Y Đạo Quan Đồ

Chương 395

Hội bán đấu giá di tác của Thiên Trì tiên sinh được cử hành vào chiều thứ bảy tại sảnh bán đấu giá thư họa của viện bảo tàng mỹ thuật quốc gia. Hội bán đấu giá lần này được tiến hành dưới sự tổ chức của La Tuệ Ninh, do tổng hội từ thiện Trung Hoa, hội chữ thập đỏ Trung Hoa, cơ cấu công chứng cùng nhau giám sát, sản phẩm được bán đấu giá là hai mươi tác phẩm thư pháp của Thiên Trì tiên sinh, hai mươi tác phẩm này là những tác phẩm đại biểu cho các thời kỳ của Thiên Trì tiên sinh, trong đó có Mãn Giang Hồng, một trong những tác phẩm mà tiên sinh lúc sinh thời cảm thấy hài lòng nhất, từ tác chú giải thư tay của Nam Tống Nhạc Phi, toàn văn khí thế có một không ai, lực như xuyên thấu cả giấy, long xà phi động, loan phiêu phượng bạc, thực sự là trân phẩm hiếm có.

Thiên Trì tiên sinh lúc sinh tiền, tác phẩm thư pháp của ông ta đã có giá không rẻ, sau khi mất đi, giá thị trưởng càng lên cao, hội bán đấu giá từ thiện lần này hấp dẫn rất nhiều người yêu thư pháp và nhân vật nổi tiếng trong xã hội. Đương nhiên, trong đó có người vì thư pháp của Thiên Trì tiên sinh mà đến, cũng có người vì nể mặt La Tuệ Ninh mà tới.

Trương Dương và Tra Vi hẹn bảy giờ tối gặp mặt ở bãi đỗ xe ở phía trước viện bảo tàng mỹ thuật, Trương đại quan nhân vì phong độ thân sĩ nên tới sớm mười phút, nhưng đợi tới bảy giờ vẫn không thấy Tra Vi xuất hiện, thằng ôn này có chút mất kiên nhẫn, khi cầm điện thoại lên đang chuẩn bị ấn số thì thấy một chiếc xe Lincoln lái vào bãi đỗ xe, người đi xuống trước tiên là Tra Tấn Bắc, tuy tham gia trường hợp chính thực, nhưng Tra Tấn Bắc vẫn ăn mặc như lúc Trương Dương gặp y ban sáng, thằng cha này là nghệ thuật gia, dẫu sao cũng phải mang theo chút phong cách của nghệ thuật gia.

Người đi ra sau là Khưu Phượng Tiên, Khưu Phượng Tiên thân mặt sườn xám màu vàng, trên thêu long phượng trình tường, sắc màu rực rỡ, phú quý bức người, càng lộ ra khí chất cao quý bất phàm của cô ta, trên cổ cũng đeo một chiếc vòng cổ nạm bảo thạch có giá trị liên thành.

Tra Vi bước ra khỏi xe sau cùng, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ, váy đỏ như lửa, tóc dài như mây, uốn kiểu gợn sóng phủ lên bờ vai thơm trắng như tuyết, ngực độn cao, một chiếc vòng cổ và da thịt trắng nõn của cô ta làm tôn nhau lên, diễn dịch ra cái đẹp nhu hòa xa hoa mà thanh thuần. Trương đại quan nhân đây là lần đầu tiên phát hiện nha đầu này có cặp ngực ngạo nhân như vậy.

Trương Dương đẩy cửa xe ra đón, hắn mặc rất nghiêm chỉnh, quân tây là lượt, giày da đen bóng, áo phông Lacoste cũng là vừa mới mua.

Tra Vi và và Khưu Phượng Tiên một phải một trái ôm cánh tay của Tra Tấn Bắc, Trương Dương bước tới trước, chưng hửng nói: "Vậy... còn tôi thì sao?" Vào thời khắc quan kiện, Tra Vi sẽ không bỏ rơi mình chứ.

Tra Tấn Bắc cười ha ha, nói: "Thị trưởng Trương tới một mình à!"

Trương Dương cười nói: "Đang chuẩn bị mượn dùng cô cháu gái quý hóa của anh đây!"

Tra Tấn Bắc nhìn Tra Vi, nói: "Tôi thì không dám cho cậu mượn đâu, nó là người thành niên rồi, phải tự mình quyết định!"

Tra Vi cười khúc khích, nói: " Có một số người còn lo lắng cháu mặc quần áo đồng phục công tác của Kim Vương phủ làm mất mặt hắn!"

Trương đại quan nhân cười nói: "Kỳ thực tôi là chỉ mong cô mặc đồng phục công tác, dạng tuyệt đại mỹ nhân giống như cô, cho dù là mặc đồng phục công tác thì cũng không che nổi được quang mang của cô!"

Khưu Phượng Tiên cười khúc khích, nói: "Thật đúng là biết nói chuyện! Cái miệng của thị trưởng Trương không biết đã làm bao nhiêu thiếu nữ chết mê chết mệt rồi!"

Tra Vi mỉm cười buông tay ông chú ra, ôm tay Trương Dương, nói: "Hắn là một tên lừa đảo!"

