Y Đạo Quan Đồ

Chương 426

Trương đại quan ôm lấy người Hà Hâm Nhan từ đằng sau, nhẹ nhàng hôn lên má cô rồi nói: “Hay là chúng ta đi tắm chung đi?”

Hà Hâm Nhan đỏ mặt, mắng: “Em biết ngay anh đến Đông Giang cùng em là có ý đồ cả mà.”

Trương Dương nói: “Sai rồi, đây là chuyện tốt, sao lại gọi là ý đồ kia chứ.”

Hà Hâm Nhan nói: “Em đang đói đây, tối nay chúng ta đi ăn đậu phụ thối, lâu lắm không ăn tôm rồi, em thèm quá.”

Trương Dương cười nói: “Được, chúng ta đi ngay.”

Hai người rời khỏi khách sạn, Trương Dương vốn muốn lái xem, nhưng ở đây cách đoạn đường mĩ thực không xa, Hà Hâm Nhan chỉ vào chỗ cho thuê xe nói: “Ở đó cho thuê xe đạp, chúng ta đạp xe đi đi.”

Trương Dương nhớ lại trước kia Hà Hâm Nhan đèo hắn, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, lúc đầu khi hắn mới bên cạnh Hà Hâm Nhan, lúc đó cô vẫn là một cô gái bán bia suốt ngày rong ruổi chiếc xe đạp của mình đi làm, giờ đây Hà Hâm Nhan đã trở thành một ngôi sao sáng trong làng quảng cáo rồi.

Lần này là Trương Dương đèo Hà Hâm Nhan, men theo con đường màu cổ kính, Trương Dương chầm chậm đạp xe đạp, trình độ đạp xe của hắn thật là không giỏi, Hà Hâm Nhan ngồi vắt sang một bên, tay ôm chặt lấy eo Trương Dương, áp mặt vào đằng sau lưng hắn, nhẹ nhàng nghe tiếng tim Trương Dương đập. Lâu lắm rồi họ không có dịp hưởng thụ thế giới của hai người như thế này, ánh mặt trời vào buổi cuối chiều chiếu bóng hai người họ lên tường thành cổ, trở thành một bức tranh đẹp vô cùng.

Hà Hâm Nhan nhẹ nhàng hát: “Nếu như không gặp được anh, thì giờ đây em sẽ ở đâu? Em sẽ sống thế nào, nếu như không gặp được anh, cuộc sống này liệu có còn phải trân trọng, có lẽ chỉ được biết một người, sống một cuộc sống bình dị. Không biết liệu có tình yêu ngọt như mật hai không? Thời gian thấm thoát thoi đưa, em chỉ quan tâm đến mình anh. Em nguyện cùng anh, đời người đâu dễ gặp được tri kỉ? Có hi sinh chính em cũng không hối hận. Vì thế em xin anh, đừng để em rời xa anh. Ngoài anh, em không thể tìm thấy ở ai tình cảm đó….”

Hà Hâm Nhan hát rất nhỏ, nhưng đầy xúc cả. Trương đại quan cảm thấy máu sôi sùng sục, tình yêu là gì chứ, đây chính là tình yêu, Trương đại quan nổi hứng, cũng rướn cổ hát: “Đây chính là tình yêu, anh cũng không nói rõ được, đây chính là tình yêu, tình yêu làm con người ta hồ đồ biết bao…”

Tiếng hát mĩ miều của Hà Hâm Nhan bị tên này làm đứt đoạn, cô cảm thấy thích thú, bèn cười khanh khách, sau khi cười, cô ôm chặt lấy người Trương Dương, thấp giọng nói: “Em yêu anh.”

Trương đại quan lắc lắc đầu xe.

Hà Hâm Nhan càng ôm chặt hơn: “Trương Dương, em yêu anh.”

Trương Dương xuống dốc, chiếc xe lao ngày càng nhanh, hắn thấp giọng nói: “Anh cũng vậy…”

Đèn đường vừa sáng, trong chợ đêm đã đầy những người, Trương Dương và Hà Hâm Nhan vẫn đến chỗ họ thường ăn, gọi một đĩa đậu phụ thối, và một bát lớn tôm.

Trương đại quan nói: “Một két bia.”

Hà Hâm Nhan cắn cắn môi, hai tay chống cằm nhìn Trương Dương.

“Em nhìn anh gì chứ? Mặt anh có hoa à?”

Hà Hâm Nhan nói: “Em phát hiện em nghiện anh rồi, nhìn thế nào cũng không thấy chán, càng nhìn càng thích.”

Trương Dương nói: “Anh cũng nghiện em rồi.”

Hà Hâm Nhan nói: “Em không tin, em nghiện anh rồi.”

Trương Dương nói: “Anh cũng thế.”

Hà Hâm Nhan nói: “Về mặt tinh thần em có sự khác biệt về bản chất với anh.”

Trương Dương nói: “Anh nghiện gấp đôi em.”

Hà Hâm Nhan nói: “Xì…” cô nhanh nhẹn lấy ra hai chai rượu, nhanh chóng mở nút chai, để thành một đống, trước đó cô làm việc này nên rất chuyên nghiệp.

Trương Dương khen ngợi: “Nghiệp vụ của em thật là giỏi.”

Hà Hâm Nhan nói: “Ăn tôm nhỏ, thì phải uống bia lạnh, cảm giác này rất vui.” Cô lấy một chai bia trong số đó đưa cho Trương Dương. Hai người cùng cụng ly, Hà Hâm Nhan nói: “Thi xem nào, ai uống được hết trước?”

