Y Đạo Quan Đồ

Chương 493.2

Trương Dương mỉm cười, nói: "Mẹ con cùng mẹ nuôi của con tới Bắc Nguyên rồi, hai ba ngày nữa sẽ về, yên tâm đi!"

Tần Hoan rụt rè tiến vào trong bồn nước: "Cha, cha không lừa con chứ?"

Trương Dương nói: "Cha đã bao giờ lừa con chưa?" Hắn cởi quần áo của mình, Tần Hoan thấy vết thương trên vai hắn, nói: "Cha, cha bị thương rồi!"

Trương Dương nhìn vết thương trên vai, đây là do phát súng vừa rồi của Tần Chấn Đường, Tần Chấn Đường chỉ muốn dọa hắn, một phát súng này không làm bị thương tới xương của hắn. Trương Dương cười nói: "Không sao, thương ngoài da thôi, giống như là bị muỗi đốt một cái ý, chả đau tí nào." Tuy lực sát thương của một phát súng này không nặng, nhưng vẫn có cảm giác đau rát.

Giọng nói của Hà Trường An từ phía sau vang lên: "Vết thương vẫn phải xử lý kịp thời, vạn nhất để bị nhiễm trùng thì phiền lắm!" Y đặt hòm thuốc sang một bên, cởi áo tắm, bước vào trong bồn nước, rất thoải mái ngâm mình trong bồn, nhìn Tần Hoan ở đối diện, lộ ra nụ cười hòa ái: "Anh bạn nhỏ, cháu tên gì?" Kỳ thực y đã biết rồi, chỉ là cố ý hỏi vậy, chọc cho Tần Hoan cười.

Tần Hoan chớp chớp đôi mắt to tròn, thân thể gầy nhỏ co rúc trong nước, chỉ lộ ra cái đầu, nó cảm thấy xa lạ với Hà Trường An nên đầy cảnh giác.

Hà Trường An cười nói: "Cháu sợ ông à, đừng sợ, ông và cha cháu là bạn tốt đó."

Tần Hoan nhìn Trương Dương tựa hồ như trưng cầu ý kiến của hắn. Trương Dương cười nói: "Đúng vậy, ông Hà và cha có quan hệ rất tốt." Hắn vừa nói vừa lau rửa vết thương.

Tần Hoan lúc này mới lí nhí nói: "Tần Hoan! Tần của triều Tần, Hoan trong hoan nhạc!"

"Tên hay! Cháu mấy tuổi rồi?" Hà Trường An nhân cơ hội tiến gần Tần Hoan.

Tần Hoan nói: "Sáu tuổi ạ! Cháu sắp đi học rồi đấy!"

Nhìn khuôn mặt ngây thơ của Tần Hoan, Hà Trường An đột nhiên động lòng trắc ẩn, trẻ con là vô tội. Y vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu Tần Hoan, Tần Hoan lại có chút sợ hãi, lui ra sau, tránh tay của Hà Trường An, sau đó đứng dậy.

Hà Trường An bật cười, nhưng khi y nhìn thấy Phật bình an treo trên cổ Tần Hoan thì nụ cười lập tức cứng đờ lại trên mặt, y dùng sức dụi dụi mắt, tiến sát lại Tần Hoan, muốn nhìn rõ ngọc Phật nho nhỏ đó.

Tần Hoan bị vẻ mặt của Hà Trường An dọa cho sợ hãi, kinh hoàng lui ra sau: "Ông... ông..."

Trương Dương cũng ngây ra, hắn vội vàng đi tới, thấy hai mắt Hà Trường An đang nhìn chằm chằm vào Phật bình an trên cổ Tần Hoan, y vươn ta ra, ngón tay không ngừng run rẩy: "Tiểu Hoan... cháu... cháu có thể cho ông mượn ngọc Phật này xem không?"

Trương Dương thầm nghĩ Hà Trường An này tham quá, thấy một kiện ngọc khí là kích động đến thế này.

Tần Hoan do dự một lát rồi vẫn gật đầu, nó tháo ngọc phật xuống, đưa cho Hà Trường An.

Trương Dương nói: "Chú Hà, chú đừng chỉ cố xem ngọc nữa, dọa thằng bé sợ rồi kìa!" Hắn biết Hà Trường An thích sưu tầm đồ cổ, chẳng lẽ Phật bình an mà Tần Hoan đeo này là một kiện trân phẩm à!"