Tra Tấn Bắc mỉm cười lắc đầu, cùng Khưu Phượng Tiên bước vào trong sàn bán đấu giá từ thiện.

...

Trương Dương và Tra Vi đi theo sau họ, Trương Dương nhìn cách ăn mặc của Trương Dương, nói khẽ: "Hôm nay mặc cũng thân sĩ gớm nhỉ!"

Trương Dương nói: "Tôi ăn mặc như vậy cũng là thể hiện sự tôn trọng đối với cô!"

Tra Vi nói: "Ừ, câu này nói cũng dễ nghe đấy!" Cô ta phát giác ánh mắt của Trương Dương luôn liếc vào ngực mình, mặt không khỏi có chút đỏ lên, gắt: "Anh không thể nhìn về phía trước à?"

Trương Dương nói: "To quá!"

Tra Vi mặt đỏ tía tai, mắng khẽ: "Hạ Lưu!”

"Tôi là nói viên kim cương kìa!"

Tra Vi hậm hực nhìn chằm chằm vào Trương Dương, với sự hiểu biết của cô ta về thằng ôn này, những lời vừa rồi không hắn không phải là nói về kim cương.

Bước lên thảm đỏ thông tới sảnh bán đấu giá, đèn Ma-giê lập tức nhấp nháy, khứu giác của các phóng viên rất linh mẫn, trong trường hợp như thế này thường thường có thể chụp vật và việc được công chúng chú ý, bọn họ không thể bỏ qua dạng cơ hội này.

Tra Tấn Bắc là người đã thấy quen loại tràng diện này rồi, y và Khưu Phượng Tiên phối hợp tiến hành pose ảnh. Trương Dương ít nhiều cũng là người từng đóng quảng cáo, Tra Vi thì xuất thân danh môn, biểu hiện của hai người cũng tính là châu liên hợp bích.

Trương Dương không ngờ hiện trường bán đấu giá từ thiện lại long trọng như vậy, bọn họ đi tới tường ký tên, bởi vì là bán đấu giá từ thiện tác phẩm của Thiên Trì tiên sinh, nên danh lưu của giới thư họa đến góp mặt rất nhiều, ký tên cũng khác nhau, hiện trường chuẩn bị bút kỳ, còn chuẩn bị cả bút lông, chất liệu của tường ký tên cũng phân thành hai bộ phận, trong đó một nửa là tài liệu giấy Tuyên.

Biểu hiện của Trương đại quan nhân trước giờ đều rất mạnh, nhìn thấy chữ ký của mấy vị danh gia thư pháp chẳng qua cũng vậy mà thôi, hắn động tâm tư muốn khoa khoang, cầm bút lông lên, sau khi chấm đẫm mực liền xoẹt xoẹt kỷ đại danh của mình lên tường ký tên - Trương Dương!

Hai chữ này trương đường hoàng khí phách, ý khí phong phát, lập tức dẫn tới sự vi quan của không ít danh nhân giới thư pháp. Người ngoài nghề thì xem náo nhiệt, người trong nghề thì xem môn đạo, Trương Dương chỉ dựa vào ký tên đã hấp dẫn không ít sự chút ý, đã có người lặng lẽ đi hỏi han người trẻ tuổi này là ai?

Chữ của Tra Vi tuy viết cũng khá, nhưng cô ta tự biết lấy mình, vẫn là thư pháp bút cứng, ở tường bên kia ký một chữ thể nghệ thuật, sau đó khoác tay Trương Dương, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi ngời bước vào trong sảnh.

La Tuệ Ninh mặc vãn trang màu đen, khí chất ung dung quý phái đứng ở ngoài cửa tiếp đón, buổi bán đấu giá từ thiện ngày hôm nay bà ta là chủ nhân, khiến Trương Dương vui mừng là Văn Hạo Nam không ngờ cũng xuất hiện ở bên cạnh mẹ. Từ nụ cười hiểu ý trên mặt La Tuệ Ninh có thể nhìn ra tâm tình của bà ta vì sự có mặt của con trai mà thấy rất vui vẻ.

Trương Dương và Tra Vi đi tới trước mặt La Tuệ Ninh, Trương Dương gọi: "Mẹ nuôi!"

La Tuệ Ninh mỉm cười gật đầu, nắm lấy tay Tra Vi, nói: "Vi Vi, cháu sao lại đi cùng với Trương Dương!"

Tra Vi cười nói: "Anh ấy bắt cháu làm bạn nữ cho anh ấy!"

Trương đại quan nhân mặt dày vô sỉ nói: "Nổi hứng thì cô bắt tôi làm bạn trai chứ không cho phép tôi bắt cô làm bạn gái à?"

Tra Vi tức đến nỗi đấm lên đầu vai hắn hai cái.

La Tuệ Ninh không hỏi trách cứ nhìn Trương Dương một cái: "Thằng láo toét, đừng có khi phụ Vi Vi!"

Trương Dương cười nói: "Yên tâm đi, con sẽ chiếu cố cô ấy như con gái!"

"Cút!"