Trương Dương cười gật đầu, hai người cùng cầm chai bia lên, mặc dù Hà Hâm Nhan là hào kiệt nữ, nhưng vẫn còn kém nhiều so với Trương Dương, nhưng Trương đại quan từ trước đến giờ đều rất thương hoa tiếc ngọc, hắn nắm vững tốc độ uống bia rất giỏi, uống hết cùng lúc với Hà Hâm Nhan.

Hà Hâm Nhanh bóc một con tôm, đưa tôm vào miệng Trương Dương. Trương Dương học theo cô, cũng bóc một con tôm cho cô, nhưng lại không bóc giỏi, Hà Hâm Nhan nói: “Thật là ngốc, ăn tôm mà cũng không biết.”

Trương Dương nói: “Bóc vỏ tôm không phải là thế mạnh của anh, nhưng bóc quần áo thì anh giỏi lắm.”

Hà Hâm Nhan cắn môi: “Thật là dê già, anh làm đến thị trưởng rồi mà vẫn còn dê như vậy.”

Trương đại quan đã dê già từ lâu rồi, từ cuộc thảo luận trên tinh thần cuối cùng đã trở thành thực chất, sự thực đã chứng minh, Hà Hâm Nhan đã cực kỳ mê muội Trương Dương, khi Trương đại quan dũng cảm đè lên người cô chiến đầu, đôi chân trắng ngần của Hà Hâm Nhan như quấn lấy người hắn, cắn lấy tai hắn nói: “Em nghiện anh mất rồi…”

“Anh cũng vậy!”

Trương Dương không thể tiếp tục kỳ nghỉ của hắn, khi đưa Hà Hâm Nhan ra sân bay, hai hai là Triệu Lập Vũ gọi điện thoại đến, mẹ chả hắn là Từ Lập Hoa mắc bệnh, sốt cao, giờ đây đã được đưa đến bệnh viện nhân dân thành phố Giang Thành rồi, người Trương Dương quan tâm nhất là mẹ, nghe nói đến chuyện này, ngay lập tức hắn liên lạc với Triệu Tĩnh, không ngờ em gái và Đinh Bân đã cùng đi du lịch ở Hoàng Sơn. Trương Dương chỉ đành bỏ ý định đưa cô cùng về, cũng không nói với cô chuyện này, dù sao thì Triệu Tĩnh về cũng không giúp được gì cả, hà tất phải làm cho cô ấy lo lắng? Hắn tiễn Hà Hâm Nhan đi rồi vội vàng lái xe về Xuân Dương.

Khi Trương Dương về đến Xuân Dương, mẹ hắn đã được cách li ở phòng bệnh bệnh viện nhân dân huyện Xuân Dương rồi.

Trương Dương muốn đi thăm mẹ, nhưng bị một y tá chặn lại: “Anh đi đâu đấy? Đã làm thủ tục chưa?”

Trương Dương nói: “Tôi đến thăm mẹ tôi!”

“Thăm ai cũng phải làm thủ tục, đây là khu bệnh truyền nhiễm.” Ngữ khí của cô y tá rất cứng rắn, làm việc công phải có trách nhiệm.

Trương Dương chẳng thèm chấp cô ta, gật đầu nói: “Cần phải làm thủ tục gì cô cứ nói đi!”

Lúc này anh trai hắn là Triệu Lập Quân đi cùng trưởng khoa khoa khoa giáo bệnh viện Viên Văn Lệ bước đến, hai nhà là hàng xóm từ lâu, vì thế vừa nghe Từ Lập Hoa đổ bệnh, Viên Văn Lệ cũng đến thăm.

Thấy Trương Dương, Triệu Lập Quân mừng rỡ: “Em ba về rồi, nhanh vậy!” Ba cha con họ ở đây trông, từ lúc Trương Dương phát đạt, địa vị của mẹ ở nhà này cũng nâng cao, đây chính là cái gọi là mẫu dựa vào tử.

Viên Văn Lệ cũng cười nói: “Thị trưởng Trương, vừa từ ngoài về sao?” Viên Văn Lệ rất khách khí với Trương Dương, nghĩ lúc đầu tiểu tử này chỉ là giáo vệ sinh thực tập của bệnh viện nhân dân huyện, không ngờ chỉ hai năm mà đã biến thành phó thị trưởng Phong Trạch, người ta giờ đây cấp đã vượt qua cô ta rồi, Viên Văn Lệ tất nhiên phải tỏ ra cung kính với hắn.

Trương Dương gật đầu, nữ y tá đó thấy trưởng khoa quen biết Trương Dương, cũng quên chuyện bảo hắn đi đăng kí, chạy đi làm việc khác.

Trương Dương đến trước mặt Viên Văn Lệ, thân mật hỏi: “Chị Viên, mẹ tôi thế nào rồi?” Hắn không hỏi anh cả Triệu Lập Quân, là vì hắn biết rằng Triệu Lập Quân rất hồ đồ, dù là hỏi hắn cũng chẳng được kết quả gì.

Viên Văn Lệ thở dài nói: “Tôi chưa điều tra được kết quả rõ ràng, có điều có một vấn đề khẳng định được, đó là bệnh truyền nhiễm, hôm nay đã có hơn bảy người bệnh như vậy được đưa đến đây rồi. Trước mắt, bệnh viện cũng chỉ có thể cách li mà thôi.” Từ thái độ của Viên Văn Lệ có thể thấy được, bệnh tình của mẹ Trương Dương không nhẹ.

