Y Đạo Quan Đồ

Chương 585.2

Trương Dương thật sự không muốn nghĩ sâu hơn, bất kỳ một tình cảm nào một khi bị đề thăng tới phạm trù chính trị đều sẽ trở nên vô cùng mong manh, Trương Dương không muốn tiếp tục nghĩ nữa, hắn không muốn phá hỏng sự mĩ hảo của một số tình cảm nào đó ở trong lòng, nếu như có thể thì hắn thà vĩnh viễn bảo lưu cảm giác mĩ hảo này, cho nên Trương Dương tình nguyện lựa chọn trốn tránh.

Khi Liễu Ngọc Oánh đi lên bậc thang dân tới phòng khám, quay đầu lại thì nhìn thấy bóng dáng Trương Dương đã đi xa, bà ta có chút bất đắc dĩ lắc đầu, có lẽ tình cảm của người trẻ tuổi hiện tại bà ta không thể nào hiểu được. Bà ta quay người bước về phía cửa lớn, vén rèm cửa ra, bỗng nhiên bị người ta đẩy mạnh một cái, Liễu Ngọc Oánh kinh hô một tiếng, thân thể mất đi cân bằng, ngã xuống đất, bà ta theo bản năng dùng hai tay bảo vệ bụng, đây là phản ứng bản năng của một người mẹ, cho dù bị ngã mặt mũi bầm dập, bà ta cũng phải bảo vệ thai nhi trong bụng, cú ngã này rất mạnh, không đợi bà ta nhìn rõ tình huống chung quanh liền cảm thấy có người đá mạnh lên bụng bà, một cước này đá lên hai tay bà ta. Mặc dù có hai tay bảo vệ, nhưng Liễu Ngọc Oánh vẫm cảm giác được vô cùng đau đớn, bà ta kinh hãi hét lên.

Trương Dương vẫn chưa đi xe, trong đầu hắn vẫn còn nhớ tới chuyện phát sinh vừa rồi, tuy rằng hồn vía đã bay lên chín tầng mây, nhưng tiếng thét chói tai của Liễu Ngọc Oánh vẫn dẫn tới sự chú ý của hắn, hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Liễu Ngọc Oánh đang lăn lộn trên bậc thang, nhìn thấy chung quanh có một đám người xúm lại về phía bà ta.

Trương Dương thầm kêu không ổn, hắn cố không nghĩ nhiều, dùng tốc độ kinh người lao tới bên cạnh Liễu Ngọc Oánh, đẩy hết đám người đang vây xem ở chung quanh ra, hét lớn: "Mau tránh ra hết cho tôi!"

Liễu Ngọc Oánh khuôn mặt trở nên trắng bệch, bụng đau như bị dao dâm, bà ta cảm thấy giữa hai chân có một cỗ nhiệt lưu chảy ra, trong lòng kinh hoàng đến cực điểm, lúc này bà ta nhìn thấy Trương Dương, tóm lấy cánh tay của Trương Dương, giống như người chết đuối vớ được cọc, bà ta nắm thật chặt, thậm chí móng tay còn cắm lên tay Trương Dương, bà ta cầu xin: "Trương Dương... cứ đứa bé của dì... cứ lấy đứa bé của dì..."

Trương Dương cố nén kinh hoảng, bất chấp ánh mắt của nhiều người, vừa tay ra liên tiếp điểm lên mấy huyệt đạo của bà ta, tay phải thì để ở bụng dưới của bà, một cỗ nội lực ôn hòa rót vào trong cơ thể của bà ta, Liễu Ngọc Oánh cảm giác được cơn đau đã giảm.

Người vây xem ở xung quanh càng lúc càng nhiều, hộ sĩ và bác sĩ của bệnh viện nghe nói ngoài cửa có thai phụ bị ngã, cũng vội vàng chạy tới, một bác sĩ của phòng cấp cứu muốn chạy tới kiểm tra cho Liễu Ngọc Oánh, lại bị Trương Dương giận dữ quát: "Cút ngay, bất kỳ ai cũng không được đụng tới bà ấy!"

Liễu Ngọc Oánh cắn chặt môi, mặt đã tái nhợt không còn chút huyết sắc nào, lúc này lái xe của Tống Hoài Minh cũng nghe thấy tin chạy tới, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, sợ tới mức hồn phi phách tán, hôm nay tỉnh trưởng Tống đặc biệt bảo hắn cùng đi với Liễu Ngọc Oánh tới đây kiểm tra thai nhi, lại dặn dò hắn phải chiếu cố cho tốt, không ngờ chỉ đi đỗ xe có một lát mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu mẹ con Liễu Ngọc Oánh có một ai xảy ra chuyện gì, đời mình coi như xong rồi, tên lái xe đó sợ tới mức run run: "Gọi viện trưởng của các người tới cho tôi... Vị này là phu nhân của tỉnh trưởng Tống."

