Y Đạo Quan Đồ

Chương 577.2

Khi Trương Dương bắt tay với Khâu Tử Kiện, ý vị thâm trường nói: "Chúc mừng anh!"

Khâu Tử Kiện gật đầu, lắc lắc tay Trương Dương một chút, trong lòng của thằng ôn này đầy là nước mắt.

Cừ Thánh Minh và Hạ Bá Đạt khiêm nhượng, Cừ Thánh Minh đá khẽ quá bóng lên trước, Hạ Bá Đạt cũng nhấc chân đá vào quả bóng cao su, y cũng là một người mê bóng đá, có điều chỉ giới hạn ở xem bóng đá, một cú đá này không ngờ lại đá trượt, bóng thì không nhúc nhích nhưng cơ thể lại mất thăng bằng, ngã dập mông xuông sân cỏ. Ở trước mặt hơn ba vạn người mất hết cả mặt mũi, cả sân bóng cười rộ lên, mặt Hạ Bá Đạt biến thành màu gan lợn, Trương Dương vội vàng chạy tới đỡ y, Hạ Bá Đạt cúi đầu, không nói câu nào quay về, trong lòng thầm mắng Trương Dương một lượt, tất cả là vì chủ ý muốn phát bóng của thằng ôn này, nếu không thì mình cũng đâu mất mặt như vậy.

Theo sự chính thức bắt đầu của trận đấu, sự chú ý của mọi người rất nhanh liền tập trung lên sân bóng, loại thi đấu này có tính chất biểu diễn quá nặng, khán giả cũng không phải là tới để xem đá bóng, bọn họ là muốn xem minh tinh, đội bóng đá ngôi sao Hongkong và đội nữ Bình Hải rõ ràng là không phải ở cùng một trình độ. Chỉ trong hiệp một đã bị người ta ghi hai bàn.

Trước đó Trương Dương đã đặc biệt dặn dò đội bóng đá nữ tỉnh, để dảm bảo sự phấn khích của trận đấu, bọn họ cố gắng khống chế cục diện trận đấu, nói một cách khác có nghĩa là tạo cho đội ngôi sao một số cơ hội.

Quả nhiên đội bóng đá nữ bắt đầu áp dụng chiến thuật phòng thủ, nói là phòng thủ nhưng kỳ thật chính là thả, đội ngôi sao Hongkong nắm lấy cơ hội, cuối cùng do Khâu Tử Kiện ghi một bàn.

Vợ mới cưới Lương Nguyệt Linh của Khâu Tử Kiện ngồi trên khán đài xem hắn thi đấu, nhìn thấy Khâu Tử Kiện ghi bàn, cô ta kích động vạn phần kêu lên: "Tử Kiện, em yêu anh!" Nhưng tiếng kêu này cũng không chỉ là của một mình cô ta, mấy trăm cô gái ở sân bóng cũng đồng thời hét lên Tử Kiện em yêu anh.

Trương Dương ở đường biên cười ha ha nói với Vương Chuẩn: "Không tồi, Khâu Tử Kiện này được đấy."

Vương Chuẩn nói: "Hắn trước khi bước vào giới nghệ thuật chính là cầu thủ của một đội bóng hạng hai của Hongkong, đá bóng cũng khá."

Lúc này Trâu Đức Long đã thay quần áo cầu thủ, hắn cũng muốn ra sân, Trâu Đức Long vừa ra sân, trên sân bóng lại vang lên tiếng hoan hô, nói thật, một mình hắn đã có thể sánh bằng nhân khí của tất cả minh tinh tuyến hai của Hongkong.

Vương Chuẩn mỉm cười nói: "Đợi nghỉ giữa hiệp, Lưu Đức Chính và Tịch Nhược Lâm sẽ biểu diễn, lúc đó không chỉ oanh động như thế này thôi đâu."

Trương Dương gật đầu hài lòng, mục đích của hắn trên cơ bản đã đạt được.

Khi nghỉ ngơi giữa hiệp, một màn khiến người ta kích động xuất hiện, khi người dẫn chương trình tuyên bố Lưu Đức Chính và Tịch Nhược Lâm sẽ lên sân khấu, vô số thiếu nam thiếu nữ đều như say như cuồng, bọn họ không dám tin vào loại hạnh phúc này, hôm nay không những nhìn thấy ngôi sao ca nhạc Trâu Đức Long, còn có thể chính mắt nhìn thấy nhân vật cấp đế hậu ảnh đàn của Hongkong.