Hà Trường An nhìn ngọc phật, cả người giống như ngây ra, y chậm rãi lắc đầu, vành mắt đỏ lựng lên, cố nén kích động trong lòng, nói: "Tiểu Hoan.. tiểu Hoan.. Ngọc phật này là ai đưa cho cháu vậy?"

Tần Hoan có chút sợ hãi, nó nắm tay Trương Dương, trong lòng mới an định hơn một chút rồi nói khẽ: "Mẹ cháu, mẹ cháu nói là mẹ đeo từ nhỏ, nói là Phật có thể bảo vệ cho cháu bình an!"

Hà Trường An nắm chặt ngọc phật, thất hồn lạc phách bước ra khỏi bồn nước, sau khi mặc áo tắm lên liền rời khỏi phòng tắm.

Trương Dương nhìn mà chả hiểu gì, thầm nghĩ Hà Trường An này rốt cuộc là trúng tà gì vậy? Vì sao sau khi nhìn thấy ngọc phật lại có biểu hiện bất bình thường như vậy?

Tần Hoan nói khẽ: "Cha, ông Hà cầm ngọc phật của con đi rồi!"

Trương Dương trước giờ chưa từng thấy Hà Trường An thất thố như vậy, hắn mơ hồ cảm thấy trong đây nhất định là đã phát sinh chuyện gì, liền an ủi Tần Hoan: "Không sao!" Giúp Tần Hoan tắm rửa sạch sẽ hai người thay quần áo mà Hà Trường An chuẩn bị cho họ rồi ra ngoài.

Hà Trường An ngồi trong phòng khách, vẻ mặt của y đã khôi phục lại trấn định, nhưng Trương Dương vẫn từ trong mắt y phát giác được một chút dị thường, Hà Trường An thấy bọn họ đi ra, mỉm cười đứng dậy: "Thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, tiểu Hoan đói rồi đúng không?"

Tần Hoan gật đầu, trên thực tế thì đứa bé đáng thương này đã bị bỏ đói cả một ngày rồi.

Trương Dương nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, liền bảo Hà Trường An trước tiên dẫn Tần Hoan đi ăn, còn mình thì chạy ra vườn hoa gọi điện thoại cho Hình Triêu Huy. Trương Dương sở dĩ tìm Hình Triêu Huy là có nguyên nhân, người phục trách án kiện của Tiếu Minh là Trình Chí Vĩ, muốn từ trong miệng gã moi được tiến triển cụ thể thì phải thông qua lão chiến hữu của gã là Hình Triêu Huy, còn một nguyên nhân khác là thân phận Quốc An của Hình Triêu Huy, Quốc An nếu có thể ra mặt giúp mình điều tra chuyện này thì có lẽ là tốt hơn nhiều.

Hình Triêu Huy nghe Trương Dương nói xong liên oán trách: "Cậu đúng là phiền phức, tư lệnh Tần là nhân vật gì chứ, chuyện của ông ta mà cậu cũng dám xen vào à!"

Trương Dương nói: "Hiện tại nói những lời này thì cũng muộn mất rồi, tôi không những xen vào mà còn tới nhà họ cướp Tần Hoan về nữa."

Hình Triêu Huy nói: "Trương Dương, cậu làm gì tôi không quản, nhưng hiện tại cậu nếu thông minh thì mau chóng rút tay đi, trả lại đứa bé cho Tần gia, nó là cháu ngoại của tư lệnh Tần, người ta nói sao cũng không làm khó một đứa bé, cậu nhúng tay vào làm cái gì?"

Trương Dương tức giận nói: "Ông chưa nhìn thấy người nhà họ đó thôi, họ căn bản không coi Tần Hoan là cháu ngoại, sở dĩ mang nó về là để lợi dụng Tần Hoan dụ Tần Manh Manh ra."

Hình Triêu Huy nói: "Chuyện này rất phiền phức, trong chuyện Tần Chấn Đông tử vong, Tần Manh Manh là người bị hiềm nghi lớn nhất, cậu đừng có nhúng vào, không có lợi gì cho cậu đâu."

Trương Dương nói: "Tôi không định nhúng vào, nhưng ai muốn khi phụ con trai tôi là không xong đâu."

"Cậu tốt nhất nên nghĩ lại đi!"

Hà Trường An đầy từ ái nhìn Tần Hoan, nói khẽ: "Ăn đi!"

Tần Hoan rụt rè nhìn Hà Trường An, cảm giác người này có chút xa lạ, nó thực sự là đói rồi, không chịu nổi mùi thơm dụ người của thức ăn, cuối cùng cũng cầm bát lên, nhồm nhoàm nhai.

