Y Đạo Quan Đồ

Chương 606.3

Sau khi Đồng Tú Tú nhận được điện thoại của Trương Dương, đến Nam Tích vào lúc hai giờ sáng, đến cùng cô ấy còn có chuyên gia gỡ bom mìn Ngũ Đắc Trí, trong sự kiện khủng bố ở Tịnh Hải đã có qua lại với Ngũ Đắc Trí, hai người rất quen nhau, thấy Ngũ Đắc Trí đến, Trương Dương cười ra đón, ôm Ngũ Đắc Trí thắm thiết, bước đến Đồng Tú Tú bên cạnh, hắn cố ý giơ hai cánh tay ra, Đồng Tú Tú cười nói: “Cút, đừng có mà lợi dụng.”

Trương Dương chỉ vào trung tâm thông tin còn sáng đen trên lầu rồi nói: “Tôi đã thành lập một trung tâm chỉ huy lâm thời ở đây, còn mấy vị bạn nữa tôi muốn giới thiệu cho hai người.”

Đồng Tú Tú nói: “Lần này tôi đã mang một ít tư liệu đến, có điều tôi phải nói trước, lần này tôi giúp anh là để trả nợ tình người cho anh, lãnh đạo chúng tôi đã nói rõ rồi, những vụ việc mang tính chất giúp đỡ riêng tư, có thể sử dụng tài nguyên của chúng tôi, nhưng không được thừa nhận chính thức đâu.”

Ngũ Đắc Trí đứng ở một bên nói: “Nếu như người khác hỏi đến chúng tôi, đừng nói thân phận của chúng tôi ra.”

Trương Dương nói: “Được, tôi sẽ nói hai người là thám tử tư.”

Ngũ Đắc Trí cười nói: “Được đấy, hay lắm.”

Họ cùng với Trương Dương vào trong trung tâm thông tin, Cao Liêm Minh vẫn quấn chiếc áo khoác quân dụng nằm ngủ trên chiếc ghế dài, thỉnh thoảng còn ngáy nữa, Đồng Tú Tú bước đến, nhận ra Cao Liêm Minh, nói nhỏ: “Tôi còn tưởng là ai? Hóa ra là tên ba hoa lắm điều này.”

Cao Liêm Minh dụi dụi mũi, rồi mở mắt, đúng lúc Đồng Tú Tú đang dí mặt vào nhìn gã, Cao Liêm Minh sợ đến độ rơi từ trên ghế xuống đấy: “Có ma!”

Đồng Tú Tú tức đến độ giơ tay đá vào mông gã: “Anh mới là ma ấy.”

Trương Dương cười nói: “Cao Liêm Minh ơi là Cao Liêm Minh, anh thật là chẳng mở to mắt ra mà nhìn, anh đã bao giờ thấy một ma nữ xinh đẹp như thế này chưa?”

Thường Hải Tâm cười nói: “Xem xem, chủ nhiệm Trương biết nịnh con gái chưa kìa.”

Trương Dương ngay lập tức phản ứng lai: “Đang mắng tôi đấy à?’

Thường Hải Tâm nói: “Thật là đang khen anh đấy chứ, anh không nghe ra à?”

Trương Dương nói: “Không nghe ra.” Hắn cười giới thiệu Đồng Tú Tú và Ngũ Đắc Trí cho Thường Hải Tâm. Cao Liêm Minh ngã vố vừa rồi không nhẹ, vừa xoa xoa mông, vừa kêu: “Người dọa người dọa chết người đấy, về sau đừng dọa người khác như vậy nữa.”

Đồng Tú Tú không nhịn nổi bật cười.

Ngũ Đắc Trí đến bên cạnh Đường Đường, gã nhìn màn hình máy tính nói: “Cao thủ.”

Đường Đường rút ra một điếu thuốc từ bao thuốc bên cạnh, Ngũ Đắc Trí vội vàng lấy bật lửa châm cho cô, Đường Đường hít một hơi rồi nói: “Đừng ở đây làm phiền nữa, tôi còn chưa xử lý xong.”

Ngũ Đắc Trí tính rất tốt, cười hì hì đến bên cạnh Trương Dương, Trương Dương bảo Thường Hải Tâm mở phòng làm việc bên cạnh ra, Ngũ ĐắcTrí lấy ra một chiếc máy tính và một số thiết bị nữa từ trong ba lô.

Trương Dương đưa cuộn băng vừa rồi lấy ở chỗ Cung Kỳ Vĩ cho gã nói: “Giúp tôi xem xem, có thể tìm được một chút đầu mối nào trong này không.”

