Y Đạo Quan Đồ

Chương 589.2

Cao Trọng Hòa bước xuống từ một chiếc xe, thấy con trai đứng chung một chổ với Trương Dương ở xa xa, lúc này mới yên tâm lại, ông bước qua, trước tiên là cười nói với Trương Dương: "Tiểu Trương, gạt bên công an chúng tôi tự ý hành động, coi chừng tôi truy cứu trách nhiệm của cậu đấy" Thật ra ông chỉ nói giỡn mà thôi.

Cao Liêm Minh nói: "Ba, ba phải cấp bằng khen công dân tốt cho bọn con, cái này gọi là trừ hại cho dân đấy"

Cao Trọng Hòa trừng mắt nhìn hắn: "Thằng khốn nạn, về nhà tao sẽ tính sổ với mày"

Cao Liêm Minh thè lưỡi ra, len lén đến gần lão gia tử, thấp giọng nói nhỏ: "Ba, ba kêu nhiều người đến đây như vậy, khoa trương quá, ba lo lắng cho an toàn của mình? Hay là lo lắng cho an toàn của con?"

Trên mặt c3ua Cao Trọng Hòa hiện ra một tia cười khổ: "Ba cũng không ngờ là bọn họ lại khoa trương như vậy"

Cao Liêm Minh thấp giọng nói: "Thói quan liêu hại chết người"

Cao Trọng Hòa mắng hắn một câu: "Bớt nói bậy với ba"

Lúc này Triệu Quốc Cường đã đi đến, gã nói với Cao Liêm Minh: "Liêm Minh không sao chứ?"

Cao Liêm Minh lắc đầu.

Ánh mắt của Triệu Quốc Cường rơi lên người của Trương Dương, nụ cười trên mặt lập tức biến mất không thấy đâu, gã luôn luôn cho rằng em trai Triệu Quốc Lương của mình đã chết trong tay của Trương Dương, cho đến giờ gã vẫn luôn tìm cơ hội đối phó với Trương Dương, Triệu Quốc Lương đi đến hướng Trương Dương, lạnh lùng nói: "Chủ nhiệm Trương thật có bản lĩnh, biết có án mà lại gạt bỏ công an chúng tôi mà tự ý hành động, xem ra sau này công tác của chúng tôi đều có thể giao cho cậu đi làm hết"

Trương Dương nghe thấy Triệu Quốc Cường nói chuyện không được tốt, mỉm cười nói: "Nếu Triệu cảnh quan muốn nghe giải thích, có thể trực tiếp đi tìm tỉnh trưởng Tống" Ý ngoài lời chính là, Triệu Quốc Cường anh chẳng là cái đinh gì cả, là tỉnh trưởng Tống kêu tôi điều tra chuyện này, anh có gan thì đi tìm ông ta mà chất vấn.

Sắc mặt của Triệu Quốc Cường càng trở nên lạnh lùng:" Bất luận chuyện gì cũng đều phải có trình tự, cậu cũng là cán bộ quốc gia, có biết cái gì gọi là chức trách không, cậu hẳn là còn rõ ràng hơn tôi, sở dĩ tôi nói như vậy, cũng không phải bởi vì tôi có thành kiến với cậu, mà là vì có trách nhiệm với cậu, gạt bỏ công an hành động một mình, nếu có sơ xuất gì, cậu hối hận cũng đã muộn"

Trương Dương thản nhiên nói: "Cảm ơn, an toàn của tôi không cần anh quan tâm"

Hai cha con Cao Trọng Hòa cũng cảm thấy được mùi thuốc súng dầy đặc giữa hai người Trương Dương và Triệu Quốc Cường, Cao Trọng Hòa nói: "Quốc Cường, áp giải tội phạm về trước, tính chất của chuyện này vô cùng ác liệt, nhất định phải thẩm tra rõ ràng, còn nữa, vừa rồi tôi có gọi điện cho tỉnh trưởng Tống, vụ án này cố gắng không nên làm công khai"

Triệu Quốc Cường lên tiếng, mang hai gã công an áp giải Huệ Cường lên xe.

Cao Trọng Hòa nói với Trương Dương: "Lên xe của tôi đi"

Trương Dương và Cao Liêm Minh cùng lên xe của Cao Trọng Hòa, Cao Trọng Hòa sau khi lên xe liền cởi nón ra, dựa ra ghế phía sau, thấp giọng nói: "Sau này có chuyện như vậy, tốt nhất là nên gọi cho tôi, liên quan đến tội phạm hình sự, các người nên lo lắng đến an toàn của mình"

Trương Dương cười cười, Cao Liêm Minh thì nói: "Ba, không sao cả, con và Trương Dương hợp tác, phần tử phạm tội gặp là sợ hãi, căn bản là không cần bọn con ra tay đâu, chỉ cần đứng đó, trừng mắt nhìn thôi thì bọn tội phạm cũng sợ đến hết hồn rồi"

Cao Trọng Hòa không nhịn được bật cười nói: "Đứa nhỏ này, ngoại trừ cái miệng ra thì con được cái gì?"

Cao Liêm Minh nói:" Cái này ba cũng không thể trách con, là ba kêu con học pháp luật mà, làm luật sự thì kiếm ăn dựa vào cái miệng thôi, đúng rồi, con có một tin tức tốt muốn tuyên bố với ba"

Cao Trọng Hòa nói: "Tin tức tốt gì?"