Thấy hai người cãi cãi cọ cọ đi vào trong sảnh, La Tuệ Ninh trong lòng không khỏi cảm thán, thằng con trai nuôi này trên phương diện tình trường thì mọi việc đều thuận lợi, con đứa con trai ruột của mình thì ngược lại, một lòng chỉ thích Tần Manh Manh, không ngờ lại là một bà mẹ chưa kết hôn, có điều may mà nó cuối cùng cũng chịu về bên mình. Văn Hạo Nam ở bên cạnh nhắc nhở: "Mẹ, chú Hà tới rồi kìa!"

Hà Trường An mặc Đường trang màu xám, sải bước vào trong hội trường, bên cạnh y không có bạn nữ đi cùng, chỉ có hai trợ lý trẻ tuổi đi theo, Hà Trường An mỉm cười đi tới trước mặt La Tuệ Ninh, nói: "Văn phu nhân, hôm nay tôi là có chuẩn bị mà tới đấy!"

La Tuệ Ninh cười nói: "Hai mươi tác phẩm, bức Mãn Giang Hồng cũng ở trong đó, anh không phải là muốn có được nó chứ? Biểu hiện cho tốt đi!"

Hà Trường An cười ha ha, nói: "Được, chủ yếu là giúp tiên sinh hoàn thành tâm nguyện phụng hiến cho từ thiện!"

...

Tối hôm đó danh nhân tới rất nhiều, sau khi Trương Dương ngồi xuống nhìn thấy Vương Học Hải không ngờ cũng xuất hiện ở đây, hắn đối với chuyện của giới kinh thành không quen thuộc lắm, Tra Vi giới thiệu với hắn: "Gặp phải loại trường hợp này chính là thịnh sự xã giao của kinh thành, có một số người vì mua tác phẩm mà tới, còn có một số người thì bởi vì xã giao mà tới, loại trường hợp này có thể kết giao quan hệ các phương diện." Cô ta lặng lẽ chỉ vào Vương Học Hải, nói: "Người này đặc biệt thích tham gia các loại các dạng hoạt động, lợi dụng hoạt động để kéo gần quan hệ với người khác." Cô ta lại chỉ vào một người ở đằng xa, đó chính là ông chủ Phùng Cảnh Lượng của Tử Kim các, Trương Dương cũng từng gặp y.

Trương Dương lại thấy Hà Trường An bước tới, Hà Trường An cũng nhìn thấy Trương Dương. Mỉm cười gật đầu với hắn rồi lại gật đầu chào Tra Tấn Bắc.

Tra Tấn Bắc cũng rất lịch sự mỉm cười.

Hà Trường An đi tới vị trị của mình rồi ngồi xuống, nói nhỏ với trợ thủ ở bên cạnh: "Lưu ý Tra Tấn Bắc, y hôm nay là lai giả bất thiện!" Hà Trường An nảy sinh cảnh giác với Tra Tấn Bắc cũng không phải là không có nguyên nhân, y có ý đồ muốn tiến quân vào thị trường vàng bạc châu báu của quốc nội, mà Tra Tấn Bắc ở phương diện này không nghi ngờ gì nữa đã đi trước một bước, sự gia nhập của mình tất sẽ bị Tra Tấn Bắc coi là một loại xâm lược. Bối cảnh của Tra Tấn Bắc rất sâu, vương quốc châu báu của y đã có quy mô sơ bộ, tuyệt đối không để mặc cho mình gia nhập vào lĩnh vực ưu thế của y.

Khách khứa trên cơ bản đã đến đủ, nam nữ chủ trì mang theo giọng nói thương cảm mở đầu cuộc bàn đấu giá từ thiện lần này. Thân là người giám hộ các tác phẩm của Thiên Trì tiên sinh, La Tuệ Ninh lên bục phát biểu, bà ta mang theo tâm tình sùng kính, lời ít mà ý nhiều tổng kết cuộc đời của Thiên Trì tiên sinh, trên màn hình ở sau lưng xuất hiện hình ảnh của Thiên Trì tiên sinh, cùng với những tác phẩm của các thời kỳ khác nhau. Sau khi nhìn lại cuộc đời của Thiên Trì tiên sinh, La Tuệ Ninh nói: "Hiện tại tôi xin giao lại micro cho người phụ trách bán đấu giá!"

Người phụ trách bán đấu giá lên bục trong tiếng vỗ tay, bức được bán đấu giá đầu tiên là tác phẩm thời kỳ đầu của Thiên Trì tiên sinh, một bức tranh chữ được viết vào những năm năm mươi, sau khi giới thiệu, bắt đầu tranh mua từ giá khởi điểm là một vạn.

La Tuệ Ninh cho dù là người tổ chức cuộc bán đấu giá từ thiện lần này, nhưng cũng là người tham gia, bà ta bảo Văn Hạo Nam ra mặt tranh mua, hét ra giá đầu tiên.

Văn Hạo Nam giơ thẻ lên, nói: "Một vạn năm ngàn nhân dân tệ!" Sự ra giá của gã chỉ có ý nghĩa tượng chưng, là thay mắt cho mẹ tỏ ý ủng hộ cho cuộc bán đấu giá lần này. Có điều ở trong mắt người khác, giá của Văn Hạo Nam như nhất chuy định âm, không có ai giám ngang nhiên tranh giá với Văn gia, đây là nể mặt Văn Quốc Quyền, cho nên sau khi Văn Hạo Nam ra giá, cũng không có ai ra mặt tranh giành nữa, gã dùng một vạn năn ngàn nguyên thuận lợi mua được bức tranh chữ đó.

