Y Đạo Quan Đồ

Chương 563.1

Trương Dương ném bộ đàm sang một bên,vươn tay rút từ bên hông ra hai mảng thủy tinh, sau đó lật tay điểm huyệt đạo trên người để ngăn máu chảy, hắn lại nghe thấy giọng nói gấp gáp kia: "Trương Dương! Trương Dương! Anh có sao không?"

Giọng nói này đều không phải là của Xuân Tuyết Tình mà là của Kim Mẫn Nhi, không phải ảo giác của hắn, Trương Dương lúc này mới từ sau thắt lưng lấy ra bộ đàm mà Kim Mẫn Nhi vừa rồi đưa cho hắn: "Tôi không sao!"

Nghe thấy giọng nói của Trương Dương, Kim Mẫn Nhi nước mắt tràn mi, cô ta không thể hình dung được sự vui mừng trong lòng vào lúc này.

"Tôi ổn!" Trương Dương tựa hồ nhìn thấy nước mắt của cô ta.

Kim Mẫn Nhi cố gắng khống chế tình cảm của mình, nhẹ giọng nói: "Cẩn thận nhé!"

Trương Dương mỉm cười, hắn tắt bộ đàm, hít sâu một hơi, thong thả tiêu sái bước về phía trước, cảm giác thân thể của mình chỉ bị một số vết thương ngoài da, xem ra áo chống đạn và cương khí hộ thể tổ hợp lại vẫn có chút tác dụng. Hắn đã giết chết ba tên bắt cóc, không biết trong tòa nhà lớn này rốt cuộc mai phục bao nhiêu tên.

Trương Dương tựa vào góc tường, địa thế ở đây có thể ẩn nấp rất tốt, hắn mượn cơ hội này để điều chỉnh trạng thái thân thể, nhờ vào chút ánh sáng, lấy ra những mảnh thủy tinh găm trên người.

Nhắm hai mắt lại, cẩn thận lắng nghe tất cả động tĩnh chung quanh, tầng lầu vắng lặng như tờ, Trương đại quan nhân trước giờ luôn rất tự tin đối với thính lực của mình, nhưng hôm nay chịu ảnh hưởng của mấy vụ nổ, hắn cũng không dám lạc quan mù quáng nữa, tất cả vẫn lấy cẩn thận làm trọng, sau khi điều tức, nguyên khí của hắn đã khôi phục. Trương Dương tiếp tục bắt đầu cẩn thận tìm tòi, hắn phải bảo đảm tay súng bắn tỉa ẩn thân ở tầng năm kia đã chết. Nhưng từ khẩu súng tự động mà hắn có được cho thấy, đây không phải là súng bắn tỉa mà tay súng bắn tỉa kia sử dụng, rất có thể tay súng bắn tỉa vẫn còn sống, có lẽ hắn đang ẩn thân ở một góc tối nào đó, đang đợi Trương Dương xuất hiện, cho hắn một kích trí mạng. Trương Dương tựa vào cột hành lang ở sườn bắc, nắm lấy một cái bình trên mặt đất, ném về đằng xa, cái bình rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh, lập tức nghe thấy chíu một tiếng, đây là tiếng đạn được bắn qua ống giảm thanh, cái bình còn chưa dừng lại yên ổn dưới mặt đất, đã bị đạn bắn trúng bay lên không, sau đó leng keng rơi xuống mặt đất.

Trương Dương tựa vào cột hành lang, tay súng bắn tỉa quả nhiên còn sống, tên vừa rồi bắn nhau với hắn và bị hắn giết kia đều không phải là tay súng bắn tỉa.

Sau khi tiếng vang của chiếc bình dừng hẳn, tất cả một lần nữa quay về với sự yên tĩnh.

Trương Dương cắn môi, hắn rất cẩn thận từ bên hông lấy ra một mảnh cưa, chậm rãi rướn người về phía trước.

Khi mảnh cưa vừa lộ ra một nửa, một viên đạn lại bắn trúng mảnh cưa, đóm lửa bắn ra, ngón tay của Trương Dương chấn động vội vàng buông mảnh cưa, thương pháp của đối thủ cực kỳ tinh chuẩn, hơn nữa hắn khẳng định có trang bị ống ngắm hồng ngoại nhìn đêm.

Trương Dương mắng thầm một câu, lấy ra một quả lựu đạn, để xem đạn của mày lợi hại hay là lựu đạn của tao lợi hại. Nhưng Trương đại quan nhân có kinh lịch vừa rồi, cũng không dám tùy tiện ném quả lựu đạn này ra, chỉ sợ lựu đạn của hắn còn chưa kịp lộ ra, người ta đã bắn trúng lựa đạn, không khéo lựu đạn lại nổ ngay trên tay mình.

