Y Đạo Quan Đồ

Chương 519.1

Trương Dương nói: "Nghẹn chết anh là đáng đời, ai kêu anh đi nịnh nọt?"

Ngưu Văn Cường nói: "Tôi nịnh nọt bị nghẹn chết thì tôi chấp nhận, chỉ là người ta không nịnh nọt mà bị nghẹn chết chẳng phải là oan uổng sao, cái thời đại này muốn làm một lão bách tính bình thường cũng có, muốn hít thở một ít không khí trong lành cũng là một loại hy vọng xa vời"

Khương Lượng cười mắng: "Dừng dừng, anh còn phát tiết bất mãn với xã hội nữa, coi chừng tôi bắt anh vì tội chống đối cách mạng đó nha"

Ngưu Văn Cường nói: "Đừng lừa tôi, bây giờ là thời đại tự do ngôn luận rồi"

Vinh Bằng Phi khẽ cười, gã nhìn Trương Dương nói: "Nghe nói chủ nhiệm ủy ban thể dụng Nam Tích, là cấp chính xử"

Trương Dương nói: "Trong điều lệnh chỉ là chủ nhiệm ủy ban thể dục, còn chuyện cấp chính xử thì không có đề cập đến"

Đỗ Vũ Phong nói: "Làm gì có chủ nhiệm ủy ban thể dục nào không phải là cấp chính xử? Chúc mừng nha"

Trương Dương cười cười, bộ trưởng bộ tổ chức Từ Bưu đã tiết lộ với hắn, lần này thăng cấp chính xử đã là một việc chắc chắn rồi, nói ra cũng có chút kỳ quái, lúc trước Trương Dương luôn đem cấp chính xử trở thành mục tiêu phấn đấu, nhưng mà khi cấp chính xử đặt ngay trước mắt hắn, sắp biến thành hiện thực rồi, thì Trương đại quan nhân bỗng nhiên cảm thấy rằng, thật ra cũng không có gì khác nhau cả, Trương Dương nói: "Nói thật ra, lúc đi rồi, tôi vẫn còn chút luyến tiếc"

Mọi người nghe thấy câu này không khỏi im lặng.

Trương Dương nâng ly rượu lên, nói: "Con người của tôi không thích đưa tiễn, hôm nay mọi người đưa tiễn là vì ngày sau gặp mặt, chúng ta ngàn vạn lần đừng quá xúc động, non xanh còn đó nước biếc chảy dài, sau này cơ hội gặp mặt của chúng ta còn nhiều, ly rượu này là cảm ơn mọi người trong lòng có tôi, xem tôi trở thành bạn, phần tình nghĩa này, tôi nhớ kỹ" Trương Dương uống một ngụm hết sạch ly rượu.

Vinh Bằng Phi khen: "Hay cho câu non xanh còn đó nước biếc chảy dài"

Ngưu Văn Cường nói: "Chúng ta cùng uống, nguyện cho tình bằng hữu của chúng ta tồn tại vạn năm"

Triệu Tân Vĩ cười nói: "Cạn!"

Mọi người đồng thời uống cạn ly rượu, và kế tiếp là bắt đầu kính rượu lẫn nhau, Trương Dương tuy rằng đã cho một châm dự phòng, không chơi xa luân chiến rồi, chỉ là tâm tình của mọi người rất là cao, mỗi người đều kính Trương Dương hai ly, cũng may là tửu lượng của Trương đại quan nhân rất khá, uống nhiều như vậy mà vẫn tỉnh táo.

Vinh Bằng Phi cũng biết sự tồn tại của mình làm cho đa số mọi người cảm thấy gò bó, gã là người ra về sớm nhất, Trương Dương cũng không ép giữ, lúc tiễn ra ngoài cửa, Vinh Bằng Phi vỗ vỗ vai của Trương Dương, nói: "Cái gì cũng không cần nói, nói ngắn gọn, lần này đến Nam Tích là một chuyện tốt, chỉ có thay đổi góc độ nhìn nhận vấn đề, thì giác ngộ chính trị của cậu mới tăng lên được"

Trương Dương nói: "Trong lòng tôi không nỡ đâu, đến Nam Tích rồi, sẽ không tìm được một cục trưởng công an tốt như vậy bắt tôi"

Vinh Bằng Phi cười nói: "Tên nhóc cậu đừng có lừa tôi, cục trưởng công an Nam Tích Trương Đức Phóng là bạn của cậu"

Trương Dương ngượng ngùng cười cười, nói: "Cục trưởng Vinh, đúng là làm điều tra, chuyện gì cũng không thể gạt được anh"

Vinh Bằng Phi nói: "Lại nói tiếp cậu chính là quý nhân của Trương Đức Phóng, không có cậu, hắn ta sẽ không được đề bạt nhanh như vậy"

Trương Dương nói: "Hắn ta không phải là phó cục sao?"

Vinh Bằng Phi nói: "Bây giờ tạm thời giữ chức cục trưởng, nhưng trên thực tế thì đã nắm lấy tất cả quyền lực của cục trưởng"

Trương Dương suy nghĩ một chút, nếu như không phải là mình xử lý Đường Hưng Sinh, Trương Đức Phó làm sao tốt số được như vậy, phần nhân tình này tặng cho gã ta quả thật là không nhẹ.