Trương Dương nói: “Tôi vào đó xem được không?”

Viên Văn Lệ nói: “Đứng ở ngoài phòng cách ly xem đi, loại bệnh này truyền nhiễm rất nhanh, đừng bị nhiễm nó.”

Trương Dương nói: “Cơ thể tôi rất khỏe, không sao đâu, chị Viên, chị giúp tôi nói một câu, để tôi vào đó.”

Viên Văn Lệ đưa hắn đến trước phòng cách ly, nhìn qua lớp kính, có thể thấy trong phòng là ba người bệnh, Từ Lập Hoa nằm ở vị trí sát cửa sổ, đang truyền dịch, Trương Dương nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ, bà quay người lại, Từ Lập Hoa đỏ vành mắt, ngay lập tức lộ ra nụ cười, bà sợ con trai bà lo lắng.

Trương Dương thấy mẹ mình đã tiều tụy đi rất nhiều, vành mặt đã lõm xuống, môi cũng đã khô, hắn mím môi, nói với Viên Văn Lệ nói: “Tôi phải vào đó xem thế nào!”

Viên Văn Lệ nói: “Anh đừng lo quá, tôi hỏi giùm xem thế nào.”

Viên Văn Lệ đi hỏi giùm hắn, bên bệnh viện đã đồng ý để Trương Dương vào thăm mẹ hắn, có điều, vẫn phải mặc áo cách ly, đeo khẩu trang, đây là vì bảo vệ người vào thăm.

Trương Dương cũng không gây khó dễ cho bệnh viện, rất phối hợp. Hắn biết rằng bệnh viện người ta cũng phải làm việc theo quy định, hắn mặc áo cách ly, đeo khẩu trang bước vào phòng bệnh, nắm lấy tay mẹ mình nói: “Mẹ ơi! Con bất hiếu, để cho mẹ chịu khổ rồi!”

Từ Lập Hoa mỉm cười nói: “Con trai ngốc, có liên quan gì đến con đâu? Con mau đi ra ngoài đi, mẹ không sao, bác sĩ nói mẹ bị bệnh truyền nhiễm, nếu như nhiễm bệnh thì khổ.”

Trương Dương giơ tay ra sờ vào trán mẹ, rất nóng, ít nhất phải đến 39 độ.

Bác sĩ ở bên cạnh giới thiệu: “Bắt đầu từ hôm qua đột nhiên có rất nhiều bệnh nhân sốt cao, triệu chứng lúc đầu của họ là bị viêm đường hô hấp, sau đó là sốt cao, còn có một điểm chung nữa đó là từng có tiền sử tiếp xúc với những người bị cảm cúm…” Lời của ông ta chưa dứt, một y tá vội vàng chạy vào, lo lắng nói: “Bác sĩ, giường số 6 nguy hiểm rồi!”

Bác sĩ đó không nói được gì thêm, quay người chạy vào phòng bệnh bên cạnh.

Tay Từ Lập Hoa đã run rẩy rất nhiều, Trương Dương cảm thấy mẹ mình căng thẳng, mỉm cười nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, có con ở đây, mẹ nhất định không sao.”

Hắn bắt mạch cho mẹ, phát hiện ra mạch của mẹ hắn đập rất nhanh, không giống như bình thường, Trương Dương nói: “Chút nữa con nấu chút thuốc bắc cho mẹ uống, mẹ còn muốn ăn gì nữa?”

Từ Lập Hoa lắc đầu, lúc này bà đã sốt quá cao chỉ muốn ngất đi.

Y tá đến là để lau cho bà, Trương Dương đứng dậy rời khỏi phòng bệnh cách ly.

Triệu Lập Quân đứng ở ngoài cửa đợi Trương Dương, nét mặt của gã cũng chẳng đẹp đẽ gì, thấy Trương Dương bước đến, thấp giọng nói: “Em ba, thật là sợ, bên cạnh nhà chúng ta đã đổ bệnh ba người rồi…”

Hành lang vang lên tiếng khóc lóc rất thảm thương, hóa ra là bệnh nhân ở giường số 6 không cứu được nên đã chết, Triệu Lập Hoa mặt xám ngoét, gã run rẩy nói: “Người ở giường số 6 là hàng xóm của chúng ta, bác Hàn, chính bà ấy đã lây cho mẹ chúng ta….”

Trương Dương chau chau mày, một chứng bệnh cảm bình thường tại sao lại nghiêm trọng như vậy?

Hiện thực còn nghiêm trọng hơn những gì Trương Dương nghĩ, buổi tối ngày hôm đó, số lượng người bệnh do sốt cao nhập viên đã lên tới 32 người, ngay cả anh của hắn là Triệu Lập Quân cũng đã đổ bệnh, vì chuyện này, không khí ở Xuân Dương u ám như bị che bởi một đám mây đen vậy.

Một lời đồn đã truyền khắp hang cùng ngõ hem ở Xuân Dương, đây là một trận bệnh dịch, mọi người nhắc đến nó là thấy khủng hoảng, sự việc không hề có dấu hiệu ngừng lại, buổi tối ngày hôm đó, Giang Thành ở cách đó không xa cũng xuất hiện việc như vậy, có ba người vì sốt cao bị phát hiện ra và tiến hành cách ly.

Cục vệ sinh thành phố Giang Thành đã mở cuộc họp khẩn cấp, ngay lập tức đề ra đối sách cách ly với những người nghi ngờ có bệnh.