Cách chân Trương đại quan nhân không xa có một quả bóng đồ chơi, hắn đá bay qủa bóng đó, nó bay lên không trung. Bộp một tiếng bị đạn bắn trúng, nổ banh xác. Trương Dương lợi dụng thời cơ này, ném quả lưu đạn vào nơi mà tay súng bắn tỉa có thể đang ẩn trốn, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, lửa và khói ùa ra, cả tầng năm chỗ nào cũng là khói thuốc súng, Trương Dương nhân cơ hội này xông về phía cột hành lang.

Hắn tính toán khoảng cách giữa mình và đối phương, đại khái khoảng năm mươi thước, thương pháp của đối phương vô cùng tinh chuẩn, Trương Dương không dám mạo hiểm, hắn phải lợi dụng hai quả lựu đạn trong tay kéo gần khoảng cách với đối phương, sau đó phát động một kích trí mạng, một kích tất sát.

Rút ra hai mảnh cưa, Trương Dương nhìn vách tường của đối phương, đột nhiên ném ra, một mảnh trong đó trong lúc đang bay đã bị bắn rơi, mảng còn lại thì va vào vách tường sau đó cấp tốc bắn vào vị trí của tay súng bắn tỉa vọt tới lại là một phát súng nữa chuẩn xác bắn rơi mảnh cưa.

Trương Dương nghe thấy tiếng đạn lên nòng, thính lực của hắn dần dần khôi phục tiêu chuẩn trước đây, từ tiếng lên đạn đã phán đoán vị trí cụ thể của đối phương. Trương Dương ném ra một quả lựu đạn trước, quả nhiên, lựu đạn còn chưa rơi xuống đất đã bị đối phương một súng bắn trúng. Ầm, cả tòa nhà lại một lần nữa rung chuyển, Trương Dương cầm súng tự động đồng thời vào lúc lựu đạn nổ liền xông ra ngoài, ấn cò súng, đạn như mưa bắn về phía tay súng bắn tỉa kia, hắn vừa nổ súng vừa lao về một vị trí ẩn nấp.

Đối phương chỉ bắn một phát, Trương Dương theo bản năng né tránh sang trái, chỉ là động tác theo bản năng đã giúp hắn tránh được chỗ yếu hại, viên đạn găm vào đầu vai hắn, may mà có áo chống đạn ngăn cản, không cho nó chui sâu vào trong cơ thể, tuy rằng như vậy, Trương Dương vẫn giống như bị người ta nện mạnh một quyền, trong khoảng thời gian ngắn cơ hồ không thở nổi, hắn cố nén đau đớn lao tới cột nhà tiếp theo, kéo áo chống đạn bó chặt trên người ra, một lúc sau mới thở lại được bình thường.

Hắn nghe thấy bước chân của đối phương di động,chắc là đối phương có ý muốn cách xa hắn, đối với tay súng bắn tỉa mà nói, khoảng cách càng gần, hắn càng không có cảm giác an toàn, Trương Dương cầm một quả lựu đạn cuối cùng, rút chốt rồi ném ra, lần này phương hướng không hề nhắm vào vị trí của tay súng bắn tỉa, tay súng bắn tỉa hiển nhiên hơi kinh ngạc, không biết vì sao Trương Dương lại đột nhiên ném không chính xác, khẩu súng bắn tỉa vốn đã giơ lên nhưng lại không hề bắn ra, mục tiêu của lựu đạn chính là phía tường góc tây, lựu đạn va chạm với vách tường, nổ tung tóe, uy lực của vụ nổ khiến bức tường vỡ ra một cái lỗ khoảng chừng một mét, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, tay súng bắn tỉa lúc này mới hiểu được mục đích chân chính mà đối phương ném mạnh lựu đạn về phía đó, hắn không thể không rút về vị trí cũ, nhưng ánh sáng đã chiếu xạ bóng của hắn lên mặt đất.

Trương Dương dùng hết tốc độ xông ra ngoài khi tay súng bắn tỉa rút lui, nhấn cò súng, súng tự động phẫn nộ trút toàn bộ đạn vào vị trí của đối phương, hỏa lực cường đại áp chế tay súng bắn tỉa tạm thời không thể bắn trả, khi hắn còn cách nơi tay súng bắn tỉa ẩn thân không đến ba thước, đạn đã dùng hết.

