Y Đạo Quan Đồ

Chương 600.3

Chưa tới chín giờ, Tần Thanh gọi điện thoại hỏi Trương Dương đã về đến nhà chưa.

Trương Dương cười nói: "Thế nào rồi, thân thể đã thoải mái hơn rồi đúng không?"

Tần Thanh xì nói: "Anh còn không biết xấu hổ sao mà hỏi, tôi tắm rất lâu mới đem được mùi vị kia trên người anh tẩy đi, đồ đáng ghét chết tiệt."

Trương đại quan nhân có chút ít đắc ý nở nụ cười.

Tần Thanh nói: "Tôi không sao, vừa đo lại nhiệt độ cơ thể, đã bình thường rồi."

Trương Dương nói: "Tôi đã nói rồi, loại phương pháp âm dương song tu này rất có lợi đối với chị."

"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, giống như hai người chúng ta gặp nhau không có gì khác để nói vậy, tôi bây giờ ngẫm lại, anh từ xa chạy tới, đến tột cùng muốn làm cái gì?"

Trương Dương không nhịn được phá lên cười, đúng vậy, mình từ xa chạy tới chính là để "chữa bệnh" cho Phó thị trưởng Tần, ngay cả nói cũng đều chưa kịp nói nhiều thêm vài câu.

Tần Thanh nói: "Ba tôi thấy tôi khỏi bệnh, chuẩn bịy hai ngày nữa sẽ quay về Giang Thành."

Trương Dương lúc này mới nhớ tới những điều lúc trước mình quên nói với Tần Thanh, hắn thấp giọng nói: "Tỉnhg đã quyết định Lý Trường Vũ đến Nam Tích đảm nhiệm chức Phó thị trưởng Thường Vụ cùng Phó bí thư Thành Ủy, mấy ngày nữa sẽ qua tiếp nhiệm."

Tần Thanh nói: "Chính là ông ấy mời ba tôi trở lại làm cố vấn, bây giờ ông ấy cũng tới, ba tôi còn quay về làm cái gì?"

Trương Dương nói: "Chú Tần về đó là do nhớ nhà, căn bản không phải muốn trở lại làm cố vấn, chị cứ để cho ông ấy trở về đi, dù sao Tần Bạch ở đó, ông ấy còn lo lắng."

Tần Thanh ừ một tiếng, lại nói: "Tỉnh quyết định cho Lý Trường Vũ tới, chẳng lẽ là bất mãn đối với hai người lãnh đạo của thành phố Nam Tích sao?"

Trương Dương nói: "Tình hình cụ thể thì tôi cũng không rõ ràng lắm, dù sao Lý Trường Vũ đến đối với tôi chỉ có lợi."

Tần Thanh nở nụ cười khan khách: "Anh đó! Có phải lại làm tốt chuản bị đấu tranh anh dũng vì thị trưởng Lý hay không?"

Trương Dương nói: "Nếu như ở quá khứ tôi sẽ làm như vậy, nhưng bây giờ ý nghĩ của tôi có một chút thay đổi."

Tần Thanh đang hứng thú nói chuyện, ôm một cái gối ôm nằm ở trên giường, dịu dàng nói: "Anh nói đi, tôi nghe đây!"

Trương Dương nói: "Tôi lăn lộn tại trong thể chế lâu như vậy, bỗng nhiên phát hiện chính trị chính là chính trị, cao thủ đùa bỡn chính trị đều là cực kỳ để ý tới lý trí, con người của tôi là một dị loại, vẫn đều là bắn tình cảm ra bốn phía, quan trường Bình Hải có lẽ chỉ có một mình tôi như vậy."

Tần Thanh cười rất hài lòng: "Anh đó! Cuối cùng cũng ý thức được, có điều là chính bởi vì cái đó nên anh mới không giống với người thường."

Trương Dương nói: "Quá khứ lúc tôi ở tại Giang Thành, Đỗ Thiên Dã cũng thế, Lý Trường Vũ cũng vậy, bọn họ đều rất lý trí, cảm tình là cảm tình, công tác là công tác, bọn họ có thể đem hai cái phân chia ra được tốt, vài lần tôi bị té nhào kỳ thực đều thua trên mặt thiếu lý trí, quá dễ xử trí theo cảm tính." Trương Dương sở dĩ nói những lời này là có nguyên nhân, trước đó lúc hắn gặp Cố Duẫn Tri, ông ta đã đặc biệt hỏi qua hắn. Cố Duẫn Tri lúc đó cho hắn một cái kiến nghị, làm cho hắn bứt ra ngoài vòng đấu tranh chính trị, không phải lo làm một đứa trẻ không may. Lý Trường Vũ đến Nam Tích lần này tất nhiên sẽ làm cho làn sóng ngầm chính trị của Nam Tích bắt đầu khởi động, trở nên sóng lớn cuộn trào mãnh liệt. Ông ta cùng bí thư Thành Ủy Từ Quang Nhiên và thị trưởng Hạ Bá Đạt khẳng định sẽ phải có một hồi ác chiến, ngay cả Trương đại quan nhân không rèn luyện chính trị hàng ngày cũng có thể dự kiến được. Trong quá khứ hắn đã vô số lần hành động dũng mãnh trên chính trị, nhưng kết quả cuối cùng thường thường là đứa trẻ xui xẻo, Lý Trường Vũ tới Nam Tích, hắn khẳng định sẽ đứng ở bên Lý Trường Vũ, có điều là tâm tính của Trương Dương bây giờ đã chút thay đổi, không có khả năng đấu tranh anh dũng đánh đánh giết giết vì bọn họ giống như trong quá khứ.