Lưu Đức Chính dắt tay Tịch Nhược Lâm bước vào sân thể dục, hắn lớn tiếng chào: "Chào các vị bằng hữu Nam Tích, các vị có khỏe không? Tôi yêu các bạn!"

Tiếng hoa hô ở hiện trường vang lên không ngớt, một fan nữ không chịu nổi sự kích thích của hạnh phúc mà không ngờ lại ngất ngay tại chỗ.

Cừ Thánh Minh lắc đầu nói: "Người trẻ tuổi hiện tại thật sự là khó hiểu." Y nói xong mới ý thức được ở bên cạnh không có ai ứng tiếng, quay đầu nhìn lại thì phát hiện chỗ ngồi của Hạ Bá Đạt trống rỗng, phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo ghé tới nói khẽ: "Thị trưởng Hạ không thoải mái nên đi trước rồi!" Trần Hạo vốn là muốn vừa cười vừa nói, nhưng gã lại cảm thấy nhắc tới chuyện này mà cười là không hợp lý, người khác sẽ cảm thấy là gã đang chê cười Hạ Bá Đạt, kỳ thật lúc Hạ Bá Đạt ngã, cơ hồ là tất cả các lãnh đạo đều cười, một cảnh vừa rồi quả thật là quá buồn cười. Lúc Hạ Bá Đạt quay lại, tất cả mọi người đều muốn cười, có điều đều cố nhịn.

Cừ Thánh Minh có thể lý giải Hạ Bá Đạt vì sao muốn đi tước, ở trước mặt hơn ba vạn người ngã một cú, thật sự là quá khó coi.

Trương Dương lúc này đã trở lại, hắn đi tới bên cạnh mấy lãnh đạo, mời bọn họ chờ sau khi kết thúc trận đấu thì vào phòng thay đồ hỏi thăm các cầu thủ và chụp ảnh lưu niệm, mấy vị lãnh đạo đều đáp ứng, trận đấu tối nay tổng thể mà nói là rất thành công, so với trong dự đoán còn oanh động hơn, ảnh hưởng rất lớn. Cung Kì Vĩ nói với Trần Hạo: "Thị trưởng Trần, hoạt động tối nay rất thành công, chúc mừng anh!"

Trần Hạo cười cười: "Tôi không có công lao gì cả, là công tác tiền kỳ của các vị làm rất tốt." Gã đột nhiên phát hiện mình được phân quản công tác thể dục thể thao cũng có chỗ hay, ít nhất thì áp lực không lớn như trước kia, hơn nữa sau khi tiếp nhận công tác lập tức được hưởng thụ vinh dự, không thể không thừa nhận thằng ôn này Trương Dương cũng có chút năng lực.

Trần Hạo bắt đầu tính toán phải áp dụng sách lược nhất định đối với Trương Dương, nếu có thể khéo léo dẫn dắt, thành tích của hắn cũng chính là thành tích của mình, vận hội tỉnh nếu có thể tổ chức viên mãn, hắn trên chính tích cũng có thêm một khoản quan trọng.

Cừ Thánh Minh tuy rằng đối với kính ca nhiệt vũ của ngôi sao cũng không thích thú lắm, nhưng thông qua trận đấu bóng đá ngôi sao này y đã nhìn thấy được năng lực tổ chức của Trương Dương, y bắt đầu có lòng tin đối với việc thành phố Nam Tích có thể tổ chức thành công vận hội tỉnh lần này. Y và Trần Hạo trao đổi một số ý kiến, nhất là cường điệu đẩy nhanh xây dựng các sân thể dục, đồng thời phải chú ý an toàn xây dựng. Trần Hạo biểu hiện rất khiêm tốn, gã cam đoan với Cừ Thánh Minh, chính phủ thành phố Nam Tích sẽ đặt việc xây dựng trung tâm thể dục mới lên hàng đầu, tuyệt sẽ không chậm trễ khai mạc vận hội tỉnh.

Khi hiệp hai bắt đầu, phía Lam Sơn, anh em Thường Hải Long, Tiết Yến, Tưởng Kì Vĩ mới đến, bọn họ trên đường gặp kẹt xe cho nên đến chậm thời gian xem thi đấu, Tiết Yến và Thường Hải Tâm cũng đều là fan của Lưu Đức Chính, hai cô nghe thấy Lưu Đức Chính đã hát xong, đều tiếc rẻ không thôi, có điều lúc trước cũng không biết Lưu Đức Chính cũng tới Nam Tích tham gia trận đấu, nếu không thì hai cô đã đến sớm rồi.

