đứng dậy. Ở ngay trên địa bàn làm ăn của hắn mà có người dám làm loạn, thực là không biết chữ chết viết như thế nào. Hắn cười cười với Khương Lượng cùng Trương Dương nói: “Ta ra ngoài xem một chút, các ngươi cứ tự nhiên!”

Hóa ra là hai gã lưu manh rượu vào lời ra đang làm loạn hết cả lên. Xã hội bây giờ là vậy, khi đã có hơi say rồi thì người ta chẳng còn biết sợ là gì nữa, bất kể là bố con thằng nào, chẳng cần biết đang ở đâu, chỉ cần thấy chướng mắt là động thủ ngay.

Ngưu Văn Cương đi ra thấy là hai thằng ranh con đang cãi nhau, hắn cũng nhận ra hai thằng nhãi này cũng chẳng phải hạng con ông cháu cha gì. Cười lạnh một tiếng rồi chậm rãi tới chỗ hai thằng nhãi đang làm ầm kia, cười nói: “Hai anh bạn nhỏ, đến nơi này là để vui vẻ, các ngươi cũng bớt giận đi, chi phí đêm nay hết bao nhiêu cứ tính cho ta đi. Thế nào? Cũng nên cho ta một chút mặt mũi chứ?” Ngưu Văn Cường hắn cũng thực muốn làm người tốt một lần, chờ đến lúc ra khỏi quán của ông thì ông mới tính sổ hai thằng nhãi con này sau.

Một gã thanh niên trẻ tuổi mặc áo khoác đen cười gật đầu: “Ông chủ Ngưu à! Mặt mũi ngươi cũng là cái rắm gì chứ?” Bàn tay phải hắn để sau lưng từ nãy tới giờ xuất ra chớp nhoáng, trong tay hắn còn cầm một chai bia nhắm thẳng đầu Ngưu Văn Cường đập xuống. Ngưu Văn Cường bị đánh trộm bất ngờ, căn bản không kịp né tránh, kêu to một tiếng ôm đầu nằm vật xuống sàn.

Đỉnh đầu Ngưu Văn Cường rách toác ra, máu tươi phun tung tóe, tràn cả xuống mặt mũi hắn. Phát sinh xung đột làm mười bảy mười tám tên trong phòng đồng loạt đứng lên, trong tay lăm le đồ chơi.

Buổi tối quán cũng chỉ có bốn gã bảo vệ, thấy động tĩnh lớn như vậy, liền vội vã chạy lên. Nhưng không ngờ nửa đường lại bị đám côn đồ cầm gậy gộc bất ngờ đánh úp.

Trong lúc nhất thời, tiếng người chửi bới nhau, tiếng người la hét ing ỏi tạo thành một mớ hỗn độn.

Trương Dương cùng Khương lượng vẫn đang uống rượu hàn huyên. Đột nhiên bên ngoài phát sinh sự tình lớn như vậy, hai người nhìn nhau đều buông chén rượu xuống chạy nhanh ra bên ngoài. Vừa ra bên ngoài thấy hơn hai mươi gã lưu manh đang đập phá đại sảnh quán, đám khách hàng thấy có đánh nhau cũng cuống cuồng bỏ chạy hết, người nào không chạy kịp đều chui hết xuống gầm bàn.

Khương Lượng bởi vì là đi ăn nhậu nên không có mang súng theo. Thấy đám lưu manh đông như vậy cũng nao nao, nhưng hắn vẫn giận dữ hét lớn: “Tất cả đứng yên. Ta là cảnh sát!” Hắn vẫn nghĩ đám lưu manh thấy cảnh sát tới sẽ sợ hãi, thế nhưng đám lưu lanh này lại như chẳng thèm để hắn vào mắt, cứ thế đập phá tiếp.

Hai gã côn đồ đang ủ lò đánh Ngưu Văn Cường đang nằm co quắp dưới sàn nhà.

Trương Dương tuy rằng không có giao tình thân thiết với Ngưu Văn Cương lắm, nhưng dù sao cũng là mình đang ăn nhậu trong quán của hắn, cũng không thể cứ khoanh tay đứng nhìn như vậy được. Trương đại quan nhân chậm rãi bước tới, tung một cước đá bay một gã đang quây đánh Ngưu Văn Cường.