Tra Vi thì thầm: "Sớm biết một vạn năm ngàn đồng có thể mua được bức tranh đó thì tôi cũng ra giá rồi!"

Trương Dương cười nói: "Cô nếu muốn ra giá, sợ rằng giá của bức tranh đó ít nhất cũng phải lên tới mười vạn."

Tra Vi trợn mắt lườm hắn, trong lòng đương nhiên minh bạch đạo lý bên trong.

Kiện bán đấu giá thứ hai là một bức chữ hổ, giá khởi điểm là hai vạn, người phụ trách bán đấu ra vừa tuyên bố xong. Tra Vi liền giơ thẻ lên, cô ta ra giá hai vạn năm ngàn, lần này tăng gia thấp nhất là năm ngàn đồng.

Tra Vi rõ ràng là không có sức uy hiếp như Văn Hạo Nam, thẻ còn chưa bỏ xuống thì ông chủ Phùng Cảnh Lượng của Tử Kim các đã giơ thẻ năm vạn, thoáng cái giá đã lên gấp đôi. Tra Tấn Bắc sau khi mở nhà hàng Kim Vương phủ, cướp đi không ít sinh ý của Tử Kim các, Phùng Cảnh Lượng trong lòng rất khó chịu với Tra Tấn Bắc, có điều tài lực và bối cảnh của y không thể nào sánh bằng được Tra Tấn Bắc, chỉ có thể thông qua loại phương thức này để phát tiết sự bất mãn ở trong lòng.

Trương Dương không khỏi bật cười, Tra Vi biết hắn bởi vì những lời vừa rồi mà đắc ý, lập tức tăng lên thành sáu vạn.

Tra Tấn Bắc mỉm cười nhìn biểu hiện của đứa cháu gái, Khưu Phượng Tiên nói: "Vi Vi rất có khí thế, anh có nên ra mặt thay cho đứa cháu gái bảo bối này không?"

Tra Tấn Bắc nhói khẽ: "Binh đối binh, tướng đối tướng, đối phó với loại nhân vật này, cháu gái tôi là đủ rồi!"

Phía bên kia Phùng Cảnh Hưng lại tăng lên thành bảy vạn.

Tra Vi có chút bực rồi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng cha trọc đó đối địch với tôi để làm gì!" Đầu của Phùng Cảnh Lượng chỉ hơi hói một chút, có điều vẫn chưa tới mức trọc đầu, xem ra Tra Vi thực sự là bị chọc giận rồi.

Trương Dương nói: "Bức tranh chữ này của tiên sinh đáng giá giá mười vạn đấy, cô hét mười vạn đi!"

Tra Vi án chiếu theo lời Trương Dương, trực tiếp giơ thẻ mười vạn lên.

Phùng Cảnh Lượng không chút do dự, lập tức hét giá mười một vạn.

Bầu không khí ở hiện trường bắt đầu nóng lên, không ai ngờ vừa mở đầu mà Tra Vi và Phùng Cảnh Lượng đã tranh nhau gay gắt, người biết nội tình đều minh bạch, đây là sự tranh giá giữa Tử Kim Các và Kim Vương phủ.

Tra Vi đang chuẩn bị tăng giá thì phía Trương Dương đã giơ tấm thẻ hai mươi vạn lên, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Trương Dương, Trương Dương trấn định tự nhiên, hai mắt nhìn Phùng Cảnh Lượng.

Phùng Cảnh Lượng rõ ràng là có chút do dự, y không phải là người yêu thích thư pháp, hôm nay tới đây, mục đích giống như Vương Học Hải, chỉ là để lôi kéo quan hệ, dùng hai mươi vạn để mua một bức tranh chữ, trong lòng y thấy không đáng, Vương Học Hải ở bên cạnh nói: "Trương Dương ra giá hai mươi vạn rồi!"

Tra Vi nói khẽ: "Hai mươi vạn để mua một chữ à?"

Trương Dương mỉm cười nói: "Không phải là tôi mua mà là cô mua! Tôi chỉ phụ trách giơ thẻ thôi!" Hắn mỉm cười giao lại tấm thẻ vào trong tay Tra Vi.

Ở trước mặt nhiều người như vậy, Tra Vi không thể nào ném thẻ đi, trong lòng hận Trương Dương tới ngứa răng, nhưng ngoài mặt thì vẫn phải cố nặn ra biểu tình ưu nhã, Tra Vi nói: "Anh hại tôi à?"

Trương Dương nói: "Đây là tranh đấu giữa Kim Vương phủ và Tử Kim các, tôi là giúp chú cô tranh sĩ diện, hai mươi vạn không đắt, Phùng Cảnh Lượng nếu không ứng chiến, chẳng khác nào là ở trước mặt mọi người tuyên bố Tử Kim các lép vế trước Kim Vương phủ."