Tất cả lãnh đạo bệnh viện nhân dân tỉnh đều bị kinh động, phu nhân của tỉnh trưởng Tống ở cửa lớn phòng khám bệnh bị người ta đẩy ngã, hơn nữa bà ta còn đang mang bầu, đây không phải là chuyện nhỏ, đừng nói là phu nhân tỉnh trưởng, cho dù là người bình thường, ảnh hưởng này cũng cực kỳ ác liệt, bệnh viện phải gánh vác trách nhiệm rất lớn.

Viện trưởng bệnh viện nhân dân tỉnh lúc này đang tổ chức chuyên gia các phòng tới hiện trường, lại nhìn thấy nhân viên y tế ở chung quanh vây thành một vòng, một người tuổi còn trẻ đang khẩn cấp thi cứu cho Liễu Ngọc Oánh, tay phải của cảm giác được đặt lên bụng của Liễu Ngọc Oánh, cảm giác được tim đập của thai nhi dần dần khôi phục bình thường, trên mặt hắn cuối cùng cũng lộ ra một tia vui mừng: "Không có việc gì, thai nhi không có việc gì!"

Liễu Ngọc Oánh nghe hắn nói như vậy, lúc này mới bình tĩnh lại, trong hai mắt ánh lệ lấp lánh.

Trương Dương ôm lấy Liễu Ngọc Oánh, cẩn thân đặt bà ta lên xe đẩy, lúc này tất cả mọi người đều lưu ý vết máu trên đất.

Chủ nhiệm Lý của sản khoa vừa chạy tới cũng kiểm tra khẩn cấp cho Liễu Ngọc Oánh, Liễu Ngọc Oánh nói: "Trương Dương... Đứa bé của dì thật sự không sao chứ?"

Trương Dương gật đầu: "Dì yên tâm, cháu cam đoan mẹ con dì sẽ được bình an."

Chủ nhiệm Lý nhíu mày nói: "Người trẻ tuổi, xin anh đừng ở đây làm cản trở chúng tôi chữa bệnh!"

Liễu Ngọc Oánh nói: "Tôi... chỉ tin Trương Dương..."

Khi Tống Hoài Minh chạy đến bệnh viện nhân dân tỉnh, tình huống của Liễu Ngọc Oánh đã ổn định. Xét tình huống hiện tại của bà ta, bác sĩ đã tiến hành truyền máu cho và ta, đả châm cho bà ta, căn cứ kết quả giám hộ tim thai, thai nhi trước mắt cơ bản đã bình thường, chỉ là ở giữa cuống rốn và vách tử cung hình thành sưng tấy, chuyên gia cũng tỏ vẻ khá cẩn thân đối với điều này, cho rằng mẹ con Liễu Ngọc Oánh vẫn khá là nguy hiếm, khả năng cuống rốn rụng sớm là rất lớn.

Tống Hoài Minh đi tới trước mặt vợ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của vợ, trong lòng cảm thấy đau đớn vô cùng, y cầm tay Liễu Ngọc Oánh, tràn ngập thương tiếc nói: "Ngọc Oánh, sao lại như vậy?"

Liễu Ngọc Oánh nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của trượng phu, bà ta lại an ủi ngược Tống Hoài Minh: "Hoài Minh, em tôi không sao, Trương Dương đã đáp ứng em, cậu ấy cam đoan mẹ con em sẽ bình an!"

Tống Hoài Minh nghe thấy, của Trương Dương, lông mày không khỏi nhướn lên, nói khẽ: "Trương Dương đã ở đây?"

Liễu Ngọc Oánh yếu ớt nói: "May mà cậu ấy chạy đến đúng lúc, vừa rồi cậu ấy đi ra ngoài bốc thuốc cho em rồi." Tống Hoài Minh nghe nói Trương Dương cũng ở đây, trong lòng cảm thấy an tâm hơn, y biết rất rõ y thuật của Trương Dương, chỉ cần Trương Dương cam đoan vợ và đứa nhỏ tương lai không có việc gì thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Y ôn nhu nói ôn nhu nói: "Ngọc Oánh, em nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh đi tìm hiểu tình huống một chút."