Đồng Tú Tú bước đến khóa trái cửa lại, thấp giọng nói: “Chúng tôi đã điều tra về tư liệu của Phạm Tư Kỳ, cô ấy trước kia không hề có tiền sự phạm tội.”

Trương Dương nói: “Điều quan trọng không phải là tìm ra ai là hung thủ gây án, giờ đây quan trọng nhất là tìm được Cung Nhã Hinh, cô ấy càng bị bắt cóc lâu thì càng nguy hiểm.”

Ngũ ĐắcTrí đã phát cuốn băng, ánh mắt của mấy người đều bị cuốn băng hấp dẫn, xem xong, Ngũ Đắctrí nói: “Tên bắt cóc rất xảo quyệt, có lẽ là lão làng rồi, tôi sẽ lợi dụng thiết bị trong tay để phân tích, cố gắng tìm được manh mối…”

Tiếng gõ cửa làm gián đoạn lời của gã, đó chính là Cao Liêm Minh, Đồng Tú Tú vốn không muốn mở cửa cho gã, nhưng Trương Dương cười nói: “Mọi người nên phối kết hợp với nhau, thời gian mà chúng ta có rất gấp gáp, nhất định phải phát động tất cả lực lượng.”

Sau khi Cao Liêm Minh đi vào, trừng mắt với Đồng Tú Tú, rồi sau đó nói với Trương Dương: “Cuộn băng thế nào rồi?”

Trương Dương bảo Ngũ ĐắcTrí phát lại lần nữa cho gã, Cao Liêm Minh xem xong ngay lập tức cảm thấy sự việc rất phiền phức, gã thấp giọng nói: “Lần này thì Phạm Tư Kỳ phiền to rồi.”

Trương Dương cũng nghĩ như vậy, theo những chứng cứ hắn có được trong tay lúc này, tất cả đều bất lợi đối với Phạm Tư Kỳ, chẳng trách Trương Đức Phóng không muốn cho họ tiếp cận với cuốn băng này. Trương Dương nói: “Anh chuẩn bị biện hộ cho cô ta sao?”

Cao Liêm Minh nói: “Tôi giúp sư huynh tôi là La Ân tìm hiểu tình hình, luật sư bào chữa của cô ấy không phải là tôi.”

Trương Dương vỗ vỗ vai gã, hai người bước ra khỏi cửa, đến trong vườn, Cao Liêm Minh nói: “Sự việc này anh có cảm thấy là rất kỳ lạ không?”

Trương Dương nói: “Theo tình hình trước mắt, thì hình như vậy, Phạm Tư Kỳ gọi người bắt có Cung Nhã Hinh, nhưng trong quá trình bắt cóc, tên bắt cóc bất hòa với cô ấy, theo những gì trong cuốn băng, có lẽ là Phạm Tư Kỳ muốn tên bắt cóc giết chết Cung Nhã Hinh, sau đó cô ta lại tìm người giết đám bắt cóc này, từ đó để nhổ cỏ tận gốc, làm ra vẻ không liên quan gì tới chuyện này cả.”

Cao Liêm Minh nói: “Người làm những việc này cho cô ta là Lâm Bội Bội, tấm ảnh tôi nhìn thấy trong phòng Lâm Bội Bội, có không ít là những bức ảnh ôm hôn trần trụi giữa cô ấy và Phạm Tư Kỳ, giữa họ có lẽ là quan hệ đồng tính.”

Thật ra Trương Dương cũng đã nhìn thấy những bức ảnh đó, chỉ là không nói ra chuyện này mà thôi.

Cao Liêm Minh nói: “Theo cuộn băng này, vì Phạm Tư Kỳ muốn giết đám bắt cóc để diệt khẩu, vì vậy đã làm họ tức giận, họ quay ngược lại giết Lâm Bội Bội mà cô ta thầm thương tiếc, sau đó vu hại Phạm Tư Kỳ.”

Trương Dương nói: “Xem ra có lẽ là vậy.”

Cao Liêm Minh nói: “Nhưng tại sao Phạm Tư Kỳ lại làm như vậy? Cô ta làm như vậy có lợi gì cho bản thân cô ta cơ chứ? Cô ta có thể đạt được điều gì? Chẳng lẽ chỉ vì báo thù Thị trưởng Cung, chỉ vì để xả tức thôi sao? Tại sao cô ta không rời khỏi Trung Quốc trước, sau đó mới tính toán chuyện này? Mà ở lại đây, đợi sự việc lộ ra từng chút một, rồi bản thân mình lại không còn con đường thoát thân chứ?’

