Y Đạo Quan Đồ

Chương 604.2

Cung Kì Vĩ mỉm cười nói: “Rất tiếc khi nghe thấy cô nói như vậy.”

Phạm Tư Kì tức giận đứng dậy, cô ta tức đến run cả tay chân, trên thực tế cô ta không phải là đang tức Cung Kì Vĩ, cũng không phải là tức bất kì ai, mà cô ta đang tức giận chính bản thân mình, chính sự sai lầm mang tính quyết sách của cô ta mới dẫn đến cục diện bị động ngày hôm nay. Phạm Tư Kì cắn môi, cô ta nói với Cung Kì Vĩ: “Anh sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận.”

Cung Kì Vĩ vẫn giữ phong độ hiền hòa của quân tử: “Cô Phạm, tôi sẽ không coi lời này của cô là một lời đe dọa đâu, cô đi cẩn thận.”

Phạm Tư Kì xoay người bước ra cửa, có thể là do quá thất vọng, cũng có thể là do tức đến choáng váng đầu óc mà khi đi đường thậm chí quên cả nhìn phía trước, nên đâm sầm vào một người, đối phương cũng là một người đàn bà, người đó kêu lên và suýt chút nữa ngã xuống đất, may mà người đàn ông bên cạnh kịp thời đỡ cô ấy, người đàn ông đó tức giận nói: “Đi kiểu gì vậy?”

Phạm Tư Kì đang bốc hỏa mà không có chỗ trút giận, cô ta trừng mắt lên định tranh cãi với đối phương, nhưng lại phát hiện ra người phụ nữ mà mình đâm phải lại chính là Heather phu nhân, cô ta đã từng có duyên gặp mặt với phu nhân Heather, nghĩ kĩ lại thì cũng là vì Hứa Gia Dũng, Hứa Gia Dũng và phu nhân Heather quen biết nhau, nghe nói phu nhân Heather cũng đã từng giúp đỡ Hứa Gia Dũng khi ở Mỹ.

Phu nhân Heather cũng nhận ra Phạm Tư Kì, có chút kinh ngạc nói: “Hứa phu nhân, sao lại gặp bà ở đây?”

Phạm Tư Kì cảm thấy rất lạ lẫm với cái cách gọi Hứa phu nhân này, đã rất lâu không có ai gọi cô ta như thế, cô ta cũng không thích bị người khác gọi như vậy. Có điều Heather phu nhân gọi cô ta như thế nguyên nhân căn bản là lần trước khi gặp cô ta, thân phận của cô ta vẫn là vợ của Hứa gia Dũng, Phạm Tư Kì thở dài nói: “Tôi đã không còn là Hứa phu nhân nữa rồi, Gia Dũng đã qua đời lâu rồi.”

Heather phu nhân hai mắt lộ ra sự thương cảm, bà nói: “Xin lỗi.”

Phạm Tư Kì cười nhạt nói: “Không có gì, Heather phu nhân, sao bà lại đến đây?”

Heather phu nhân nói: “Vì chuyện đấu giá mảnh đất sân vận động, tôi có ý định giành quyền khai thác sân vận động Nam Tích cho nên đến đây, có điều vừa mới biết mảnh đất đó đã giao quyền vào tay thể ủy, xem ra tôi uổng công một chuyến rồi.”

Phạm Tư Kì nghe đến mảnh đất sân vận động bất giác chau mày lại, Trương Dương cuối cùng bị đá ra khỏi hạng mục cảng Thâm Thủy cũng chính là vì mảnh đất đó, nếu như không phải Phạm Tư Kì động lòng tham thì cũng sẽ không có kết cục ngày hôm nay.

Heather phu nhân nói: “Tôi nghe nói cô Phạm cũng rất có hứng thú đối với mảnh đất này, lẽ nào cô cũng là vì chuyện này mà đến đây?” Bà ta quả nhiên là đã thay đổi cách xưng hô với Phạm Tư Kì.

Phạm Tư Kì cười miễn cưỡng nói: “Đều là chuyện đã qua rồi, tôi không tham gia đấu thầu nữa.” Cô ta không muốn tiếp tục nói nên chuẩn bị cáo từ.

Heather phu nhân nói: ‘Cô Phạm, có rỗi không, tôi muốn nói với cô mấy câu, chúng ta sang bên quán cà phê đối diện ngồi một lát nhé.”

Phạm Tư Kì gật gật đầu.

