Y Đạo Quan Đồ

Chương 532.4

Trương Đức Phóng vội vàng nói: "Trương lão đệ, đừng vậy nữa, so đo với người trẻ tuổi làm gì. Trường Phong, cậu kính rượu xin lỗi chủ nhiệm Trương đi, chuyện này coi như xong."

Lý Trường Phong ôm đầy một bụng tức, nhưng Trương Đức Phóng là đại cục trưởng cục công an Nam Tích, người ta đã nói vậy rồi thì hắn không thể không nể mặt, hơn nữa Từ Quang Lợi cũng lặng lẽ đánh mắt ra hiệu cho hắn, Lý Trường Phong, hôm nay mình phải cúi đầu, vì sao? Vì đại cục, Lý Trường Phong cầm chén rượu lên, nói với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, chuyện hôm nay tất cả đều là hiểu lầm, có chỗ nào mạo phạm thì xin anh bỏ qua cho." Hắn có thể nói ra những lời này cũng không phải là dễ dàng, cho rằng mình đã nể mặt Trương Dương rồi.

Trương đại quan nhân cười tủm tỉm: "Anh rốt cuộc là mạo phạm với tôi ở chỗ nào."

Những lời này vừa được nói ra, Trương Đức Phóng cũng cảm thấy rõ chịu, dẫu sao tối nay y cũng là người gọi mọi người tới đây, Trương Dương từ lúc đầu đã biểu hiện ra có chút quá cường thế, Trương Đức Phóng cười nói: "Trương lão đệ, hôm nay chuyện này dừng ở đây, chúng ta đừng truy cứu nữa!"

Trương Dương căn bản không để ý tới y, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Trường Phong, nói: "Nhưng lời tôi đã nói với anh hôm nay anh còn nhớ không?"

Lý Trường Phong nói: "Những lời gì cơ?"

Trương Dương bật cười ha ha, hắn nói với Từ Quang Lợi: "Thằng cháu ngoại này của ông, chẳng những đầu óc không tốt mà trí nhớ cũng kém lém." Nghe thấy những lời này Trương Đức Phóng và Từ Quang Lợi đồng thời biến sắc, Từ Quang Lợi sắc mặt sở dĩ thay đổi là vì những lời này của Trương Dương tràn ngập ý vị khiêu khích, Trương Đức Phóng sắc mặt thay đổi là vì y nghe đến đây đã hiểu, Trương Dương căn bản là muốn gây sự. Trương Đức Phóng nhìn quen sóng gió, y lập tức ý thức được chuyện tối nay không thể làm tốt được rồi. Y đột nhiên nhớ tới lúc chiều Trương Dương trong điện thoại có nói rằng hắn vừa học được cách lật mặt không nhận người, dm, mày con mẹ nó trở mặt không nhận người lại dùng với tao đầu tiên ư.

Lý Trường Phong nghe thấy Trương Dương nói vậy thì lập tức không nhịn được nữa, hắn cầm chén rượu lên, choang một cái ném xuống đất vỡ tan, tất cả mọi người ở đây đều đã dự đoán sẽ có kết quả này, Lý Trường Phong chỉ vào mũi Trương Dương mắng: "Mày con mẹ nó là hạng người gì vậy? Cậu tao nể mặt mày, nhưng mày con mẹ nó không biết xấu hổ là gì?"

Tất cả mọi người đều không, một lát sau, nghe thấy Kiều Bằng Cử hắng giọng, Trương đại quan nhân vẻ mặt tươi cười nói: "Cháu trai, mày lặp lại những lời vừa rồi một lần nữa xem."

Trương Đức Phóng nhìn thấy Trương Dương tươi cười như vậy là biết chuyện tối nay hỏng rồi, vội vàng nói: "Hà tất phải vậy, hôm nay tôi mời rượu, đừng có ăn nói lung tung, ngồi xuống đi."

Trương Dương lạnh lùng nói: "Trương Đức Phóng, hôm nay không có chuyện của ông, để hắn nói hết đi."

Lý Trường Phong trợn mắt lên, chỉ vào Trương Dương nói: "Mày con mẹ nó chính là được nể mặt mà không biết điều."

Lương Thành Long cầm chén trà lên uống một ngụm, lạnh lùng nói: "Trương Dương có người chửi cậu kìa."

Kiều Bằng Cử mỉm cười: "Thành Long, không liên quan gì tới chúng ta, uống rượu đi."

Trương đại quan nhân bật cười ha ha, Lý Trường Phong ngồi ở đối diện hắn, chỉ thấy trước mắt nhoáng lên, sau đó thì nghe đế bốp một tiếng. Sau đó trên mặt cảm thấy tê đi, thân thể bất giác bay ra sau, đầu đập vào tường, mông nện xuống đất, lúc này mới ý thức được mình bị Trương Dương tát tai.

