Y Đạo Quan Đồ

Chương 507.2

Cố Giai Đồng nói: "Anh ăn cơm cùng cha em à?"

Trương Dương nói: "Đúng vậy, anh lần này tới Đông Giang là đặc biệt nghe bí thư Cố dạy bảo."

Cố Giai Đồng cười khúc khích, nói: "Lão nhân gia chắc gì đã đồng ý dạy anh!"

Trương Dương nói: "Mỗi lần đối diện với cha em, anh luôn cảm thấy ông ấy là biển lớn còn anh là khe suối!"

Cố Giai Đồng trêu: "Anh á, anh là một con suối bị ô nhiễm!"

"Đừng có trêu anh, đợi anh gặp em sẽ thu thập em đó!"

Cố Giai Đồng thở dài, nói: "Gần đây bận quá, phải lo cả hai bên Lam Hải và nhà máy chế thuốc, Minh Kiện muốn hoàn toàn nắm bắt được hết thì còn cần một đoạn thời gian."

Trương Dương nói: "Sư phụ dẫn vào cửa, còn tu hành thế nào là ở tự mình, trước đây em quản Minh Kiện quá lỏng, trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu ấy chắc đã nhận được không ít bài học rồi, anh thấy có thể thả tay được rồi đó, hay là cứ để cậu ấy phóng tay mà làm!"

"Em biết. Đúng rồi, em nghe nói Hứa Gia Dũng đã chết!"

Trương Dương nói: "Ừ, chết rồi!"

Cố Giai Đồng không tiếp tục đi sâu vào đề tài này: "Anh định ở lại Đông Giang mấy ngày, em ngày kia sẽ về đấy!"

Trương Dương nói: "Chắc là sẽ ở thêm mấy ngày! Thế này đi, anh đợi em!"

"Đợi em làm gì?" Cố Giai Đồng biết rõ rồi còn cố hỏi, giữa tình nhân có những lúc thích vòng vo trong những vấn đề đơn giản này.

Trương đại quan nhân nói: "Chính là làm cái đó đó!"

Cố Giai Đồng gắt: "Muốn chết à, nói chuyện mà không giở trò lưu manh thì không được à?"

Trương Dương vui vẻ bảo: "Anh cảm thấy thế mới có tình thú!"

"Tục tĩu! Anh cẩn thận một chút, quốc gia của chúng ta có tội lưu manh đấy!"

Trương Dương nói: "Không có gì, anh là đảng viên, vào thời khắc quan kiện vẫn có thể đỡ được ba năm!"

Cố Giai Đồng nói: "Càng nói càng không ra gì, không nói chuyện với anh nữa, về rồi nói chuyện sau!" Cô ta ở sâu trong lòng đương nhiên là hi vọng Trương Dương sẽ ở lại Đông Giang đợi cô ta.

Trương Dương nói: "Đừng dập máy vội, anh còn chưa nói xong mà."

Cố Giai Đồng nói: "Khách tới rồi, để sau đi, ngoan!" Cô ta hôn một cái vào điện thoại, sau đó thì tắt máy.

Trương đại quan nhân bị cái hôn xa ngàn dặm của Cố Giai Đồng khiến cho lòng hoa nở rộ, nhưng chỉ thoáng mất tập trung, không để ý tới tình huống đường ở phía trước, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, Trương Dương ý thức được xảy ra chuyện rồi, vội vàng đạp phanh. Nhưng hắn hiện tại đạp phanh thì đã không kịp. Trương Dương thấy người ở bên đường nhao nhao chạy tới, những năm này chỉ cần hơi có chút náo nhiệt là dẫn tới một đám người chạy tới hóng.

Trương Dương thầm kêu xui xẻo, cũng lo lắng đâm phải người, vội vàng đẩy cửa bước xuống, chỉ thấy ở dưới bánh xe trước là một vũng máu, nhưng sau khi nhìn rõ, Trương đại quan nhân mới thấy yên tâm, bị hắn cán chết là một con chó, một con chó chăn cừu Scotland, tuy là chó, nhưng dẫu sao cũng là một sinh mạng. Trương Dương cũng có chút áy náy, nếu không phải là hắn mất tập trung, vừa gọi điện thoại vừa lái xe thì cũng không tạo thành hậu quả như vậy.