Tên còn lại cũng giật mình kinh sợ, hắn chưa kịp phản ứng gì thì một bàn tay to đã bóp chẹt cổ họng hắn. Bốp! Một tiếng bạt tai rõ to vang lên, mặt mũi thằng nhãi kia cũng phải nở hoa.

Ngưu Văn Cường máu me bê bết lúc này mới chật vật từ dưới đất bò dậy. Cầm lấy một chai rượu trên bàn đập thẳng xuống đầu một thằng nhãi gần đó, giận dữ hết lớn: “Mẹ nó chứ, thằng chó nào dám động vào ông!” Từ trước tới nay hắn vẫn cho rằng tại cái huyện Xuân Dương này, hắc bạch hai đạo hắn đều có quan hệ không tồi, không nghĩ tới lại có ngày người ta đến tận cửa đập phá như vậy. Để tiếng này truyền ra ngoài thì hắn sao còn mặt mũi gặp anh em cho được.

Tiếp đó Khương Lượng cùng Bùi Cảnh Minh cũng gia nhập chiến trường. Hai người đều là cảnh sát được huấn luyện bài bản, võ vẽ cũng thuộc loại khá, hơn nữa lại có sát khí ngập trời của Ngưu Văn Cường cùng Trương Dương võ công thâm sâu khó lường, thế cục chiến trường lập tức nghiêng hẳn về bên Trương Dương. Lúc này cũng có hơn chục gã bảo vệ lực lưỡng từ bên Kim Khải Việt phía đối diện chạy sang giúp sức. Ngưu Văn Cường vốn dĩ là đại cổ của Kim Khải Việt, đại cổ đông gặp nạn, thì bên này sao mà ngồi nhìn người ta chết được.

Đầu Ngưu Văn Cường chỉ bị nở hoa một chút, cũng không ảnh hưởng gì tới xương cốt, hắn kiên trì không đi bệnh viện, chỉ cầm máu qua loa một chút là ổn. Tay giữ cái khăn cầm máu trên đầu, hắn nghiến răng lạnh lùng đi tới chỗ sáu người bị bắt giữ trong nhóm lưu manh lúc nãy. Nhấc chân sút vào bụng một thằng, hai mắt trợn ngược lên mắng lớn: “Mẹ nó chứ! Là thằng nào sai bọn mày tới đây? Nói cho ta, không ta giết từng thằng một!”

Khương Lượng ho khan một tiếng, hắn dựa vào trực giác của cảnh sát biết được đây chắc chắn là vụ ẩu đả có mục đích cùng kế hoạch từ trước. Chắc chắn Ngưu Văn Cường tám phần mười là đắc tội với người nào rồi, cho nên tối nay người ta mới tới tận nhà tính sổ như vậy.

Sáu gã thanh niên cũng rất có khí phách, không đứa nào mở miệng nói nửa lời.

Ngưu Văn Cường đang định ra tay lại bị Khương Lượng ngăn lại: “Chuyện này cứ để ta giải quyết đi, ngươi đi lo xử lý một chút quán karaoke của ngươi là được rồi.”

Lúc này xe cảnh sát cũng chạy tới bên ngoài cửa quán. Ngưu Văn Cường thấy cảnh sát dồn dập chạy tới, hắn cũng bình tĩnh lại một chút. Trung Quốc là nước xã hội pháp trị, không cho lạm dụng tư hình, hơn nữa hắn là một người làm ăn, một số việc vẫn phải nên làm theo trình tư. Nghĩ thông rồi hắn liền gật đầu cho Khương Lượng, hắn cũng tin với quan hệ của hai người, Khương Lượng hiển nhiên sẽ giúp cho hắn.

Khương Lượng chỉ huy cấp dưới áp giải tất cả bọn lưu manh này về đồn, trước khi đi hắn nhịn không được phải liếc mắt nhìn lại Trương Dương một cái. Tối nay hắn cũng được sức chiến đấu kinh người của thằng nhãi Trương Dương này, nếu không có thằng nhãi này thì chỉ bằng một mình hắn cùng Bùi Cảnh Minh sợ rằng cũng không áp chế hoàn toàn được đám lưu manh này.