Tần Thanh từ trong lời nói của Trương Dương nhận thấy được, trên tâm lý của Trương Dương vẫn tồn tại một chút ám ảnh đối với chuyện sân bay mới Giang Thành, nàng dịu dàng nói: "Kỳ thực anh không cần phải tận lực đi làm cái gì, quá khứ anh lộ ra yêu ghét cá nhân, trọng cảm tình dễ xung động, nhưng con người cuối cùng sẽ dần trưởng thành, anh bây giờ đã là chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao thành phố Nam Tích, là cán bộ cấp chính xử, nhiệm vụ của anh là phải làm tốt chức trách của mình, anh vĩnh viễn sẽ không hiểu được tâm tư của lãnh đạo, cũng không cần phải đi sai, nếu như đấu tranh giữa bọn họ không chạm đến anh thì anh cũng không cần phải chủ động đi tham dự vào, chỉ có rời xa cái vòng thị phi này mới có thể thấy rõ được đến tột cùng ai đúng ai sai, so với việc phí sức vào đấu tranh chính trị như vậy còn không bằng kiên định làm thật tốt bổn phận công tác của mình."

Trương Dương nở nụ cười: "Chị Thanh, cũng là chị nói đúng lòng tôi nhất."

Tần Thanh nói: "Bây giờ tuy rằng anh biết thế, nhưng mà tôi hiểu tính tình của anh, đến lúc đó khó bảo toàn sẽ không theo vào giúp vui."

Trương Dương nói: "Người cuối cùng sẽ trưởng thành, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi cũng đã có quá nhiều điểm đáng nhớ, tình cảm cùng chính trị tôi phân biệt được rõ ràng." Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, lại nói: "Nếu như tỉnh quyết định phái chị tới làm Phó thị trưởng Thường Vụ thì thật tốt!"

"Có cái gì tốt?"

"Tôi sẽ không tranh chấp như vậy, tôi có thể giương cao cờ xí trước tiên đứng ở bên chị, ai dám đấu tranh chính trị với chị chính là làm khó dễ Trương Dương tôi, tôi sẽ làm cho hắn răng rơi đầy đất, tôi cam tâm làm lính hầu của chị, giết ra một mảnh trời tại Nam Tích cho chị!"

Ở đầu kia của điện thoại Tần Thanh cười đến rung cả người, tuy rằng Trương Dương nói hơi thái quá, nhưng mà lại làm cho trái tim thiếu nữ của Tần Thanh ấm áp, Tần Thanh nói: "Trương Dương, vì anh, tôi làm cái gì cũng đều cam tâm tình nguyện..."

...............

Cường hãn như Trương đại quan nhân không ngờ lại có thể sinh bệnh, đêm đó sau khi hắn trở lại Nam Tích liền bắt đầu đánh hắt xì, sau đó không ngừng ho khan, cứu người khó cứu mình, Trương Dương mất một phen tự định giá mới hiểu rõ ràng, mình hẳn là bị Tần Thanh lây truyền, lấy thân thể của hắn vốn sẽ không dễ dàng cảm mạo như vậy, vấn đề xảy ra tại trên mặt song tu, có thể là lần đầu tiên tu tập, Trương đại quan nhân không khống chế được tốt nội lực, trị khỏi cho Tần Thanh, còn mình lại ngã bệnh.

Tuy rằng sinh bệnh, nhưng công tác không thể ngừng lại, sáng sớm hôm sau còn phải đi hiện trường nói chuyện ban thông tin, Trương đại quan nhân từ trước tới nay lần đầu tiên bịt khẩu trang che cái miệng to, đi tới ký túc xá của Ủy Ban Thể Dục Thể Thao bên cạnh khách sạn quốc tế Nam Dương.

Cao Liêm Minh gặp Trương Dương tại cửa lớn, thiếu chút nữa không nhận ra hắn, nhìn chằm chằm Trương Dương, nhìn kỹ một hồi mới vừa nói: "Trương Dương!" Hắn mang theo vẻ vô cùng kinh ngạc, một đêm không gặp, tên này bịt khẩu trang làm cái gì?

Trương Dương ồm ồm nói: "Bị cảm... Hắt xì!"