Vào đêm, đại viện chính phủ huyện ủy huyện Xuân Dương vẫn sáng đèn, trong phòng hội nghị khói mờ mịt, bí thư huyện ủy huyện Xuân Dương Sa Phổ Nguyên, huyện trưởng Từ Thiệu Bân, và mấy vị thường ủy, cục trưởng cục vệ sinh Cao Chiếm Viễn đều ở đây, đầu tiên Cao Chiếm Viễn báo cáo về tình hình bệnh dịch trước mắt: “Trước mắt, ở huyện Xuân Dương của chúng ta phát hiện ra có 22 người bị bệnh sốt cao, nhưng người nghi ngờ nhiễm bệnh là 31 người, đã được đưa vào bệnh viện, ở khu cách ly của bệnh viện nhân dân huyện và bệnh viện truyền nhiễm huyện, đã tiến hành đăng ký với tất cả những người dân và người công tác ra vào khu cách ly. Theo tình hình điều trị trước mắt, người bệnh nặng là 5 người, trước mắt, người bị bệnh vào cách ly vẫn không ngừng gia tăng.”

Sa Phổ Nguyên chau mày, mặc dù theo thông tin vừa có được, ở các huyện của Giang Thành đều có bệnh dịch, nhưng nơi nghiêm trọng nhất chính là Xuân Dương của họ, người chết duy nhất ở thành phố cũng là tại chỗ này của họ, Sa Phổ Nguyên nói: “Có điều tra rõ ràng, loại bệnh này rốt cuộc là gì không?”

Cao Chiếm Viễn lắc đầu nói: “Chúng tôi đã lấy mẫu hóa học sinh vật của họ dưa đến bệnh viện truyền nhiễm và bệnh viện nhân dân thành phố Giang Thành, hi vọng các chuyên gia ở đó có thể giúp đỡ chúng ta.”

Huyện trưởng Từ Thiệu Bân nói: “Loại bệnh này có tính truyền nhiễm rất lớn, theo những gì tôi biết, giờ đây tất cả những người bệnh nhập viên đều có tiền sử tiếp xúc với người bị bệnh, cứ để thế này không phải là cách hay, cần phải có một vài biện pháp quyết đoán, cắt đứt đường truyền nhiễm của bệnh, làm cho bệnh không tiến triển được nữa.”

Cục trưởng vệ sinh Cao Chiếm Viễn nói: “Theo tình hình chúng tôi điều tra được, loại bệnh này truyền nhiễm qua đường hô hấp, chúng ta không thể cách ly không khí, vì thế không thể cắt đứt ngay con đường lây nhiễm của bênh, chỉ có thể làm những công tác dự phòng bệnh mà thôi, đánh thức ý thức phòng bệnh của người dân, phải rửa sạch tay, nhà ở phải thông thoáng, làm tốt công tác vệ sinh cá nhân. Những nơi công cộng phải cố gắng dọn dẹp sạch sẽ, khử độc tiêu trùng. Người dân cố gắng không đến các nơi công cộng, phát hiện người bị bệnh cần phải nhanh chóng cách ly, cách ly sớm mới có cơ hội chữa trị.”

Sa Phổ Nguyên nói: “Huyện Xuân Dương của chúng ta đang đối mặt với một sự thử thách nghiêm trọng, từ giờ trở đi, toàn thể cán bộ của huyện Xuân Dương chúng ta, cần phải giữ vững tinh thần, cần phải làm tốt các công tác chuẩn bị, nhất định phải đánh thắng trận này, nhất định phải bảo toàn sức khỏe và tính mạng của người dân.” Gã nói với Cao Chiếm Viễn: “Cần phải nâng cao mức phúc lợi cho những người bác sĩ và y tá, họ chính là những tiến sỹ tiền tuyến, trận chiến này có thể giành được thành công hay không, quan trọng nhất là ở họ.”

Căn bệnh đến một cách đột ngột này làm cho tất cả người dân ở Xuân Dương đều sợ hãi, Trương Dương căn cứ vào tình hình mạch của mẹ, bốc thuốc, rồi nấu xong ở nhà, đưa đến bệnh viện.

Các biện pháp cách ly của bệnh viện ngày càng chặt, theo những quy định mới được đưa ra, tất cả mọi người đều không được vào phòng cách ly để thăm, Trương Dương cũng không thể chống lại quy định của bệnh viện, hắn bảo người đưa thuốc cho mẹ hắn, từ ngoài cửa sổ nhìn mẹ hắn uống xong thuốc rồi mới yên tâ.

Nhiệt độ cơ thể của Từ Lập Hoa đã khống chế được, giờ đây đã hạ xuống 37.5 độ, tinh thần cũng được hồi phục rất nhiều, bà nhìn con trai ngoài cửa sổ, vẫy vẫy tay, mặt nở nụ cười.

Trương Dương Trương Dương lấy điện thoại ra giơ lên, hắn cũng đã đưa cho mẹ hắn một chiếc điện thoại.”

Từ Lập Hoa cầm điện thoại, gọi qua đó.

Trương Dương nói: “Mẹ à, mẹ yên tâm dưỡng bệnh ở đây, ngày nào con cũng sẽ đến thăm mẹ!”

Từ Lập Hoa nói: “Con trai à, con bận công việc, thì đừng đến đây nữa, mẹ khỏe hơn nhiều rồi.”

Trương Dương nói: “Một ngày mẹ chưa khỏi bệnh, thì con chẳng còn có tâm tình nào mà làm việc, muốn con làm việc tốt, thì mẹ phải mau mau bình phục nhé.”