Hà Trường An nhìn bộ dạng ăn như hổ đói của Tần Hoan, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót khôn tả, nhìn thấy hạt cơm dính trên mặt Tần Hoan, Hà Trường An thò tay ra lau cho nó.

Tần Hoan cảnh giác nhanh chóng rụt ra sau, Hà Trường An nhìn đứa bé bị kinh hãi, suýt nữa thì rơi nước mắt, y cố nặn ra một nụ cười: "Tiểu Hoan, đừng sợ, ăn đi cháu!"

Tần Hoan không cẩn thận bị nghẹn, Hà Trường An vội vàng rót nước cho nó.

Trương Dương quay về phòng khách, từ xa thấy bộ dạng quan tâm của Hà Trường An, bất giác ngây ra, trong ấn tượng của hắn, Hà Trường An chưa bao giờ biểu hiện ra sự ôn tình như vậy, chẳng lẽ sự bất hạnh của Tần Hoan đã khơi dậy lòng thương xót ở sâu trong lòng y.

...

Sau khi Trương Dương dỗ Tần Hoan ngủ, Hà Trường An rón rén bước vào, y đặt Phật bình an xuống cạnh gối Tần Hoan, ánh mắt nhìn chằm chằm lên mặt Tần Hoan,Trương Dương ra hiệu cho y, hai người rón rén đi ra ngoài.

Hà Trường An chỉ vào thư phòng của mình.

Trương Dương theo Hà Trường An vào thư phòng, biểu hiện của Hà Trường An tối nay khá là quái dị, nhưng Trương Dương cũng không tiện hỏi.

Hai người ngồi xuống trước bàn uống trà, Hà Trường An rót cho Trương Dương một chén trà, rồi cầm chén của mình lên hớp một ngụm, nói: "Trương Dương, có tin tức của Tần Manh Manh không?"

Trương Dương lắc đầu, lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Hà Trường An, nhìn ra Hà Trường An là đang cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng ánh mắt phức tạp của y vẫn làm lộ ra vẻ quan tâm và khẩn trương của y. Trương Dương cố ý thở dài, nói: "Chứng cứ mà hiện tại cảnh sát nắm được đều bất lợi cho cô ta, trên khẩu súng giết Tần Chấn Đông dính đầy dấu van tay của cô ấy, giỏ thức ăn của cô ấy còn ở trong phòng. Có người nhìn thấy cô ta và Tần Chấn Đông ở dưới lầu cãi nhau, sau đó bọn họ cùng tiến vào căn hộ một phòng nơi xảy ra chuyện."

Hà Trường An nói: "Cậu thực sự tin Tần Manh Manh giết Tần Chấn Đông, giết đại ca của cô ta ư?"

Trương Dương lắc đầu, nói: "Tần Manh Manh lúc đó đi mua thức ăn, tiểu Hoan ở nhà còn chưa ăn cơm, cô ta và Tần Chấn Đông gặp nhau khẳng định là bất ngờ, căn cứ vào phân tích của tôi, chắc là Tần Chấn Đông tới tìm cô ta. Còn hai anh em họ vì sao lại cãi nhau thì tôi cũng không biết, có lẽ chỉ có thể đi hỏi người đương sự thôi."

Hà Trường An nói: "Cho dù là hai anh em cãi nhau thì cũng không đến mức phải giết người, Tần Manh Manh có lý nào lại nổ súng giết chết đại ca của cô ta, cô ta vì sao lại hận anh mình đến mức đó?"

Trương Dương nhìn Hà Trường An đầy thâm ý: "Chú Hà, ở đây chỉ có hai chúng ta, có những lời cháu cũng không muốn nói vòng vo."

Hà Trường An gật đầu: "Tôi cũng không thích vòng vo, cậu nói đi!"

Trương Dương nói: "Lúc trước chú nói cho cháu biết chuyện của Văn Hạo Nam và Tần Manh Manh, có phải là xuất phát từ mục đích gì đó không?"

Hà Trường An không nói gì, rút một điếu Tuyết Gia ra châm, dùng sức hút hai hơi, mặt của y bị khói thuốc che phủ.

Trương Dương nói: "Chú cố ý để lộ chuyện Tần Manh Manh có con trai tư sinh cho cháu, muốn thông qua cháu nói với Văn gia, bởi vì chú muốn phá hỏng tình cảm giữa Văn Hạo Nam và Tần Manh Manh."
Bình Luận (0)
Comment