Trương Dương nói: “Tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, đám bắt có đó không thể nào hiểu được nhiều điều về cô ta như vậy được, cô ta làm sao có thể lộ ra nhiều nhược điểm như vậy cho họ?”

Cao Liêm Minh nói: “Lâm Bội Bội, Lâm Bội Bội mới là nhân vật quan trọng trong cả sự việc này, tôi dám cá rằng, việc này nhất định có liên quan đến cô ta, cô ta hiểu rõ nội tình của cả sự việc.”

Trương Dương nói: “Nhưng Lâm Bội Bội chết rồi, chúng ta không thể lấy được chút manh mối nào trên người một người đã chết.”

Cao Liêm Minh trở nên cực kỳ hưng phấn vì vụ án này, gã giơ tay lên vẫy vẫy: “Chúng ta giả sử một chút, nếu như Phạm Tư Kỳ không biết tình hình, mục đích Lâm Bội Bội sắp đặt kế hoạch này là tại sao? Cô ta và Phạm Tư Kỳ đã là người tình đồng tính luyến ái thì tại sao vẫn còn làm những việc này sau lưng cô ta, còn những tấm ảnh này nữa, rốt cuộc là họ tự chụp, hay là họ bị chụp lại mà không biết gì? Rốt cuộc là ai đã hận Phạm Tư Kỳ như vậy, nhất định phải đẩy cô ta vào chỗ chết chứ?”

Trương Dương thấp giọng nói: “Theo những dự đoán của anh, con gái của Thị trưởng Cung mất tích, mục đích thật sự của người bày ra chuyện này không phải là nhắm vào Cung Nhã Hinh, mà là nhắm vào Phạm Tư Kỳ, hắn ta muốn lợi dụng chuyện này để hãm hại Phạm Tư Kỳ.”

Cao Liêm Minh nói: “Nếu như tồn tại người này thật, vậy thì mục đích của hắn ta về cơ bản đã đạt được rồi.”

Trương Dương nói: “Ý anh là giờ đây Phạm Tư Kỳ đã không còn đường lui nữa rồi?”

Cao Liêm Minh nói: “Ngày mai La Ân đã có thể đến được Nam Tích rồi, tôi sẽ giao cho anh ta tất cả sự việc, chức trách của tôi thế là đã hoàn thành rồi.”

Trương Dương nói: “Hi vọng chúng ta có thể tìm được manh mối, sự việc của Phạm Tư Kỳ có thể đợi một lúc đã, nhưng Cung Nhã Hinh đã không còn đợi được nữa rồi.”

Âm thanh của Thường Hải Tâm vang lên trên lầu, cô đứng ở trên ban công vẫy tay với Trương Dương: “Chủ nhiệm Trương, anh lên đây một chút.”

Đường Đường đã có một vài phát hiện, trải qua quá trình xử lý hình ảnh, cuối cùng cô đã lấy được một vài thứ từ nền đen đằng sau lưng, cô chỉ vào màn hình máy tính và nói: “Ở đây có một bộ đông phục làm việc, vì nền bức ảnh này đã được làm mờ, ánh sáng cũng khá tối, nên mới đầu hầu như bị ẩn trong màn tối, tôi đã xử lý nhiều lần….” Cô dừng lại một chút rồi giải thích với Trương Dương: “Kĩ thuật xử lý về cơ bản là giống với bức ảnh anh có được, tôi đã tìm được từ trong đó…” Cô chuyển sang bức ảnh tiếp theo, nền đằng sau Cung Nhã Hinh rõ ràng đã nhìn rõ hơn rất nhiều, có thể nhìn thấy một đám móc quần áo đằng sau cô ấy, bên trên có treo một bộ quần áo, Đường Đường phóng to bức hình.

Lúc này Đồng Tú Tú và Ngũ Đắc Chí cũng thấy động chạy đến, hai người đều không ngờ được dưới tay Trương Dương lại có một vị tinh binh thế này. Ngũ ĐắcChí thấp giọng nói: “Bộ quần áo này có đặc điểm gì không?”

Đường Đường nói: “Tôi đã làm rõ nét thông qua phần mềm đồ họa, cuối cùng phát hiện…” Cô lại cắt sang một bức khác, chỉ vào vị trí tay áo của chiếc áo nói: “Mọi người để ý chỗ này một chút.”

]
Bình Luận (0)
Comment