Lúc cảnh sát kéo đi hết, Ngưu Văn Cường tay giữ vết thương trên đầu, nhìn lại quán của hắn đã tan hoang như bãi chiến trường, trong lòng cũng buồn bực không nói lên lời. Hắn thực cũng không nghĩ ra là đã đắc tội với người nào để bây giờ bị trả thù như vậy. Lúc này cục phó cục thủy lợi Tạ Ơn Siêu sắc mặt tái nhợt từ trong phòng đi ra, nói lời cáo từ rồi đi thẳng. Ngưu Văn Cường tuy rằng giải thích được hành vi nhát gan của hắn, nhưng dù sao cũng là bạn cùng học, lại đồng cam cộng khổ lâu lăm, làm người ai làm thế.

Trương Dương cũng tiện thể cáo từ luôn. Ngưu Văn Cường lòng tràn ngập cảm kích nắm chặt cánh tay Trương Dương, cũng chính Trương Dương là người đầu tiên xông lên đánh hai gã kia cứu hắn một mạng. Hắn cười nói: “Ta sẽ ghi nhớ mối ân tình này!”

Trương Dương cười nói: “Chỉ là việc nhỏ mà thôi, hà tất phải bận tâm! Nhưng mà ngươi cũng nên thay đổi đám bảo vệ này đi!” Quả thực bốn gã bảo vệ kia lúc nãy cũng chẳng làm nên được bộ dạng gì, cứ để mặc người ta chà đạp mà không có phản kháng lại.

Trương Dương rời quán karaoke Ái Thần, tới thẳng tiểu khu Xuân Trữ, hiện tại hắn cũng coi nơi đây như nhà của mình rồi. Nhảy qua tường rào, lặng lẽ đứng trước cửa, gõ nhẹ hai tiếng. Hải Lan vẫn là chờ hắn về từ lâu, cũng không nghĩ tới hắn mãi tối muộn mới chịu về. Thấy Trương Trương máu me vương vãi khắp người, tưởng hắn vừa xảy ra chuyện gì, sợ hãi nói: “Làm sao vậy? Có bị thương chỗ nào không?”

Trương Dương cười lắc lắc đầu, vòng tay ôm eo Hải Lan, kéo nàng ta lại gần rồi hôn một cái sau đó mới kể một lượt sự việc vừa phát sinh tại quán karaoke Ái Thần.

Hải Lan cởi áo khoác của Trương Dương ra, đem đi giặt giúp hắn.

Nước nóng nàng cũng chuẩn bị cho hắn từ sớm, hắn cười cười, thong thả tắm một lượt cho sạch sẽ. Hải Lan cũng nhân lúc hắn tắm chạy đi mua một bộ quần áo mới. Lúc tắm rửa sạch sẽ xong, tới ngồi bên cạnh, nghịch nghịch đám tóc dài của nàng, nhẹ giọng nói: “Ngươi thật đẹp!”

“Nghe buồn nôn quá!” Hải Lan hờn dỗi đẩy nhẹ hắn ra, mỉm cười nói: “Ta nghe nói, cục trưởng cục công thương Từ Triệu bân lần này có khẳ năng được đề bạt lên làm thị trưởng thành phố!”

Trương Dương cẩn thận suy nghĩ lại một chút, lúc này mới hiểu tại sao cả đám người tối nay đều kính trọng hắn như vậy, hóa ra là hắn sắp được thăng chức.

Hải Lan nói: “Cái quan trọng nhất của quan trường chính là quan hệ. Chỉ có đi giao tiếp cùng quan hệ thật rộng, lúc đó ngươi mới có thể làm việc dễ dàng được.”

Trương Dương cười nói: “Ta chỉ là một gã chủ nhiệm ban kế hoạch hóa nho nhỏ, đáng để người ta phải lập mối quan hệ sao?”

Hải Lan khanh khách cười lớn: “Gần đây ta cũng nghe được một lời đồn đại!” Đôi mắt đẹp quến rũ tràn ngập giảo hoạt cùng trêu đùa.

Trương Dương làm điệu bộ chăm chú lắng nghe.

“Có người nói chủ nhệm ban kế hoạch hóa xã Hắc Sơn Tử tên Trương Dương là con riêng của bí thư huyện ủy Lý Trường Vũ...” Nói còn chưa hết câu, nàng cũng không nhịn được khanh khách cười lớn.