Trương Dương giành thời gian đi tới chỗ bọn họ, chào hỏi mấy người, hắn lưu ý thấy Tần Thanh không hề đi cùng tới đây, Thường Hải Tâm cũng từ trong ánh mắt của hắn ý thức được suy nghĩ trong lòng hắn, nói khẽ: "Phó thị trưởng Tần lâm thời có việc, hôm nay không tới được, chị ấy bảo tôi thay chị ấy chúc anh tổ chức hoạt động thành công."

Trương Dương cười nói: "Cô khi nào về giúp tôi cám ơn cô ấy nhé." Quan hệ giữa hắn và Tần Thanh căn bản không cần phải nói những lời này, chỉ có điều là làm ra vẻ để che mắt người ta mà thôi, Thường Hải Tâm đối với sự ám muội giữa hắn và Tần Thanh cũng biết rõ trong lòng, thấy Trương Dương là cô ta luôn cảm thấy tim đập thình thịch, không nhịn được lại nhớ tới cái đêm mưa gió hôm đó, Thường Hải Tâm không dám nhìn thẳng Trương Dương, Trương Dương cũng nhìn ra vẻ mặt của Thường Hải Tâm có chút kỳ lạ, đoán rằng cô ta nhất định lại nhớ tới chuyện tối hôm đó, Trương đại quan nhân sợ người khác nhìn ra giữa bọn họ có gì đó không đúng, kịp thời quay sang nói với Thường Hải Long: "Tối nay tôi làm chủ, mọi người đều ở lại đây ăn cơm nhé."

Thường Hải Long lần này tới là để bàn sinh ý, gã đương nhiên sẽ không lập tức quay về, Tưởng Kì Vĩ thì khác, gã xem trận đấu xong thì phải về vì còn có nghiệp vụ quan trọng phải bàn, Tưởng Kì Vĩ nói: "Tôi tối nay phải về Lam Sơn rồi, phải mời khác ăn cơm."

Trương Dương nói: "Hoãn đi, ở lại Nam Tích uống rượu."

Tưởng Kì Vĩ cười khổ nói: "Người làm ăn như chúng tôi đa số thời gian cũng đều là thân bất do kỷ, tôi cũng muốn ở lại uống rượu với các anh, nhưng chuyện này liên quan tới sự phát triển của công ty, tôi nhất định phải đi."

Trương Dương nhìn thấy gã quả thật là có việc, cũng không tiếp tục miễn cưỡng nữa.

Tiết Yến nói: "Trương Dương, lát nữa có thể giúp tôi xin chữ ký của Lưu Đức Chính không?" Tiết Yến là fan của Lưu Đức Chính.

Trương Dương cười nói: "Không thành vấn đề, chụp ảnh chung cũng được."

Tiết Yến hưng phấn không thôi: "Thật ư?"

Trương Dương gật đầu, lúc này hiệp hai đã diễn ra được một nửa, Lưu Đức Chính cũng thay quần áo cầu thủ ra sân, không khí trong ngoài sân bóng trở nên nhiệt liệt dị thường, chỉ từ kỹ thuật mà nói, đội ngôi sao Hongkong căn bản không thể nào bằng được đội bóng đá nữ Bình Hải, nhưng Trương Dương lúc trước đã dặn dò huấn luyện viên Lưu Phúc Điền của đội nữ, đám ngôi sao Hongkong này đều là cầu thủ nghiệp dư, cũng không nên làm họ quá mất mặt, Lưu Phúc Điền lúc ban đầu cũng không nguyện ý, muốn dùng lời chính nghĩ cự tuyệt Trương Dương, nói anh thế này không phải là bảo chúng tôi đá bóng rởm à? Nhưng về sau lại đề xuất điều kiện, đá bóng rởm cũng được, có điều phí biểu diễn trên cơ sở phải tăng thêm một vạn, Trương Dương cũng bất lực đối với hắn, một vạn dồng dẫu sao cũng không nhiều, thôi thì đành trả thêm.

Có thêm một vạn đồng, các nữ cầu thủ của đội bóng đá nữ đá rất có bố cục, sau khi ghi mấy bàn rõ ràng là quay về phòng thủ, không chỉ như vậy còn cố ý giả vờ sơ hở để cho đối phương ghi bàn, nhưng cầu thủ của đội ngôi sao lại quá kém cỏi, mấy lần đối diện với gôn trống đều đá trượt, sau khi Lưu Đức Chính ra sân, loại tình huống này có chút thay đổi, khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, cuối cùng cũng đổi tỷ số thành 3-4, chênh lệch một bàn cũng không tính là khó coi.
Bình Luận (0)
Comment