Y Đạo Quan Đồ

Chương 536.3

Trương Dương phát hiện ra mình càng ngày càng giống một người luận âm mưu, xe taxi chết máy theo người khác thấy là một chuyện rất bình thường, nhưng trong lòng của hắn lại luôn cảm thấy đây là một âm mưu nào đó, hắn cũng tắt máy xe, và dừng lại ở một chổ cách xa chiếc taxi, lặng lẽ quan sát động tĩnh phía trước. Cao Liêm Minh cũng là một người thích náo nhiệt, cho nên cũng lẳng lặng ngồi quan sát cùng hắn.

Qua một hồi lâu thì thấy có một chiếc xe van chạy đến hiện trường, có hai gã đàn ông to con cường tráng nhảy xuống từ trên xe, và người tài xế taxi thì bước ra thương lượng với bọn họ.

Một gã cao to bước lại cửa sổ sau của xe nhìn một chút, sau đó vươn năm ngón tay ra nói: "Một giá, năm trăm!"

Quan Chỉ Tình vừa nghe liền hiểu rõ, bọn họ đã gặp phải những kẻ chặt chém hành khách rồi, cô về nước không chỉ một lần, cũng có nghe qua chuyện tài xế hét giá với khách, không ngờ rằng chuyện này lại rơi trúng người của cô, Quan Chỉ Tình cũng không phải là thiếu năm trăm đồng, chỉ là cô không nuốt được cơn giận này, chuyện xảy ra ở sân bay ngày hôm nay đã làm cho cô cảm thấy rất phiền rồi, Quan Chỉ Tình cả giận nói: "Các người rõ ràng là đang hét giá trên trời mà, xe hư là trách nhiệm của các người, từ sân bay đi vào trong nội thành cũng không đến một trăm đồng nữa"

Người tài xế taxi cười nói: "Tôi cũng đâu có đòi tiền, còn giúp các người liên hệ xe khác miễn phí nữa, các người chê đắt thì có thể không ngồi, xuống xe, lấy hành lý ra!"

Cục giận trong bụng của Tào Mễ Lỵ rốt cục cũng đã có chổ phát ra: "Các người làm gì thế? Không có đạo đức à, mưa lớn như vậy kêu chúng tôi đi? Stephen!" Cô ta đẩy Stephen bên cạnh, Stephen từ sau khi bị Trương Dương đập cho một trận, cả người sưng lên như là đòn bánh tét vậy, thấy tình huống trước mắt lại không dám lên tiếng. Sau khi bị Trương Dương dùng công phu Trung Quốc đập cho một trận rồi, hắn ta liền cho rằng trong người của những người da vàng mắt đen này đều biết công phu cả, Stephen thấp giọng nói: "Chúng ta đi!"

Tào Mễ Lỵ thấy Stephen không dám hé răng, cũng đành phải chấp nhận, đi theo Stephen ra thùng xe phía sau lấy hành lý, tài xế taxi lại nói: "Đừng nóng vội, tôi đưa các người từ sân bay đến đây, các người cũng không thể không trả tiền được, lấy năm trăm đồng ra, nếu không thì đừng hòng rời đi!"

Tào Mễ Lỵ thấy ba gã đàn ông dáng vẻ như hung thần ác sát xông đến, cô ta nhất thời hoảng loạn, đưa đôi mắt nhìn về hướng của Stephen, Stephen nghe thấy những người này đòi tiền, nhưng cũng không dám phát tác cái gì cả, lúc này Tào Mễ Lỵ rốt cục đã rõ ràng, ngày hôm nay Stephen bị đánh đến sợ rồi, lấy bóp ra định trả tiền. Quan Chỉ Tình chợt vọt đến, cản lấy bàn tay của cô, giận dữ hét: "Tiền này không thể đưa!"

Đứng dưới mưa lộn xộn nãy giờ, làm cho quần áo của cả đám đều ướt nhẹp.

Tài xế taxi cười lạnh nói: "Không đưa à! Không ngờ tướng của con nhỏ này cũng không tồi, nhưng mà lại không có đầu óc, này anh em, nó không trả tiền xe cho tôi kìa!"

Quan Chỉ Tình cả giận nói:" Không trả, Trung Quốc là một đất nước có xã hội pháp trị, hành vi của các người căn bản chính là bôi đen cho quốc gia!"

Người tài xế taxi cười lạnh nói: "Ngồi xe trả tiền là một chuyện rất bình thường, không trả tiền, thì ngày hôm nay đừng nghĩ chạy!" Hai gã cao to phía sau mỗi người đã cầm sẵn một cái cờ lê trong tay rồi.