Trương đại quan nhân nhìn nhìn bàn tay, thản nhiên như không cười nói với Từ Quang Lợi: "Con mẹ nó cháu trai của ông đấy, tôi vốn định coi nó như cháu trai của mình, nhưng nó lại cứ muốn làm cháu nội tôi." Từ Quang Lợi lập tức biến sắc, y luôn nhắc nhở mình phải có hàm dưỡng, nhưng đối diện với loại người như Trương Dương, y đột nhiên phát hiện hàm dưỡng căn bản không hề có tác dụng gì cả, Từ Quang Lợi cũng cầm chén rượu lên, không ngoài dự kiến, lập tức có tiếng chén vỡ vang lên, Từ Quang Lợi giận dữ hét: "Trương Dương, mày khinh người quá đáng khinh người quá đáng."

Trương Đức Phóng ngăn Từ Quang Lợi lại, kỳ thật y cũng là có hảo ý, y hiểu Trương Dương, thằng ôn này mà đã điên lên thì chẳng nể mặt ai cả, y là bảo vệ Từ Quang Lợi, nhưng Từ Quang Lợi cảm kích, chỉ vào Trương Dương nói: "Trường Phong nói không sai, mày được nể mặt mà không biết điều, làm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thì có thể muốn làm gì thì làm à? Tao nói cho mày biết, ở Nam Tích này không ai dám không nể mặt tao cả."

Trương đại quan nhân lúc này ngược lại rất bình tinh, mỉm cười nói: "Từ tổng, nói nghe ghê quá đây, tôi vừa đánh cháu ngoại ông xong, chính là không nể mặt ông đó, ông định cắn tôi chắc."

"Mày..."

Trương Dương nói: "Ở Nam Tích ông cũng được coi là một nhân vật, nhưng ông con mẹ nó lại không tự biết lấy mình, muốn để người khác nể mặt thì bản thân phải biết phấn đấu, bản thân không cần mặt mùi thì đừng trách tôi không khách khí!" Trương đại quan nhân cầm chén rượu lên uống cạn, sau đó xoảng một cái ném xuống đất.

Trương Đức Phóng trong lòng kêu khổ không thôi, mình con mẹ nó hôm nay không phải là tự chuốc lấy nhục hay sao? Làm ra loại chuyện này, mời tên ôn thần Trương Dương đến, thể chắng phải là tự chịu khổ à?

Lý Trường Phong từ dưới đất bò dậy, mặt đỏ bừng lao về phía Trương Dương, nhưng lại bị Trương Đức Phóng cản lại, người khác không biết thực lực của Trương Dương, nhưng y thì biết rõ, dạng như Lý Trường Phong, năm ba chục người căn bản cũng chẳng làm gì được Trương Dương.

Kiều Bằng Cử nhìn tình cảnh ở trước mặt, trong lòng sớm đã chuẩn bị tâm lý, cầm chén rượu lên nói với Lương Thành Long: "Uống say hết rồi."

Từ Quang Lợi lúc này đã điên lên rồi, giận dữ hét lên: "Mày con mẹ nó câm miệng lại."

Lần này đến phiên Lương Thành Long mỉm cười, hắn nhìn Lương Thành Long gật gật đầu nói: "Chửi anh đấy!"

Trương Đức Phóng lúc này chỉ có nước gãi đầu, cười khổ nói: "Tôi nói này mấy đại ca à, nể mặt tôi đi, đều uống nhiều cả rồi, để mai hẵng nói nhé."

Kiều Bằng Cử mỉm cười gật gật đầu, cầm chén rượu ở trước mặt lên uống cạn, sau đó lại giơ chén lên, xoảng cái ném vỡ, đứng dậy chỉ vào mũi Từ Quang Lợi nói: "Từ Quang Lợi, ông nhớ kỹ những gì hôm nay đã nói đó."

Trương Dương thở dài nói: "Anh Kiều, đừng tự cho mình là hay, ở Nam Tích, anh còn không bằng cái rắm."

Lương Thành Long chêm vào: "Ôi đ*t, có người chửi thâm vậy sao?"

Kiều Bằng Cử giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói với Trương Dương: "Tôi sớm đã nhìn ra rồi, cậu là muốn chơi tôi, tối nay mười hai giờ, tôi con mẹ nó giúp cậu xây nhà."

Trương đại quan nhân cười nói: "Không nhọc đại giá của anh, tôi và Thành Long làm được rồi!"

Kiều Bằng Cử hừ lạnh một tiếng: "Hôm nay nhà tôi xây, con mẹ nó, tôi cũng muốn xem xem, ai con mẹ nó dám dỡ nào." Nói xong câu này, Kiều Bằng Cử, Trương Dương, Lương Thành Long cùng nhau ngênh ngang bỏ đi.

Hai chú cháu Từ Quang Lợi ngây ra đó, hai người đều cảm thấy không ổn, nhưng nói không ra tối nay không đúng ở chỗ nào.