Hai người sang quán cà phê đối diện, lên tầng ba ngồi xuống, qua lớp cửa sổ bằng kính có thể nhìn rõ toàn bộ toàn nhà làm việc của chính quyền Nam Tích. Heather phu nhân gọi một tách trà, Phạm Tư Kì gọi một li cà phê đen không đường, cô ta thích vị đắng chát của no, đặc biệt là vào lúc này, trong lòng cô ta đang đắng chát đến cực độ, uống cà phê đen vào có thể làm tan bớt cái đắng trong lòng.

Heather phu nhân nói: “Còn nhớ lần trước khi chúng ta gặp mặt, Gia dũng vẫn còn sống, lúc đó cậu ấy đang bận rộn với kế hoạch đầu tư cảng Thâm Thủy.”

Phạm Tư Kì trầm lặng uống cà phê, vị đắng từ môi chảy dọc xuống cổ họng, trong lòng thàm nghĩ: “Cảng Thâm Thủy đã không còn có chút quan hệ nào với Tinh Nguyệt chúng tôi nữa, nếu như anh ấy ở dưới đó biết được chắc sẽ rất không vui.”

Heather phu nhân thở dài, trước đây cô ấy đã từng nghe tới chuyện này, Tinh Nguyệt bị đá ra khỏi công trình cảng Thâm Thủy là một tin tức mang tính bùng nổ ở Nam Tích, đám thương nhân đầu tư vì chuyện này mà có chút bất an, Heather phu nhân nói: “Thế sự khó lường, làm ăn với chính quyền không dễ dàng gì.”

Phạm Tư Kì không nói gì.

Heather phu nhân lại nói: “Đối với một người đàn bà lại càng không dễ.”

Phạm Tư Kì nói: “Trên đời này có rất nhiều chuyện chúng ta không có cách nào dự đoán được.”

Heather phu nhân nói: “Giống như cái chết của Gia Dũng, còn nhớ lúc cậu ấy vừa đến Mỹ, cậu ấy vẫn còn là một cậu học sinh không biết thế sự, tôi đã nhận lời ủy thác của cha cậu ấy mà giúp đỡ cậu ấy, Gia Dũng rất có tình nghĩa, hiểu báo ân báo thù, có một lần tôi muốn ăn món ăn Trung Quốc, đáng tiếc trời lại rơi tuyết nặng hạt, cậu ấy đã lái xe đi khắp thành phố để mua về cho tôi. Một thanh niên ưu tú như vậy mà ông trời lại đối xử không công bằng.” Heather phu nhân sắc mặt đầy sự thương cảm.

Phạm Tư Kì không biết tại sao Heather phu nhân lại nhắc đến Hứa Gia Dũng trước mặt cô ta, cô ta có chút hối hận khi đến đây, liền thở dài nói: “Tôi không muốn nhắc đến anh ấy nữa, Heather phu nhân, xin thứ lỗi, tôi có việc phải đi trước.”

Heather phu nhân gật đầu, Phạm Tư Kì đứng dậy, bước mấy bước, Heather phu nhân nói: “Cô Phạm, trước khi Gia Dũng chết đã giao cho tôi một túi tài liệu, yêu cầu tôi bảo quản, tôi nghĩ tôi không có quyền mở nó ra, phải chăng tôi nên giao lại cho cô?”

Phạm Tư Kì đứng cứng tại chỗ, trong lòng tim đập loạn, tuy cô ta đứng quay lưng với Heather phu nhân, nhưng Heather phu nhân vẫn có thể nhìn ra sự lo lắng căng thẳng từ người cô ta. Phạm Tư Kì cuối cùng cũng không quay đầu lại, thấp giọng nói: “Thôi vậy, tôi không muốn xem, nhìn vật lại nhớ đến người, cũng chỉ thêm đau buồn, hãy giúp tôi đốt chúng đi.” Nói xong Phạm Tư Kì vội vã rời khỏi đó, trong lòng nặng nề như có một lớp mây đen bao phủ, cô ta vốn tưởng rằng sau khi Hứa Gia Dũng chết đi thì tất cả sẽ kết thúc, lại không ngờ rằng âm hồn của anh ta vẫn không tiêu tan, Phạm Tư Kì không biết túi tài liệu mà Heather phu nhân nói rốt cuộc là thứ gì? Nếu như Hứa Gia Dũng thật sự để lại thứ gì đó, vậy thì…. Phạm Tư Kì không dám nghĩ tiếp nữa.

