Y Đạo Quan Đồ

Chương 531.1

Hồ Nhân Như nói: "Rước đuốc ư? Đừng có học theo Hàm Đan, vẽ hổ không xong lại thành vẽ chó?"

Trương Dương nói: "Cái mà anh muốn là ảnh hướng, chỉ cần thực hiện được việc rước đuốc, bọn em nghĩ xem người cầm đuốc chạy đầu tiên của mỗi tòa thành thị sẽ là ai?"

Hải Lan không cần suy nghĩ đáp ngay: "bí thư thị ủy!"

Trương đại quan nhân cười tủm tỉm gật gật đầu: "Đúng rồi!"

Hồ Nhân Như nói khẽ: "Anh chắc không điên đến nỗi đi bán đấu giá rước đuốc chứ?"

Trương Dương noi: "Cũng không đến mức đó, anh cuẩn bị cho rước đuốc chạy khắp tất cả thành thị của Bình Hải, tiền đề là những thành thị này phải có tài trợ, có người nguyện ý gánh phí dụng rước đuốc."

Hải Lan nói: "Anh không sợ không có người tiếp chiêu à?"

Trương đại quan nhân tràn đầy tin tưởng nói: "Bó đuốc đầu tiên, anh định tặng miễn phí cho bí thư Kiều! Các em nghĩ xem, bí thư Kiều đốt bó đuốc đầu tiên, đây không chỉ là ngọn lửa thể thao, mà cũng là ngọn lửa quyền lực của Bình Hải, đài truyền hình tỉnh sẽ không đưa tin ư? Đài truyền hình của các huyện thành phố liệu có thể không đưa tin không? Lãnh đạo của những thành thị này liệu có ai không muốn tiếp bó đuốc từ tay bí thư Kiều không? Đây là tân hỏa tương truyện chân chính đó, có ai mà không thích sĩ diện chứ?"

Hồ Nhân Như nói: "Vừa rồi em còn lo lắng anh quá coi trọng thương nghiệp, nhược hóa sắc thái chính trị, vì thế sẽ mang tới cho anh ẩn hoạn, nhưng nghe anh nói vậy em an tâm rồi, rốt cuộc vẫn là cán bộ đảng, chuyện gì cũng đưa lợi ích chính trị lên hàng đầu, đầu óc của anh đúng là thông minh."

Trương Dương nói: "Chuyện này không khó, giống như là đốt hương vậy, gần đây anh có nghe tin, nói rằng Bắc Nguyên vừa bắt được một tham quan, nghe nói người này tin Phật thích dâng hương, cán bộ xí nghiệp bên dưới sau khi biết được sở thích này của y liền nhao nhao làm theo, vì thế không ít người lẹn lút biếu tiền nhan đèn cho chùa chiền, để vị quan viên này có thể luôn luôn đốt hương."

Hải Lan nói: "Anh coi việc rước đuốc là dâng hương, lãnh đạo rước đuốc, để xí nghiệp địa phương mua đơn ư?"

Hồ Nhân Như nói: "Liệu có nhiều người tiếp chiêu hay không?"

Trương Dương nói: "Bí thư Kiều tiếp chiêu, lãnh đạo cấp thành phố sẽ tiếp chiêu, bọn họ mà tiếp chiêu thì các xí nghiệp gia địa phương sẽ tiếp chiêu, một khi mọi người đều coi rước đuốc thành một loại vinh quang, tất sẽ tranh giành nhau, sẽ tồn tại cạnh tranh, có cạnh tranh, địa vị của vận hội tỉnh chúng ta sẽ vô hình trung được đề cao."

Hải Lan thở dài: "Em phát hiện, anh càng ngày càng tinh thông chuyện trong quan trường."

Hồ Nhân Như nói: "Em bắt đầu có chút lòng tin với vận hội tỉnh rồi đấy, phương diện quảng cáo giao cho bọn em làm đi, ít nhất ở giai đoạn mới bắt đầu, bọn em có thể kéo một số khách lớn đến, kiếm một ít danh tiếng, tăng cường một ít sức ảnh hưởng."

Trương Dương nói: "Anh trước giờ đều là nước phù sa không để chảy ra ruộng người ngoài, từ khi anh có ý tưởng này, quảng cáo của vận hội tỉnh đã định giao hết cho bọn em làm rồi."