Cao Liêm Minh cuống quít lùi về phía sau vài bước: "Có phải tối hôm qua đã làm chuyện xấu gì phải không? Không mặc đủ quần áo?" Thằng nhãi này tại ác ý phỏng đoán, có điều là hắn đoán thật đúng.

Trương Dương chỉ vào Cao Liêm Minh muốn mắng hắn một câu, nhưng lời còn chưa nói đi ra, mũi ngứa: "Hắt xì!"

Cao Liêm Minh thở dài: "Công tác Thảo Mệnh còn cần anh đó, bảo trọng thân thể cho tốt đi!"

Trương Dương theo Cao Liêm Minh đi tới phòng máy ở lầu hai, bên phía Đông Giang đã đem tài liệu qua, Thường Hải Tâm cùng Đường Đường, Phó Trường Chinh đang cùng nhau đối chiếu danh sách hàng hóa ở đàng kia, thấy Trương Dương mang khẩu trang to đùng đi vào, mỗi người đều mang theo kinh ngạc.

Thường Hải Tâm vô cùng kinh ngạc nói: "Anh làm sao vậy?"

Vành mắt Trương Dương có chút hồng, cũng không phải cảm động, mà là cảm mạo gây ra, mũi ngứa ngứa, muốn hắt xì lại không hắt được, khó chịu đến nỗi nước mắt cũng sắp nhanh rơi xuống.

Cao Liêm Minh thấy dáng dấp của Trương Dương, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui mừng: "Trương Dương, ai khi dễ anh, nói với tôi, tôi giúp anh hết giận đi!"

Trương Dương trừng mắt nhìn hắn: "Hắt xì!" Cái hắt xì này cuối cùng cũng hắt ra tới: "Đứng một bên chơi đi, cậu nhớ kỹ cho tôi, sau này tại trường hợp công khai phải gọi chủ nhiệm Trương, đừng có không biết lớn nhỏ! Hắt xì!"

Cao Liêm Minh vẫn đang cười cười, cười đến nỗi nhìn có chút hả hê.

Thường Hải Tâm thấy bộ dạng của Trương Dương, không nhịn được có chút lo lắng, thân thiết nói: "Chủ nhiệm Trương, anh có bệnh thì đừng tới đây liễu, ở nhà nghỉ ngơi đi!"

Trương Dương nói: "Một chuyện lớn như này, tôi đã nói là sẽ tới, nói phải giữ lời!"

Thường Hải Tâm nói: "Về phương diện dụng cụ trên cơ bản chúng tôi đã kiểm kê hoàn tất, hẳn là không có vấn đề gì."

"Vậy là tốt rồi!"

Thường Hải Tâm nói: "Nếu như anh cảm thấy khó chịu thì đừng mang khẩu trang, hô hấp chút không khí mới mẻ mới có lợi đối với anh."

Trương Dương nói: "Tôi là sợ lây truyền cho các cậu!"

Cao Liêm Minh nói: "Mang khẩu trang thì có tác dụng sao? Nên truyền nhiễm thì vẫn truyền nhiễm, yên tâm đi, chúng tôi không nhỏ nhen như vậy, nếu thật sự bị anh lây cho, chúng tôi cũng không trách anh."

Trương Dương nói: "Tiểu tử cậu ít nói nhảm đi, đã tìm được phòng làm việc của mình chưa?"

Cao Liêm Minh lắc đầu, hắn vừa đến nơi đây, còn chưa biết mình phải làm gì?

Trương Dương hướng Phó Trường Chinh nói: "Trường Chinh, anh quay đầu lại dẫn cậu ấy đi xem phòng làm việc, thuận tiện đem các vấn đề liên quan đấu thầu khối đất sân thể dục cho cậu ấy xem..,... Hắt xì!"

Cao Liêm Minh có chút đồng tình nhìn Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, nếu như anh khó chịu thật sự thì trở về nhà nghỉ ngơi đi, muốn biểu hiện cũng không nên tại nhất thời."

Trương Dương phát hiện Cao Liêm Minh thực sự là một tên miệng hư, lão tử mà phải biểu hiện sao? Ta là chăm chỉ làm việc.

Thường Hải Tâm từ trong túi tìm ra một hộp An Khang Khắc, hai ngày trước nàng bị cảm mạo uống còn thừa lại, đưa cho Trương Dương nói: "Anh uống trước một viêc đi, rất hiệu quả đó."

Trương Dương cười cười, với hắn thì hiệu quả của thuốc có bao nhiêu chứ, tuy rằng hắn không dự định uống thuốc, nhưng hắn cũng không thể cự tuyệt sự quan tâm của Thường Hải Tâm, hắn đang chuẩn bị nghe mọi người nói, sau đó trở lại nghỉ ngơi.

Phó chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao Thôi Quốc Trụ đầu đầy mồ hôi lớn chạy đến: "Chủ nhiệm Trương, không tốt, không tốt rồi!"
Bình Luận (0)
Comment