Từ Lập Hoa gật đầu, trong lòng cảm thấy rất ấm áp vì sự hiếu thảo của con trai mình. Bà nhẹ nhàng nói: “Con về đi, con cũng phải chú ý sức khỏe đấy, loại bệnh này là bệnh truyền nhiễm, nếu không có việc gì thì con đừng đến bệnh viện nhiều, ở đây có các bác sỹ và y tá chăm sóc mẹ rồi, con cứ yên tâ. Giờ đây mẹ đã đỡ nhiều rồi, mấy ngày nữa là ra được viện thôi, rồi mẹ về nấu cơm cho con ăn.”

Trương Dương nói: “Mẹ à, đợi mẹ khỏi ốm rồi, con đưa mẹ đi du lịch.”

Từ Lập Hoa cười nói: “Được rồi, con mau về nhà đi!” Bà gác máy, xua xua tay về phía Trương Dương.

Trương Dương lúc này mới rời đi, khu cách ly bệnh viên, ngoài bác sĩ và y tá, rất ít người muốn đến, khi Trương Dương đi ra khỏi bệnh viện, nghe thấy có người gọi: “Thị trưởng Trương!”

Trương Dương quay người nhìn, thì là huyện trưởng huyện Xuân Dương Từ Thiệu Bân và mấy vị cán bộ của cục vệ sinh.

Cán bộ của huyện Xuân Dương rất ít có người không quen với Trương Dương, Từ Thiệu Bân và Trương Dương đã quen từ lâu, gã cười bước đến, rất nhiệt tình bắt tay Trương Dương, quan tâm hỏi: “Thị trưởng Trương về từ bao giờ thế? Tại sao lại về đây?’

Trương Dương cũng không giấu gì gã: “Mẹ tôi đang nằm trong bệnh viện, đang cách ly ở khu truyền nhiễm.”

Từ Thiệu Bân ngớ người, cục trưởng vệ sinh Cao Chiếm Viễn cũng đến chào Trương Dương, trước đó, Trương Dương từng là hạ thủ của gã mấy ngày, đảm nhận thư kí chi bộ đảng viện phụ nữ. Nhưng lúc này khác, giờ đây Trương Dương đã là cán bộ cấp phó sở, còn là phó thị trưởng Phong Trạch, còn gã chẳng bước được bước nào về phía trước.

Cao Chiếm Viễn ói: “Tí nữa tôi sẽ bảo viện trưởng một câu, bảo họ chú trọng hơn.”

Trương Dương nói: “Không cần đâu, nên làm thế nào họ tự biết, đừng làm khác với mọi người.”

Cao Chiếm Viễn gật đầu.

Từ Thiệu Bân đến bệnh viện để xem tình hình, gã và Trương Dương sóng vai cùng đến bãi đỗ xe, Từ Thiệu Bân thở dài nói: “Đến giờ vẫn chưa biết được xem là bệnh gì, từ lúc phát hiện dịch bệnh đến giờ đã là 36 tiếng đồng hồ rồi, hơn hai mươi người mắc bệnh, hơn ba mươi người nghi mắc, đã chết một người rồi.”

Trương Dương nói: “Nghe bác sỹ nói lúc bắt đầu đều chữa theo cách chữa cảm cúm thông thường.”

Từ Thiệu Bân nói: “Tôi vừa hỏi tổ chuyên gia, nói là nhiễm vi rút đường hô hấp, truyền qua không khí, không những Xuân Dương chúng ta, giờ đây những chỗ khác của Giang Thành đều đã phát hiện người bệnh rồi, nếu như không khống chế kịp thời, bệnh dịch nhất định sẽ lan ra.”

Trương Dương nói: “Vẫn chưa tìm được cách chữa trị à?”

Cao Chiếm Viễn đứng một bên nói: “Trước mắt đều là trị liệu theo những triệu chứng thấy thôi, vẫn chưa tìm được thuốc đặc trị, bác sỹ và y tá của chúng tôi cũng có ba người nhiễm bệnh rồi.”

Từ Thiệu Bân nói: “Trước mắt là phải tuyên truyền toàn dân nâng cao ý thức, cố gắng phòng chống.”

Trương Dương nói: “Xã hội đã bắt đầu sợ hãi rồi, vừa nãy tôi đi đến hiệu thuốc phát hiện ra rễ bàn lam đã bán hết rồi.”

Từ Thiệu Bân nói: “Nghe nói đã có người chết, ai mà không sợ chứ? Mọi người sợ hãi cũng là bình thường.”

Trương Dương cũng không hề chắc chắn với bài thuốc của mình, hắn chỉ bốc thuốc theo tình trạng của mẹ hắn, mẹ hắn vừa uống thuốc xong, còn hiệu quả thế nào còn cần thời gian để nghiệm chứng, sau khi hắn và Từ Thiệu Bân chia tay, về đến nhà, hãm xong số thuốc còn lại, đưa cho cha dượng là Triệu Thiết Sinh, anh hai là Triệu Lập vũ uống, coi như là để đề phòng, dù sao thì giờ đây con cả là Triệu Lập Quân cũng đã vào viện rồi.

Triệu Thiết Sinh trách: “Tất cả đều do cái bà Hàn ấy, tự nhiên cứ đi hết từ nhà này đến nhà khác, mình có bệnh rồi còn lây cho người khác.”

Triệu Lập Vũ nói: “Cha à, cha đừng nói nữa, bác Hàn đã mất rồi.”

Triệu Thiết Sinh ngay lập tức không nói gì.