Phùng Cảnh Lương đương nhiên là hiểu đạo lý này, y không phải là tranh một bức tranh chữ mà là tranh sĩ diện, bức tranh chữ này để Tra Vi lấy được, chẳng khác nào là tuyên bố với tất cả mọi người rằng Tử Kim các của y không bằng Kim Vương phủ, càng khiến Phùng Cảnh Lượng nổi giận là tới hiện tại Tra Tấn Bắc vẫn chưa ra mặt, mình là bại dưới tay cháu gái của y, há chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ ư, Phùng Cảnh Lượng sau khi đắn đo suy nghĩ, mặt mũi không thể mất được, y lại hét ra giá ba mươi vạn.

Không ai ngờ được hội bán đấu giá từ thiện tối nay lại có một trận đao quang kiếm ảnh như vậy, vừa bắt đầu đã đầy mùi thuốc súng rồi.

Tra Vi thấy Trương Dương lại viết ba mươi vạn lên thẻ, nói nhỏ: "Thật sự muốn mua à?"

Trương Dương cười nói: "Đừng lo lắng, dẫu sao thì cô cũng không phải bỏ tiền, có chú cô làm hậu thuẫn, chỉ cần đấu với y là được!"

Tra Vi ngẫm nghĩ một lúc thấy cũng có lý, cô ta nhìn về phía Tra Tấn Bắc một cái, Tra Tấn Bắc dùng ánh mắt cổ vũ và khích lệ nhìn lại cô ta, Tra Vi mỉm cười, không đợi Trương Dương viết xong đã giơ tay lên: "Năm mươi vạn!"

Giá này vừa được đưa ra, cả hội trường xôn xao! Ai cũng biết rằng giá trị thư pháp của Thiên Trì tiên sinh không nhỏ, nhưng bất kỳ tác phẩm thư pháp nào cũng có giá của mó, giá năm mươi vạn đã không phù hợp với giá thị trường hiện tại rồi, căn cứ vào giá thị trường hiện tại, bức tranh chữ này cũng khoảng mười lăm vạn, nhưng dưới cuộc cạnh tranh của Tra Vi và Phùng Cảnh Lượng đã đạt tới con số năm mươi vạn, đây đã không thể dùng quy luật bình thường để nhìn nữa rồi.

Tra Tấn Bắc nghe thấy cái giá này thì không khỏi bật cười, y nói nhỏ với Khưu Phượng Tiên: "Bỏ tiền của người khác ra tiêu lúc nào cũng thống khoái nhất!"

Khưu Phượng Tiên cười khúc khích nói: "Anh đau lòng à?"

Tra Tấn Bắc hỏi lại: "Cô có biết xót tiền không?"

Phùng Cảnh Lượng xót tiền lắm rồi, nhưng Phùng Cảnh Lượng lại cần sĩ diện hơn, y sở dĩ đau lòng là bởi vì y đối với thư pháp một khiếu cũng không thông, nếu như là bình thường, y nghe thấy ai đó bỏ năm mươi vạn ra mua một bức tranh chữ thì nhất định sẽ mắng người ta là ngu xuẩn, nhưng hôm nay cái mà y mua không phải là chữ, mà là sĩ diện, năm mươi vạn, không đắt!

Phùng Cảnh Lượng ra giá năm mươi lăm vạn.

Trương Dương đã nhìn ra là Phùng Cảnh Lượng có chút không vững dạ nữa rồi, khi Tra Vi đang chuẩn bị báo ra giá sáu mươi vạn thì lại nhìn về phía ông chú, Tra Tấn Bắc lắc đầu, Tra Tấn Bắc quyết định bỏ cuộc, đối thủ chú yếu của y tối nay không phải là Phùng Cảnh Lượng, cướp được cái phong đầu này cũng không có ý nghĩa gì cả, ngoài mặt thì là Phùng Cảnh Lượng thắng một trận, nhưng trên thực tế lại là ngậm bồ hòn làm ngọt.

Sau khi người chủ trì bán đấu gia gõ búa, sắc mặt Phùng Cảnh Lượng rất khó coi. Sau mươi vạn mua một bức tranh chữ, tranh khí phách! Tra Tấn Bắc không có tổn thất gì, người đại biểu cho y tranh giá là Tra Vi, nói một cách khác tới hiện tại bộ đội chủ lực của người ta căn bản chưa xuất động.

Vương Học Hải nói: "Chữ đẹp, mang về đóng khung rồi treo lên tường của Tử Kim các khẳng định là khách khứa đầy quán!"

...

Có lẽ là cuộc tranh giá giữa Phùng Cảnh Lượng và Tra Vi quá sôi nổi, cho nên mấy tác phẩm tiếp sau lộ ra vẻ không nóng không lạnh, giá cao nhất cũng chỉ có ba mươi vạn, tất cả mọi người đều hiểu rằng, sự bình đạm ở trước mắt chỉ là tạm thời, rất nhiều người đều đang tích súc lực lượng, mục tiêu của bọn họ khóa chặt lên bức Mãn Giang Hồng của Thiên Trì tiên sinh.