Trương Dương gãi gãi đầu, đang chuẩn bị tìm chủ nhân của con chó thì nghe thấy một tiếng hét đau khổ vang lên: "Bảo bối, bảo bối, con chết rồi thì bảo ba ba phải làm sao đây!"

Trương Dương nghe mà giật cả mình, ôi đ*t, chẳng lẽ mình còn đâm cả người khác nữa? hắn lại cúi xuống nhìn dưới bánh xe, không đúng, chỉ có một con chó đã ngỏm, làm gì có đứa bé nào đâu?

Một nam tử khoảng hơn ba mươi tuổi mắt đỏ bừng chạy tới, nắm lấy cổ áo Trương Dương, theo lý mà nói thì Trương Dương không dễ dàng bị gã tóm cổ như vậy, nhưng Trương đại quan nhân lúc này chột dạ, đâm chết chó của người ta rồi, hắn đích xác là không chiếm lý. Trương Dương cười bồi, nắm lấy cổ tay của nam tử đó, nói: "Đại ca, đại ca, xin lỗi, tôi không chú ý, chúng ta có gì từ từ nói, từ từ nói!"

Nam tử đó tức giận nhìn Trương Dương: "Nói cái con mẹ mày, mày đâm chết bảo bối của tao rồi, nói thế nào? Nói thế nào?"

Trương đại quan nhân nghe thấy gã chửi bậy, không khỏi nhíu mày, nói: "Tôi nói này, miệng anh không thể sạch sẽ được chút à, đâm thì cũng đâm rồi, cùng lắm là tôi bồi thường, anh có cần phải kích động vậy không?"

Nam tử trung niên đó trừng mắt lườm hắn: "Đền tao tiền à? Con mẹ mày đền được không? Con chó này là giống hi hữu, tao tốn mất ba vạn đồng mới mua được đó, tiền là chuyện nhỏ, ta chăm sóc nó từ nhỏ tới lớn, đái ỉa đều do tay tao chăm sóc, tao đối đãi với nó như thân nhân, mày đâm chết chó của tao, đền tiền là xong à? Tao thèm tiền của mày à?"

Trương Dương vẫn cố giữ bình tĩnh, đối phương tình tự kích động là có thể hiểu được, có thể gã thật sự cọi chó như con cái, vừa rồi nghe thấy gã tự xưng là ba ba. Từ sau cái chết của Hứa Gia Dũng, Trương Dương lúc nào cũng nhắc nhở mình cố gắng đừng xung động, hắn không muốn sinh sự, nhưng hôm nay chuyện đã đổ lên đầu mình, Trương Dương cố gắng khống chế tình tự, nói: "Vậy anh nói xem phải làm sao bây giờ?"

"Quỳ xuống, mày quỳ xuống cho tao, dập đầu ba cái rồi chúng ta lại bàn tới chuyện bồi thường!"

Trương đại quan nhân cảm thấy thế đạo này thật sự có chút kỳ quái, con người hiện tại không phải đều điên như vậy chứ? Không phải chỉ là đâm chết một con chó thôi ư, không ngờ lại bảo mình dập đầu với gã, có cần phải thế không? Nếu là bình thường thì Trương Dương sớm đã cho đối phương một cái tát rồi, nhưng hiện tại hắn vẫn khắc chế mình rất tốt, mỉm cười nói: "Quá đáng quá đấy? Không phải chỉ chết một con chó thôi ư? Tôi đền!"

Nam tử đó nắm lấy cổ áo của Trương Dương, bộ dạng hung thần ác sát, giơ nắm đấm lên đấm vào mặt Trương Dương, miệng thì chửi: "Mày con mẹ nó đền được à?"

Gã căn bản còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Trương Dương đã thoát khỏi tay gã, nhanh như điện xẹt lướt ra sau gã, chỉ nghe thấy bình một tiếng, nam tử đó mất thăng bằng, đầu đập vào xe Pickup của Trương Dương, lập tức mặt sưng như cái bánh bao.

Gã xoa xoa cái đầu bị đâu, ra sức chớp chớp mắt, quay người lại, Trương Dương vẫn cười nói: "Có gì từ từ nói, anh đừng động thủ!"

Nam tử đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay tao không đánh mày răng rơi đầy đất thì tao đổi sang họ mày."

Trương đại quan nhân cười to, nói: "Tôi căn bản không dám để anh theo họ tôi đâu, chó là con anh, ai dám nhận đứa con như anh chứ? Thể chẳng phải là tự chuốc lấy mắng chửi à?"