Trương Dương nói: “Mọi người đi ngủ sớm đi, mấy ngày này cố gắng đừng đi đến những nơi công cộng!” Hắn về đến phòng mình, gọi điện cho Thường Hải Thiên, Thường Hải Thiên là xưởng trưởng xưởng thuốc, đương nhiên cũng đã nghe đến tình hình bệnh dịch của Xuân Dương, có điều gã không biết Trương Dương đã về, nghe nói Trương Dương đã về, Thường Hải Thiên nói: “Hôm nay rất nhiều người đến xưởng thuốc lấy thuốc, tất cả những loại thuốc chống dịch bệnh trong kho chúng tôi đã bán hết cả rồi, trước mắt, chúng tôi đang bảo công nhân làm thêm giờ để sản xuất.”

Trương Dương nói: “Nhất định các anh phát tài rồi.”

Thường Hải Thiên nói: “Không thể nói như vậy được, chúng tôi chẳng muốn phát sinh tai họa này, ai mà chẳng muốn người dân khỏe mạnh cơ chứ, nghe nói tình hình bệnh dịch bên Xuân Dương rất nghiêm trọng, giờ đây các nơi đều kiểm soát chặt chẽ xe từ Xuân Dương đến.”

Trương Dương không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến vậy, hắn chau mày nói: “Có cần phải làm như vậy không?”

Thường Hải Thiên nói: “Bên Giang Thành cũng chẳng lạc quan, vừa nãy tôi đã nhận được tin, giờ đây số lượng người bệnh sốt cao ở Giang Thành là 13 người rồi, các thường ủy đang họp. Tôi thấy nếu như bệnh dịch tiếp tục phát triển, thì đừng nói là thuốc men, ngay cả cặp nhiệt độ, khẩu trang và giấm nữa cũng sẽ bán hết sạch.”

Nói chuyện với Thường Hải Thiên Xong, Trương Dương cảm thấy thật nặng nề, nếu như không mau chóng tìm ra phương thức chữa trị, thì tâm trạng sợ hãi trong xã hội ngày càng mạnh mẽ, điều này sẽ tạo thành tổn hại cho sự đoàn kết và ổn định của Giang Thành.

Bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên dã gọi điện thoại đến vào lúc mười giờ tối, câu đầu tiên của gã là: “Trương Dương, cậu về đây ngay cho tôi!” Trong lúc nguy cấp, ngay lập tức hắn nghĩ đến người bạn cũ này, y thuật của Trương Dương gã biết rõ, trong lúc các chuyên gia y học ở Giang Thành phải bó tay, người Đỗ Thiên Dã nghĩ đến đầu tiên là Trương Dương, hắn tin vào y thuật của Trương Dương, tin rằng Trương Dương có thể tìm ra cách chữa bệnh, cứu tất cả người dân trong biển lửa.

Trương Dương nói: “Tôi đã về rồi, tôi ở Xuân Dương, mẹ tôi bị bệnh rồi!”

Đỗ Thiên Dã thở dài, thấp giọng nói: “Bệnh tình của dì thế nfao?”

Trương Dương nói: “Ho và sốt, đang chữa trị.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu có cách chữa trị loại bệnh này không?”

Trương Dương nói: “Theo những gì tôi bắt mạch, tôi đã nấu thuốc cho bà rồi, còn về hiệu quả điều trị thì rất khó nói.”

Đỗ Thiên Dã thấy Trương Dương nói vậy, cảm thấy hơi thất vọng, gã thấp giọng: “Nếu như cậu không có cách, thì việc này thật là phiền phức lớn rồi.”

Trương Dương cười nói: “Sao lại nói như vậy được? Tôi có phải là cục trưởng vệ sinh đâu, tôi cũng chẳng phải là thần y gì, anh không thể đặt hết hi vọng lên người tôi.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Trương Dương, y thuật của cậu tôi biết rất rõ, lần này thật sự không giống những lần trước, cậu nhất định phải nghĩ cách, mau chóng tìm ra cách chữa trị, và đưa nó ra toàn xã hội, tốc độ lây lan của bệnh dịch rất nhanh, tình hình của Xuân Dương không hề lạc quan, nhưng tình hình bệnh dịch của bên Giang Thành càng nhanh hơn, từ sáng nay phát hiện người đầu tiên bị bệnh, đến giờ đã có 21 người nhập viện cách ly rồi.”

Trương Dương giật mình, con số vừa rồi Thường Hải Thiên nói không phải là con số mới nhất.

Đỗ Thiên Dã nói: “Tôi đã mở cuộc họp với các thường ủy rồi, nâng mức độ cảnh giác của Giang Thành lên, tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt với các bến xe bến tàu, các nơi công cộng của Giang Thành, các chuyên gia đã đề nghị, phát hiện những người nghi ngờ bệnh là phải cách ly ngay, Trương Dương, sự việc lần này nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng cho công nông nghiệp của Giang Thành, muốn giảm bớt ảnh hưởng của nó, thì nhất định phải mau chóng tìm ra phương pháp trị liệu.”

Trương Dương nói: “Anh yên tâm đi, dù là anh không tìm đến tôi, thì tôi cũng sẽ cố gắng hết sức, vừa nãy tôi đã liên lạc với bên xưởng chế tạo thuốc của Giang Thành rồi, chỉ cần tôi có thể tìm ra được phương thuốc, tôi nhất định sẽ bảo bên xưởng thuốc mở rộng nó, dù sao cũng là thuốc bắc, cũng chẳng cần phải kiểm định gì, trộn vào trong những gói thuốc phòng độc là xong.”