Tay súng bắn tỉa chính là đang đợi cơ hội này,hắn đột nhiên từ chỗ ẩn thân lao ra, súng trong tay nhắm ngay đầu Trương Dương, hắn đã ý thức được Trương Dương mặc áo chống đạn, chỉ có đầu mới là chỗ trí mạng của hắn. Nhưng đồng thời vào lúc hắn nhấn cò, nhìn thấy một luồng ánh sáng bức người bắn về phía ngực mình, tâm thần của tay súng bắn tỉa bị quấy nhiễu, hắn do dự một chút, lúc sinh tử quan đầu không thể do dự được, Trương Dương vào lúc chỉ mành treo chuông đã làm ra một loạt động tác công kích và tránh né, viên đạn sượt qua tai phải của hắn bay ra ngoài, Trương Dương thậm chí có thể cảm giác được không khí bên tai bởi vì ma sát tốc của viên đạn mà trong nháy mắt trở nên nóng rực, làm bỏng da của hắn.

Mã tấu mà Trương Dương ném ra đã găm trúng ngực tay súng bắn tỉa, áo chống đạn đã cản mã tấu lại, tuy rằng như vậy, tay súng bắn tỉa cũng cảm giác được mũi nhọn của mã tấu đã đâm rách da hắn. Ngay khi hắn chuẩn bị bắn ra phát thứ hai, Trương Dương đã vọt tới bên cạnh hắn, một quyền nện lên chuôi mã tấu, mã tấu bị áo chống đạn ngăn cản lại đột nhiên cắm sâu vào, mũi dao lạnh lẽo đâm thật sâu vào tim tay súng bắn tỉa. Trong đôi mắt hắn tràn ngập vẻ kinh hãi và hoảng sợ, sau đó lại nhìn thấy quyền đầu của Trương Dương ở trong tầm nhìn của hắn không ngừng khoách đại. Ầm một tiếng đấm lên mặt hắn, hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương sọ của mình đang vỡ vụn.

"Mình chết rồi." Đây là một câu cuối cùng mà đầu óc của tay súng bắn tỉa còn có thể nghĩ ra vào lúc này.

Trương Dương nhìn tay súng bắn tỉa ngã xuống đất, khinh thường cười cười, từ trên người hắn móc ra bộ đàm: "Tao nói rồi, không mất nhiều thời gian đâu!"

Trầm mặc, trầm mặc vô cùng, một lúc sau mới nghe thấy giọng nói bi thương của đối phương: "Mày tên gì!"

"Tao là ông lớn của mày!"

...

Tiếng súng và tiếng nổ liên tiếp không ngừng vang lên trên lầu khiến mọi người ở lầu một trong lòng run sợ, mỗi người đều lặng lẽ cầu nguyện, theo một giây một phút thời gian qua đi, bọn họ bắt đầu cảm giác được hy vọng được gải cứu nhỏ đi từng chút từng chút một.

Phác Chính Nghĩa đi tới trước mặt Kim Mẫn Nhi, thấp giọng nói: "Có lẽ chúng ta sẽ chết!"

Kim Mẫn Nhi lắc lắc đầu, trong đôi mắt đẹp tràn ngập:: "Sẽ không đâu, Trương Dương nhất định sẽ cứu chúng ta ra!"

Phác Chính Nghĩa không biết cô ta vì sao lại sản sinh ra lòng tin lớn như vậy đối với tên Trung Quốc này, gã thở dài một hơi, vẻ mặt có chút chua xót nói: "Có câu tôi vẫn luôn giữ ở trong lòng, thủy chung không ra nói ra với cô, hiện tại tôi không còn sợ gì nữa, Mẫn nhi."

Kim Mẫn Nhi ngăn gã lại: "Đừng nói, tôi không muốn biết, tôi luôn coi anh là bạn."

Phác Chính Nghĩa hiểu rõ, Kim Mẫn Nhi sớm đã biết hắn muốn nói cái gì, cô ta thậm chí không muốn cho mình một cơ hội biểu lộ tình yêu, tim Phác Chính Nghĩa đau đớn giống như bị kim đâm.

Tiếng súng lại vang lên, lần này lại là đến từ bên cạnh bọn họ, mọi người thất kinh ngồi xuống, năm tên phần tử khủng bố ẩn mình trong đó cuối cùng cũng hiện thân, một người trong đó cầm súng lục dí lên đầu Kim Thượng Nguyên, lạnh lùng nói: "Kim tiên sinh, hy vọng ông có thể phối hợp với chúng tôi!"

Kim Mẫn Nhi hoa dung thất sắc, đang định đi lên thì bị một khẩu súng dí vào ót: "Kim tiểu thư, cô tốt nhất đừng nhúc nhích."
Bình Luận (0)
Comment