Hà Trường An hôm nay đã mua được tám tác phẩm, bỏ ra hơn trăm vạn, Tra Tấn Bắc thì thủy chung án binh bất động, Hà Trường An không hề bị sự bình tĩnh hiện tại của Tra Tấn Bắc khiến cho lơ là, y biết Tra Tấn Bắc đang chờ đợi cơ hội, lúc bán đấu giá tác phẩm cuối cùng, Tra Tấn Bắc nhất định sẽ ra mặt.

Bức Mãn Giang Hồng của Thiên Trì tiên sinh, trọng trung chi trọng của cuộc bán đấu giá ngày hôm nay được đẩy ra trong tiếng giới thiệu đầy kích động của người chủ trì bán đấu giá, bức tự thư này được viết vào cuối những năm bảy mươi, từng có thương nhân Nhật Bản muốn bỏ ra mười vạn đô la Mỹ để mua, nhưng bị Thiên Trì tiên sinh cự tuyệt, giá khởi điểm là một trăm vạn.

Khi bức tự thư này được đưa ra, ai ai rõ ràng cũng trở nên khẩn trương, người có thể bỏ ra một trăm vạn để mua một bức tự thư, tuyệt đối không phải chỉ vì muốn nổi tiếng, mà chỉ có người trong nghề chân chính mới bỏ ra giá lớn như vậy để mua.

Hà Trường An và Tra Tấn Bắc không phải là người đầu tiên giơ thẻ.

Khi người chủ trì bán đấu giá tuyên bố bắt đầu, đã có hơi mười người giơ thẻ lên, trong nháy mắt giá đã leo lên một trăm năm mươi vạn.

Hà Trường An sớm đã chuẩn bị tâm lý đối với điều này, y nói với trợ lý ở bên cạnh: "Ba trăm vạn!"

Giá ba trăm vạn vừa được đưa ra, hiện trường vốn vô cùng ồn ào lập tức biến thành lặng ngắt như tờ, giá mà Hà Trường An đưa ra đã gấp ba lần giá khởi điểm, cái giá này đã đẩy rất nhiều người có ý tranh mua ra sau.

Cái mà Hà Trường An muốn chính là loại hiệu quả này, y mỉm cười cầm chén rượu vang lên uống một ngụm.

Tra Vi và Trương Dương cũng nhìn Hà Trường An, không những là họ, người ở toàn trường đều nhìn Hà Trường An, trong cuộc cạnh tranh giá, người ra giá cao nhất chính là tiêu điểm để vạn người nhìn vào. Trương Dương ôm thái độ của người bàng quan, Hà Trường An từng giúp đỡ hắn, ở Đông Giang mua được điệu múa mở màn của Hà Hâm Nhan, đây là nhân tình, Trương đại quan nhân phải thừa nhân, cho nên hắn hôm nay trên tâm thái bảo trì trung lập, nhưng hắn cũng không muốn cuộc bán đấu giá này kết thúc như vậy, Tra Tấn Bắc chẳng lẽ không định tranh đua ư? Cái giá ba trăm vạn chẳng lẽ lại dọa cho ôm trùm châu báu này sợ mà rút lui ư?

Tra Tấn Bắc đương nhiên là không bị dọa lui, y đang chờ đợi, khi người chủ trì bán đấu giá bắt đầu đọc tới số hai thì y mới mỉm cười giơ tay lên: "Ba trăm vạn linh năm ngàn!"

Toàn trường xôn xao, Hà Trường An mỉm cười nhìn Tra Tấn Bắc, sự tăng giá của Tra Tấn Bắc cực kỳ đặc sắc, y đang nói với mình rằng, y muốn dùng cái giá năm ngàn nhân dân tệ để đánh bại mình.

Hà Trường An gật đầu: "Ba trăm năm mươi vạn!"

Tra Tấn Bắc nói: "Ba trăm năm mươi vạn lẻ năm ngàn!"

Tất cả mọi người đều nhìn ra là Tra Tấn Bắc đang gây hấn. Ánh mắt của Hà Trường An và Tra Tấn Bắc đều rời khỏi vật triển lãm, bọn họ nhìn nhau, trên mặt hai người đều mang theo nụ cười, nhưng phía sau ánh mắt thâm thúy lại ẩn tàng ý lạnh căm căm.

...

Hà Trường An một mực mưu cầu vật sưu tầm, mà bản thân Tra Tấn Bắc lại là thiết kế sư châu báu, ở trên phương diện này cũng có chút thành tựu, hai ngời đều là nội hành thư pháp, cũng hiểu rằng bức tự thư này là tác phẩm đắc ý của Thiên Trì tiên sinh, ngày sau tất nhiên là liên tục tăng giá, bọn họ hôm nay không những tranh bản thân tác phẩm, cũng là đọ thực lực với nhau, mục đích mà Tra Tấn Bắc chỉ trả hơn năm ngàn chính là muốn nói với Hà Trường An rằng, anh dám trả giá nữa thì tôi sẽ không nể mặt anh!"

Hà Trường An nói với trợ lý ở bên cạnh: "Lấy ba trăm vạn làm ước định, mỗi năm giá trị gia trăng mười phần trăm, sau mười năm bức tự thư này sẽ có giá trị là bao nhiêu?"