Đỗ Thiên Dã tâm tình đang chẳng vui vẻ gì, vì vậy chẳng còn tâm trí nào mà cười nữa, gã dặn dò Trương Dương: “Nhất định phải xem trọng việc này, giúp tôi giải quyết được bài toán khó náy, tôi sẽ ghi cho cậu công lớn.”

Trương Dương nói: “Đừng lo, yêu cầu của tôi không cao, cho tôi cái chức chính sở là được rồi.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Giải quyết vấn đề trước đã rồi hẵng hay!” Giờ đây gã chẳng có tâm tình nào mặc cả với Trương Dương.

Trương Dương sáng ngày hôm sau đã đến bệnh viện đưa thuốc rồi, mặc dù tình hình của mẹ hắn không có chuyển biến gì tốt, nhưng cũng không nặng hơn, nhiệt độ cơ thể hơi tăng cao lên một chút, trước mắt là 38.2 độ, Trương Dương nhìn mẹ uống thuốc xong, rồi lại đưa cho anh trai là Triệu Lập Quân, thuốc vừa đưa xong, thì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ầm vọng vào.

Trương Dương nghe thấy tiếng đi qua đó xem, thì thấy ở dưới khu khám bệnh có mấy chục người, có người còn cầm hai vòng hoa tang đứng ở cửa bệnh viện, ôm lấy mặt khóc nức nở.

Một y tá muốn đi qua đó khuyên bảo họ đến vòng tiếp đón của bệnh viện để phản ánh tình hình, vừa mới đi qua, đã bị một tên đàn ông tát thẳng vào mặt, người y tá đó ôm mặt khóc to lên.

Mấy người y tá nghe thấy tiếng động cũng tới hiện trường.

Người đàn ông hét lớn: “Mẹ chúng mày, chúng mày là loại bệnh viện gì chứ? Mẹ tao lúc đưa vào đây còn sống, mà qua tay loại bác sỹ thú y như chúng mày đã chết rồi, đánh chết loại chó má chúng mày, đánh chết quân hại người!” Gã vừa hét, hơi mười người đàn ông đã xông lên cùng gã, giơ gậy gốc xông về đám người phục vụ của bệnh viện, làm cho mấy vị bác sĩ và y tá hoảng sợ chạy toán loạn.

Triệu Thiết Sinh đi cùng với Trương Dương đến, y cũng quen mấy người họ, đó là con trai của bác Hàn hàng xóng, Hàn Đại Lực, cùng với đám bạn ngoài xã hội của gã.

Triệu Thiết Sinh bước đến nói: “Đại Lực, Đại Lực, cậu đang làm gì thế này?”

Hàn Đại Lực mắt đỏ sọc nói: “Chú Triệu, bọn họ hại chết mẹ cháu, cháu tìm bọn họ để đòi lẽ phải. Việc này không liên quan gì đến chú, chú đi làm việc của chú đi.”

Một tên đàn ông cầm gậy đập vào vai một người y tá, làm cho người y tá đó đau đến độ kêu lên một tiếng ngồi sụp xuống đất, tên đàn ông đó giơ gậy lên định đập một nhát nữa, Trương Dương kịp thời xông đến, giật cây gậy trong tay gã lại, tên đàn ông đó trừng mắt hét lớn: “Mẹ kiếp, con mẹ nhà mày muốn chết à?”

Vẫn còn chưa kịp nói hết, Trương Dương đã đập chiếc gậy lên đầu hắn, Trương đại quan khống chế lực rất tốt, phát gậy này làm cho đầu tên đàn ông chảy máy, mắt đầy sao, ngồi sụp xuống mặt đất.

Hàn Đại Lực không ngờ lại có người đến cản trở, nhìn kỹ ra, thì là con trai của nhà hàng xóm Trương Dương, Trương Dương vừa chuyển nhà đi, bình thường Trương Dương cũng không ở trong nhà, nên Hàn Đại Lực không quen với hắn, có điều gã cũng biết rằng Trương Dương sống khá tốt, hình như là phó thị trưởng Phong Trạch, Hàn Đại Lực nói: “Trương Dương, việc này không liên quan gì đến anh, anh đừng lo việc của người khác, nếu không, tôi không khách khí với anh đâu.”

Trương Dương cười lạnh lùng nói: “Không khách khí, tôi thật sự muốn xem xem, anh không khách khí với tôi thế nào!”

Triệu Thiết Sinh biết Hàn Đại Lực là một tên lưu manh, mà một nhân vật có tiếng, y vội vàng kéo tay Trương Dương: “Con trai ba à, sự việc này con đừng quản nữa!”

Trương Dương đẩy tay Triệu Thiết Sinh ra, bước một bước lớn đến và nói: “Mẹ kiếp, tôi không tin, trong xã hội pháp trị này mà còn xuất hiện đám khốn nạn như các anh!”

Hàn Đại Lực tức giận đùng đùng, lúc này, chủ nhiệm khoa hô hấp Thịnh Nghĩa Quân bước đến, thấy tình hình trước mắt, tức đến độ run cả người, y hét lên: “Hàn Cúc Phần là bệnh nhân của tôi, muốn báo thù thì cứ tìm tôi, đừng làm hại những người vô tội!”

Hàn Đại Lực nói: “Được!” Gã bước lên đằng trước chỉ vào mũi Thịnh Nghĩa Quân nói: “Khi đưa vào bệnh viện này, mẹ tôi còn sống sờ sờ ra đấy, các người làm thế nào mà làm cho bà ấy chết rồi? Tôi cần các người phải giải thích cho tôi.”