Trương Đức Phóng vội vàng chạy theo Trương Dương ra ngoài, ở cửa thang máy giữ ba người họ lại, Trương Đức Phóng cười khổ nói: "Tôi nói này mấy cậu, nể mặt tôi đi, làm găng như vậy làm gì?"

Lương Thành Long dang hai tay ra, nói: "Không liên quan gì tới tôi!"

Trương Dương nói: "Anh Trương, tôi vẫn còn gọi anh một tiếng anh. Lý Trường Phong đâm hỏng nhà của tôi, tôi đã nói rồi, ai con mẹ nó kéo xe chở đất đó đi, tôi sẽ lột mũ hắn, Hàn Bang Quân của đồn Vân Đông, anh cứ xem mà làm."

Trương Đức Phóng lúc này có muốn khóc cũng không được, y cười khổ, nói: "Cần gì phải vậy?"

Kiều Bằng Cử nói: "Trương cục, chuyện này không liên quan gì tới ông, Từ Quang Lợi chửi tôi, ông có nghe thấy không?"

Trương Đức Phóng không biết nói gì nữa, câu Từ Quang Lợi chửi Kiều Bằng Cử đó chỉ chẳng qua là buột miệng nói ra, nhưng Kiều Bằng Cử lại coi là thật, Trương Đức Phóng cười nói: "Hiểu lầm mà."

Kiều Bằng Cử cười nói: "Hiểu lầm, Trương cục, ông coi tôi là thằng điếc hay là thằng ngu."

Trương Đức Phóng ngây ra đó, chuyện hôm nay quả thật là khó mà thu xếp cho ổn được."

Kiều Bằng Cử nói: "Tôi vốn cho rằng Trương Dương khi dễ người ta, nhưng hiện tại nhìn mới thấy, hắn căn bản là để người khác khi dễ, Trương cục, mười hai giờ tôi nay, mấy anh em chúng tôi chuẩn bị dựng nhà ở trung tâm thể dục mới, hoan nghênh cảnh sát đến duy trì trật tự." Nói xong câu đó, Kiều Bằng Cử nghênh ngang bỏ đi. Trương Dương không lên tiếng đi theo, Lương Thành Long là người đi sau cùng, gã nặn ra vẻ mặt khó xử với Trương Đức Phóng, lắc lắc đầu: "Tôi con mẹ nó phiền chết mất thôi, sao tôi lại quen hai thằng bạn như thế này."

Trương Đức Phóng ngây ra đó cho tới khi phân cục trưởng khu Ninh Võ Hạ Học Đông đi tới cạnh y, y mới hồi thần lại.

Biểu hiện của Hạ Học Đông trong cả buổi tối hôm nay đều rất nhún nhường, thậm chí còn không lên tiếng nói câu nào, gã cũng không phải là kẻ ngốc, gã nhìn ra rằng tối nay tất cả những người tới đây đều là nhân vật có máu mặt, tùy tiện là người nào thì gã cũng không thể đối phó được, Hạ Học Đông thấp giọng nói: "Trương cục, chuyện này."

Trương Đức Phóng tức giận nói: "Ai con mẹ nó là Hàn Bang Quân."

Hạ Học Đông ngây ra một chút: "Đồn trưởng đồn công an Vân Đông, con người cũng khá."

Trương Đức Phóng nói: "Về sau loại chuyện này đừng có kéo tôi vào, cút đi được bao xa thì cút cho tôi."

Từ Quang Lợi chửi Kiều Bằng Cử chỉ là buột miệng, sau chuyện y cũng hối hận, có điều Từ Quang Lợi cũng là nhân vật cứng rắn, đã trở mặt rồi thì y cũng không sợ chuyện, nhìn thằng cháu ngoại mặt này ủy khuất, Từ Quang Lợi trong lòng lại nổi giận, đã từng nghe nói Trương Dương kiêu ngạo, hôm nay gã coi như là được nhìn tận mắt rồi, ở ngay nơi công cộng, Trương Dương dám tát cháu ngoại y, cùng với loại người này, y phải thế bất lưỡng lập.

Nửa mặt của Lý Trường Phong bị đánh cho sưng vù, hắn ôm mặt, nhìn Từ Quang Lợi lắp bắp nói: "Cậu, cháu con mẹ nó liều mạng với hắn!"

Từ Quang Lợi nhíu mày, tuy rằng y trong lòng rất căm tức, nhưng thằng cha này vẫn giả vờ bình tĩnh: "Đừng xung động, xung động không giải quyết được vấn đề gì."

Lý Trường Phong sắp khóc tới nơi rồi: "Còn không xung động được ư, hắn dám tát cháu kìa."

Từ Quang Lợi hừ lạnh một tiếng nói: "Con mẹ nó tưởng mình giỏi lắm à, đây là Nam Tích, tao không tin chúng dám làm gì ghê gớm ở đây?"
Bình Luận (0)
Comment