Trợ lý lập tức nói: " Bảy trăm bảy mươi tám vạn một ngàn hai trăn hai mươi bảy phẩy tám nhân dân tệ!"

Hà Trường An gật đầu: "Vậy thì trả tám trăm vạn đi!"

Tám trăm vạn! Cái giá này đã khiến đa số người ở đây chấn kinh, Hà Trường An dùng tám trăm vạn để mua một bức thư pháp có giá trị khoảng ba trăm vạn, người này chẳng lẽ điên rồi?

Giá mà Hà Trường An đưa ra nằm ngoài ý liệu của Tra Tấn Bắc, y nói với Khưu Phượng Tiên: "Nếu tôi dùng kim cương giá một trăm vạn để làm vòng cổ, lại bỏ thêm hai trăm vạn để tiến hành tuyên truyền, trong năm năm sau không ngừng chế tạo truyền kỳ liên quan tới khối kim cương này, cô cho rằng sau năm năm chiếc vòng cổ kim cương đó có thể đạt tới bao nhiêu tiền?"

Khưu Phượng Tiên nói: "Hai trăm vạn phí tuyên truyền, có thể hóa một hòn đá bình thường nhất thành thần kỳ, càng đừng nói tới kim cương bản thân đã có giá trị một trăm vạn, tôi tin rằng một ngàn vạn tuyệt không có vấn đề."

Tra Tấn Bắc nói: "Thư pháp của Thiên Trì tiên sinh hơn xa giá trị này, tôi coi trọng sự phát triển trường kỳ của kinh tế Trung Quốc, năm năm sau, bức tranh chữ này tất nhiên sẽ có giá trị vượt quá ngàn vạn!"

Khưu Phượng Tiên mỉm cười gật đầu, Tra Tấn Bắc là một người giỏi "đóng gói" nhất mà cô ta quen, y có thể điêu khắc đánh bóng một viên đá, sáng tạo ra giá trị lớn nhất, còn bức mặc bảo vốn đã là tàng thế trân phẩm này, Tra Tấn Bắc nhất định có phương pháp khiến giá trị của nó không ngừng gia tăng. Thế là Khưu Phượng Tiên tâm lĩnh thần hội đưa ra giá một ngàn nhân dân tệ.

Toàn trường chấn động, trước khi cử hành hội bán đấu giá, không ai ngờ được tối nay lại xuất hiện cái giá trên trời một ngàn vạn, Mãn Giang Hồng là một trong những tác phẩm mà Thiên Trì tiên sinh yêu thích nhất, nhưng tuyệt đối không phải là tác phẩm mà ông ta hài lòng nhất, cái giá này đã vượt quá ba lần giá trị thị trường của nó, tận mắt nhìn thấy cuộc tranh giá bất khả tư nghị này, mỗi người đều cảm thấy chấn động sâu sắc.

Phùng Cảnh Lượng lúc này cảm thấy an tâm và may mắn, xem ra Tra Tấn Bắc căn bản không coi y là đối thủ, nếu Tra Tấn Bắc một lòng muốn bức tranh chữ Hổ đó, với sự xuất thủ của y, Phùng Cảnh Lượng khẳng định sẽ bại trận, Phùng Cảnh Lương hiểu rằng thực lực của mình kém Tra Tấn Bắc quá xa, đầu mâu của Tra Tấn Bắc thủy trung nhắm vào Hà Trường An.

Hà Trường An không khỏi nhíu mày, Tra Tấn Bắc tối nay quả nhiên là lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, y tuy đã đoán trước rằng Tra Tấn Bắc sẽ tranh giá với mình, nhưng không ngờ sau khi mình đưa ra cái giá tám trăm vạn, Tra Tấn Bắc không ngờ còn không chút do dự đi theo, dùng cái giá ngàn vạn làm chấn động đối phương để đánh lại mình.

Hà Trường An trước khi trở thành một nhà sưu tầm ở kinh thành thì là một thương nhân thành công, sự thành công có liên quan rất lớn tới lý trí và sự lãnh tĩnh của bản thân y, trước khi có được bất kỳ một vật sưu tầm nào, y trước tiên sẽ tính toán xem vật này liệu có thể mang tới cho mình giá trị lớn nhất không, Hà Trường An dùng tăng trưởng mỗi năm mươi phần trăm để tính ra cái giá trong lòng y, nhưng Tra Tấn Bắc lại đưa ra một cách làm không theo lẽ thường, khiến trong lòng Hà Trường An nảy sinh một chút do dự, bỏ ra một ngàn vạn, dùng thời gian lâu như vậy để chứng thực giá trị của vật này, Hà Trường An cảm thấy không đáng, huống chi tác phẩm của Thiên Trì tiên sinh không chỉ có bức Mãn Giang Hồng Này, sau này hội bán đấu giá như thế này còn sẽ cử hành, Tra Tấn Bắc là mượn chuyện này để thị uy y, bất kể Tra Tấn Bắc có giành được thắng lợi trong cuộc tranh giá này hay không, Hà Trường An đều sẽ không thay đổi quyết tâm tiến vào thị trưởng châu báu của mình, người thành công chân chính không tranh ngắn dài nhất thời, ai cười tới sau cùng mới là người giỏi nhất.