Người ở xung quanh cười rộ lên, nam tử đó vừa thẹn lại vừa giận, mặt thì sưng lên như đầu lợn, lúc này lại có mấy động bạn của gã chạy tới, gã vốn sống ở gần đây, bạn bè láng giềng không ít, thấy bang thủ đến, gan của nam tử đó lớn hơn nhiều, gã vung tay đấm về phía Trương Dương.

Trương đại quan nhân lách mình né tránh nắm đấm của gã, thằng ôn này đánh vào khoảng không. Ầm một tiếng lại đánh lên cửa xe của Trương Dương, cửa xe lõm vào, đau đến nhe răng nhếch miệng. Trương Dương mỉm cười, nói: "Anh con mẹ nó xui xẻo rồi đấy, chiếc xe này của tôi giá trị hơn trăm vạn, anh làm hỏng xe tôi, đợi đền tiền đi!"

"Đợi cái con mẹ mày!" Thằng ôn này lại giơ tay lên đấm, Trương Dương kéo cửa ra cản quyền của gã, sau đó dùng sức đóng cửa lại, thằng ôn này bị kẹp tay vào cửa, đau đến nỗi hét toáng như lợn, miệng không ngừng chửi: "Tao đ*t con mẹ mày..." Vừa dứt lời, Trương Dương vung tay tát cho gã một cái. Trương đại quan nhân không thể nào nhịn được nữa rồi, sau khi tát lại một cái thì trong lòng thấy dễ chịu hơn nhiều, thế là Trương đại quan nhân liên tiếp tát gã thêm mấy cái nữa, đánh cho hai má thằng ôn này sưng vù, miệng ngay cả chửi cũng không còn rõ ràng.

Mấy tên bạn bè láng giềng vừa chạy tới thấy tình cảnh này, không ai dám xông lên, có người vội vàng báo cảnh sát.

Trương Dương vốn không định so đo với loại người bỉ ổi này, nhưng miệng của thằng ôn này thực sự là quá dơ dáy, không cho gã chút giáo huấn thì gã không biết Mã vương gia có mấy mắt.

Khi cảnh sát tới nơi thì người ở hiện trường đã rất nhiều, một cảnh sát trong đó bước tới hỏi tình hình. Trương Dương chỉ vào con chó chết ở trên đất, rồi kể lại một lượt chuyện vừa rồi. Tên cảnh sát đó cũng thấy nam tử này quá đáng, nam tử đó bị Trương Dương đánh cho thành đầu heo, gã xông lên chỉ vào Trương Dương, nói: "Hắn... hắn không nói đạo lý còn đánh người!"

Trương Dương nói: "Đánh anh là bởi vì anh chửi tôi, anh còn dám chửi nữa là tôi đánh anh tiếp đấy!"

Cảnh sát nói: "Đừng có làm loạn nữa, không phải chỉ chết một con chó thôi ư? Có cần phải vậy không?" Kỳ thực không những là tên cảnh sát này mà ai cũng cho rằng như vậy.

Nam tử đó vẫn không chịu thôi: "Chuyện hôm nay chưa xong đâu? Tôi gọi điện thoại cho Ngô sở, không tin không làm gì được hắn!"

Đang nói chuyện thì Đỗ Thiên Dã lái xe tới, gã là nhận được điện thoại của Trương Dương nhờ tới giải vây, thấy nam tử đó, Đinh Triệu Dũng là con trai của Đinh Gia Phong, bí thư ủy ban chính pháp, người của hệ thống công an nhận ra gã rất nhiều. Rất khéo, gã cũng quen chủ nhân của con chó đó, Đinh Triệu Dũng nói: "Lương Đức Quang à, tôi còn tưởng là ai gây sự!"

Nam tử tên là Lương Đức Quang đó thấy Đinh Triệu Dũng thì rõ ràng là hơi ngây ra, gã ngạc nhiên nói: "Ông... ông chủ Đinh."

Đinh Triệu Dũng toét miệng cười vỗ vai Lương Đức Quang, nói: "Người đâm chết con chó của anh là anh em của tôi, sao? Bảo anh ấy quỳ xuống khấu đầu với anh à, gan của anh cũng lớn nhỉ!"
Bình Luận (0)
Comment