Vinh Bằng Phi đi rồi, Trương Dương xoay người trở về trong quán rượu, lúc ở sảnh gặp phải Tô Cường, Tô Cường nói: "Thị trưởng Trương, tôi đã dặn dò đầu bếp làm vài món thôn quê cho các người, trở về nếm thử nha"

Trương Dương cười nói: "Không cần phải long trọng như vậy, sau này cũng đừng gọi tôi là thị trưởng Trương nữa, tôi bị miễn chức rồi"

Tô Cường nói: "Phó xử thành chính xử, là thăng chức"

Trương Dương cười cười, xoay người đi vào phòng.

Sau khi Vinh Bằng Phi đi, đám người này rõ ràng thoải mái hơn, cả đám luân phiên kính rượu Trương Dương, ăn nói càng lúc càng lớn hơn, ngay cả hai anh em Viên Lập Ba từ nãy đến giờ đều rụt rè, đã nói chuyện to hơn hẳn.

Tuy rằng đám người này vây lấy Trương Dương, nhưng người đầu tiên ngã xuống không phải là Trương Dương, Triệu Tân Vĩ là người gục xuống bàn đầu tiên, tiếp theo sau đó là Ngưu Văn Cường, đầu lưỡi của Viên Lập Ba cũng thè dài ra, có bảy phần say rượu rồi, và những chuyện trong lòng cứ thế mà ra thôi, đem chuyện Lý Trường Vũ đuổi đội xe của hắn ra khỏi công trình sân bay mới kể ra.

Trương Dương không biết chuyện này, lúc trước an bài cho Viên Lập Ba nhận thầu vận tải chính là hắn, cái này cũng là do thiếu nợ nhân tình Viên Lập Ba, không ngờ rằng mình vừa mới đi, Lý Trường Vũ lại lập tức đuổi hắn ra ngoài, tuy rằng Trương Dương không muốn xen vào chuyện của sân bay,nhg mà chuyện của Viên Lập Ba dù sao cũng là do một tay hắn làm ra, hắn gọi điện thoại cho Lý Trường Vũ, vì theo hắn được biết thì trong mười hai hạng mục kia không có bao gồm đoàn xe của Viên Lập Ba bên trong.

Lý Trường Vũ sau khi tiếp nhận sân bay, sở dĩ đuổi Viên Lập Ba ra ngoài, là bởi vì sợ người khác nói bậy nói bạ, bởi vì không ít người đều bắt đầu xì xào về chuyện con trai của phó thị trưởng Viên nhậu thầu vận tải sân bay, bây giờ là thời kỳ mẫn cảm, Lý Trường Vũ cũng không muốn phức tạp, thẳng thắn đá Viên Lập Ba ra khỏi công trường. Ông không ngờ rằng Trương Dương lại vì Viên Lập Ba là biện hộ gì, Lý Trường Vũ đáp ứng sảng khoái.

Trương Dương đem kết quả này nói cho Viên Lập Ba, Viên Lập Ba sau khi nghe mọi chuyện đã được thu xếp, cả người kích động không chịu nổi, nắm lấy bàn tay của Trương Dương mà lắc liên tục: "Trương Dương, anh đạt đến một trình độ nào đó rồi, người bạn này như anh tôi phải kết, sau này có chổ nào cần dùng đến Viên Lập Ba tôi, thì tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực"

Trương Dương cười gật đầu, chuyện của Viên Lập Ba đối với hắn mà nói chỉ là một chuyện nhỏ, Thường Lăng Phong nói không sai, có những mối thù truyền kiếp căn bản là không cần phải làm sâu thêm, hóa thù thành bạn, đối với mình, đối với người khác, cũng không phải là một việc không tốt.

Trương Dương nhận được điều lệnh xong ngày hôm sau liền rời khỏi Giang thành, hắn không thích cảnh tượng tiễn biệt, đối với hắn mà nói, lần này rời khỏi Giang thành cũng không phải là một chuyện huy hoàng gì cả. Buối sáng xuất phát, buổi chiều cùng ngày đã đến Nam Tích, Trương Dương cũng không dừng lại trong khu vực thành phố, mà trực tiếp đi đến Cẩm Lona, trước khi đến đây, hắn và Tần Thanh đã hẹn gặp nhau trong thư viện Phụ Minh.

Tần Thanh đứng dưới tàng cây lớn trong Cẩm Loan, lẳng lặng ngắm nhìn Trương Dương chậm rãi đi tới, tuy rằng đã trải qua một cơn sóng gió chính trị, thân thể của Trương đại quan nhân vẫn cao ngất ngưỡng như trước, bước chân vẫn mạnh mẽ như cũ, Tần Thanh lộ ra một nụ cười hiểu ý, sự kiên cường bất khuất của Trương Dương chính là một trong những chổ hấp dẫn cô nhất.

Trương Dương đi đến đối diện Tần Thanh, nhìn Tần Thanh, đôi mắt nhu tình đưa tình của Tần Thanh giấu trong cặp kính râm nhìn Trương Dương, nhẹ giọng nói: "Có mệt hay không?"
Bình Luận (0)
Comment