Hà Trường An cầm chén rượu vang lên, nghe người chủ trì bản đấu giá đếm số, khi tiếng chùy bán đấu giá hạ xuống, toàn trường vang lên tiếng hoan hô như sấm, đương nhiên tiếng hoan hô này không thuộc về Hà Trường An.

Tra Vi hưng phấn vô cùng, ông chú thắng được vật phẩm bán đấu giá, người làm cháu như cô ta cũng cảm thấy vinh diệu, điều này khiến sự bức bội vì vừa rồi thua Phùng Cảnh Lượng lập tức mất sạch.

Nhưng sau khi mọi người hoan hô đều nghĩ tới cùng một vấn đề, Tra Tấn Bắc tuy là người thắng lợi tranh giá, nhưng bỏ một ngàn vạn ra để mua một bức thư pháp trị giá ba trăm vạn liệu có phải là hơi xung động không.

Tra Tấn Bắc bước lên sân khấu nhận lấy bức Mãn Giang Hồng từ tay La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh lúc bắt tay với y, nói: "Cảm ơn sự ủng hộ của Tra tổng đối với sự nghiệp từ thiện!"

Tra Tấn Bắc cười nói: "Tôi luôn rất ngưỡng mộ Thiên Trì tiên sinh!"

La Tuệ Ninh đưa tay ra làm thư thế mời, mời y lên trước micro phát biểu.

Tra Tấn Bắc mỉm cười bước tới, tất cả ánh đèn đều chiếu vào y, vẻ mặt của Tra Tấn Bắc đầy tự tin và kiêu ngạo, y lớn tiếng nói: "Hôm nay tôi đại biểu cho tập đoàn Tinh Toản bỏ một ngàn vạn nhân dân tệ ra để mua bức di tác này của Thiên Trì tiên sinh, một là để biểu đạt sự kính ngưỡng của tôi đối với Thiên Trì tiên sinh, hai là dùng hành động thực tế để biểu hiện sự ủng hộ của mình đối với sự nghiệp từ thiện, kinh doanh thành tín, báo đáp xã hội là vốn đứng chân của tập đoàn Tinh Toản chúng tôi!"

Hiện trường lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Tra Tấn Bắc lại nói: "Xấu hổ quá, tôi còn có tư tâm ở bên trong!" Y quay sang mỉm cười với La Tuệ Ninh: "Văn phu nhân, tôi có thể quảng cáo một chút không?"

La Tuệ Ninh cười nói: "Tôi hi vọng thời gian quảng cáo của anh không quá dài!"

Tra Tấn Bắc mỉm cười gật đầu, y lớn tiếng tuyên bố: "Tối nay tập đoàn Tinh Toản bỏ một trăm vạn nhân dân để mua tác phẩm Mãn Giang Hồng của Thiên Trì tiên sinh, hôm nay cho phép tôi mượn hội bán đấu giá từ thiện của Thiên Trì tiên sinh, hướng tới toàn Trung Quốc, toàn thể giới đưa ra một loạt sản phẩm chính của tập đoàn Tinh Toản chúng tôi trong năm nay..." Y cố ý dừng lại một chút rồi dùng giọng nói khí phách thập túc tuyên bố: "Mãn Giang Hồng!"

Ở hiện trường có hai mươi cô gái xinh đẹp mặc vái dài màu trắng đứng dậy, bọn họ chia thành hai đội, yểu điệu bước lên sân khấu, chia ra đứng ở hai bên Tra Tấn Bắc, trên cổ họ đều đeo những sản phẩm trang sức chính của tập đoàn Tinh Toản năm nay - Mãn Giang Hòng, lấy hồng ngọc là vật phậm trang sức chính, áo trắng như tuyết, ngọc đỏ lấp lánh, nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người toàn bộ đều chiếu lên giữa sân khấu.

La Tuệ Ninh cũng không ngờ Tra Tấn Bắc lại giở trò này, nhưng vừa rồi người ta đã hỏi qua mình rồi, là bà ta đồng ý cho Tra Tấn Bắc quảng cáo, La Tuệ Ninh không khỏi mỉm cười lắc đầu, những thương nhân này quả nhiên là giảo hoạt thành tinh rồi.

Hà Trường An cuối cùng cũng hiểu Tra Tấn Bắc vì sao không chút do dự đưa ra cái giá một ngàn vạn, thằng cha này không ngờ lại lợi dụng cơ hội giới giới truyền thông tập trung như mây ở đây để làm hội công bố sản phẩm mới, trong một ngàn vạn bao gồm cả phí quảng cáo và tuyên truyền, có thể tưởng tượng, hôm nay trên các báo lớn nhỏ của kinh thành đều sẽ tuyên truyền một loạt sản phẩm đồ trang sức Mãn Giang Hồng cho y, cao minh, đúng là cao minh! Hà Trường An chầm chậm vỗ tay, trong lòng thầm nghĩ, vui một mình không bằng mọi người cùng vui, mọi người đã đều vui vẻ như vậy, mình dứt khoát cùng vui với Tra Tấn Bắc một chút vậy!
Bình Luận (0)
Comment