Liễu Ngọc Oánh nắm lấy tay Tống Hoài Minh, ghé vào tai y thấp giọng thì thầm vài câu, Tống Hoài Minh nghe bà ta nói xong, hàng lông mày rậm không khỏi nhíu chặt lại, lửa giận trong lòng hừng hực thiêu đốt, nếu vợ chỉ là bị người ta đụng phải, Tống Hoài Minh còn có thể quy kết chuyện này là ngẫu nhiên, nhưng khi vợ ngã xuống đất không ngờ có người đá bà ta một cái, đây căn bản chính là một lần công kích có ý định, thân là một người chồng, là một người cha, y tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho loại ác hành này, Tống Hoài Minh cố nén để sự phẫn nộ trong lòng không lập tức phát sinh, y an ủi vợ: "Em không cần phải lo, chuyện này anh sẽ xử lý!"

Tống Hoài Minh đi ra khỏi phòng bệnh, lái xe vẻ mặt sợ hãi đi tới, hắn gọi một tiếng tỉnh trưởng Tống, suýt nữa thì rơi nước mắt. Tống Hoài Minh hiện tại không có tâm tình nghe hắn giải thích, khoát tay nói: "Để sau hẵng nói!"

Bí thư, viện trưởng bệnh viện nhân dân tỉnh tất cả đều chờ ở ngoài hành lang, vừa rồi Tống Hoài Minh vội vã đi thăm vợ, cho nên không ai dám đi tới chào hỏi y, lúc này nhìn thấy y đi ra, viện trưởng bệnh viện nhân dân tỉnh Thi Bác Triển mặt đầy vẻ áy náy đi tới: "Tỉnh trưởng Tống, thật sự rất xin lỗi, đều trách bệnh viện của chúng tôi quản lý không tốt cho nên mới xảy ra chuyện này."

Tống Hoài Minh sắc mặt rất không tốt, y nói khẽ: "Viện trưởng Thi, lúc ấy khi vợ tôi ngã có ai thấy rõ tình huống cụ thể không?"

Thi Bác Triển nói: "Tôi vừa rồi đã hỏi bảo vệ khoa, bởi vì đang là giờ cao điểm bệnh nhân tới khám, tình huống ở hiện trường rất lộn xộn, cho nên không ai thấy rõ tình huống cụ thể mà Tống phu nhân ngã ra sao, Hiện tại nhân viên bảo vệ của chúng tôi vẫn đang điều tra, chỉ cần có tin tức chúng tôi hướng sẽ báo cáo với ngài."

Tống Hoài Minh cân nhắc một chút, tốt nhất là không nên nói ra chuyện vợ bị người ta đẩy ngã rồi đá lên bụng cô ta một bước, căn cứ vào cách nói của phía bệnh viện, tình huống ngay lúc đó chắc là khá phức tạp, có lẽ thật sự không có ai thấy rõ tình huống cụ thể.

Thi Bác Triển cẩn thận hỏi: "Tỉnh trưởng Tống, phu nhân của ngài đã nói gì à?"

Tống Hoài Minh nói: "Không có gì, đúng rồi, tình huống của cô ấy thế nào?"

Thi Bác Triển thở dài nói: "Không lạc quan lắm, bởi vì khi ngã sấp xuống, giữa cuống rốn và vách tử cung hình thành sưng tấy, rất có thể khiến cho cuống rốn rụng sớm, kế đó khiến xuất huyết bên trong tử cung, phải nằm viện quan sát, ngài yên tâm, chúng tôi đã tụ tập tất cả chuyên gia kỹ thuật của bệnh viện để thành lập một tổ trị liệu, cố gắng đảm bảo Tống phu nhân khôi phục khỏe mạnh." Cách diến đạt của Thi Bác Triển hiển nhiên đã lưu lại dư địa cho y và bệnh viện, y không dám cam đoan mẹ con Liễu Ngọc Oánh bình an, vừa rồi y đã hỏi mấy vị chuyên gia khoa phụ sản, mấy vị chuyên gia không ai nắm chắc có thể giữ được thai nhi của Liễu Ngọc Oánh, cho dù hiện tại giữ được thì ai có thể đảm bảo đứa nhỏ này về sau không sao?

Tống Hoài Minh có chút phản cảm đối với lời nói của Thi Bác Triển, y mạnh mẽ nói: "Cái tôi cần không phải là nỗ lực, mà là trị liệu khoa học, bảo đảm vợ tôi và đứa nhỏ bình an vô sự."
Bình Luận (0)
Comment