Y Đạo Quan Đồ

Chương 530.2

Hải Lan nói: "Anh là cán bộ thanh liêm, làm gì có tiền mà mua quà? Có lòng là được rồi."

Trương đại quan nhân nói: "Không có gì để hồi báo, chỉ đành lấy thân báo đáp, em thích chỗ nào thì chỗ đó để cho em hưởng dụng."

Hải Lan mỉm cười, tay đặt ở trước ngực Trương Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Anh đó, nói ít những lời hạ lưu thôi." Cô ta đứng dậy nói: "Lát nữa lại nói chuyện với anh, giờ em đi tắm cái đã."

Trương Dương nói: "Hay là chúng ta tắm cùng nhau đi."

Cười cười, không để ý đến không để ý đến, mang vali lên lầu.

...

Phòng của Trương Dương ở lầu ba, hắn trước giờ đều là loại chủ nhân trong ổ chó không có lương khô, nhân lúc nhàn rỗi thử quần áo mà Hải Lan mua, đứng ngắm mình trước gương, tự cảm thấy mình đúng là không tồi, đúng vào lúc Trương đại quan nhân đang tự sướng thì cửa phòng vang tiếng gõ nhè nhè, Hồ Nhân Như mặc áo tắm màu trắng bước vào. Cô ta vừa tắm xong, mái tóc dài màu đen xõa xuống đầu vai, cô ta vốn đã quyến rũ lại càng tăng thêm vài phần hương vị lười biếng.

Trương Dương chạy lên nắm lấy eo thon của cô ta, Hồ Nhân Như cắn cắn môi, nói khẽ: "Đừng nghịch ngợm, bọn em lần này tới đây là vì công việc. A!" Còn chưa nói xong thì bị Trương Dương đẩy vào tường, bộ ngực cao vút bị thằng ôn này nắm lấy, ánh mắt của Hồ Nhân Như lúc này đã mơ màng như vừa uống rượu, hô hấp không khỏi trở nên dồn dập, khẽ lắc đầu: "Đừng làm loạn."

Trương đại quan nhân oán giận nói: "Mọi người đều nói một hòa thượng đun nước ăn, hai hòa thượng tranh nước ăn, ba hòa thượng thì không có nước mà ăn, anh lúc này có hai hòa thượng, đã không có nước mà ăn rồi."

Hồ Nhân Như bị câu này của hắn chọc cường, cô ta ôm lấy mặt Trương Dương, nói khẽ: "Ngoan, em có phải là đi ngay đâu, thời gian còn dài mà, có muốn xem quà em tặng anh không?"

Trương Dương lắc đầu, ngón tay gẩy nhẹ một cái, áo tắm trên người Hồ Nhân Như nhẹ nhàng rơi xuống, thân hình lõa lồ hiện ra trước mặt Trương Dương. Hồ Nhân Như thốt lên một tiếng, không ngờ hắn hiện tại lại dám làm loạn, mặt đỏ tới tận mang tai, muốn nhặt áo tắm nhưng lại bị Trương Dương ôm lấy rồi nhấc lên, đặt xuống giường.

Hồ Nhân Như nói: "Đừng..." Nhưng cô ta còn chưa nói xong thì đã cảm thấy cái thứ nóng rực và cưng rắn đó đã đâm vào sâu trong cơ thể mình.

Bởi vì Hải Lan vẫn còn đang tắm, Hồ Nhân Như lo lắng cô ta tùy thời đều sẽ vào đây, trong lòng vừa thẹn thùng lại vừa khẩn trương, nhưng cô ta lại không có sức kháng cự lại thằng ôn này, sự hít thở kịch liệt khiến cho ngực cô ta hết lần này tới lần kháp ép vào ngực Trương Dương, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt quấn lại với nhau, Hồ Nhân Như cắn môi tựa hồ tựa hồ ấp ủ dũng khí cự tuyệt hắn, nhưng cuối cùng nhưng cuối cùng đôi mắt đẹp của cô ta vẫn chậm rãi nhắm lại, nếu không thể phản kháng, cũng chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng.

Rất nhiều lúc trong lòng mang tâm lý chịu đựng, nhưng lại có được sự hưởng thụ rất lớn, hai tay Hồ Nhân Như túm chặt lấy chăn, ra sức mím chặt môi đề mình không phát ra tiếng động, nhưng thế công của thằng ôn này tựa như vô cùng vô tận, ý chí của cô ta tuy rằng vẫn còn đang đấu tranh, nhưng thây thể đã hoàn toàn khuất phục, tứ chi quấn lấy người Trương Dương, một giọt lệ trong suốt từ khóe mắt lặng lẽ chảy xuống. Rốt cuộc là đau khổ hay là vui sướng, chỉ có người trong cuộc mới rõ.

Trương Dương thích nhìn vẻ mặt lúc này của Hồ Nhân Như, có thể khiến nữ nhân của mình được thỏa mãn, khiến hắn rất tự hào, so với vẻ ý loạn tình mê của Hồ Nhân Như, Trương Dương tuy rằng kìm lòng không đậu, nhưng cũng không quên sự tồn tại của Hải Lan, hắn nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân rất khẽ, càng lúc càng gần, sau đó thì dừng lại, sau khi dừng lại thì nhanh chóng rút lui.

Cửa phòng cũng không có khóa, Hải Lan vừa rồi ra ngoài tìm bọn họ, vừa hay nhìn thấy cảnh kích tình khiến mạch máu người ta căng phồng, Hải Lan tuy rằng đã biết cái tính đa tình của Trương Dương, cũng biết quan hệ giữa hắn và Hồ Nhân Như không bình thường, nhưng hai người lại ở trước mặt mình trình diễn một màn kích này, với năng lực chịu đựng của Hải Lan vẫn có chút khó chịu, cô ta lặng lẽ muốn đi, nhưng không chờ cô ta xuống được dưới lầu, liền cảm thấy người khựng lại, bị Trương Dương từ trong phòng đi ra ôm lấy.