Heather phu nhân lạnh lùng nhìn theo bóng xa dần của Phạm Tư Kì, trong mắt cô ấy đầy sự thù hận ghi xương khắc cốt. cô ấy không lập tức rời khỏi đó, mà vẫn ngồi uống nốt tách chè, rồi quay sang nói với người đàn ông đi bên cạnh: “Long Quý, cậu xem có phải cô ta có gì đó bất bình thường không?”

Người đàn ông đó nói: “Trông cô ta rất hoảng loạn, rất sợ hãi.”

Heather phu nhân từ từ đứng dậy, thấp giọng nói: “Không làm việc thẹn với lòng thì không sợ quỷ đến gõ cửa, trên đời này có thứ gọi là báo ứng, bất luận là làm viêc có hoàn mĩ đến đâu, bất luận là có để lại chứng cứ hay không, chỉ cần đã làm thì sẽ có người biết.”

Long Quý nói: “Phu nhân nghi ngờ cái chết của Hứa tiên sinh có liên quan đến cô ta?”

Hứa Sắt phu nhân điềm nhiên nói: “Tôi không thích lãng phí thời gian vào sự nghi ngờ, tuổi của tôi cũng không còn nhỏ nữa, không có thời gian để nghi ngờ, để phân tích.”

Long Quý thấp giọng nói: “Phu nhân, tôi hiểu nên làm thế nào rồi.”

Heather phu nhân bước ra khỏi quán cà phê, ngẩng đầu nhìn bầu trời dày kịt mây đen: “Tình cảm con người không thể giấu diếm được, Gia Dũng rất đáng thương, lấy phải một người phụ nữ hoàn toàn không yêu mình.” Nói rồi bà ta quay lại nói với Long Quý: “Mỗi người đều phải trả giá cho những hành vi của mình, cậu nói có đúng không?”

……………………..

Phạm Tư Kì trở về xe của mình, Lâm Bối Bối đang đợi trong xe, thấy cô ta trở lại, liền quan tâm hỏi: “Sao rồi? Bọn họ rốt cuộc nói như thế nào?”

Phạm Tư Kì lắc lắc đầu nói: “Vô dụng thôi, chính quyền Nam Tích đã quyết ý đá chúng ta ra khỏi hạng mục cảng Thâm Thủy, ai cũng không thể thay đổi được.”

Lâm Bối Bối phẫn nộ nói: “Tất cả đều là do tên Trương Dương đó, nếu như không phải hắn giở trò bên trong thì Nam Tích sao có thể làm như vậy?”

Phạm Tư Kì cười khổ nói: “Bối Bối, chuyện này thì có liên quan gì đến hắn chứ? Phía thành phố Nam Tích muốn hất cẳng chúng ta đi là vì bọn họ đã tìm được phía đầu tư tốt hơn, chính quyền Lam Sơn lộ diện đầu tư, lợi ích của bọn họ là đồng nhất, bọn họ đang lợi dụng cơ hội lần này để điều chỉnh cơ cấu đầu tư, việc này không thể trách bất kì ai, muốn trách thì chỉ có thể trách tôi thôi, trách tôi đã quá đề cao thực lực của chúng ta, tưởng rằng lợi dụng được vấn đề tiền vốn mà có thể ép được bọn họ nhượng bộ, khiến cho bọn họ phải giao mảnh đất sân vận động ra, ai ngờ lại chữa lợn lành thành lợn què, lần này đúng là vứt dưa hấu nhặt hạt vừng….” Nói đến đây, Phạm Tư Kì đột nhiên nhận thức được rằng mình đến cả hạt vừng cũng không nhặt được, mảnh đất sân vận động cô ta cũng chuẩn bị từ bỏ rồi.

Lâm Bối Bối nói: “Lẽ nào cứ bỏ qua như thế? Chị đã phải tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được hội đồng quản trị, bây giờ công trình cảng Thâm Thủy đã hỏng, vậy nỗ lực trước đây của chị chẳng phải đều hóa bong bóng xà phòng sao, em thấy ấm ức thay cho chị.”

Phạm Tư Kì nói: “Không có gì phải ấm ức cả, đây là một thế giới tàn khốc mà hiện thực, chúng ta đã mất đi giá trị lợi dụng, chính quyền thành phố Nam Tích đã không còn cần đến chúng ta nữa, kết cục như thế này là rất bình thường.”

Lâm Bối Bối nắm tay Phạm Tư Kì, dùng cách này để an ủi cô ta, cô ấy nhỏ tiếng nói: “Chúng ta có nên lập tức trở về Singapo không?”
Bình Luận (0)
Comment