Thịnh Nghĩa Quân nói: “Cậu muốn giải thích thế nào? Cần tiền hay là cần mạng?”

Hàn Đại Lực nói: “Những sự việc phạm pháp tôi sẽ không làm, tôi cần tiền! Các người phải bồi thường cho những tổn thất tinh thần của tôi.” Tên này là một tên vô lại, mượn cớ này để đến lừa tiền tài.

Thịnh Nghĩa Quân nói: “Tôi không có tiền, tôi chỉ có cái mạng này, mẹ anh bị bệnh chết ở bệnh viện, chúng tôi không chữa trị tốt, đó là trách nhiệm của tôi, giờ đây tôi cũng bị nhiễm rồi, tôi có thể chết như mẹ anh bất cứ lúc nào, mạng của tôi tôi đưa cho anh, anh lấy đi!”

Nghe nói Thịnh Nghĩa Quân cũng bị nhiễm bệnh, Hàn Đại Lực sợ đến độ hoảng hốt.

Thịnh Nghĩa Quân bước một bước lên phía trước, Hàn Đại Lực sợ hãi lùi hai bước: “Ông…Ông đừng đến đây….Ông…”

Thịnh Nghĩa Quân tức giận nói: “Chẳng phải muốn đòi lại công lý hay sao? Được, các người đến đánh tôi đi, lấy cái mạng này của tôi đi!”

Đám lưu manh nghe Thịnh Nghĩa Quân cũng bị nhiễm bệnh, ai nấy đều sợ lùi về sau, giờ đây, bệnh dịch ở Xuân Dương đã trở thành nỗi sợ trong lòng người dân, ai mà chẳng sợ bị nhiễm bệnh, Thịnh Nghĩa Quân cũng chỉ là dọa họ vậy, có điều chiêu này rất có hiệu quả, chứng minh rằng, tất cả đám đến gây loạn ngày hôm nay đều là hổ giấy cả.

Lúc này khoa bảo vệ của bệnh viện và đồn cảnh sát cũng đến rồi, trong huyện đã có quy định phải bảo đảm cho bệnh viện làm việc, Hàn Đại Lực đem người đến làm loạn ở bệnh viện trong thời gian này rõ ràng là một hành động không thông minh một chút nào, đám người này tan đi, có điều Hàn Đại Lực dẫn đầu không chạy kịp, bị đồn công an bắt lại, lần này ít nhất cũng bị tạm giam.

Thịnh Nghĩa Quân khom lưng đỡ người y tá bị đánh khác vừa nãy, vành mắt của y cũng đỏ.

Người y tá đó nói: “Chủ nhiệm Thịnh, tôi không làm nữa đâu, tôi từ chức…”

Thịnh Nghĩa Quân lắc đầu, nhìn những người làm việc ở bên cạnh mình, y thấp giọng nói: “Các đồng chí, tôi sẽ chẳng nói những lời to tát nào, là chủ nhiệm khoa, tôi không thể bảo vệ mọi người, là trách nhiệm của tôi, tôi không xứng mới mọi người, tôi biết rằng mọi người rất tủi nhục, nhưng tôi cũng rất tủi nhục, nhưng mọi người nghĩ đến những người bệnh nằm trong kia, chúng ta từ chức, chúng ta không làm nữa, họ phải làm thế nào? Chẳng lẽ chúng ta vất những bệnh nhân ở đây, để cho họ tự sinh tự diệt ư? Chúng ta trước mắt chưa tìm ra được cách chữa trị, nhưng chúng ta có thể điều trị theo những triệu chứng trước mắt, giảm bớt bệnh tình của họ, làm chậm quá trình phát triển của bệnh, tôi không phải là một đảng viên gì, nhưng tôi là một bác sỹ, tôi có đạo đức của mình, tôi có nguyên tắc của mình, ai mà không sợ chết, ai mà không sợ bị nhiễm bệnh? Nhưng chúng ta đã lựa chọn nghề này, chúng ta phải xứng đáng với nó, chiến sĩ áo trắng, ý nghĩa thần thánh của bốn chữ này mọi người có hiểu không? Nếu như trước kia mọi người vẫn không hiểu, thì giờ đây chính là lúc mọi người có thể cảm nhận thật sự nó, nghề nghiệp của chúng ta là một nghề cao quý, trong số những người chúng ta cũng có thể có anh hùng, dù người ta nhìn nhận chúng ta thế nào, người ta nghĩ về chúng ta thế nào, điều đó đều không quan trọng, quan trọng là chúng ta cần xứng đáng với chính mình, xứng đáng với lương tâm của mình!”

Trong mắt tất cả bác sỹ ở đó đều rưng rưng lệ.

Thịnh Nghĩa Quân nói: “Tôi tin rằng nghề nghiệp của chúng ta rất thuần khiết, tôi tin rằng đội ngũ của chúng ra là dũng cảm nhất, hãy để chúng ta chứng minh cho tất cả mọi người đấy, đâu mới là người thầy thuốc chân chính!”

Trương Dương vỗ tay đầu tiên, đây mới là người thầy thuốc chân chính! Mặc dù xã hội bây giờ đã có nhiều phiến diện với nghề thầy thuốc, nhưng trong đội ngũ này vẫn còn không ít lương y, trái tim của con người cũng làm bằng da bằng thịt, máu của con người cũng nóng ấm.
Bình Luận (0)
Comment