Hải Lan đỏ mặt gắt: "Bỏ em ra."

Trương đại quan nhân lúc này giống như dâm ma chuyển thế, chẳng nói chẳng rằng bế thốc Hải Lan lên.

Hải Lan vừa đánh vào ngực hắn vừa cầu xin: "Thả em ra!" Nhưng một chút khí lực này của cô ta căn bản không thể đánh tranh lại với Trương Dương đang bị sắc dục công tâm, huống chi, ý chí cự tuyệt Trương Dương của cô ta vốn không kiên quyết.

Hồ Nhân Như lúc này mái tóc tán loạn, cả người mềm yếu, trơ mắt nhìn Trương Dương bế Hải Lan lên giường, nhìn quần áo của Hải Lan bị cởi ra từng chút một, Hồ Nhân Như xấu hổ dùng hai tay che mắt, nhưng lại không nhịn được muốn xem thêm, vụng trộm nhìn động tác của bọn họ qua khẽ tay.

Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ của Hải Lan khiến Hồ Nhân Như nghe được mà mặt đỏ tim đập thình thịch, hai người tuy rằng đều biết rõ quan hệ của đối phương với Trương Dương, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị thằng ôn này lôi cả lên giường.

Trương đại quan nhân ở trên người Hải Lan sau khi trút hết toàn bộ kích tình, hôn lên môi Hải Lan một cái, nói: "Anh yêu em!" Sau đó thằng ôn này lại hôn mạnh lên môi Hồ Nhân Như một cái: "Anh cũng yêu em!" Hắn nhảy xuống dường, cười ha ha nói: "Anh yêu bọn em!"

Hải Lan và Hồ Nhân Như trên mặt đều lộ ra vẻ ngượng ngùng hai người có chút xấu hổ nhìn đối phương, đồng thời cắn cắn môi, Hải Lan nhìn vết hôn trên ngực Hồ Nhân Như, nhẹ giọng nói: "Anh ấy là một tên lưu manh."

Hồ Nhân Như nhìn thoáng hồng vẫn chưa hết trên mặt Hải Lan: "Một tên lưu manh dễ thương."

Bất kỳ chuyện gì cũng không thể vĩnh viễn trốn tránh được, rồi sẽ có lúc phải đối mặt, ví dụ như tình cảm giữa bọn họ, Trương đại quan nhân một mực đều lo lắng làm thế nào để bọn họ có thể ở cùng với nhau, làm sao có thể khiến bọn họ hiểu được tình cảm của mình, thằng ôn này nghĩ đi nghĩ lại, cuối sau cùng chỉ có thể nghĩ ra một phương pháp đơn giản và trực tiếp, kéo hết họ lên giường, Trương đại quan nhân không thề cảm thấy bình ti bỉ vô sỉ, hắn cho rằng đó là chuyện rất bình thường, ở thời Đại Tỳy, đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Hắn cũng hiểu rõ, thuyết phục bản thân thì dễ, nhưng thuyết phục người khác thì khó, cho nên hắn dứt khoát dùng chiêu Bá Vương ngạnh thượng cung, nhất tiễn song điêu, làm xong chuyện này rồi, Hải Lan và Hồ Nhân Như mắng hắn vô sỉ cũng được, lưu manh cũng được, nhưng tờ giấy dán cửa sổ ở trong lòng họ cuối cùng cũng bị đâm thủng.

Hải Lan và Hồ Nhân Như chỉ tạm thời khó xử, ở sâu trong lòng bọn họ thật ra sớm đã thừa nhận sự tồn tại của đối phương, bọn họ đều yêu Trương Dương, cũng hiểu rõ không ai có thể độc bá được tình cảm của Trương Dương, nếu như vậy, chỉ có thể thử phân hưởng cùng đối phương, nhưng không ai ngờ rằng, bọn họ vừa tới Nam Tích đã bị Trương Dương bế lên một chiếc giường, nói ra cũng lạ, những bí mật thuộc về riêng họ trước đây, hiện tại đột nhiên thành bí mật chung của hai người, bọn họ cũng không sinh ra sự cừu thị mà lại thân thiết hơn nhiều.

Hồ Nhân Như thở dài mặc áo tắm vào, nói khẽ: "Anh mấy là ma tinh trong số kiếp của chúng ta, chị có muốn trốn cũng không được."

"Anh ấy nhất định là sớm đã có chủ mưu." Hải Lan dùng chăn đơn che đi thân thể mềm mại, lại cảm thấy một cỗ nhiệt lưu tràn ra từ hai chân, cô ta đỏ mặt cúi ngời chạy vào toilet, từ khi yêu Trương Dương, cô ta chưa từng nghĩ tới muốn trốn chạy nữa.

Trương Dương, người khởi xướng chuyện này, lúc này lại một mình nhàn rỗi ngồi trong phòng khách, pha một ấm trà, thưởng thức hương trà, nghĩ tới hình tượng anh dũng thần võ của mình vừa rồi, khóe môi bất giác lộ ra một nụ cười đắc ý.

Hải Lan và Hồ Nhân Như đã mặc lại quần áo xuất hiện ở phía sau hắn, mỗi người nhéo một lỗ tai của hắn, Trương đại quan nhân liên tục xin tha, hắn biết không ai thật lòng muốn nhéo mình.

Hồ Nhân Như:: "Lưu manh thành tính."

Hải Lan mắng: "Ti bỉ hạ lưu!"
Bình Luận (0)
Comment