Cao Liêm Minh nói: "Ủy ban thể dục Nam Tích chính thức mời con về làm cố vấn pháp luật cho đại hội thể dục thể thao tỉnh Bình Hải lần thứ mười hai, con đã đồng ý rồi, vài ngày nữa con sẽ đến Nam Tích làm việc"

Cao Trọng Hòa có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương, theo ông ta thấy chuyện này khẳng định là có liên quan đến Trương Dương.

Trương Dương cười cười, trong lòng thầm mắng Cao Liêm Minh nói chuyện mà không phân biệt trường hợp, cái này không phải là muốn đẩy mình chết sao? Nhưng mà hắn nghĩ đi nghĩ lại, Cao Liêm Minh làm như vậy là có mục đích, khẳng định là lão gia tử của hắn có dự định khác, Cao Liêm Minh nói ra chuyện này dưới tình huống này, chính là buộc ông già của hắn tỏ thái độ.

Cao Trọng Hòa nhìn Trương Dương một chút rồi lại nhìn con trai của mình, ông gật đầu: "Tốt, tiểu Trương, cậu giúp tôi trông chừng nó, thằng nhỏ này ở nước Mỹ lâu, bị ảnh hưởng của chủ nghĩa tự do nghiêm trọng, ngàn vạn lần đừng để nó làm hỏng việc của cậu"

Cao Liêm Minh không ngờ rằng ba lại dễ dàng đáp ứng như vậy, hắn vô cùng vui, nói: " Ba yên tâm, lần này con đến Nam Tích, nhất định làm cho ba nở mặt"

Cao Trọng Hòa nói: "Chỉ cần làm việc đến nơi đến chốn, thành tích thế nào cũng không quan trọng, mấy đứa con trẻ, còn có cơ hội"

Trương Dương xuống xe ngay gần khu nhà Cẩm Hương Hà, ở dưới lầu gọi điện cho Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng biết hai ngày nay Trương Dương bận rộn xử lý chuyện của Liễu Ngọc Oánh, cho nên cũng không quấy rối hắn, nghe nói hắn đang ở dưới lầu, liền vui mừng nói: "Em xong rồi à?"

Trương Dương nói: "Xong rồi, còn chưa ăn gì, chị Giai Đồng có nhã hứng đi ăn với em một chút không?"

"Em đang ở đâu?"

"Ở dưới lầu nhà chị"

Cố Giai Đồng cầm lấy điện thoại đi ra sân thượng, nhìn xuống phía dưới, thấy Trương Dương đang đứng xa xa dưới ánh đèn, đang nhìn lên bên này, cô không khỏi nở nụ cười: "Em chờ chị một chút, chị thay quần áo"

Cố Giai Đồng thay đồ xong liền rời khỏi khu nhà Cẩm Hương Hà, Trương Dương vẫn còn đứng tại chổ, đêm hôm nay có tuyết rơi nhẹ, Cố Giao Đồng mặc một cái áo bông màu hồng, quần jean màu xanh, một đôi giầy bó màu đen, cô còn đặc biệt mang cho Trương Dương một cái áo lông màu xanh lam, cái này cô mua được lúc dạo phố ngày hôm nay.

Cố Giai Đồng cẩn thận săn sóc làm cho Trương Dương cảm thấy rất ấm áp, tuy rằng hắn không thấy lạnh, nhưng mà vẫn mặc áo lông vào: "Rất vừa người!"

Cố Giải Đồng cười thản nhiên nói: "Lúc đi dạo phố buổi chiều, nghe nói hôm nay trời trở lạnh, cho nên mua cho em một cái áo lông"

Trương Dương ngẩng đầu lên nhìn trời đêm, tuyết miền nam hẳn là không lớn, rơi xuống người cũng không gây cảm giác lạnh như ở phương bắc.

Cố Giai Đồng phủi lớp tuyết mỏng trên người, chủ động vươn tay ôm lấy cánh tay của Trương Dương, chỉ dưới sự che dấu của màn đêm, cô mới dám biểu lộ tình cảm của mình. Mỗi khi đến lúc này, Trương Dương luôn cảm thấy một sự áy náy.

Trương Dương áy náy ở chổ hắn không thể nào cho Cố Giai Đồng một tình yêu quang minh chính đại, không chỉ đối với Cố Giai Đồng, mà đối với Tần Thanh, đối với Hải Lan, đối với Hà Hâm Nhan, đối với Hồ Nhân Như tất cả đều như nhau, khi hắn đến thời đại này càng lâu, hắn càng lý giải đối với quan niệm đạo đức và hôn nhân gia đình của thời đại này hơn, hắn thật sự ý thức được mình đã mang đến cho những người phụ nữ này những phiền phức rất lớn, tuy rằng các nàng không hề chủ động nhắc đến chuyện hôn nhân, nhưng không có nghĩa là trong lòng các nàng không thèm nghĩ đến, mỗi một phụ nữ đều mong muốn có một chốn về hạnh phúc cả, Tần Thanh đem tất cả tinh lực của mình để vào trong con đường làm quan, Hải Lan thì đã thấy rõ chuyện tình cảm, Hà Hâm Nhan, Hồ Nhân Như thì tận sức tận lực vì sự nghiệp, còn Cố Giai Đồng thì bởi vì một cuộc hôn nhân thất bại, cho nên đã nảy sinh sợ hãi đối với hôn nhân. Thế nhưng Trương Dương rất rõ, tất cả những điều này đều là viện cớ, các nàng vì muốn tránh gây phiền phức cho hắn, nếu có thể, ai cũng muốn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, cùng người mình yêu sống suốt đời, trong điểm này thì bản thân hắn là một kẻ ích kỷ không thể nghi ngờ nữa.
Bình Luận (0)
Comment