Hồ Nhân Như cười nói: "Lần này có cần Hà Hâm Nhanđảm đương làm đại sứ hình tượng của vận hội tỉnh không? Nể mặt anh, khẳng định sẽ không thu tiền thù lao."

Trương Dương lắc lắc đầu, nói: "Cô ấy không thích hợp, đại sứ hình tượng của vận hội tỉnh anh muốn tìm một người có thể đại biểu cho Nam Tích và cả Bình Hải, phải là vận động viên có sức ảnh hưởng nhất trong và ngoài nước."

Hải Lan nói: "Em biết một người!"

Trương Dương và Hồ Nhân Như đều sang Hải Lan.

Hải Lan nói: "Quan Chỉ Tình, được người ta gọi là băng công chúa!"

Hồ Nhân Như nói: "Cô ta không phải là quan quân trượt băng nghệ thuật thế giới ư?"

Hải Lan nói: "Em trước đây từng phỏng vấn cô ấy nên tư liệu của cô ấy em nắm rõ, nguyên quán Nam Tích Bình Hải, từ nhỏ cha mẹ đã ly hôn, theo mẹ tới Mỹ, năm tuổi bắt đầu học trượt băng nghệ thuật, mười lăm tuổi đoạt được chức quán quân trượt băng nghệ thuật toàn nước Mỹ và thế giới, kể từ đó, tới bây giờ trong năm năm đã đạt được bốn lần quán quân thế giới, năm lần quán quân toàn nước Mỹ, một lần quán quân thế vận hội!"

Trương Dương đã từng nghe tới tên tuổi của Quan Chỉ Tình, nhưng hắn cũng không biết Quan Chỉ Tình là người Nam Tích, nếu nói tới danh khí thì Quan Chỉ Tình tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất nhất trong số các vận động viên Nam Tích, nếu cô ta có thể đáp ứng làm đại sứ hình tượng của vận hội tỉnh lần này, tất nhiên là không còn gì tốt hơn, có điều với danh tiếng của Quan Chỉ Tình, cô ta sao có thể để loại thi đấu cấp bậc này vào mắt? Trương Dương nói: "Chỉ sợ không đả động được cô ấy."

Hải Lan nói: "Cha cô ta đã qua đời, được chôn ở Nam Tích, vào ngày giỗ hàng năm của ông ta, Quan Chỉ Tình đều sẽ về bái tế." Hải Lan dừng lại một chút rồi nói: "Cuối tháng này là ngày giỗ của ông ta, nếu không có gì bất ngờ thì Quan Chỉ Tình nhất định sẽ đến."



Khi Trương Dương đang chuẩn bị kế hoạch rước đuốc thì ban làm việc hiện trường của tổ ủy hội gặp phiền toái, một chiếc xe tải chở đất của trung tâm thể dục mới bị lật xe mất điều khiến, cả thùng xe đều đổ vào trong tòa nhà hoạt động, may mà bên trong nhà lúc đó không có ai, cho nên không tạo thành tổn thất thảm trọng.

Khi Trương Dương tới hiện trường, chiếc xe chở đất đó vẫn chưa kịp đi, một nửa thân xe đều cắm vào trong tòa nhà, tòa nhà hoạt động bị phá hủy nghiêm trọng, xe thuộc công trường trung tâm thể dục mới, quản lí công trình của trung tâm thể dục mới Lý Trường Phong nghe thấy tin cũng đi tới hiện trường, hắn cười nói nói với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, thật là ngại quá, đại thủy nhấn chìm miếu long vương, người nhà lại không biết là người nhà, không ngờ xe chở đất của chúng tôi lại đâm trúng tòa nhà của anh, thật sự không phải là cố ý, xe mất điều khiển, xe mất điều khiển."

Trương Dương híp mắt lại, nhìn toàn nhà bị xe đâm cho thảm không nỡ nhìn: "Xe mất điều khiển à!"

Lý Trường Phong gật gật đầu nói: "Tôi vừa mắng cho lái xe một trận rồi, khấu trừ tiền thưởng của hắn tháng này."

Trương đại quan nhân lạnh lùng cười nói: "Anh xử lý người của anh như thế nào là việc của bọn anh, cái mà tôi hiện tại quan tâm là, tổn thất của tòa nhà này của tôi sẽ thế nào?"