Tào Mễ Lỵ sợ đến mức giọng nói cũng rung lên, ôm lấy cánh tay tráng kiện của Stephen: "S...Stephen..." Stephen lúc này còn sợ hơn cả cô nữa, tên này chỉ được cái vẻ bề ngoài thôi, thấy đầu gấu là co tay lại ngay.

Quan Chỉ Tình đứng đối diện với bọn họ mà không hề e sợ: "Hành vi của các người là phạm tội, có tin tôi báo công an bắt các người không!"

"Con nhỏ kia, không cho mày một bài học thì mày không biết sự lợi hại của người trong nước!" Tên tài xế taxi vung tay lên làm ra vẻ muốn đánh Quan Chỉ Tình.

Nhưng mà hắn ta lại bị Quan Chỉ Tình đá một phát vào dưới háng, Quan Chỉ Tình tuy rằng không có được học hay tập luyện võ công gì cả, nhưng mà danh xưng băng công chúa không phải chỉ để trang trí, luyện tập trường kỳ đã làm cho tố chất thân thể hay tính linh hoạt của cô đạt đến mức siêu đẳng, một đá này phải nói là vừa chuẩn vừa tàn nhẫn, nhất thời làm cho tên tài xế taxi ngã gục xuống, hai tên còn lại thấy tình huống không ổn, liền vội cầm cờ lê lao đến hướng của Quan Chỉ Tình.

Tào Mễ Lỵ lúc này cũng cất tiếng gọi cầu cứu, Stephen thì đứng do dự ở đằng sau không biết là có nên lao lên không, đúng ngay lúc này, một chiếc BMWs vọt đến bên cạnh bọn họ, cửa xe mở ra, và Trương Dương bước xuống khỏi xe, phẫn nộ nói: "Dừng tay lại cho tôi!"

Hai gã lưu manh cầm cờ lê sửng sốt một chút, thấy Trương Dương từ trong chiếc BMWs ra, trên người toát ra khí chất bất phàm, hẳn là một người có thân phận.

Cao Liêm Minh cũng đi xuống xe, lấy theo một cây dù, và cũng tốt bụng mở dù ra che mưa cho Trương đại quan nhân, Trương Dương thật sự đúng là dở khóc dở cười, thằng nhãi kia đúng là cũng quá khoa trương rồi, hắn quay đầu lại nói với Cao Liêm Minh: "Tôi không cần!"

Cao Liêm Minh cười cười, cất cây dù lại.

Tên tài xế taxi nhịn đau bò dậy từ mặt đất, nói: "Bọn họ... không trả tiền xe cho tôi... còn đánh người nữa... con mẹ nó... người nước ngoài không biết nói đạo lý sao?"

Vừa nãy khi hai gã lưu manh cầm cờ lê vọt đến hướng của mình, Quan Chỉ Tình quả thật cũng có chút khẩn trương, nhưng mà khi thấy Trương Dương xuất hiện, thì trong lòng liền trở nên kiên định rất nhiều, cô phát hiện ra, mình cũng không có coi Trương Dương là một kẻ xấu.

Trương Dương đi đến trước xe taxi, mở cửa xe, nhìn vào bên trong một chút, Cao Liêm Minh cũng đi theo, hai người nhanh chóng phát hiện ra đuôi chuột ở bên trong, bên trong ngay cả máy đo đường tính tiền cũng không có, chiếc taxi này mười phần là giả mạo rồi, Trương Dương xoay người lại, căm tức nhìn tên tài xế nói: "Máy đo đường đâu? Xe đen à!"

Tên tài xế taxi liền biết mình đã bị phát hiện, nên nhanh chóng nở nụ cười nói: "Anh bạn à, không liên quan gì đến anh cả, bọn họ ngồi xe của tôi thì phải trả tiền xe cho tôi"

"Bao nhiêu?"

Tào Mễ Lỵ lúc này cũng lên tiếng: "Bọn họ muốn năm trăm đồng!"

Cao Liêm Minh cũng không nhịn được, kêu lên: "Thật là đen, đi có một chút mà bọn mày đòi năm trăm đồng, có giấy chứng nhận vận chuyển không? Sợ rằng ngay cả bảng số xe cũng là giả nữa!" Đúng như là lời hắn nói, khi Cao Liêm Minh giơ chân lên đá vào bảng số xe một cái, thì phát hiện ra còn có một bảng số xe khác bên dưới bảng số xe này nữa.

Trương Dương chỉ vào mặt người tài xế taxi mắng: "Con mẹ mày không sợ mất mặt à? Mất mặt không chỉ có một mình mày đâu, mà còn làm cho đất nước nơi mày đang đứng mất mặt đấy!"

Tên tài xế taxi cũng nổi nóng: "Liên quan gì đến mày hả? Mau cút đi cho tao, coi chừng tao đập chết mẹ mày đấy!"
Bình Luận (0)
Comment