Trương Dương cũng dở khóc dở cười. Cộng trừ nhân chia đi thì ta cũng phải hơn một nghìn tuổi có lẻ rồi, còn chưa làm lão tổ tông của Lý Trường Vũ hắn, thế nào lại thành con riêng của hắn được? Nhịn không được mắng một tiếng: “Ta mà bắt được thằng nào nói bậy, sẽ đánh hắn tới khi con cháu hắn không nhận ra được hắn nữa mới thôi.!”

Hải Lan chuyển ánh mắt nhìn tivi, nhẹ giọng nói: “Nghe lung tung như vậy nhưng nhiều lúc lại chứa đựng những manh mối quan trọng. Làm cán bộ nhà nước mà ngươi ngay cả khứu giác chính trị cũng không có, đúng là chẳng được cái bộ dạng gì mà!”

Trương Dương hai tay ôm chặt eo Hải Lan, nhẹ giọng nói: “Hay là ngươi dạy ta đi!”

Hải Lan nói: “Lấy một ví dụ. Ngày hôm đó ngươi cứu hộ ở xã Hắc Sơn Tử, có cái gì mà ngươi không hiểu được không?”

Trương Dương suy nghĩ một chút, rồi lắc lắc đầu.

Ngón tay nhỏ nhắn của Hải Lan điểm nhẹ lên trán hắn: “Ngươi đó! Có hay không để ý tới Vũ Thu Linh?”

Được Hải Lan nhắc nhở, Trương Dương lập tức hiểu ra. Đúng vậy, ngày hôm đó quả thực là cơ hội tốt để đánh bóng tên tuổi mình trên tivi, bởi vậy Lý Trường Vũ không có bỏ qua, Vương Bác Hùng cũng không bỏ qua, vì sao Quách Đạt Lượng, người luôn tham công lại trốn đâu mất tiêu? Ngược lại, một người luôn trầm lặng như Vũ Thu Linh hôm đó lại có thái độ hơi bất thường. Lại nhớ tới lúc nãy Từ Triệu Bân tuy sắp được lên chức nhưng trước khi rời đi lại nhiệt tình nhờ vả mình, Trương đại quan nhân cũng mơ hồ cảm nhận thấy điều gì đó.

Hải Lan nhẹ giọng nhắc nhở: “Ta nghĩ tại lần đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc ở xã ngươi sắp tới, chắc chắn sẽ có đột xuất kỳ binh đó!”

Trương Dương gật đầu như đã hiểu, hắn có cảm giác như Vũ Thu Linh lần này sẽ có một bước nhảy vọt cho xem. Trước đây hắn vẫn tưởng Quách Đạt Lượng được làm xã trưởng như ván đã đóng thành thuyền, nghĩ không ra thuyền vừa mới đóng xong lại lật ngay được. Hắn cười nói: “Ai lên ai xuống cũng chẳng quan tâm, bởi lẽ hiện tại vẫn chưa đến lượt ta.”

Hải Lan lại một lần nữa cười lớn: “Ngươi thực sự là một gã tham quan mà. Ở cái xã Hắc Sơn Tử nhỏ bé đó thì cũng chẳng làm nên trò trống gì được cả, phải nghĩ lớn hơn nữa đi chứ. Gần đây ngươi cũng lập không ít chiến tích, từng đó cũng đủ để ngươi thăng quan tiến chức rồi. Nhưng mà quan trường cũng có nguyên tắc của quan trường, ngươi cũng chỉ có thể từng bước mà tiến lên... A...” Hải Lan cảm nhận rõ ràng đôi ma trảo của hắn đang vuốt ve ngực mình. Thân thể mềm mại cũng trở nên ướt át hơn, ngượng ngùng trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi còn làm bậy, ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa!”

Trương Dương bỗng nhiên tiến công dồn dập hơn. Vòng tay ôm cổ nàng ta, hôn môi một cái, giọng điệu cũng trở nên ám muội hơn: “Ta thích nhất lúc ngươi cầm microphone nói chuyện đó!”

“Đáng ghét...”

Trương đại quan nhân cũng thả lỏng người ra đón nhận cái khoái cảm cực lạc kia, hai tay hắn không tự chủ được mà lúc thì vò loạn tóc của Hải Lan lên, lúc lại tác động thêm lực làm động tác của nàng ta nhanh hơn, mạnh hơn.
Bình Luận (0)
Comment