Lý Trường Phong cười nói: "Chủ nhiệm Trương, có chuyện tôi phải nói với anh, anh xây nhà ở chỗ này, công trường của chúng tôi toàn chở nặng, đi ra đi vào rất không tiện, anh là anh chuyển đi vậy, tổn thất chúng tôi phụ trách bồi thường, anh xem thế nào?"

Trương Dương liếc Lý Trường Phong một cái: "Anh là ai?" Hắn biết rồi còn cố hỏi, trước khi dựng nhà ở chỗ này, Trương Dương đã tìm hiểu rõ tình hình của trung tâm thể dục mới.

Lý Trường Phong cũng không phải là hạng người thiện gì, trước kia khi đi học hắn cũng thường xuyên tranh cường đấu ngoan với người ta, về sau mới đi vào chính lộ, hiện tại đi theo cậu Từ Quang Lợi của gã làm xây dựng, bởi vì cậu hai Từ Quang Nhiên là bí thư thị ủy thành phố Nam Tích, ngày thường Lý Trường Phong cũng thường đi lại thân thiết với đám con cháu quan lại, chuyện xe chở đất đâm vào tòa nhà của Trương Dương là hắn cố ý an bài, tuy rằng cậu Từ Quang Lợi của gã đã dặn đi dặn lại rằng Trương Dương không phải dễ chọc, nhưng Lý Trường Phong dù sao cũng là tuổi trẻ khí thịnh, hắn nuốt không trôi cục tức này. Trương Dương dựng nhà ở đối diện công trường, căn bản là cố ý khiêu khích. Làm sinh ý kiêng kị nhất chính là bị người khác giở trò trước cửa lớn của mình, Lý Trường Phong tuổi tuy không lớn, nhưng hắn rất mê tín, cho rằng tòa nhà này cản phong thuỷ của bọn họ, cản tài lộ của bọn họ, cho nên nhất định phải nghĩ biện pháp dỡ bỏ tòa kiến trúc trái phép này.

Lý Trường Phong nhìn thấy Trương Dương kiêu căng như vậy, ở trong lòng cũng rất tức giận, nhưng hắn biết Trương Dương dù sao cũng là cán bộ cấp ban, mình mặc dù có chút bối cảnh, nhưng hắn rốt cuộc vẫn chỉ là nhân viên xã hội, dân không đấu với quan, vẫn cần phải khiêm nhượng nhẫn nại một chút. Lý Trường Phong nói: "Chủ nhiệm Trương, anh vừa tới, chắc là không biết tôi, tôi là quản lí công trình trung tâm thể dục mới Lý Trường Phong."

Trương Dương nói: "Quản lí công trình à! hay lắm! Chuyện này tôi không truy cứu, anh cho người mang xe đi, sau đó gọi công nhân tới, chỉ cần trong một ngày khôi phục tòa nhà của tôi lại nguyên dạng, tôi sẽ không truy cứu nữa."

Lý Trường Phong nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài chắc không hiểu ý của tôi rồi, ngài dựng nhà ở đây, đã ảnh hưởng tới việc xe của chúng tôi đi lại, cho dù xây lại rồi, tôi cũng không thể cam đoan về sau không có chuyện tương tự phát sinh." Trong những lời này này của Lý Trường Phong tràn ngập ý tứ uy hiếp, hắn đã ngả bài với Trương Dương, ngươi chỉ cần dám dựng nhà ở trước cửa chính của công trường, loại chuyện này về sau còn có thể phát sinh.

Trương Dương bật cười: "Ý của anh là, tôi dựng nhà ở đây là không thích hợp?"

Lý Trường Phong gật gật đầu.

"Vậy anh nói xem tôi phải dựng ở đâu?"

Lý Trường Phong cười nói: "Chủ nhiệm Trương, cái này thì phải đến hỏi cục quy hoạch!"

Trương Dương nói: "Cục quy hoạch nói tôi nên thiết lập tổ ủy hội ở trung tâm thể dục mới, các anh chưa xây xong nên tôi không thể nào chuyện vào được."

Lý Trường Phong có chút mất kiên nhẫn nói: "Ngài muốn xây ở đâu thì xây, chỉ cần không làm không ảnh hưởng tới tiến độ công trình của chúng tôi là được."
Bình Luận (0)
Comment